Nhưng mà lúc nằm xuống, trong đầu đều là từng tiếng "xin lỗi" của Thi Cảnh Hòa lặp lại vang lên.
Ta ngủ không an ổn, chính xác mà nói, nhiều ngày qua ta chưa có ngày nào ngủ yên, thường xuyên nửa đêm giật mình, tỉnh dậy liền ám ảnh cưỡng chế mà hết mở WeChat lại chuyển sang Weibo Thi Cảnh Hòa, cứ thế xem qua xem lại đến hừng đông.
Đã vậy còn không ngừng hồi ức những lúc cả hai ở bên nhau, lần đầu tiên gặp gỡ lần thứ hai gặp lại....Thẳng đến lần gặp mặt cuối cùng hôm đó ngày 9 tháng 12.
Có nhiều hình ảnh ta đã không quá nhớ rõ ràng, chỉ là mơ hồ hồi tưởng đại khái cũng đủ cho ta dư vị thật lâu.
Nhưng hiện tại nghe Thi Cảnh Hòa nói nhiều điều như vậy, lòng ta như là bị một khối đá cực to khác đè lên, làm ta hít thở không thông.
Ta bắt đầu hoài nghi bản thân, rốt cuộc ta là một người như thế nào chứ? Vì cái gì những người mà ta thích, đều không thích ta, hoặc là cũng không thích ta đến vậy.
Khâu Vũ là dạng, bởi vì ta quá thích cô ấy, cổ muốn lấy ta đi khoe khoang nên mới cùng ta ở bên nhau.
Thi Cảnh Hòa thì là dạng, bởi vì thấy ta đáng thương, đau lòng ta nên mới nghĩ muốn cùng ta ở bên nhau.
Đều không phải xuất phát từ đơn thuần yêu thích, còn những tên bạn trai cũ của ta, một người ta cũng thích không nổi, hơn nữa ở bên nhau cũng sẽ không vượt qua hai tháng.
Đời trước ta có phải làm ác dữ lắm hay không? Nên hiện tại mới bị quả báo như này.
Ta cảm giác một chân mình đang đặt trên bờ vực, nhưng tại sao còn chưa giẫm qua giới hạn này? Ta nghĩ có lẽ là do Khâu Vũ, nhờ cô ấy tổn thương ta nặng nề mà khả năng chịu áp lực của ta cũng được nâng cao cải thiện.
Nhưng cải thiện cũng không đồng nghĩa ta sẽ hoàn toàn chấp nhận, nghĩ đến những lời Thi Cảnh Hòa nói, cảm giác mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào tim ta.
Đâm thủng hết lỗ này tới lỗ kia, làm ta khóc không được kêu không ra, chỉ có thể trực tiếp cảm nhận thống khổ.
Kiếp trước ta chắc chắn là kẻ tội đồ, thành ra kiếp này phải chịu cảnh thân nhân mất sớm, ở phương diện tình yêu cũng không chiếm được hạnh phúc.
Ta không nên.
Ta không nên khẩn cầu có người thích ta yêu ta, mà ta cũng đồng thời thích nàng yêu nàng, đều do ta quá tham lam.
Ta đã từng cảm thấy chính mình không phải người tốt, bởi vì ta sẽ không kết hôn sinh con lại làm lãng phí thời gian của đám bạn trai cũ kia.
Mà hiện tại thì sao? Có lẽ đây là nghiệp quật đi.
Đêm nay, ta vẫn không ngủ được, tới tận bảy giờ sáng mới lơ mơ mà ngủ, cái gối thì đã thấm ướt nước mắt của ta.
Lúc tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, thế giới ngoài cửa sổ vẫn xám xịt âm trầm, ta nhấc không nổi chút hứng thú nào.
Thật là kỳ quái.
Trước khi Thi Cảnh Hòa trở về, ta còn có thể kiên trì không để bản thân ủ rũ, bây giờ nàng trở về rồi, ta lại đột nhiên buồn bã ỉu xìu.
Ta cũng không hiểu nguyên nhân, dù sao tạm thời ta sẽ không gặp mặt nàng, tối hôm qua ta đã đề nghị cho cả hai thời gian bình tĩnh ba ngày.
