• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" To gan. "

Là thị vệ thân cận của công chúa, Mạc Ly.

Hắn chỉ có thể thành thật dừng cách giường bàng ba mét.

" Tô Đại Nhân tới tìm bản công chúa gấp như vậy là vì chuyện gì? " Lục Khanh tùy tiện hỏi một câu.

" Công chúa! Người nhất định phải làm chủ cho hạ quan! " Tô Diệc Thừa bày ra bộ dạng đáng thương nói một câu.

Lục Khanh mờ mịt: " Bản công chúa có thể làm chủ cho ngươi chuyện gì chứ? "

Tô Diệc Thừa liền kể lể, thêm mắm dặm muối đem chuyện hắn bị người ta " khinh nhục " ở tửu lầu nói một lần.

Bất quá hắn không đem chuyện mình nhân vơ phò mã nói ra, mà chỉ nói

" Bởi vì thần lúc ấy quá nóng giận, chỉ là muốn hù dọa hắn một phen, tìm công đạo, thần liền nói với hắn, thần là người của công chúa.

Kết quả hắn nghe xong không những không chút sợ hãi lại còn buông lời khinh bỉ miệt thị công chúa người, nói là thần nếu là người của công chúa, đánh cũng không oan. "

Lục Khanh không nhanh không chậm phe phẩy quạt lông vũ trong tay, càng nghe càng buồn cười.

Tên giẻ rách này lại tới tìm nàng chủ trì công đạo?

Ha.

Mà bên kia Tô Diệc Thừa vẫn ôm một bung căm tức.

" Thần dù có mất hết mặt mũi cũng không đáng gì, nhưng hắn vậy mà lại dám coi thường công chúa? Thần từ khi hồi phủ càng nghĩ càng khó chịu, người là kim chi ngọc diệp, thân phận tôn quý, làm sao có thể để một tên thường dân dễ dàng khinh nhục? "

" Ngươi nói không sai. " Lục Khanh dừng động tác.

" Tục ngữ có câu đánh cho phải nể mặt chủ, nhưng Tô đại nhân này, ngươi cũng không phải chó của bổn công chúa.



Cho nên Tô đại nhân nếu không quan tâm đến danh dự bản thân, hà cớ gì chạy đến đây cáo trạng với bản công chúa? "

Tô Diệc thừa trợn mắt há mồm.

Lục Khanh lại tiếp: " Cái khác không nói, tại sao đại nhân có thể tùy ý đem danh bản công chúa đây rêu rao bên ngoài? Một tên thường dân nhỏ nhoi mà ngươi cũng không trị được, còn dám tới đây khóc lóc, Tô đại nhân, ai đã cho ngươi lá gan đó? "

Tô Diệc thừa hé miệng muốn giải thích, nhưng bị nói đến nghẹn họng, một lời cũng chẳng thể phát ra.

Lục Khanh ngáp một cái: " Lui ra đi, bản công chúa mệt rồi, về sau loại sự lông gà vỏ tỏi này cũng đừng tới làm phiền ta, Kiêu Dương Điện của bản công chúa không phải sạp hàng ngoài chợ Tô đại nhân muốn đến là đến. "

Tô Diệc Thừa không cam tâm, Lục Khanh lại không muốn nghe thêm một câu nào nữa trực tiếp ra lệnh.

" Lui ra. "

Tô Diệc Thừa đành bất đắc dĩ cáo lui.

Một màn này vừa hay bị Khương Thù đang nôn ở gốc cây nhìn thấy.

Hắn hơi nheo mắt, âm thầm nghi hoặc. Gia hỏa kia thế mà có thể tiến vào tẩm điện công chúa?

Hồi tưởng lại, quả nhiên truwocs kia từng có tin đồn công chúa thích hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống.

" Trách không được Bắc Quốc công chúa kia nhìn thấy bổn thế tử anh tuấn tiêu sái mà không chút động lòng. "

Khương Thù nghĩ thầm.

Nếu hắn muốn theo đuổi công chúa, tên gia hỏa kia chính là trở ngại lớn nhất.

Người a, phải trừ khử thật sạch sẽ.

" Người đâu. " Khương Thù lạnh giọng hô.

Kết quả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng ai, lão bá bá đang tu sửa vườn hoa còn liếc hắn một cái.

Hắn xấu hổ ho khan một tiếng, lúc này mới nhớ ra đây không phải là hoàng cung Khương quốc.

Hắn liền phải đích thân đi tới.

" Tô Diệc Thừa. "

Giờ phút này tâm trạng Tô Diệc Thừa thật sự vô cùng xấu, lại đột nhiên có người xuất hiện trước mắt.

Hắn còn đang suy nghĩ yêu thật sự sẽ biến mất nhanh như vậy sao?

Lần trước công chúa đã nói không có tình cảm với hắn, sớm đã có người mình thích, hắn đã điều tra qua, có cái rắm á!

Bên cạnh công chúa chưa từng có một nam nhân nào, nếu có bất quá chỉ là tên thái giám Quân Diễm Cửu kia.



Tô Diệc Thừa ngẩng đầu.

A, không chừng còn có một người.

