Quân Diễm Cửu âm thầm ghi nhớ điều này, vén trướng đi vào trong lều của Lục Khanh.
Khoảng thời gian một chén trà trước y vừa mới đem nàng đặt lên giường, hiện tại nàng đã ngủ say, cuộn tròn thân mình như con tôm nhỏ.
Trong lều không một bóng người, vì vừa mới nãy, tùy tùng của y đều ở bên ngoài cùng binh lính biên quan vung quyền uống rượu, không hề biết nàng quay lại.
Bây giờ, là thời cơ tốt nhất.
Quân Diễm Cửu nhìn thân ảnh mềm mại cuộn tròn trong chăn bông, ánh mắt hơi tối.
Y tiến tới duỗi ngón tay chạm đến đai lưng nàng, yết hầu không khống chế được mà cuộn lên.
Y cuối cùng vẫn là không làm được.
Lúc này Lục Khanh khẽ trở mình, phần eo mơ hồ lộ ra một đoạn da thịt tinh tế trắng nõn.
Ma xui quỷ khiến, y cầm vỏ kiếm nhẹ nhàng chọt chọt.
Ý muốn đẩy phần áo ra.
Một thanh kiếm lạnh lẽo kề sát bên cổ.
Nhiều năm như vậy, có thể yên lặng tiếp cận y không một tiếng động cũng chỉ có một người.
Mạc Ly.
Người ở bên công chúa, lai vô ảnh khứ vô hình, cũng là cao thủ số một số hai trong kinh thành.
Lúc này, Mạc Ly nghiêm sắc mặt nhìn y, không chút khách khí hỏi: " Ngươi định làm cái gì? "
Quân Diễm Cửu rũ mắt nhìn thanh kiếm, liếc hắn.
Mạc Ly không chút sợ hãi, ngược lại càng tỏa ra khí tức lạnh thấu xương, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Quân Diễm Cửu cười, mặt không biến sắc: " Bổn Đốc Công chính là muốn thử nghiệm một chút, khi công chúa gặp nguy hiểm, rốt cuộc hộ vệ của nàng có bao nhiêu tác dụng, hiện tại có vẻ rất tốt, bổn Đốc Công thực an tâm. "
Mạc Ly vẫn cảnh giác trừng mắt: " Nói hươu nói vượn! ''
Hắn lạnh như băng trầm giọng nói: " Nếu đốc công đại nhân muốn khảo nghiệm, phương pháp có rất nhiều, đêm hôm xem trộm thân thể công chúa làm cái gì? Ta không thể không nghi ngờ, Đốc Công đại nhân đây có phải hay không có mưu đồ bất chính đối với công chúa? "
Vừa dứt lời liền lập tức xuất kiếm.
Y nhíu mày, né ra sau, cũng lập tức xuất kiếm.
hai thanh kiếm rất nhanh vang lên tiếng giao tranh kịch liệt.
Vừa đánh vừa né, một tím một đen ở bên ngoài trướng điên cuồng lao vào đối phương.
Nhưng, dù sao cũng là Quân Diễm Cửu, mới đọ nhau vài chiêu, một hàng ám vệ nhanh chóng bao vây lấy Mạc Ly.
Đều là người của Quân Diễm Cửu.
Mạc Ly dừng tay, ánh mắt đảo qua những hộ vệ vây quanh hắn, càng siết chặt thanh kiếm trong tay.
Đây đều là người ban ngày không hề lộ mặt, bằng khí tức hắn có thể biết đây đều là cao thủ tuyệt đỉnh.
Ánh mắt những người này cũng thực dọa người, như hổ đói rình mồi.
thấy hộ vệ dường như muốn động thủ, Quân Diễm Cửu nhắm hờ mí mắt: " Lui ra đi. "
Hộ vệ lúc này mới cảnh giác rời đi.
Mạc Ly cũng buông kiếm trong tay xuống.
Hắn nhận thức rõ dọc đường đi Quân Diễm Cửu đối với công chúa nhà hắn ra sao, có lẽ y thật sự không phải kẻ thù của công chúa.
Nhưng vậy thì sao?
Chỉ cần hắn còn sống, dù chỉ một giây hắn cũng không thể để công chúa bị khi dễ.
" Xâm phạm công chúa, đáng chết. " hắn ngang ngược nói, khí thế vẫn không chịu thua kém.
Ánh mắt Quân Diễm Cửu nhìn hắn dần trở nên có chút thưởng thức.
