Hàn Duệ nhất thời không biết phải nói sao, anh nào biết cô lại ở đây.
Vương Bảo An bị một đòn tâm lí chấn động, cô không tin được những điều vừa nghe thấy. Trực thăng gặp nạn phát nổ? Không, không thể nào.
Cô cúi xuống vơ vội lấy chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, tay run run nhấn gọi cho anh.
Tít…tít…tít…hết cuộc này tới cuộc khác. Cô vẫn kiên trì nhấn nút gọi. Nhưng không một lần nào hồi âm. Nước mắt lã chã rơi, giọng cô cũng run theo: “Thiên Thiên nghe máy đi mà, làm ơn nghe máy đi.”
Hàn Duệ không cầm lòng được liền chạy tới đỡ cô đứng dậy: “Chị Bảo An, chị Bảo An bình tĩnh đã. Tiểu Hắc gọi về báo chiếc trực thăng phát nổ còn chưa rõ anh Thiên có trong đó không? Chị khoan hãy lo lắng.”
“Chắc anh ấy cố tình làm vậy để dụ kẻ địch sập bẫy thôi.”
Phải, chắc chắn là vậy. Vương Bảo An tự trấn an bản thân như thế, cô lau nước mắt đứng dậy: ” Mau, Hàn Duệ chúng ta đến đó, đến nơi mà chiếc trực thăng kia rơi xuống.”
“Nhưng…”
“Hàn Duệ.” Giọng nói như đang khẩn thiết cầu xin khiến Hàn Duệ không thể từ chối. Sau cùng anh đành thở dài đáp.
“Được.”
Vương Bảo An chạy như bay vào trong nhà, mặc kệ ánh mắt của mọi người đang dõi về phía mình. Cô chạy lên phòng cầm tạm một chiếc áo khoác của anh rồi chạy thẳng ra xe.
Phía bên dưới Hàn Duệ cũng chỉ kịp nói vài câu ngắn ngọn, đủ để mọi người nắm được tình hình.
Cả căn nhà như rơi vào trạng thái tĩnh, mới nãy náo nhiệt vui vẻ bao nhiêu thì giờ đây lại u uất, nặng nề bấy nhiêu. Sự việc nằm ngoài dự tính nên nhất thời ai nấy đều sững sờ.
Reng…reng…là điện thoại của Hàn Duệ.
“Alo, nhị thiếu. Tìm thấy ba thi thể…” Người kia lưỡng lự một lát rồi nói tiếp: “Là…là đại thiếu…”
“Im miệng.” Hàn Duệ tức giận quát lớn khiến tất cả đều giật mình.
Người ở đầu giây bên kia lập tức im bặt.
Cho đến giờ phút này ngay cả Hàn Duệ cũng khó giữ nổi bình tĩnh, anh chạy nhanh xuống gara xe cùng Vương Bảo An rời đi.
Trình Nhất Hoan và mấy người còn lại ngay sau đó cũng lấy xe đuổi theo sau.
Một bàn thức ăn ngon bị lãng quên, một bữa tiệc chưa bắt đầu đã tàn lụi. Tất cả đều bị phá hỏng trong tích tắc.
…
Hàn Duệ lòng nóng như lửa đốt nhưng để đảm bảo an toàn cho cô anh nên vẫn phải giữ ở tốc độ vừa phải.
Vương Bảo An nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, chỉ mong nhận được một lời hồi âm.
Chiếc trực thăng kia phát nổ rời rơi xuống ở gần một bìa rừng. Ngồi xe hơn một tiếng cuối cùng cũng đến nơi.
Cả hai đạp cửa xe lao ra.
Bên ngoài là một đống đổ nát, hoang tàn. Mùi khói bốc lên khen khét thật khó chịu.
Đám thuộc hạ dưới trướng cũng đều đã tới. Họ tìm thấy ba cái xác cháy đen bên trong.
Vương Bảo An không dám tới gần, cô rất sợ một trong ba người kia là Hàn Thiên.
Một tên vệ sĩ nói nhỏ vào tai Hàn Duệ: “Nhị thiếu, lão đại…”
Mọi người đều đứng xung quanh, người hơi cúi tỏ lòng kính cẩn trước một người.
Người ấy toàn thân cháy đen, mặt cũng không thể nhận diện. Nhưng chỉ có điều bộ quần áo mặc trên người kia chẳng phải…chẳng phải là bộ hôm nay Hàn Thiên đã mặc?
Toàn thân Vương Bảo An bắt đầu run rẩy, chân mềm nhũn, loạng choạng không vững. Cô bước từng bước, từng bước lại gần rồi ngồi sụp xuống bên cạnh thi thể kia.
Nước mắt không kiềm được lại một lần nữa rơi xuống.
Chiếc đồng hồ này là của Hàn Thiên, Vóc dáng này tuy đã bị cháy đen nhưng phải giống anh đến tám chín phần. Vương Bảo An lật chiếc áo khoác, từ bên trong rơi ra chính là chiếc điện thoại của Hàn Thiên.
“Thiên…không phải…aaaaaaa tại sao?”
“Thiên Thiên…”
Cô gần như phát điên, ánh mắt cô dừng lại ở đôi bàn tay đang nắm chặt. Là một chiếc hộp màu đỏ, cô nhẹ nhàng gỡ ra.
Bên trong là một cặp nhẫn được thiết kế tinh xảo, khi vừa nhìn thấy nó Hàn Duệ như chết lặng. Người khác có thể không biết nhưng anh thì khác, cặp nhẫn kia chính là tâm huyết là tình cảm mà Hàn Thiên dồn nén vào. Anh cũng đã xem qua bản thiết kế của nó.
“Anh hai…” Hàn Duệ quỳ sụp xuống, hai mắt đỏ hoe. Anh không dám tin vào những gì đang diễn ra. Chẳng phải Hàn Thiên rất tài giỏi ư? Chẳng phải tất cả mọi chuyện anh đều có dự tính trước sao? Vậy tại sao? Tại saooooo?
“Đây…đây là?”
“Là cặp nhẫn anh ấy cầu hôn chị.”
Vương Bảo An giờ phút này chỉ còn là nỗi tuyệt vọng, nỗi đau thấu tận tâm can. Cô gắt gao ôm người kia vào lòng.
“Hàn Thiên…” Hai từ này cất lên một cách khó nhằn, tiếng khóc nấc đầy bi ai.
“Anh nói sẽ trở về cùng em đón giao thừa, anh đã hứa năm nay sẽ không bỏ rơi em một mình. Anh là đồ thất hứa. Hàn Thiên anh mau mở mắt nhìn em đi. Hàn Thiên.”
“Em hận anh, cả đời này em hận anh, anh lừa em, anh không giữ lời.”
“Hàn Thiên, mau dậy đi em đã nấu cả một bàn thức ăn ngon chờ anh trở về. Chẳng phải anh rất thích đồ ăn em nấu sao? Hàn Thiên.”
“Anh nói sẽ cùng em đi tới một nơi bí mật, anh còn chưa thực hiện. Em không cho anh chết, anh mau dậy đi.” Vương Bảo An vừa khóc vừa gào thét như một đứa trẻ đáng thương.
Trời cũng bắt đầu đổ mưa ào ào, tiếng sấm đùng đoàng xen lẫn tiếng than khóc. Những tia chớp lóe sáng trên nền trời. Nước mưa hòa vào dòng nước mắt ấm nóng.
Hàn Duệ cứ ngây người ngồi nhìn chăm chăm vào thi thể kia. Không biết anh có rơi nước mắt hay không chỉ thấy sống mũi cay cay, tim đau thắt lại.