Ba ngày là đủ, ba ngày là có thể ra kết quả.
Trước khi chưa rơi vào vực sâu, ta cảm thấy mình còn cơ hội bứt ra.
Ta nghĩ ta nên vực dậy lý trí, không thể lại hành sự cảm tính não tàn, kiểu đối phương làm gì cũng đều chấp nhận.
Ta cùng Thi Cảnh Hòa có rất nhiều vấn đề, mục đích ta tiếp cận nàng không hề đơn thuần, từ lúc bắt đầu ta đã lừa gạt nàng, thật nhiều trường hợp ta đều là diễn kịch.
Còn nàng, nàng lại cũng luôn tự cho là đúng, đây là khuyết điểm rất rõ ràng của nàng.
Từ hồi đầu nàng gạt ta đi qua lấy thuốc, ta nên nhận ra mới phải, nàng cho rằng bản thân làm đúng, quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng.
Nàng tự tiện liên hệ Khâu Vũ, muốn Khâu Vũ xin lỗi ta, vì làm ta có thể hướng tới cuộc sống tốt hơn. Nàng cũng ở trước mặt ta diễn kịch, làm bộ bản thân ghen tị để ta cảm thấy yên tâm, nếu không phải Khâu Vũ nói ra sự thật, ta khả năng sẽ vĩnh viễn chẳng hay biết gì.
Ta biết, ngoại hình ta rất có tính lừa gạt, ngay cả Tạ Oánh ban đầu quen biết ta, cô ấy cũng nói lo lắng ta một ngày nào đó bị người bắt cóc.
Ta thoạt nhìn nhu nhược bất lực đáng thương, sẽ kích khởi ý muốn bảo hộ của người khác, những chuyện này ta đều biết.
Chẳng qua ta không nghĩ tới, hoá ra Thi Cảnh Hòa cũng không tránh thoát, hơn nữa bởi vì nàng hiểu biết ta càng nhiều mà càng thêm đau lòng thương xót ta.
Nhưng đau lòng không phải tình yêu, giống như an ủi cũng không phải tình yêu.
Chúng ta mới ở bên nhau ngắn ngủi 13 ngày, đương nhiên không tính 17 ngày ngắt liên lạc.
Nếu không thích ta nhiều, tại sao lại đợi ta hai ngày xong rồi còn đi tìm ba nàng để nói chuyện? Ta không thể hiểu ta cũng không thể lý giải, tình cảm của ta và nàng căn bản không đến mức đó.
Cho dù ta thật sự rất thích nàng, thích đến thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy, thích đến bất kể thế nào đều muốn đạt được tha thứ từ nàng.
Thế nhưng, sau khi trải qua chuyện này, ta lại trở nên mờ mịt.
Tạ Oánh không ở nhà, cô ấy đi làm, hiện giờ ta đã thành dân thất nghiệp, ta thay quần áo đi gặp Mạnh Nhất Sênh.
Ta đã nói thường xuyên đi thăm cô ấy thì nhất định sẽ làm được, ba ngày trước ta mới thăm cô ấy, hôm nay ta lại đi.
Cô ấy gần sinh rồi, chúng ta là bạn thân, ta nên đến bồi cô ấy nhiều hơn.
Mạnh Nhất Sênh cũng đã sớm nhìn ra ta không thích hợp, hơn mười ngày qua, từ lúc đầu lại đây cô ấy đã liền biết, ta cũng không gạt, đúng sự thật nói cho cổ.
Ta mới vừa ngồi xuống bên mép giường, Mạnh Nhất Sênh hỏi ta: "Cô ấy vẫn chưa trở về sao?"
Ta chỉnh sửa lại chăn, trả lời: "Đã trở về."
Bụng Mạnh Nhất Sênh phồng lên rất to, ta đặt bàn tay cách lớp chăn, cảm thụ được thai động.
Mạnh Nhất Sênh nôn nóng nói: "Vậy trước đừng bồi mình, đi tìm cô ấy nói chuyện rõ ràng đi."
