Hai ngày sau vẫn cứ trôi qua như thế, không gì thay đổi lớn lắm.
Lớp bảo mật của Hàn Duệ cũng sắp hoàn thành, chỉ còn một bước cuối cùng và quan trọng nhất.
Tần Uyển Nhi sống dở chết dở, thuốc trong lọ chỉ còn lại vỏn vẹn một viên cuối cùng. Cả người cô ta hốc hác xanh xao. Ban ngày thì gào khóc thảm thiết, hết chửi rủa lại đến van xin. Nhưng chẳng có ai bận tâm. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần liên tục bủa vây. Cũng giống như Vương Bảo An ở ba năm trước đó. Chỉ khác ở chỗ cô ta phải chịu gấp 10 lần.
Hàn Thiên từ sau ngày hôm đó cũng chẳng đến gặp cô ta thêm lần nào. Người đàn ông mà cô ta bày mưu tính kế, bất chấp tất cả để có được sau cùng vẫn thuộc về người khác.
…
Vương Bảo An đang ngồi xếp quần áo và một số đồ cần thiết vào vali cho anh.
Hàn Thiên cứ như đứa trẻ bám lấy mẹ không buông: “Bảo An, thật muốn mang em dán chặt vào người.”
“Cũng đâu phải chia xa không gặp, anh có cần thiết trưng ra bộ dạng này không?” Vương Bảo An bị Hàn Thiên làm phiền chẳng thể gấp đồ.
“Nhưng đi một tuần, anh sẽ rất nhớ em.” Hàn Thiên vòng tay từ phía sau ôm lấy cô, mặt bắt đầu rúc sâu vào cổ cô làm loạn. Anh hết hôn rồi cắn khiến Vương Bảo An vừa nhột vừa ngứa.
“Hàn Thiên.” Cô buông chiếc áo xuống, hơi gầm nhẹ.
“Đừng gấp nữa, quan tâm anh một xíu đi.” Hàn Thiên nhẹ nhàng xoay cô ngồi đối diện mình.
“Chuyến bay của amh vào lúc mấy giờ?”
“Sáu giờ chiều nay.”
“Từ giờ đến lúc đó còn 5 tiếng nữa, anh không cần chuẩn bị gì thêm sao?” Vương Bảo An chỉ vào chiếc đồng nói.
“Đích thị là còn một chuyện phải làm.”
“Vậy anh mau đi làm đi.”
Hàn Thiên không nói không dằng, khóe môi anh cong lên một nụ cười hết sức lưu manh.
Còn chưa kịp phản ứng cô đã bị anh đè xuống giường, chiếc vali bị đẩy qua một bên.
“Hàn Thiên?”
Môi cô bị chặn lại bởi một nụ hôn sâu, cúc áo bị bật ra.
Thì ra đây chính là chuyện “tốt” mà anh muốn làm.
Quần áo trải đầy sàn, trong phòng vọng ra âm thanh đầy ái muội.
“Tên khốn nhà anh…Hàn Thiên…ưm…dừng lại…”
Giờ phút này mắng nhiếc cũng chỉ thêm tốn sức, Vương Bảo An cũng vòng tay qua cổ anh đáp trả lại nụ hôn kia.
Cứ thế mà Vương Bảo An bị ăn sạch từ đầu tới chân. Mãi đến gần giờ bay anh mới buông tha cho cô. Những vết cắn lần trước để lại còn chưa hết nay lại thêm vài vết mới. Có vẻ anh đang muốn đánh giấu chủ quyền, muốn tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô là hoa đã có chủ nên lần nào cũng để lại một vết rất đậm trên cổ cô.
Hai người ra tới sân bay thì cũng gần sát giờ.
“Bảo An, anh sẽ thu xếp công việc để nhanh về với em.”
Vương Bảo An vẫn hơi giận dỗi chuyện ban nãy, cô nói: “Có bản lĩnh thì anh đi luôn đi.”
“Đừng giận nữa mà.” Anh nói khẽ vào tai cô: “Khi nãy anh hơi quá đáng, khi về sẽ bù cho em.”
