• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý ma ma đi đến, liếc nhìn Tiêu Hòa Đế rồi dùng chổi lông gà đánh nhẹ lên mu bàn tay tiểu công chúa.

Lục Khanh chớp mắt theo bản năng.

Rõ ràng ma ma không hề đánh nặng tay, nhưng tay nàng nhiều thịt, đỏ ửng lên rất nhanh. Lục Khanh mím môi, cũng chịu đựng không kêu đau.

Mới đánh một chút mà Tiêu Hòa Đế đã không nhịn được, hô to: "Lại đây."

Lục Khanh đứng phắt dậy, ấm ấm ức ức chui vào lòng ông.

"Phụ hoàng."

"Biết sai rồi à?"

Lục Khanh gật đầu như giã tỏi, vô cùng ngoan ngoãn.

Tiêu Hòa Đế hỏi: "Còn dám nữa không?"

Lục Khanh chép miệng không nói.

Tiêu Hòa Đế rõ như ban ngày, đứa nhỏ này vẫn còn dám!

"Đưa tay cho phụ hoàng xem xem."

Nhi tử của ông có đứa nào không ăn đánh từ nhỏ đến lớn? không thể ngờ tới khi nhìn nữ nhi yêu quý bị đánh ông lại không thể nào chịu nổi.

Xòe bàn tay nhỏ nhắn ra, nhìn những vệt đỏ chi chít trong lòng bàn tay, Tiêu Hòa Đế đau lòng thổi thổi, dịu dàng nói.

"Đã tính trốn khỏi cung, sao không mang nhiều người một chút? Nếu bị kẻ khác bắt nạt, hãm hại thì phải làm sao đây?"

Lục Khanh cảm động, vòng tay ôm cổ Tiêu Hòa Đế.

Dù có tức giận đến mấy nhưng vẫn lo cho sự an toàn của nàng.

Đây chính là phụ hoàng của nàng.

"Phụ hoàng." Nàng khẽ gọi

Nhưng giọng nói tuyệt tình của Tiêu Hòa Đế vang lên.

"Quân Diễm Cửu dụ dỗ công chúa, tội ác tày trời nên đã bị trẫm giam lỏng, con đừng có nghĩ đến chuyện cầu xin cho nó."

Lục Khanh sửng sốt.

"Phụ hoàng!" Lục Khanh trợn tròn mắt: "Việc này liên quan gì đến Quan Diễm Cửu chứ? Là nữ nhi tự mình đi theo! Nữ nhi cảm thấy Tô đại nhân không có năng lực cứu chàng ấy nên mới quyết tâm tự mình ra mặt!"

"Lại nói Khương quốc vì nữ nhi nên mới giận chó đánh mèo lên đầu Đốc Công đại nhân, sao nữ nhi có thể ung dung ngồi nhìn một người vô tội bị liên lụy chứ?"

"Người từ nhỏ đã dạy chúng con làm người phải có tình nghĩa, vào những lúc như thế sao nữ nhi có thể hèn nhát làm một con rùa rụt cổ?"

"Nữ nhi đường đường là đích công chúa Bắc quốc mà lại để bọn họ ngồi lên đầu lên cổ hay sao?"

"Cục tức này người nuốt trôi nhưng nữ nhi thì không, phụ hoàng!"

"Lần này nữ nhi đi biên quan, nhưng đã cho lão già kia một bài học, làm lão ta tức đến mất ăn mất ngủ, rất nhanh thôi lão sẽ phải đến xin lỗi Cửu Cửu!"

Tiêu Hòa Đế nghe nàng lải nhải đến phiền.

Dù sao nữ nhi của ông miệng lưỡi dẻo quẹo cũng không phải ngày một ngày hai.

Người dù không bao lớn nhưng đạo lý lại đầy một bụng, nếu để nàng nói có khi Hắc vô thường cũng bị nàng lừa thành Bạch vô thường.

Ông bịt hai tai, đứng lên rồi nói: "Đừng nói nữa, trẫm không nghe."

"Việc này trẫm đã quyết, hai người dù gì cũng phải phạt một! Trẫm đau lòng nữ nhi còn không thể phạt một nô tài sao?"

Nói xong Tiêu Hòa Đế đi thẳng.

Lục Khanh bĩu môi.

Cửu Cửu đáng thương, bây giờ chàng đang làm gì vậy?

Phía bên kia.

Nghe nói Lục Khanh trở về, Khương Noãn tức tốc đi tìm nàng.

Khương Noãn cũng đã nghe chuyện nàng chạy đến biên quan, lập tức hỏi: "Khanh Khanh, Khương quốc đã xảy ra chuyện gì thế? Ngươi có biết không? Vì sao Khương Thù ca ca lại bị phế truất?"

"Bị phế rồi?" Lục Khanh lấy làm kinh ngạc.

Nàng vội vã lên đường, cũng không biết việc này, có thể Mạc Ly biết nhưng cảm thấy không cần thiết phải nói cho nàng.

Trầm ngâm một lát, Lục Khanh thấy nguyên nhân có vẻ từ những bức vẽ kia, Khương Thù chẳng qua là kẻ đáng thương bị tai bay vạ gió.

Nàng chỉ muốn chọc tức Khương hoàng một phen, lấy danh dự hoàng thất đổi lấy một lời xin lỗi cho Quân Diễm Cửu, không hề nghĩ tới lão ta tức giận tới mức lập tức phế thái tử.

