Công chúa cùng Khương Thù!
Chẳng lẽ người công chúa tâm duyệt thật sự là Khương Thù?!
Một cổ chua xót xông thẳng lên đỉnh đầu.
Tô Diệc Thừa kinh ngạc mấp máy môi, ngón tay gắt gao nắm thành quyền.
Khương Thù đáng chết cư nhiên đoạt đi công chúa của hắn!
Hắn oán hận toan rời đi, bỗng nhiên công chúa lại nhìn qua chỗ hắn.
Đồng tử co rút lại theo bản năng, đang muốn chuyển dời ánh mắt lại nghe nàng gọi một tiếng " Tô đại nhân ".
" Tô đại nhân sao lại tới đây? "
Tô Diệc Thừa cảm thấy xấu hổ liền nói: " Thần vừa mới cùng tam hoàng tử nghị sự, đi ngang qua Kiêu Dương Điện của công chúa ngửi được mùi hương rượu thịt bèn mạo muội ghé thăm. "
" Ồ, thì ra là thế, vậy Tô đại nhân đã dụng thiện chưa? Có muốn lưu lại uống vài ly không? "
Tô Diệc Thừa ngoài ý muốn ngẩng đầu.
Hắn... có thể sao?
Lục Khanh cười phúc hậu, khả ái: " Hôm nay Khương thái tử nói mời được ngự trù từ Khương quốc tới, nói là muốn mời bản công chúa nếm thử phong vị, nếu Tô đại nhân còn chưa dùng bữa vâỵ thì cùng ngồi xuống đi. "
Tô Diệc Thừa bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là Khương Thù mời công chúa dùng bữa.
Cho nên chính vì nguyên nhân này mà công chúa mới không tự mình xuống bếp nấu cơm cho hắn sao?
Tô Diệc Thừa dừng mắt trên mặt Khương Thù, cố ý cao giọng: " Nếu đã là thái tử mời công chúa dụng thiện, vi thần cùng ăn có lẽ không quá thích hợp. "
Lời đã nói như vậy, Khương Thù có thể nói không ổn sao?
Chỉ có thể nói: " Không ngại. "
Tô Diệc Thừa lập tức nói: " Vậy vi thần cung kính không bằng tuân mệnh. "
Tô Diệc Thừa vui vẻ ngồi vào chỗ.
Thấy Tô Diệc Thừa như vậy, sắc mặt Khương Thù lập tức trầm xuống.
Tô Diệc Thừa này chọn thời điểm chọc gậy bánh xe, từ đâu lòi ra ngang nhiên ngồi ăn cùng hắn.
Tô Diệc Thừa lại không chút khách khí.
Hắn tự nhiên biết chính mình chọc giận thái tử, bất quá đối với những lời thái tử nói với hắn hôm đó hắn ám ảnh mãi không thôi.
Còn muốn cùng công chúa một mình dùng bữa dưới ánh nến.
Hắn cầm chén rượu lên: " Thái tử điện hạ, ta kính ngài. "
Khương Thù giật giật thái dương cầm lấy chén rượu.
Ánh mắt Lục Khanh vẫn luôn dừng ở chén rượu kia.
Mạc Ly nói với nàng thái tử đem hợp hoan tán giấu trong bàn tay.
Mới vừa khi hắn rót rượu lén bỏ thuốc vào trong rượu của nàng.
Nàng thần sắc bất động đem chén của nàng và Khương Thù hoán đổi, cho nên ly Khương Thù đang cầm trong tay chính là ly bị bỏ thuốc.
Tô Diệc Thừa cùng Khương Thù một hơi uống cạn.
Lục Khanh lần nữa cầm lấy bình rượu, rót cho hai người. Chỉ là khi rót đến Khương Thù liền bị hắn chặn lại.
" Sao có thể để công chúa tự mình rót rượu chứ, để ta. "
" Nếu bổn thái tử làm chủ bữa này, sao có thể để công chúa tự mình hầu hạ. "
Nơi xong Khương Thù đoạt lấy bình rượu.
Hắn chửi thầm tên Tô Diệc Thừa không biết trời cao đất dày, hôm nay hắn phải giáo huấn hắn cẩn thận, cho hắn biết không phải rượu của ai cũng được uống. Vì thế hắn mặt không biến sắc gõ vào ly rượu một cái, thầm nghĩ nên an bài cho hắn một ả cung nữ vừa già vừa xấu nào.
Động tác này Lục Khanh đã thu hết vào trong tầm mắt, sắc mặt dần trở nên vi diệu.
Hoàn hảo.
" Hai người đừng chỉ uống rượu, dùng bữa, dùng bữa đi. "
Vì không muốn nàng hoài nghi, dược này ít nhất một, hai canh giờ sau mới phát tác. Lục Khanh ăn uống đến ngon miệng.
Rượu quá ba tuần, Khương Thù cùng Tô Diệc Thừa đều uống đến say khướt, mặt mũi đỏ bừng.
Lục Khanh tuy là chỉ mới nhấp môi nhưng nghĩ tới trò hay đêm nay cũng giả bộ say.
Đêm đã khuya, Tô Diệc Thừa lảo đảo đứng dậy, Lục Khanh mở miệng: " Cấp Tô đại nhân một gian phòng nghỉ ngơi. "
Tô Diệc Thừa vừa khoát tay " Không cần " liền bị một cung nhân kéo đi.
Khương Thù liếc tên hầu sử một cái.
Cữu cữu làm việc quả đáng tin cậy, chẳng những tranh thủ chuyển đến ngự trù từ Khương quốc lại còn để lại cho hắn hai người hầu. Có thể nói hắn đây là tù binh có đãi ngộ tốt nhất Bắc Quốc.
Người hầu một đường đi theo cung nhân, kéo Tô Diệc Thừa say khướt vào trong một gian phòng, chuẩn bị kĩ lưỡng một cung nữ vừa già vừa xấu, khoá cửa lại.
Làm xong tất cả hai người ngồi ngoài cửa cười trộm.
Phía bên kia.
Lục Khanh đứng dậy sau, trở về tẩm điện. Sau khi vào cửa, thân mình xiêu vẹo dần trở nên thanh tỉnh.
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên xà nhà.
Lát sau cửa phòng bật mở.
Hai cung nữ bị Khương Thù mua chuộc đẩy cửa bước vào, tìm không thấy công chúa, bọn họ đầy nghi hoặc.
Phòng Tô Diệc Thừa chỉ cách tẩm điện Khương Thù một vách ngăn.
Lão cung tỳ khiêng Tô Diệc Thừa bước đi như bay, đẩy cửa sổ ra đưa hắn vào tẩm điện Khương Thù.
Khương Thù trở lại tẩm điện rửa mặt, cả người trở nên khô nóng.
Hắn bực bội phanh cổ áo: " Người đâu, băng. "
Nhưng chẳng ai để ý hắn.
Cũng đúng, tù binh mà được dùng băng sao? Đây cũng chẳng phải Khương quốc.
Hắn nghiến răng nghĩ thầm: " Đám cẩu nô tài các ngươi, chờ bổn thái tử hưởng xong công chúa của các ngươi, ta xem các ngươi có ngóc đầu lên được không. "
Đang nghĩ ngợi thì cửa bị " kẽo kẹt " một cái mở ra.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, vẫn là người Khương quốc làm việc đáng tin cậy, cho dù trong tẩm cung Kiêu Dương Điện cũng đem được công chúa tới đây.
Phả vào mặt hắn một làn gió đem hương hoa, ngay khi hắn thấy rõ người trước mắt, cả người chấn động.
Vl, Tô Diệc Thừa!
Đám nô tỳ giải trừ huyệt đạo sau lưng Tô Diệc Thừa, gian trá cười, lui ra khỏi cửa khoá trái.
Tô Diệc Thừa được cử động liền hai mắt đỏ ngầu hướng Khương Thù lao tới.
Xuân dược trong rượu của hắn nhiều hơn một bậc. Lúc này ở trước mắt hắn không phải thái tử Khương quốc mà là Lục Khanh mềm mại khả ái.
" Khanh Khanh, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng! "
Tô Diệc Thừa hai mắt đỏ ngầu. Một hồi sau xuân dược trong người Khương Thù cũng phát tác, trực tiếp đem Tô Diệc Thừa đè xuống, không ngừng đòi hỏi.
Đêm, quyến luyến mà dài lâu.
Lục Khanh lấy trăng làm đèn, đích thân xuống bếp, dùng nấm và thịt tươi còn có trứng rán làm một bát mì trường thọ.
Ngay lúc Quân Diễm Cửu xem xong chồng công văn, một thân uể oải chuẩn bị thổi đèn nghỉ ngơi, Lục Khanh liền gấp gáp đẩy cửa chen vào.
" Đốc Công đại nhân, sinh thần vui vẻ! "
Rất nhiều năm sau, Quân Diễm Cửu vẫn nhớ rõ hình dáng này.
Nữ hài linh động cùng búi tóc ngọc tuyết đáng yêu, mặc sam y vàng nhạt ấm áp, phía sau là cả bầu trời đêm muôn vàn ánh sao, mà ánh mắt sáng ngời của nàng dường như còn rực rỡ hơn cả sao trời.
" Đây là đích thân ta vào bếp làm đó, ngài mau ăn đi. " Nữ hài mềm mềm mang theo giọng nói ẩn chứa ý cười. Y chú ý tới câu nói kia nàng tự xưng " ta ".
Mì quả thực rất ngon.
Nước canh tươi, mì sợi dai dai cùng trứng lòng đào.
Quân Diễm Cửu vốn nghĩ chỉ ăn tượng trưng một miếng, một miếng lại tiếp một miếng, sau đó phát hiện bát mì này thật sự là tâm huyết của nàng.
Nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt, nàng chống má ngoan ngoãn nhìn y ăn, khoé môi nhịn không được cong lên thành vầng trăng khuyết.
Hắn hỏi: " Vì sao công chúa phải đích thân làm? "
Nàng đáp: " Mì trường thọ đương nhiên phải đích thân làm mới đủ thành tâm nha. "
Quân Diễm Cửu ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập áp bách: " Nhưng thần chỉ là phận nô tài. "
Nàng quyết không chịu yếu thế: " Quân Diễm Cửu, ngài đến bây giờ vẫn chỉ cho là ta đang xem ngài như một nô tài sao? "