“Anh còn dám nói?” Cô trừng mắt nhìn anh. Trong đầu lặp đi lặp lại một câu hỏi: mình đánh người luôn ở sân bay được không?
Hàn Duệ đứng một bên ngao ngán: “Anh sắp trễ chuyến bay rồi kia.”
Trình Nhất Hoan huých nhẹ vào người anh: “Không thấy người ta đang tình cảm sao? Cậu xen ngang làm gì?”
Hàn Duệ nhếch miệng, đập mạnh vào vai anh ta: “Tôi thấy anh cũng nên về nhà gặp ba anh rồi.”
“Tôi không nói nữa.” Trình Nhấy Hoan làm động tác khóa miệng rồi lùi ra sau.
“Vậy anh đi đây.”
“Ừm.”
Hàn Thiên kéo vali, nhìn qua Hàn Duệ nói: “Lo liệu cho tốt. Nhớ kĩ những gì anh đã dặn.”
“Bên đây cứ giao lại cho em.”
Hàn Thiên đặt nhẹ lên môi Vương Bảo An một nụ hôn rồi mới xoay người rời đi. Dường như tất cả sự chú ý đều dồn vào hai người họ. Mặt Vương Bảo An cũng bắt đầu nóng lên.
…
Sau khi Hàn Thiên đã lên máy bay, Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan lái xe đưa cô trở về nhà.
“Chị dâu, tối nay em qua nhà chị ăn ké nhé.”
“Ừm, tối nay em muốn ăn món gì?”
“Chỉ cần là đồ chị nấu thì món gì em cũng thích.”
Trình Nhất Hoan nhìn Hàn Duệ với vẻ mặt khó tin, người này vậy mà cũng có lúc ôn nhu, nhẹ nhàng như vậy? Từ lúc quen biết cho tới giờ đây là lần đầu anh thấy.
“Hàn Duệ cậu cũng thật biết phân biệt đối xử, tại sao với Bảo An lại luôn nhẹ nhàng như thế còn với tôi thì lúc nào cũng đằng đằng sát khí?” Trình Nhất Hoan bất mãn hỏi.
“Anh có giỏi thì lên làm chị dâu tôi đi.” Câu nói này vừa dứt khiến Vương Bảo An bật cười, còn Trình Nhất Hoan thì á khẩu.
Như đang nghĩ câu để phản biện nhưng cuối cùng vẫn là không có, Trình Nhất Hoan liên tục xua tay: “Tôi không dám.”
…
Ở phía sau, không biết từ bao giờ đã có một chiếc xe đi theo họ.
Hàn Duệ nhìn qua gương xe liền nhíu mày.
“Trình Nhất Hoan, rẽ phải.”
“Nhưng lối đó đâu phải đường về nhà?” Trình Nhất Hoan thắc mắc hỏi.
“Phải đó, Hàn Duệ em muốn đi đâu sao?”
“Chúng ta bị theo dõi rồi.”
Vừa nghe vậy, Trình Nhất Hoan lập tức làm theo lời Hàn Duệ. Trên cả chặng đường anh nói rẽ phải thì anh ta không dám rẽ trái.
Lắc qua lắc lại một hồi cũng đủ để khiến cô chóng mặt, đầu suýt chút thì đập phải ghế phía trước, may mắn thay có Hàn Duệ vươn tay ra đỡ.
“Alo, Trí Anh. Cậu đem người đến địa chỉ tôi gửi.”
“Nhanh nhất có thể.”
Bọn họ không rõ chiếc xe theo sau kia có mục đích gì, bên trong có bao nhiêu người. Nếu là bình thường Hàn Duệ sẽ không mất thời gian như này, chỉ có điều còn có Vương Bảo An ở trong xe. Anh không thể mạo hiểm. Cách khả quan nhất là kéo dài thời gian chờ Trí An đem người tới. Dù sao địa hình ở thành phố này anh cũng rất thông thạo, cho bọn chúng đi thêm vài vòng chắc cũng không sao.
“Chị Bảo An, bám chắc vào em.”