Nụ cười của Vương Bảo An ẩn hiện qua ánh sáng màm hình laptop:”Tìm ra rồi, hhahah tìm ra rồi.”
Cô rút điện thoại gọi cho Hàn Duệ.
“Alo, chị Bảo An.” Hàn Duệ thấy cô chủ động gọi cho mình thì hơi bất ngờ.
“Đến nhà chị một lát.”
“Vâng.”
Hàn Duệ gọi điện báo lại cho Hàn Thiên sau đó lập tức tới nhà cô.
Vừa đến trước cửa đã thấy Vương bảo An chờ ở đó.
“Vào đi.”
Hàn Duệ thầm quan sát, cô đã ốm đi nhiều xương quai xanh lộ rõ, hai mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt. Anh khẽ thở dài.
“Chị Bảo An, chuyện kia anh trai em thực sự không có làm. Anh ấy không phải kẻ tiểu nhân thích đâm sau lưng người khác.” Mặc kệ cô tin hay không tin anh vẫn phải nói.
“Chị biết.”
Lời này của cô vừa nói ra khiến Hàn Duệ thất kinh, anh còn tưởng Vương Bảo An sẽ một mực không tin chứ?
Vương Bảo An đặt chiếc laptop quay qua phía Hàn Duệ: “Em xem. Đây là toàn bộ những gì chị tra được. Em xác nhận lại xem.”
Mấy ngày qua Vương Bảo An tự nhốt mình trong phòng là để tìm ra chứng cứ minh oan cho Hàn Thiên. Cô thừa nhận khi vừa nghe những gì Châu Hân Hân nói cô đã bị lung lay. Nhưng sau khi trấn tĩnh lại để suy xét mọi chuyện thì có rất nhiều điểm không được hợp lí.
Nếu thật sự Hàn Thiên là kẻ đó vậy cớ gì anh phải giúp cô điều tra chứng cứ để lật đổ đám cáo già Trần Tuấn Hải? Đây là âm mưu của anh? Không không không cách làm việc của Hàn Thiên trước nay không thay đổi rất dứt khoát.
Hàn thị là một tập đoàn lớn nếu muốn một bước thâu tóm Châu thị thì có gì là khó khăn?
Là thư kí thân cận hay nói cách khác là người tình của anh trong suốt ba năm làm sao cô có thể không hiểu người đàn ông này?
Châu Hân Hân cũng nói anh chỉ đang lợi dụng, chơi đùa với cô. Nhưng có ai lại ngu ngốc dùng thân chắn đạn cho người bản thân chỉ đang chơi đùa không chứ?
Vương Bảo An hoàn toàn không tin anh chỉ là đang lợi dụng mình. Cô cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình không chút giả dối. Chính vì vậy mới phải đích thân tra rõ.
Mấy ngày qua cô rất nhớ anh, rất muốn gặp anh nhưng đành phải kìm lại, cô sợ khi đứng trước anh bản thân sẽ lại trở nên yếu đuối. Cô cần phải chứng minh cho Châu Hân Hân biết người đàn ông của cô không phải kẻ tiểu nhân và cũng càng muốn chứng minh cho Châu Hân Hân biết tình cảm anh dành cho cô là thật lòng không phải lợi dụng
Nói cách khác Vương Bảo An muốn xóa đi những định kiến về Hàn Thiên trong lòng Châu Hân Hân.
“Chị Bảo An không phải chị đang hận anh trai em sao? Tại sao lại…? Hàn Duệ cũng phải ngạc nhiên với những dòng chữ trên màn hình.
“Ai nói là chị hận anh ấy?”
Người mà Vương Bảo An đã chọn cho dù có tệ đến mức nào thì cũng không phải kẻ tiểu nhân. Cô có thể dõng dạc tuyên bố với mọi người như vậy.
“Chị Bảo An lần này tất cả mọi người đều bị chị dọa đến kinh hồn bạt vía.”
“Không đến nỗi vậy chứ?”
Vừa hay điện thoại của Vương Bảo An vang lên.
Reng…là Hàn Thiên gọi đến.
“Alo Bảo An anh đã tra ra rồi đúng là do nhà họ Hàn gây ra nhưng đó là kẻ khác không phải anh em phải tin anh.” Hàn Thiên nói một hơi không nghỉ, anh sợ cô sẽ ngắt máy.
“Em đương nhiên là tin anh.” Lời của cô dõng dạc truyền qua điện thoại khiến Hàn Thiên ngây người.
Cô vừa nói là cô tin anh? Hàn Thiên có chút khẩn trương hỏi lại: “Em nói em tin anh sao?”
“Ừm.”
Hàn Thiên lập tức vứt bỏ tất cả để chạy đến chỗ cô. Cảm xúc trong anh như vỡ òa, mấy ngày thiếu vắng hình bóng cô anh sắp phát điên rồi.
Vương Bảo An sau khi nói chuyện với Hàn Duệ cả hai đều đưa ra một kết luận kẻ đứng sau thôn tính toàn bộ mọi chuyện bao gồm cả tai nạn vừa rồi chính là người nhà họ Hàn. Hàn Thiên đang gặp nguy hiểm, bọn họ cần phải có chuẩn bị trước.
“Chị Bảo An có lẽ anh hai em đang chạy đến đây rồi. Em cũng về trước. Thời gian tới chị nhớ chú ý anh toàn. Chị chính điểm yếu chí mạng của anh ấy, em e đám người kia sẽ hại đến chị.”
“Chị biết rồi, vậy em về cẩn thận.”
“Ừm.”
Hàn Duệ ra đến xe, Trình Nhất Hoan đang tựa người hút thuốc.
“Mọi chuyện sao rồi?”
“Đều ổn, đi thôi.”
Chiếc xe lao vút rồi biến mất trong màn đêm tối.
Hàn Thiên đã tới trước nhà cô, anh đạp cửa xe lao xuống.
Anh cũng chẳng thèm gõ cửa mà mạnh bạo đạp tung cánh cửa rồi chạy vào.
Vương Bảo An đang thu xếp lại tài liệu thì bị anh làm cho giật bắn mình.
“Hàn Thiên?” Cô đâu ngờ anh lại tới nhanh đến như vậy?
Chưa kịp phản ứng thì Hàn Thiên đã ôm chầm lấy cô, đầu gục lên vai cô. Và hình như anh đang run rẩy.
“Hàn Thiên.”
“Vương Bảo An, em ác lắm. Em có thể đánh anh mắng anh thậm chí là cầm dao đâm anh. Tại sao lại chọn cách bỏ mặc anh như vậy?”
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Em xin lỗi, Hàn Thiên. Em không nên…”
Chưa nói hết câu thì môi cô đã bị chặn lại.
Hàn Thiên mạnh bạo hôn lên đôi môi cô. Hai dòng nước mắt ấm nóng hòa vào với nhau. Trong đó vừa có hạnh phúc vừa có đau thương.