Ngoài mặt hắn có một người hầu nhìn qua có vẻ khờ khạo Tiểu Phúc Tử, nhưng thực tế hắn còn có một trợ thủ trung thành, Ám Mị.
Ám Mị nắm giữ tổ chức tình báo lớn nhất Bắc Quốc.
Công chúa âm thầm mời thư sinh kể truyện, công chúa âm thầm phái đại phu đến Tô phủ, hết thảy không thoát khỏi đôi mắt Ám Mị.
"Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà."
Quân Diễm Cửu một tay niết chén trà, ý cười trên mặt càng sâu.
Ám Mị lại mở miệng: "Gia, thuộc hạ bên người công chúa, Mạc Ly, mấy ngày trước đến chợ đen tìm kiếm hai bức hoạ."
"Bức hoạ?"
"Là bức hoạ Khương quốc hoàng đế thời trẻ, còn có Khương quốc tiên hoàng hậu Mẫn Thư."
Quân Diễm Cửu giật giật mi mắt.
"Nàng tìm chúng làm gì?"
Ám Mị nói: "Theo thuộc hạ phỏng đoán, có khả năng liên quan đến việc tìm kiếm tung tích đệ nhất thái tử Khương quốc. Gần đây có lời đồn hắn ta lưu lạc đến Bắc quốc, rất nhiều tổ chức đã âm thầm điều tra vụ này."
"Tiểu nha đầu, vẫn là tin tức nhanh nhạy."
Quân Diễm Cửu thần sắc phức tạp khó dò, suy tư nói: "Mấu chốt là chỉ bằng hai bức hoạ kia, nàng có biện pháp tìm được vị thái tử trên trời rơi xuống kia sao?"
Ám Mị nhắc nhở: "Công chúa hoạ kỹ cao siêu, có lẽ người có cách đem ngũ quan hai bức hoạ trung hoà lại thành mấy bức hoạ, chỉ cần nương theo đó mà tìm."
Quân Diễm Cửu bị những lời này đánh thức.
"Chuyện này không hẳn không có khả năng." Dứt lời Quân Diễm Cửu không nhanh không chậm đứng dậy.
"Công chúa, công chúa."
Nga Nhi vui vẻ chạy vào.
"Công chúa, Đốc Công đại nhân tới tìm người."
Từ sau khi biết chủ tử nhà mình có ý với vị đại thái giám kia, nàng đương nhiên có thái độ khác. Hôm nay thấy hắn chủ động tới tìm, Nga Nhi hưng phấn đến sáng cả mắt.
Lục Khanh ngược lại khá bình tĩnh, dừng động tác trên tay: "Ngài ấy tới tìm ta?"
"Em đi ra hỏi ngài ấy có chuyện gì."
Nga Nhi có chút ngoài ý muốn: "Công chúa, người không ra sao?"
Lục Khanh cười.
"Làm người phải biết xa biết gần, một vừa hai phải. Đừng để bản thân thân là công chúa lại so với chó liếm giống nhau."
Nga Nhi sáng mắt: "Công chúa anh minh."
"Em mau đi đi."
Vừa dứt lời ngẩng đầu lên liền thấy một dáng người cao lớn đứng dựa vào cửa.
Câu nói vừa rồi chỉ sợ bị nghe hết rồi đi.
Lục Khanh xấu hổ, hơi bĩu môi.
Là ai cho vào?
Nhìn biểu cảm của nàng, Quân Diễm Cửu nhìn thấu suy nghĩ, cười như không cười, công chúa thật là "đa mưu túc trí".
Lục Khanh ho khan một tiếng: "Đốc Công đại nhân tìm ta có chuyện gì?"
"Không có gì, có đi mà không có lại thì quá thất lễ, nô tài nhận vải của công chúa nên cũng muốn tặng người một ít quà quê."
Vừa dứt lời liền thấy mấy tiểu thái giám đằng sau bê đồ nặng trĩu.
Gia hoả này.
Này... Tất cả đều là bê con, dê con. Mấy cái chân chúng bị bó chặt lại, treo ngược trên một cái sào gỗ dày, còn "be be" kêu. Bởi vì dâng lên công chúa nên lông trên người bọn chúng đều được cọ đến trắng tinh, sạch sẽ.
"Công chúa có thể nướng ăn, một ngày nướng nửa con, còn lại có thể để lại nuôi. Đây đều là dê con bốn, năm tháng, thịt rất tươi ngon."
Lục Khanh trợn mắt há mồm.
"Đặc sản là dê con. Cửu Cửu quê ở Mạc Bắc sao?"
Kiếp trước nàng không nghĩ đến quê nhà của Quân Diễm Cửu, chàng cũng chưa từng đề cập đến.
Nhưng chàng cũng không giống người Mạc Bắc mà, người ở đó phần đông cao lớn thô kệch, rất ít người thư sinh trắng trẻo như thế.