"Đã nói chuyện." Ta ngừng lại, thở dài, "Nhưng chưa nói quá rõ ràng, mình cùng cô ấy có rất nhiều vấn đề rối rắm làm mình đau đầu luôn."
Ta dời tay vén vài sợi tóc của cô ấy, lại tiếp tục nói: "Ví dụ như cô ấy luôn xem nhẹ cảm thụ của mình, còn luôn tự cho là đúng và mình hẳn là đương nhiên tiếp nhận." Ta nhìn Mạnh Nhất Sênh, phát ra nghi vấn, "Vì cái gì chứ? Vì cái gì cô ấy đều không tới hỏi mình một chút?"
Mạnh Nhất Sênh kéo bàn tay ta nắn nắn, theo sau thấm thía nói: "Nhưng mà yêu nhau vốn dĩ chính là như vậy a, không có ai hoàn mỹ, cũng nên thấy may mắn vì hiện tại đã phát hiện những khuyết điểm này của cô ấy, bằng không về sau lại trách trước đó không hay biết."
Ta cụp mắt, nói ra ý nghĩ trong lòng: "Mình có chút muốn bứt ra, nhiều ngày qua bởi vì chuyện công việc rồi chuyện với cô ấy, tinh thần và thể xác mình giống như bị rút cạn."
Thật sự là rất mệt mỏi, mà kết quả chờ đến lại thành ra như vậy.
"Bứt ra?" Mạnh Nhất Sênh sờ sờ cằm, "Chi Chi, đừng có nói ý bạn chính là chia tay đó nha?"
Ta chậm rãi gật gật đầu, nhắm mắt lại, trước mắt như có làn đạn truyền tin không ngừng bắn ra hai chữ —— chia tay.
Mạnh Nhất Sênh bắt lấy cổ tay của ta, lắc đầu: "Con người không hoàn mỹ, vấn đề tồn tại chính là để giải quyết, Chi Chi, thật vất vả mới gặp được người mình yêu thích, nếu thật sự bứt ra, về sau khả năng không gặp lại được." Cô ấy thoáng ngừng, "Nên cẩn trọng."
Ta khẽ mỉm cười gật gật đầu, lại nghe Mạnh Nhất Sênh nói: "Thẩm Huân nói Khâu Vũ đã trở ra nước ngoài."
Ta kinh ngạc: "Đã đi sao?" Ta mím môi, "Hôm qua cô ấy liên hệ gặp mình để xin lỗi, nhưng mà.....mình không tiếp thu, hơn nữa mình cũng không cần thiết tiếp thu đúng không?"
"Ừ, đúng vậy."
Ta ở chỗ Mạnh Nhất Sênh khoảng hai tiếng, cùng cô ấy hàn huyên rất nhiều, đến khi cổ cần nghỉ ngơi ta mới rời đi.
Ngày này, gió êm sóng lặng, Thi Cảnh Hòa không có liên hệ ta, nhưng nàng đã đăng Weibo, nội dung ngắn gọn.
Nàng nói mọi người đừng lo lắng, nàng đã trở lại.
Đúng vậy, nàng đã trở lại, nhưng ta không biết cũng không xác định nàng còn có thể trở lại trong lòng ta hay không.
Buổi tối Tiểu Tự lại tới nữa, nhưng nhìn thấy hắn ta liền muốn quạu, bởi vì hắn là bạn ta thế mà đứng về phía Thi Cảnh Hòa, cái gì đều không nói cho ta.
Ta hỏi hắn: "Tiền Tự, ngươi có cảm thấy ta rất dễ bị khi dễ, rất dễ bị lừa hay không?"
Tiểu Tự thong thả mà gật đầu: "Ừa, Chi Chi ngươi nhìn qua đúng là rất dễ bị ăn hiếp nha...."
Ta cau mày nhìn hắn: "Ngươi trả lời đàng hoàng đi, hôm nay ngươi mà không giải thích cho ta, ngươi cũng đừng mong về sau thấy được mặt ta."
"Ôi trời, đừng vậy mà." Tiểu Tự tới ngồi gần ta, hắn tò mò hỏi, "Nàng nói với ngươi nguyên nhân là gì?"
