“Bảo An, để anh giúp em.”
“Anh tốt hơn hết là nên về bệnh viện đi không chừng lát nữa mẹ sẽ lại tới.”
“Em còn dám nhắc đến chuyện này?”
Vương Bảo An từ trong bếp nói vọng ra:”Hai người còn cãi qua cãi lại nữa thì lập tức ra khỏi nhà cho tôi.”
Hàn Thiên liếc Hàn Duệ một cái, sau đó đi về phía nhà bếp:”Để anh giúp em.”
“Không cần.” Cô lập tức đẩy anh ra ngoài:”Bếp của em chỉ vừa mới tu sửa anh tốt nhất là đừng lại gần.”
“Bảo An, Bảo An.”
Hàn Duệ ngồi ghế vắt chân nhìn Hàn Thiên cười mỉa mai:”Bị đuổi ra rồi? Haha chưa đến một phút.”
“Hàn Duệ.” Hàn Thiên nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo.
“Được rồi không chọc anh nữa. Khi nãy mẹ đến đã xảy ra chuyện gì?”
Anh tiện tay rót cho mình một ly nước:”Còn phải đoán nữa sao? Vừa đến đã dọa cho Bảo An chạy mất xong thì la một trận làm anh nhức đầu không thôi.”
“Cái gì chị Bảo An khi đó cũng ở đấy?”
“Ừm.”
Cả hai anh em vốn là đại thiếu và nhị thiếu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chuyện bếp núc chưa từng động tới nên cũng không giúp gì được cho cô.
Hàn Thiên vốn định sẽ giúp cô mấy việc lặt vặt như nhặt rau và rửa nguyên liệu nhưng có lẽ vụ việc xảy ra lần trước đã tạo thành nỗi ám ảnh khiến Vương Bảo An không muốn cho anh lại gần khu bếp nhỏ của mình.
Hàn Thiên và Hàn Duệ ngồi không cũng rất buồn chán liền lấy điện thoại ra nghịch.
Hàn Thiên xem một vài tin tức về mấy ngày gần đây, Tần thị đã bị thu mua lại, anh chẳng buồn bận tâm mà lướt qua. Nghịch một hồi lâu cũng không tìm thấy gì mới mẻ, ánh mắt anh dần rời khỏi màn hình điện thoại nhìn chăm chăm vào bó hoa đỏ rực chiếm cả một góc bàn.
Càng nhìn càng thấy trướng mắt, rốt cuộc hoa này là kẻ nào đã tặng cho cô? Anh với tay lấy bó hoa sau đó rút từng bông từng bông một ra, bứt từng cánh hoa rơi đầy trên sàn nhà.
Hàn Duệ bên kia vẫn rất chăm chú nhìn vào màn hình, anh đang lập trình một phiên bản mới nhằm tăng cường hệ thống bảo mật an toàn của tập đoàn. Nhưng chạy được một nửa thì bỗng bị gián đoạn, anh thử lại vài lần nhưng không được. Cuối cùng dành phải bỏ dở đợi khi có thời gian rảnh sẽ tiếp tục.
Hàn Duệ liếc mắt nhìn Hàn Thiên đang ngồi bứt từng cánh hoa trong vô thức:”Anh đang làm gì?”
“Nhìn mà không biết sao?”
Hàn Duệ nhìn qua sắc mặt anh liền đoán ra:”Hoa này không phải anh tặng, không lẽ chị Bảo An đã có đối tượng mới?''
Hàn Thiên bẻ nát bông hoa đang cầm trên tay liếc ánh mắt lạnh vào người Hàn Duệ.
“Anh phản ứng như vậy chỉ có thể là em đã đoán đúng.”
“Bớt nhiều lời.”
Bó hoa đã bị anh bứt đến quá nửa trải đầy sàn một màu đỏ rực chói mắt.
Vương Bảo An bận rộn nấy ăn trong bếp nên mọi việc xảy ra bên ngoài một chút cũng không hay biết.
Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khắp nhà. Con mèo mập ú tiểu Mun đã đánh hơi được, nó nhảy từ trên ghế xuống rồi chạy tót vào trong bếp luôn miệng kêu meo meo.
Hàn Thiên và Hàn Duệ cũng bị mùi thức ăn thu hút bỏ điện thoại ra một bên.
Nhìn đồng hồ điểm mười một giờ ba mươi phút…
Vương Bảo An bưng thức ăn đặt ra bàn. Hàn Thiên lập tức vứt bó hoa qua một bên rồi chạy vào bên trong.
“Để anh giúp em.”
Không đợi cô kịp trả lời anh đã bưng hai đĩa thứ ăn đặt ra bàn.
Hàn Duệ cũng chạy vào phụ giúp.
Các món ăn lần lượt được dọn ra bàn. Cả ba người ngồi quây quần bên bàn cơm. Khi nãy Hàn Duệ có mạng theo hai chai rượu tới nên cô cũng đem ra.
Hàn Thiên nhìn hai chai rượu kia càng nhìn lại cang thấy quen mắt.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào hai chai rượu, Hàn Duệ liền lên tiếng hỏi:”Quen lắm phải không? Em lấy từ trên kệ để rượu của anh mà.”
Chỉ là hai chai rượu hiếm, anh cũng chẳng bận tâm nhưng quay đi quay lại chỉ thấy có hai ly rượu đặt trước mặt cô và Hàn Duệ còn bản thân lại là một ly nước ép táo thì vẻ mặt vô cùng bất mãn.
“Rượu của anh đâu?”
“Anh còn muốn uống?” Vương Bảo An quay qua liếc anh nột cái.
“Không muốn, anh uống nước ép táo cũng rất ngon.”
Hàn Duệ ngồi một bên coi trò vui cảm thấy rất thú vị, đây là lần đầu tiên anh thấy anh trai mình lật mặt nhanh như vậy.
Hàn Duệ bắt đầu động đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho vô miệng. Hương vị mặn ngọt hòa quyện trong miệng.
“Chị Bảo An, chị nấu ăn còn giỏi hơn mẹ em nữa.''
“Cảm ơn em. Hai người cứ ăn tự nhiên.” Cô lấy một chút thức ăn bỏ vào chiếc bát nhỏ của tiểu Mun rồi đẩy ra cho nó.
Tiểu Mun thỏa mãn liếm liếm tay cô sau đó vùi đầu vào ăn.
“Meo…meo…”
Hàn Thiên gắp một miếng đùi gà to gỡ sạch xương rồi bỏ vào bát cho cô:”Bảo An em cũng nên ăn nhiều một chút, em xem tiểu Mun mập mạp như vậy còn em thì quá ốm. Ăn nhiều một chút.
Cả ba người đang ăn rất vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cốc…cốc…cốc…”1