Hai ngày trước nàng vẽ lại Khương hoàng và Khương hậu hợp lại, gương mặt trong tranh thế nhưng lại vô cùng giống Quân Diễm Cửu, trong thoáng chốc nàng còn nghi ngờ phải chăng Quân Diễm Cửu có phải thái tử lưu lạc năm đó?
Nhưng nếu quê của Quân Diễm Cửu thật sự ở Mạc Bắc, vậy chắc chắn không có nửa điểm quan hệ với Khương quốc!
Chẳng lẽ là người giống người thôi sao?
Lục Khanh thu lại suy tư, cười nói: "Đốc Công đại nhân khách khí rồi, một chút vải mà thôi, bản công chúa ăn cũng không hết, hà tất phải tốn kém?"
Quân Diễm Cửu cười nhàn nhạt: "Ở Mạc Bắc, nhà nào cũng nuôi dê, nuôi bò, mỗi nhà đều mấy trăm con, đây chỉ là chút lòng thành, cũng không tốn kém gì."
Lục Khanh hào phóng cười: " Nếu ngài đã nói vâỵ thì bản công chúa cũng không khách khí nữa. Người đâu! Đem tới hậu viện chăm sóc."
"Vâng."
Một hàng người nối đuôi theo quản sự lui xuống.
Quân Diễm Cửu vẫn đứng đó, không có ý định rời đi, khoé môi cong lên một nụ cười nhạt.
Lục Khanh ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi
"Đốc Công đại nhân còn chuyện gì sao?"
Trong điện chỉ còn lại hai người, Quân Diễm Cửu nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nữ hài này hôm nay có gì đó không đúng.
"Công chúa, sao hôm nay người không gọi nô tài là Cửu Cửu."
Lục Khanh cao ngạo hếch cằm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: " Bản công chúa muốn gọi thế nào thì gọi. Cao hứng gọi ngài Cửu Cửu, không cao hứng ngài quản được bản công chúa gọi ngài là gì sao?"
Quân Diễm Cửu bật cười: "Cho nên, nô tài chọc giận công chúa chỗ nào rồi?"
"Không có, chỉ là bản công chúa tâm tình không tốt."
Quân Diễm Cửu nghĩ nghĩ: "Quân Bảo chân đã khỏi hẳn, công chúa khi nào tới đón?"
Quân Bảo?
Lục Khanh suýt chút nữa quên bé, lập tức đứng dậy: "Ngay bây giờ."
Hai người sóng vai ra ngoài, Lục Khanh hỏi: "Quân Bảo có khoẻ không?"
"Khá tốt, ăn được ngủ được."
Lục Khanh bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó dưới tán hoa quế, Quân Diễm Cửu say khướt ôm Quân Bảo trong lòng, thực ra khá đáng yêu.
"Vậy ngài thích Quân Bảo không?"
"Thích."
"Vậy Quân Bảo cho ngài nuôi được không?" Lục Khanh nửa đùa nửa thật.
"Được."
Quân Diễm Cửu dừng một chút, sau đó nghiêm túc hỏi: "Công chúa thích ăn thịt thỏ cay không?"
Lục Khanh sắc mặt cứng đờ.
Lại thấy hắn cười lớn một tiếng tiếp tục đi về phía trước. Khuôn mặt tuấn lãng đón ánh mắt trời giữa trưa, đẹp tới loá mắt.
Lục Khanh sửng sốt một hồi.
Đây hình như là lần đầu tiên chàng ấy cười như vậy.
"Ai da Quân Diễm Cửu!" Lục Khanh chạy đuổi theo.
Nàng đi theo đến tẩm cung, nghênh đón nàng là một làn gió mát lạnh, xen lẫn một mùi hương cổ xưa, giống với mùi hương trên người Quân Diễm Cửu. Nàng không biết đây là mùi gì, nhưng vô cùng dễ ngửi.
Lục Khanh khịt khịt mũi đi về phía trước, một bước lại một bước, sau đó "rầm" một tiếng va vào lưng hắn, chóp mũi đau nhức.
Lục Khanh vừa định hỏi tại sao đang đi lại dừng lại liền thấy Quân Diễm Cửu cúi xuống, đem cục bông trắng tuyết mềm mại trên mặt đất bế lên, xoay người đưa cho nàng.
Lục Khanh xoa xoa mũi, ngạc nhiên: "A? Bé sao lại tự nhiên chạy tới đây?"
Quân Diễm Cửu còn chưa kịp nói, Tiểu Phúc Tử từ đằng sau cười hì hì
"Quân Bảo nghịch ngợm, chuồng thỏ không nhốt nổi nó, nó thích đi nghịch đất. Gia thích sạch sẽ, còn đặc biệt sắp xếp người đi theo nó dọn phân."