Tần Uyển Nhi hướng ánh mắt nhìn hai người đàn ông đang nâng ly rượu bên kia.
“Các người là ai?”
“Tần tiểu thư.”
Nhìn vóc dáng của Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan qua ánh đèn chói rực, Tần Uyển Nhi liền vui mừng ra mặt nỗi bực tức khi nãy đều được tiêu tán.
“Các anh biết tôi sao?” Cô ta chỉnh lại dây áo, cố tình kéo trễ xuống rồi lả lướt đi lại gần.
“Tần tiểu thư nổi danh như vậy, tôi làm sao có thể không biết?”
Giọng nói này vừa được cất lên khiến cho bước chân của cô ta khựng lại bởi nó thực sự rất quen tai.
“Xin hỏi hai vị thiếu gia tên gì?”
“Họ Hàn tên Duệ.” Hàn Duệ lắc lắc ly rượu rồi đưa lên môi nhấp một ngụm
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Tần Uyển Nhi run lẩy bẩy lùi dần lại phía sau.
“Hàn…Hàn Duệ?”
Ánh đèn xanh đỏ chớp một cái rồi tắt hẳn, căn phòng lập tức trở lại như bình thường. Khuôn mặt của anh và Trình Nhất Hoan hiện ra rõ mồn một trước mặt Tần Uyển Nhi. Cô ta ngã khụy cả xuống nền đất lạnh lẽo.
“Đã lâu không gặp.” Chất giọng lạnh lùng của anh lại một lần nữa cất lên.
“Anh…anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện gì?” Khóe miệng Hàn Duệ nhếch lên một đường cong.
“Vậy để lát nữa chúng ta từ từ nói.”
“Tôi với anh không có gì để nói. Tôi đi trước…” Tần Uyển Nhi khẩn trương vịn tay cửa bò dậy. Đối với cô ta gặp Hàn Duệ còn đáng sợ hơn là gặp ma nữa kìa.
Trình Nhất Hoan phất tay một cái liền có hai người đàn ông cao to lôi Tần Uyển Nhi đi.
“Buông tôi ra, buông raaaa.” Tiếng la hét của cô ta vang vọng một hồi rồi tắt hẳn.
Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan cũng không ở lại đây quá lâu mà lập tức lên trực thăng riêng về nước.
…
Màn đêm tối bao phủ lấy toàn bộ, cái lạnh giá cắt da cắt thịt của mùa đông, trên nền đất tuyết rơi trắng xóa.
Vương Bảo An vẫn say giấc trong cái ôm ấm áp của Hàn Thiên.
Reng…reng…âm thanh của điện thoại phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Cô dụi mắt tỉnh giấc, Hàn Thiên nhíu mày với tay lấy chiếc điện thoại.
Là Hàn Khải gọi tới.
“Alo, ba.”
“Hàn gia xảy ra chuyện rồi, bên trụ sở chính gọi về báo hạng mục lần này đã bị kẻ nào đó đánh cắp và tung tin tức ra bên ngoài. Ta với mẹ con phải về đó một chuyến.”
Hàn Thiên ngồi bật dậy sắc mặt khẽ biến: “Bây giờ sao?”
“Ừm. Chuyện bên đây toàn bộ giao lại cho con.” Hàn Khải vội nói vài ba câu rồi cúp máy.
“Được con biết rồi.”
Vương Bảo An lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Bên trụ sở xảy ra chuyện.” Hàn Thiên không ngờ lại có kẻ có thể phá được lớp bảo mật an ninh của Hàn Duệ. Rốt cuộc kẻ này làm bằng cách nào chứ?
“Vậy…”
“Em đừng lo, anh về đó một chuyến. Lát nữa Trí Anh và Cường Hào sẽ tới nếu cần gì em cứ gọi họ.” Hàn Thiên vừa nói vừa xuống giường thay quần áo.
“Em muốn đi cùng anh.”
Nhìn vào ánh mắt đầy kiên định của cô anh đành phải đồng ý: “Cứng đầu. Vậy đi thôi.”
Tại sân bay…
“Bác.”
“Bảo An sao con lại tới đây?”
“Con nghe Hàn Thiên nói bên đó xảy ra chuyện?”
“Ừm, ta phải về bên đó một thời gian, con nhớ phải tự chăm sóc bản thân đó.”
“Vâng. Bác cũng giữ gìn sức khỏe.”
Tưởng Lam cười hiền hậu vuốt mái tóc cô: “Trước khi đi ta muốn con gọi ta một tiếng mẹ. Được không?”
Thấy nét mặt lo lắng của bà, cô tuy không thể san sẽ nỗi lo ấy nhưng cô vẫn có thể giúp tinh thần bà thoải mái hơn một chút. Vương Bảo An mặt không đỏ gọi to một tiếng: “Mẹ.” Rồi xà vào lòng bà.
Hàn Khải đằng hắng một tiếng: “Cả ta nữa.”
“Ba.”
Hai ông bà vừa lên chuyến bay thì cô nhận được cuộc gọi từ Châu Hân Hân.
Reng…reng…reng…
“Alo, Hân Hân.”
“Bảo An xảy ra chuyện rồi.”
“Sao cậu nói bên đầu tư lần lượt rút vốn khỏi hạng mục?” Hạng mục lần này là do Vương Bảo An cô và Lí Kiệt phụ trách, mọi thứ đều rất ổn vậy cớ gì lại rút vốn?
“Bên họ nói do chúng ta để lộ thông tin của hạng mục ra ngoài và đang làm đơn khởi kiện đòi bồi thường. Tình hình hiện tại rất loạn.”
“Được mình biết rồi.”
Chỉ trong một đêm mà nhận đến hai tin dữ, cả ba gia tộc trong đó Hàn gia là lớn mạnh nhất đều xảy ra chuyện.
Reng…
“Alo, anh hai.”
“Đã bắt được cô ta rồi? Được tạm thời cứ ném cô ta vào đó. Xong chuyện thì lập tức tới gặp anh.”
“Vâng.”
30 phút sau, căn nhà nhỏ bé của Vương Bảo An đông đúc hơn hẳn.
Lí Kiệt và Châu Hân Hân cũng đã lái xe tới nhà cô. Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan cũng tới. Rất đông đủ.
Hai bên từng đối địch giờ đây lại ngồi chung một bàn cùng nhau đưa ra hướng giải quyết.
“Bên đó không nghe chúng ta thương lượng.” Châu Hân Hân nói rát cả họng nhưng bên đó vẫn không chịu cùng ngồi xuống bàn bạc. Là đối tác bao lâu nay mà ngay cả chút mặt mũi cũng không chừa cho cô ta.
Trong khi đó Lí Kiệt và Vương Bảo An cùng tra soát lại hạng mục một lần.
Hàn Thiên kiểm tra lại tài liệu mật của tập đoàn.
Lỗ hổng của lưới bảo mật đang được Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan cùng nhau vá lại.
“Lần trước đã tăng cường thêm một lớp nữa vậy mà tên đó vẫn có thể xâm nhập.”
Hàn Duệ cười lạnh: “Bọn chúng chỉ lấy được thông tin của bản hạng mục còn thông tin mật cho dù có lấy được thì cũng không thể đánh cắp.”
Hàn Duệ đã sớm có phòng bị, anh đã thả loại virus độc hại nhất ẩn bên trong tầng bảo mật ấy.Chỉ cần có kẻ cố ý hacker vào thì máy tính của hắn cũng sẽ bị xâm nhập ngược lại. Đương nhiên loại này là do anh tạo ra, rất khó phát hiện.