Ta gục đầu xuống, thở dài: "Nói chuyện ba nàng làm nàng không liên lạc với ta nửa tháng...."
Tiểu Tự nghe đến đó đột nhiên ho khan, hắn trừng lớn đôi mắt: "Chỉ nói cái này thôi?"
Ta gật đầu: "Ừ, còn nói ba nàng luôn có thái độ phản đối...." Ta bụm mặt, buồn buồn nói, "Ba mẹ ta đã mất, ta yêu trai hay gái đều không cần trải qua sự đồng ý của ai. Nhưng nàng thì cần, nàng nói muốn được ba nàng chúc phúc...."
Tiểu Tự mím môi, hốc mắt hắn lúc này đã có hơi hướm đỏ lên, thậm chí còn hít hít cái mũi.
Ta cho rằng hắn nghĩ tới bản thân hắn, cười nói: "Làm sao vậy? Bị cảm động bởi tình yêu của ta và nàng?"
"Không phải......" Tiểu Tự điên cuồng lắc đầu, "Sự tình không phải như vậy."
Hắn lặp lại một lần: "Không phải như vậy."
Cảm xúc của hắn có vẻ không đúng, ta nhíu mày hỏi, "Không phải như vậy? Chứ là cái dạng gì?"
Tiểu Tự không trả lời, hắn chỉ là cầm điện thoại di động của ta lại đây, nói: "Ngươi gọi điện cho nàng đi."
Ta lắc đầu: "Ta không."
Tiểu Tự nhét điện thoại vào trong tay ta: "Ngươi cần thiết gọi qua đi!" Hắn nhìn chằm chằm ta, "Lục Chi, ngươi cũng không biết mấy ngày qua nàng rốt cuộc đã xảy ra cái gì."
Bị hắn kêu tên như vậy ta có hơi đứng hình, qua hai giây ta cười: "Mấy người hợp nhau lừa gạt ta, muốn ta như thế nào vui vẻ? Ta còn có thể biết cái gì?"
Nước mắt ta thoáng chốc tràn mi, "Từ đầu tới đuôi, ai nấy đều nghĩ giấu ta, làm ta chẳng hay biết gì, làm ta sắm vở kịch một vai." Ta cúi đầu thật sâu mà hít một hơi, "Mà bây giờ thì sao? Bây giờ thì sao? Tất cả sai lầm đều đổ lên đầu ta phải không?"
Tiểu Tự bị giọng điệu cuồng loạn của ta làm cho ngơ ngẩn, tiếp theo hắn đặt bàn tay lên đầu ta, xoa xoa mái tóc.
Thanh âm hắn mang theo chút run rẩy, hắn rút khăn giấy lại đây, sau đó nói: "Xin lỗi, chúng ta không nên nghe theo nàng mà đi gạt ngươi."
Ta quay đầu đi, không cần hắn giúp lau nước mắt, ta tự mình cầm khăn giấy đưa lên mặt chùi chùi, bình ổn hô hấp.
Tiểu Tự ngồi xổm trước mặt ta, hắn nói: "Chi Chi, ngươi là một trong những người bạn mà ta thích chơi chung nhất từ khi gia nhập cái ngành này, lúc trước ta cảm thấy trong thế giới của ngươi chỉ có xám và đen, chỉ tới khi Thi Cảnh Hòa xuất hiện, ngươi giống như là mới có sức sống."
Hắn thở ra một hơi: "Thi Cảnh Hòa......nàng đã nói với ta là khi gặp lại ngươi nhất định sẽ không lừa ngươi, nhất định nói cho ngươi chân tướng, nhưng nàng vẫn là không có nói."
Hai mắt ta nhoè đi nhìn hắn, nghe giọng hắn run run, "Ngày đầu tiên đi Liễu Thành, nàng đã bị ông ba say rượu đánh, vết thương trên người chưa có lành, còn kiên trì phải về đây cùng ngươi trải qua ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau."
"Chi Chi, ta người ngoài cuộc này cầu xin ngươi, đi thăm nàng đi."