" Ngươi không sợ bổn Đốc Công... "
Sắc mặt Mạc Ly vẫn như cũ không biến hóa.
" Công chúa có ngươi bảo hộ, thật là may mắn. " Quân Diễm Cửu nói, tra kiếm vào vỏ. " Hi vọng ngươi sẽ luôn bảo hộ nàng thật tốt. "
Đúng lúc này có người hét lên: " Không hay rồi! Quân địch tấn công! "
Thời khắc nguy hiểm, tất nhiên phải đồng lòng đối địch.
Hai người liền hướng về đám lính hô ta.
Lúc này Lục Khanh cũng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt.
Hôm nay tập kích là giả, binh lính Khương quốc gian trá giảo hoạt,cố ý chọc du kích của bọn họ, nhưng chờ đợi ta là " hố vạn người ".
Khương quốc không biết từ đâu tìm được một đám chuột chũi, âm thầm đào rất nhiều hố sâu, chỉ cách mặt đất một tầng cát mỏng, người đi lên nhất định sẽ rơi vào hố.
Kế này sẽ làm suy yếu lượng lớn binh lính thực lực của Bắc quốc.
Cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót, kiếp trước vì một trận này, Quân Diễm Cửu ăn mệt.
Đối phương còn xuất ra tướng chủ lực cộng với một ít thợ thủ công chuyên thiết kế cơ quan, học được rất nhiều ám khí, một khi người bắc quốc truy đến, sẽ giống như ba ba trong rọ.
" Truyền tướng quân khẩu lệnh, tại chỗ đợi mệnh. "
Lúc quân lệnh truyền đến, quân lính Bắc quốc đều ngây người.
Tướng quân? Tướng quân từ đâu ra?
Binh lính Bắc quốc hai mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ đem ánh mắt chuyển đến trên người Quân Diễm Cửu.
Quân Diễm Cửu có phần ngoài ý muốn.
Tướng quân?
Trừ bỏ tiểu nha đầu ngủ đến chết đi sống lại kia, nào có tướng quân nào nữa?
Người truyền lệnh lại giơ ra nửa khối binh phù, làm binh lính không thể chối từ.
Tuy rằng bị quấy rầy nhưng lại không thể làm gì, binh lính Bắc quốc tức đến đấm ngực dậm chân.
Bất quá, Lục Khanh cũng chẳng phải không đạt được gì.
Lửa trại tối nay, chính vì làm đối phương lơ là, tạo ảo giác bọn họ sơ suất phòng bị, kỳ thật, nàng chính là mong muốn đối phương ra tay ngay lúc này.
Mười mấy chiếc xe bù nhìn lớn, thay thế binh lính tiến về phía Khương quốc doanh trại, trong đêm tối, căn bản không thể nhìn rõ trong xe là người hay quỷ.
ẦM ẦM
Mười mấy chiếc xe rơi vào mai phục tan tác.
" Nhìn kìa! Bọn họ trúng kế rồi! "
Binh lính Khương quốc ẩm nấp xung quanh hương phấn đi đến.
Lúc này, bù nhìn chứa thuốc nổ bạo phá, chỉ nghe thấy từng đợt hét lớn, hết đợt này đến đợt khác, kinh thiên động địa.
Binh lính tiến đến xem xét chưa kịp định thần liền bị nổ banh xác.
" Vô lý. " chủ tướng Khương quốc tức giận đến thở gấp.
Một ván cờ này bố trí lâu như vậy, làm tổn hại biết bao binh lính bên ta, còn bên địch vậy mà không tổn hại đến một cọng lông.
Hơn nữa... Vị kia còn đang ở đây quan sát tình hình.
Nghĩ đến đây, toàn thân hắn run lẩy bẩy, liếc nhẹ sang vị chủ thượng bên kia.
Khương quốc bên này cũng đang mở tiệc ăn mừng, chỉ là thời điểm tin tức truyền đến, vị kia sắc mặt trầm xuống, nghiến chặt hai hàm.
" Điện hạ! "
Chỉ thấy một bóng dáng nhảy lên ngựa, hướng Bắc quốc phi như điên.
Lúc này, Quân Diễm Cửu một mặt nghi ngờ xốc trướng Lục Khanh lên, quả nhiên trên giường đã không còn bóng dáng.
Nàng mới vừa rồi, không phải đã say sao? Quân Diễm Cửu chớp mắt kinh ngạc.
Y dường như, càng ngày càng không thể hiểu được nữ nhân này.
" A, Cửu Cửu, ngài đến tìm ta sao? "