Dưới ánh mặt trời Khương Thù một thân mãng bào hoa lệ thêu tơ vàng óng ánh, cả nguwoif kiêu căng tự phụ, cao không với tới.

" Thái tử điện hạ. " Tô Diệc Thừa theo quy củ hành lễ.

Mẫu thân hắn là người Khương quốc nên cũng coi như hắn mang nửa dòng máu Khuwong quốc, từ nhỏ lớn nên ở đó, chỉ là việc này có rất ít người biết.

Năm lên chín, hắn bị hoàng đế Khương quốc đưa tới Bắc quốc, thân mang trọng trách.

Khuwong thù ghét bỏ nhìn hắn.

Phụ hoàng nói Tô Diệc Thừa sau này sẽ là cánh tay đắc lực của mình, tên này?

Một mặt suy tính bám váy trèo cao, công chúa vừa mắt loại người này sao?

Một bên mắt lại như vừa bị ai đấm kia là như thế nào?

Hắn đi thẳng vào vấn đề: " Về sau ngươi cách xa Lục Khanh ra một chút, nàng sau này là Thái tử phi của ta. "

Tô Diệc Thừa ngẩng đầu nhìn hắn.

" Nhưng công chúa, nàng... "

" Ngươi nghe không hiểu? " Khương Thù nhíu mày " Kêu ngươi cách xa chính là cách xa. "

Tô Diệc Thừa mở miệng: " Thì ra người mà công chúa tâm duyệt lại chính là điện hạ? "

Khương Thù ưỡn ngực: " Ta dọn vào Kiêu Dương Điện, ngươi thấy là do đâu? "

Tô Diệc Thừa vẻ mặt khó hiểu: " Nhưng thần nghe nói điện hạ đây là bị bắt? "

Khương thù mặt không đổi sắc: " Ngươi còn không hiểu sao? Sao công chúa có thể trực tiếp nói chuyện nàng thích ta ra chứ? Đây chẳng qua là che mắt người ngoài mà thôi, như vậy bổn thái tử mới có thể an tâm chuyển vào Kiêu Dương Điện. "

Khương Thù nói như vậy đương nhiên có mục đích, đường đường là một thái tử, nói ra chuyện bị bắt làm tù binh há chẳng phải bị thiên hạ cười thối mũi sao?

Nói như vậy cũng là để vãn hồi chút tôn nghiêm.

Tô Diệc Thừa kinh ngạc nhìn hắn.

Chẳng lẽ người mà công chúa thích, thật sự là thái tử điện hạ?

Tô Diệc Thừa lập tức cảm thấy lồng ngực bị đè nén, hít thở không thông.

Từ trước tới giờ công chúa đối với hắn rất tốt, tự tay làm điểm tâm cho hắn, tặng hắn trâm ngọc, đưa cho hắn áo choàng, trong mắt toàn bộ đều là hắn.



Nếu lúc đó hắn đáp lại nàng dù chỉ một chút, nàng có phải sẽ không thích nam nhân khác hay không?

Không, hắn không đời nào thừa nhận nàng thích một nam nhân khác, nhất định nàng chỉ là đang giận hắn mà thôi, chờ nàng hết giận tất thảy sẽ trở lại giống như trước kí.

Nghĩ đến đây hắn cười mỉa mai nói.

" Thái tử điện hạ, tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu như công chúa thật sự thích điện hạ, ngài sẽ không đứng đây phí lời với vi thần. Cáo từ. "

Nói xong hắn liền rời đi, bỏ lại Khương Thù đằng sau.

Khương Thù trở lên âm trầm, quả nhiên tên tiểu tử này không bình thường. Ngươi cứ chờ xem.

" Công chúa, Khương quốc thái tử bỗng nhiên đau bụng quằn quại! " Lúc này một cung nữ hớt hải chạy vào.

Lục khanh sắp bị làm phiền đến chớt rồi, nàng vừa mới mơ màng ngủ.

" Tìm thái y đi! " Nàng mất kiên nhẫn.

" Khương thái tử không muốn mời thái ý, nói, nói là muốn công chúa đích thân đi xem."


Lục Khanh nói: " Cho thấy hắn vẫn chưa đủ đau, kệ hắn đi, chờ đến khi hắn chịu không nổi xem còn kẽn cá chọn canh không? "


Lục Khanh trong lòng biết rõ tên kia chẳng qua uống nước phân, đích xác sẽ đau bụng khó nhịn, chỉ là không chết được, nhiều nhất vài ngày là ổn. "


Lúc này một cung nữ khác hoảng loạn chạy tới: " Không ổn, không ổn rồi, Khương quốc thái tử hộc máu rồi. "


Lục Khanh kinh ngạc không thôi, chẳng nhẽ trong phân có độc?


Dù sao cũng không thể ngủ được nữa, Lục Khanh đứng dậy đi đến thiên điện, vừa thấy liền trợn tròn mắt.


Thiên điện quả thật gà bay chó sủa, Khương Thù nằm trên giường mắt mở to mông ling không tiêu cự, bên khóe miệng còn mơ hồ thấy một vệt máu nhàn nhạt.


Truyện mình chỉ đăng trên Wattpad NHK1352, mọi người vui lòng đừng đọc web reup nha ^-^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK