Trình Nhất Hoan này chính là người anh em thân thiết của Hàn Thiên, ba năm trước bị gia đình ép sang nước ngoài theo cha học kinh doanh, bây giờ mới về nước.
Hàn Duệ thấy người này không có ý định rời đi thì trực tiếp lên tiếng đuổi người:”Tập đoàn có rất nhiều chuyện cần xử lí, anh Trình đây mời đi cho.”
“Ồ xem ra đây là cách nhị thiếu gia đón tiếp khách của anh mình?” Trình Nhất Hoan lại cảm thấy Hàn Duệ có gì đó rất thú vị khiến anh ta chỉ muốn chọc ghẹo.1
Hàn Duệ từ từ đứng dậy đi lại bên bàn, hai tay chống xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Trình Nhất Hoan, khóe môi khẽ cong lên:''Mời đi cho.”
Cả hai đấu mắt trong vòng hai phút, bất ngờ Trình Nhất Hoan vòng tay ra sau kéo Hàn Duệ xuống.
Lực kéo cũng không phải nhẹ, đủ để làm Hàn Duệ mất thăng bằng suýt nữa đã ngã nhào vào người anh ta.
“Con mẹ nó, anh bị điên à?” Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Trình Nhất Hoan.
Trình Nhất Hoan không tức giận trái lại còn cười rất sang khoái:”Tính cách còn lạnh hơn cả tên đó, ha ha ha tôi rất thích.”
“Anh muốn chết?” Sắc mặt Hàn Duệ vô cùng u ám, nếu có con dao trong tay chắc chắc sẽ không chần chừ gì mà đâm cho Trình Nhất Hoan một nhát trí mạng.
Trình Nhất Hoan đứng dậy phủi phủi tay chỉnh lại quần áo, xem như không hề có chuyện gì xảy ra:”Xem ra nhị thiếu gia không hoan nghênh tôi cho lắm vậy hôm khác tôi lại tới.”
Trước khi đi còn cười đầy ẩn ý.1
…
Hàn Thiên sau khi kéo Vương Bảo An rời đi nhưng vì anh đang bị thương không tiện lái xe nên Trí Anh và Cường Hào phải làm tài xế bất đắc dĩ.
Địa điểm đầu tiên họ tới chính là một khu vui chơi giải trí.
Hàn Thiên kéo tay cô đi gắp thú bông. Vương Bảo An có hơi sững lại, kí ức về ngày hôm đó lại một lần nữa xuất hiện.
Hàn Thiên nhìn sắc mặt của cô liền đoán ra, anh cầm lấy hai tay cô:''Bảo An, anh muốn thay đổi từ điều nhỏ nhặt nhất, muốn xóa đi những kí ức không vui trước đây của hai ta và lấp đầy nó bằng những chuỗi ngày hạnh phúc.”
“Anh biết em vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, nhưng anh sẽ cố gắng đến khi nào em bằng lòng tin tưởng anh thêm lần nữa.”
Vương Bảo An khóe mắt đọng nước:”Nhưng nếu 1 năm rồi 2 năm đến 5 năm em vẫn chưa thể tha thứ cho anh thì sao?”
Hàn Thiên đưa tay lau nước trên khóe mi cô:”Thì anh cũng vẫn sẽ đợi cho dù mười năm, hai mươi năm anh cũng vẫn đợi.”
“Nói xạo.”
“Anh sẽ từ từ chứng minh.”
“Được rồi đừng ở đó mà sến súa nữa, đi đi chơi trò chơi.”
Hàn Thiên nhẹ nhàng đan năm ngón tay vào tay cô, hai bàn tay cứ như dính chặt với nhau.
Trí Anh cảm thấy vô cùng kích thích lén lấy điện thoại ra chụp.
Cường Hào:”Đừng chụp nữa đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không lẽ cậu tính bám theo lão đại làm bóng đèn?”
Giờ Vương Bảo An đã có Hàn Thiên dính chặt lấy ở bên cạnh, tạm thời cũng chẳng có nguy hiểm gì xảy ra. Vậy bọn họ cần gì phải bám theo sau làm bóng đèn? Cường Hạo cứ thế mà kéo Trí Anh qua một bên tìm tạm một trò chơi riết thời gian. Đọc 𝙩r𝐮𝐲ện 𝙩ại — 𝙩rùm𝙩r𝐮𝐲ệ n.𝘝n —
Phía bên đây, Hàn Thiên mua rất nhiều xu để gắp gấu. Như tốn tới hơn một nửa mà chưa gắp được con nào.
“Bảo An cái này khó quá.”
“Không ngờ cũng có việc làm khó được Hàn tổng đây?” Vừa nói vừa mang theo ý cười.
Hàn Thiên lập tức nhìn thẳng vào con thỏ mà cô chỉ hạ quyết tâm gắp cho bằng được.
Và không phụ sự thất vọng của cô cuối cùng thì số xu trên tay vừa quay đi quay lại đã hết sạch, mà con thỏ kia vẫn yên vị tại chỗ.
“Bảo An.” Anh nhìn thẳng sang bên cạnh không thấy cô đâu, đánh mắt xuống phía dưới thì thấy cô đang ngồi ôm bụng cười sặc sụa.
Hàn Thiên hơi gầm nhẹ:”Vương Bảo An.”
Cô khó lắm mới có thể ngưng lại được:”Hàn Thiên em xin lỗi nhưng em chưa bao giờ gặp một người nào chơi dở như anh.”
Hàn Thiên vừa tủi vừa giận xoay người bỏ đi.
“Này anh đừng giận mà chúng ta chơi trò khác được không? Hàn Thiên.”
Anh vẫn cứ đi làm như không để tâm đến lời cô nói.
“Thôi xong, chọc hơi quá giận rồi.”
Chưa đầy một phút sau anh quay lại với một túi đựng đầy xu.
“Con thỏ kia anh quyết lái ra cho em.”
Lay hoay gắp một hồi cuối cùng cũng gắp được con thỏ cứng đầu này.
“Em còn muốn con nào nữa? Anh gắp cho em.”
“Anh chắc chứ?” Vương Bảo An hơi nghi ngờ hỏi lại.
“Ừm.” Hàn Thiên gật đầu một cái chắc nịch.
“Vậy em muốn tất cả.”
Sau mấy chục lần gắp thất bại khi nãy thì cuối cùng Hàn Thiên cũng đã thành được cách chơi. Từng con thú bông được gắp ra trước sự kinh ngạc của Vương Bảo An.
Hai nhân viên đứng gần đấy cũng trố mắt nhìn:''Người…người này không phải mấy phút trước còn chơi dở ẹc sao?”
Cuối cùng gấu bông đã chất đầy cả tay Vương Bảo An, nhiều thú bông như vậy cô quả thật không biết nên cầm thế nào. Thấy anh cẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cô liền ngăn cản.
“Được rồi, được rồi Hàn Thiên đủ rồi, chúng ta đi chơi trò khác.”
Hàn Thiên lúc này mới chịu dừng lại, nhìn thấy cô vui vẻ đến vậy anh đương nhiên rất mãn nguyện.
“Anh gắp cho em nhiều như vậy mà không có thưởng sao?”
Cô đưa ra một con thú bông ra trước mặt anh:”Cho anh.”
“Anh không muốn thú bông, anh muốn cái khác.”
Vương Bảo An liền ngửi thấy mùi nguy hiểm:”Anh muốn gì?”
Hàn Thiên đưa tay chỉ vào má.
“Còn lâu đi.” Nói xong thì xoay người bỏ đi, hai má cô cũng đã phiến hồng rồi.