Nhưng cũng đúng thôi, có người cha nào chịu đựng được chuyện này cơ chứ? Cho dù lão ta có là dân thường thì Khương Thù không chết cũng bị lột da.

Nhưng đối mặt với đôi mắt chờ đợi của Khương Noãn, Lục Khanh không muốn nói ra những lời tổn thương nàng nên đành nói thật.

"Xin lỗi, đây là nghiệp do hắn tự tạo."

Đêm đó, dược là do hắn hạ, là do bản thân hắn mang ý xấu.

Nếu nàng không đủ thông minh nhìn rõ quỷ kế của hắn thì tất cả những gì nàng trải qua ở kiếp trước với Tô Diệc Thừa rất có thể cũng xảy trên người nàng với Khương Thù một lần nữa.

Cho nên đến hiện tại, dù Khương Thù có rơi vào thảm cảnh nàng cũng sẽ không mềm lòng.

Nàng chỉ là trả lại cho hắn đúng những gì hắn muốn mà thôi.

Đêm đến.

Bắc quốc nhận được quốc thư từ Khương quốc.

Khương hoàng tự mình xin lỗi Quân Diễm Cửu, nói rằng lúc đó giam lỏng Quân Diễm Cửu vì một hiểu lầm nho nhỏ, các sứ thần cũng đem tới một rương kho báu lớn nhận lỗi.

Nhận được quốc thư, Lục Khanh lập tức nhảy nhót đi tìm Quân Diễm Cửu.

Vốn dĩ Tiêu Hòa Đế không muốn cho nàng thấy, dù gì cũng là quốc thư Khương quốc muốn đưa tới cho ông, nhưng đây lại là thứ nữ nhi yêu dấu của ông mất công sức giành lấy, vô cùng quan trọng nên ông để nàng tự mình đi truyền tin.

Tuy không biết nha đầu này làm như thế nào, nhưng thời khắc này Tiêu Hòa Đế ông đây cũng vô cùng kiêu ngạo.

Vua của một nước lại đi xin lỗi một hoạn quan nước họ, có thể xem là Khương quốc cúi đầu trước Bắc quốc ta.

Nhiều năm nay Khương quốc phát triển giàu mạnh, luôn luôn lấn lướt Bắc quốc, phong thư này quả thật đã xóa bay cơn giận tích tụ nhiều năm của ông.

'Cửu Cửu à! Chàng xem này, Khương hoàng xin lỗi chàng rồi! Ta làm được rồi, ta có giỏi không?"

Quân - đang bị giam lỏng- Diễm Cửu đang thong thả dùng bữa tối đột nhiên thấy cửa lớn nhiều ngày vẫn luôn đóng chặt bỗng chốc mở toang, một tiểu cô nương mặc váy hồng nhạt đang giơ cao một tấm chiếu thư vàng chóe, nhảy nhót chạy tới.

Phía sau vẫn là một bé thỏ béo mập như thường lệ.

Thời tiết ngày càng lạnh, trên người Quân Bảo lại khoác thêm một cái áo bông, càng nhìn càng giống một quả bóng.

"Xin lỗi? Khương hoàng? Quốc thư?"

Quân Diễm Cửu hơi ngạc nhiên.

Mỗi một từ đều đánh thẳng vào tim hắn.

Hắn biết người kia mạnh mẽ và tàn bạo đến nhường nào, cho dù có sai thật đi chăng nữa, ông ta cũng sẽ không bao giờ nhận sai.

Sao có thể viết thư xin lỗi cơ chứ?

Nàng chạy đến, nhét quốc thư vào trong tay hắn.

"Chàng xem, mau xem đi."

Quân Diễm Cửu nhìn thoáng qua, nội tâm kích động.

Lụa gấm vàng tươi của hoàng gia Khương quốc, sử dụng loại mực tốt nhất...

đầu bút cứng cáp hữu lực, chữ viết này chắc chắn của ông ta, có thể thấy được sự tức giận đến nghiến răng của người viết.

Nhất định trong tay tiểu cô nương này có nhược điểm của ông ta.

Buông chiếu thư, hai mắt tiểu cô nương tròn xoe nhìn hắn, tha thiết: "Thế nào? Chàng vui không? Hết giận chưa?"


Đôi mắt tiểu cô nương đong đầy hình bóng hắn, nàng nâng niu, bao bọc cảm xúc và lòng tôn nghiêm của hắn trong lòng bàn tay. Dưới ánh đèn, hắn nhìn nàng, thiên ngôn vạn ngữ đều mắc nghẹn nơi đầu lưỡi.


"Khanh Khanh." Hắn gọi nàng.


"Ưm." Luc Khanh nhìn hắn, hai mắt ánh lệ, nàng kiên cường cắn môi: "Ta không thích, không quen nhìn người ta bắt nạt chàng, không ai có thể bắt nạt chàng hết."


Trong chớp mắt, Quân Diễm Cửu bỗng nhiên hiểu rõ vì sao có người nói "sở ái cách sơn hải. Sơn hải giai khả bình"* Vì công chúa nhỏ của hắn, hắn nguyện san bằng sơn hải, cho dù điều ngăn cách hai người là...


Đúng lúc này, Ám Mị vội vàng bước tới, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Gia, không ổn!"


—-------------------------------------------------------------------------


(*) Sở ái cách sơn hải/ Sơn hải giai khả bình (所爱隔山海,山海皆可平) có nghĩa là tình yêu bị núi sông ngăn trở cũng có thể san bằng cả núi sông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK