Chân trước Quân Diễm Cửu vừa đi ra, chân sau Lục Khanh đã tới.
"Khanh Khanh." Nàng ngọt giọng gọi một tiếng.
Lục Khanh dọn dẹp lại ghế treo. "Ngồi đi."
Khương Noãn ngoan ngoãn ngồi xuống, vì được Khương Thù nhờ vả nên ánh mắt nhìn Lục Khanh có chút chột dạ.
"Khanh Khanh ơi, ta có một việc muốn thương lượng."
"Việc gì?"
Lục Khanh nâng chén trà nhấp một ngụm mới nhớ ra đây là chén trà Cửu Cửu vừa mới uống, không nhịn được cong môi. Thật thơm.
Khương Noãn căng não, mở miệng: "Ta tới Bắc quốc lâu như vậy mà chưa có dịp đi nhìn ngắm hoàng cung, ngày mai ngươi có thể dẫn chúng ta đi không?"
Loại việc như nối dây tơ hồng này nàng thật sự chưa từng làm qua, hơn nữa nàng biết Lục Khanh đã có người thương nên quả thật cũng có chút tội lỗi, nói chuyện cũng ấp úng suýt cắn phải lưỡi.
Lục Khanh không cần nghĩ ngợi: "Được, đưa ngươi đi dạo không có vấn đề gì, chỉ là lúc nãy ngươi nói chúng ta, vậy ngoài ngươi còn có ai nữa?"
Khương Noãn khó xử, thận trọng nhìn nàng một cái: "Khương Thù ca ca cũng muốn đi."
Bây giờ Khương Thù đã thoát khỏi lệnh cấm, trước khi Khương quốc đem thành khế đến hắn có thể tự do đi lại trong hoàng cung.
Lục Khanh nghĩ ngợi, chăc chắn hắn đang bày trò gì đó, nhưng đang ở địa bàn của nàng, con gà cùi bắp kia cũng chẳng gây được chuyện lớn gì. Thôi, bỏ đi, rộng lượng một chút vậy.
"Được."
Khương Noãn bất ngời, không nghĩ tới Khanh Khanh lại đáp ứng dễ dàng như vậy, liền nhào đến ôm lấy nàng.
"Khanh Khanh, ngươi thật tốt."
Ôm nàng, Khương Noãn lại có chút áy náy.
Nàng làm như vậy thật sự tốt sao?
Sáng hôm sau Khương Noãn dậy rất sớm.
Lục Khanh nhìn nàng trêu chọc: "Thật là hiếm thấy, tiểu lười biếng hôm nay dậy sớm vậy sao? Mọi hôm mặt trời chưa phơi mông trên đỉnh đầu là ngươi tuyệt đối không xuống giường mà?"
Khương Noãn ngượng nghịu sờ đầu: "Ai da, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở với Khanh Khanh lâu dần cũng không muốn ngủ nướng nữa."
Tuy rằng nàng tủm tỉm cười nói nhưng trong lòng lại thầm thêm một câu, "Mới là lạ!"
Lúc này, đằng sau truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Khương Thù khoác một chiếc áo choàng trắng đi về phía họ, bộ dạng thẹn thùng không khác nữ nhi là mấy.
Hắn với Khương Noãn hôm qua đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chờ sau khi xuất phát được nửa đường, Khương Noãn sẽ tìm cơ hội bỏ về, để lại hai người bọn họ cùng đi.
Để nàng dẫn bọn hắn đi thăm thú hoàng cung chỉ là cái cớ nhằm tạo cơ hội sau đó có thể thuận lý tặng nàng cây trâm cảm tạ, từng bước từng bước phát triển.
Đây đều là kết quả sau khi hắn xem vô số thoại bản tổng kết lại.
Cuối cùng cũng được áp dụng, hắn vô cùng kích động.
"Chúng ta xuất phát thôi." Khương Noãn vẫn ôm chặt cánh tay Lục Khanh.
Ba người rời khỏi Kiêu Dương Điện.
Khương Noãn với Lục Khanh đi trước nói nói cười cười, Khương Thù chắp tay đi sau, Nga Nhi cùng cung nhân Kiêu Dương Điện đi sau cùng.
Hai nữ hài xinh xắn đáng yêu cùng với thiếu niên tắm nắng mặt trời tạo nên cảnh đẹp ý vui hiếm thấy.
Không thể không nói, Khương Thù khi không nói chuyện trên người cũng toát ra vài phần nho nhã, cộng với khí chất trời sinh nên trên đường luôn có cung nữ không kìm được mà liếc nhìn.
Đi được nửa đường, Khương Thù không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Khương Noãn.
Hắn đã chờ thời khắc này quá lâu rồi!
Khương Noãn tiếp thu ám hiệu của ca ca.
Tuy còn muốn cùng Lục Khanh nói chuyện, nhưng vì hạnh phúc của ca ca, nàng vẫn cắn răng kêu "Ui da" một tiếng, sau đó nàng ôm chặt bụng.
"Làm sao vậy?" Lục Khanh nghe tiếng dừng lại.
Khương Noãn thoạt nhìn vô cùng bối rối, sát lại gần Lục Khanh: "Hình như...cái đó...cái đó sắp đến rồi."
Lục Khanh hiểu ngay lập tức.
"Vậy ngươi sao rồi? Ta đưa ngươi về nghỉ nhé?"
Khương Noãn vừa nghe được bốn từ "ta đưa ngươi về" là điên cuồng xua tay. "Ta tự về được, chỉ xấu hổ với Khanh Khanh, là ta không căn ngày đúng. Mọi chuyện do ta bày ra, đến cuối lại không đi được."
Lục Khanh nói: "Không có gì, tương lai còn dài, ngươi cũng không về Khương quốc nhanh như vậy, chờ mấy ngày nữa khỏe rồi chúng ta đi cũng không muộn."
Khương Noãn gật đầu, kéo tay Lục Khanh.
"Còn nữa, Khanh Khanh, ca ca ta phiền ngươi chiếu cố. Khoảng thời gian này huynh ấy vẫn luôn phiền muộn nhiều điều, tâm tình có chút khó ở."
Lục Khanh nghĩ thầm, không biết hắn phiền muộn thế nào nhưng cung nhân mỗi lần đi qua phòng đều thấy hắn đang cười, chỗ hắn vừa có thoại bản vừa có xuân cung đồ, so với người khác còn nhàn nhã chán.
Nhưng mà nể mặt Khương Noãn nên không vạch trần hắn.
Vừa hay có thể thăm dò mục đích hắn ở lại Bắc quốc, Lục Khanh đồng ý: "Được rồi, để ta gọi Nga Nhi đưa ngươi về."
Nga Nhi cùng Khương Noãn vừa đi, Khương Noãn quay lại nhìn Khương Thù một cái.
Khương Thù nắm tay, ho một tiếng: "Vậy phiền công chúa rồi."
Giữa hai người vốn có khoảng cách, Khương Thù mặt lạnh tanh tiến lại gần nàng.
Cảnh này vừa hay lọt vào mắt của một thái giám đi qua, hắn vội vàng chạy về nói với Tiểu Phúc Tử.
Tiểu Phúc Tử kinh ngạc, chạy ngay tới thư phòng Quân Diễm Cửu.
"Gia, có người thấy công chúa đang cùng Khương Thù cùng nhau đi hóng mát trên hồ."
Mày kiếm giật giật, Quân Diễm Cửu hỏi lại: "Cùng ai?"
"Khương quốc thái tử, Khương Thù."
Tiểu Phúc Tử đang gấp muốn chết, ai chẳng biết Khương quốc thái tử có ý với công chúa chứ, đặc biệt dù Khương quốc đã đồng ý giao nộp mười toà thành trì, khẳng định vẫn không cam lòng nên muốn bắt mất tiểu công chúa đi!
Sắc mặt Quân Diễm Cửu trầm xuống, mím môi nói: "Cũng không phải cùng nhau rơi xuống nước, báo ta làm gì?"
Tiểu Phúc Tử sửng sốt.
Tên Khương Thù này lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều biết, chẳng nhẽ gia không lo lắng sao?
Sau đó, người luôn miệng nói không liên quan tới mình đột nhiên đứng bật dậy.
"Gia?"
Quân Diễm Cửu lại ngồi xuống, mắt híp lại.
"Phái người đi theo, bảo vệ an toàn công chúa."
"Vâng."
Lúc này, Lục Khanh đang đứng trước mặt hồ lớn nhất Bắc quốc, gió mát thổi qua mặt hồ gợn sóng lóng lánh, nửa hồ còn lại là hoa sen thơm mát.
Lục Khanh vốn dĩ phản cảm Khương Thù, nhưng khoé mắt nàng phát hiện ra tiểu thái giám đang lén đi theo.
Nhớ lại hình ảnh tà áo tím đi xa dần, nàng nhịn xuống xúc động muốn đá Khương Thù xuống hồ sen.
Khoảng cách giữa hai người dần rút lại còn khoảng một cánh tay.
"Khương thái tử thấy hoàng cung Bắc quốc đẹp hay Khương quốc đẹp?" Lục Khanh nâng gương mặt nhỏ mở lời.
Khương Thù thầm nghĩ, công chúa nhìn có vẻ đang nói về phong cảch nhưng thật ra đang hỏi Bắc quốc và Khương quốc nơi nào tốt hơn. Nếu trả lời Khương quốc, Lục Khanh sẽ không vui, còn nếu trả lời Bắc quốc thì lại giống đang la liếm Bắc quốc.
Vì thế hắn nói: "Chỉ cần có công chúa, nơi nào cũng đẹp cả."
Lục Khanh nhíu mày, không nghĩ tới tên này lại dầu mỡ như vậy.
Vì để hắn mau chóng cút đi, Lục Khanh khách khí nói: "Khương thái tử không muốn về Khương quốc, hẳn là có việc cần làm, có lẽ bản công chúa có thể giúp đỡ."
Khương Thù thẹn thùng: "Việc của bổn điện chính là chưa có được người trong lòng. Nếu nàng nguyện ý làm thái tử phi, bổn điện sẽ không nán lại đây lâu nữa."
Nói xong hắn bình tĩnh nhìn nàng.