• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta tự bế.

Hai ngày này đều không muốn gặp Thi Cảnh Hòa.

Vừa nghĩ tới nàng, ta liền nhớ tới giọng điệu cười khẽ lúc ấy, "Lục Chi, có phải em tới giờ uống thuốc rồi không?"

Đặc biệt là nói xong nàng còn đứng lên, đi mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy hộp thuốc trị đau đầu đưa cho ta.

"Lần trước cho em mà không biết em uống hết chưa, em cầm thêm hộp này đi."

Ta:......

Với ta, nhìn vật nhớ người là không tồn tại, nhưng nhìn vật muốn "đánh" người thì có à nha.

Vụ ta tự dưng bẻ cua đúng là gây lúng túng, nhưng nàng có cần thái độ như vậy không?

Thật đáng giận, càng tức chính là cách nàng phản ứng làm ta cảm thấy nhiệm vụ này không thể hoàn thành được.

Dạo này trạng thái của ta giống như qua lại giữa thiên đường và địa ngục, trong chốc lát cảm thấy mình có thể thành công, một ngàn vạn gần ngay trước mắt, trong chốc lát lại cảm thấy mình sẽ thất bại, một ngàn vạn xa cuối chân trời.

Cảm giác thất bại tập kích toàn thân, niềm tin nhỏ nhoi vất vả mới có được của ta lại bị đập nát thành mảnh nhỏ.

Quan trọng hơn là...ta không chắc Thi Cảnh Hòa có nghe hiểu lời ta nói hay không.

"Hầyyy...."

Ta thở dài, bị Tiểu Tự liếc xéo một cái, hắn đang ngồi trên sô pha đối diện, ngọt ngào trò chuyện cùng bạn trai.

Hắn chuyển mắt về màn hình di động, tay không ngừng bấm phím, miệng lại nói: "Chi Chi tiểu muội muội, cả buổi trưa ngươi thở ngắn thở dài bao nhiêu lần rồi. Có cái gì phiền não thì mau nói, ca ca thay ngươi giải sầu."

Hai hôm nay bởi vì quá tưởng niệm người yêu, hắn không nhận đơn hàng, ở nhà thì nhàm chán nên hắn tìm đến ta.

Vừa lúc ta cũng là "dân thất nghiệp lang thang", nhàn rỗi đến phát sợ.

Không gặp Thi Cảnh Hòa không chỉ là nói chơi, đương nhiên không phải do mỗi mình ta, nguyên nhân còn lại là do nàng.

Chủ nhật sau khi ăn uống xong, nàng lại nhanh chóng đắm chìm vào công việc. Một đống việc dồn lại khiến nàng bận đến mức hai ngày nay không đăng Weibo.

Ta rất tự giác, không có đi quấy rầy, tránh làm nàng phản cảm.

...... Mặc dù cảm quan của nàng về ta vốn dĩ cũng không quá tốt?

Ta dụi dụi mắt, ngồi lâu làm ta mệt nhọc, ta nói: "Tiểu Tự, ngươi nói nên làm gì để nữ sinh kia biết ta không thẳng đây?"

"Hở?" Tiểu Tự ngẩn người, hắn lại nhìn ta, vẻ mặt không thể tưởng tượng, "Chẳng lẽ hiện tại người ta vẫn không biết ngươi đang theo đuổi người ta sao?"

Ta nuốt nước miếng, chậm rãi gật đầu: "Ừm...... Hơn nữa nàng biết trước đó ta có bạn trai..." Ta gãi gãi ót, "Ta sầu chính là chuyện này."

Tiểu Tự: "......"

Tiểu Tự: "Cho nên hiện tại ngươi biểu hiện thế nào khả năng cũng sẽ bị nàng cho là tình bạn bè...?"

Dưới ánh mắt "trẻ nhỏ vẫn còn dạy dỗ được" của Tiểu Tự, ta lắc đầu, nói: "Không có, ta không có biểu hiện cái gì hết."

Ánh mắt Tiểu Tự lập tức biến thành "hận rèn sắt không thành thép", hắn nói: "Vl, không phải ngươi nói ngươi theo đuổi người ta sao?" Tiểu Tự bẻ bẻ khớp ngón tay, qua hai giây hắn nhìn chằm chằm ta, "Ngươi tự tính coi đã qua bao nhiêu ngày rồi hả?".

Ta mấp máy cánh môi, cuối cùng gục đầu xuống, ỉu xìu nói: "Thôi được rồi, ta chưa có làm gì hết."

Ta tìm lý do cho mình, "Ngươi cũng biết, lâu lắm rồi ta đâu có cùng nữ sinh yêu đương, với lại các bạn trai cũ cũng không phải do ta chủ động, ta có thể làm sao bây giờ?"

Ta buông tay: "Ta cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ!"

Thật sự rất tuyệt vọng.

Thi Cảnh Hòa là người chứng kiến chuyện ta cùng nam sinh yêu đương, ấn tượng ban đầu khó lòng mà thay đổi.

Tiểu Tự xua tay: "Chị hai à, hay thôi đừng theo đuổi nữa, dẹp đê."

Ta: "......"

Ta bắt đầu tự hỏi, có phải trước đó biểu hiện của ta lố quá rồi không? Nếu nhẹ nhàng một chút bình thường tự nhiên một chút, có khi hiệu quả sẽ tốt hơn?

Nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm thấy có thể là bởi vì ta quá chú tâm vào nó, áp lực khẩn trương thành ra biểu hiện không tốt.

Bởi vậy ta quyết định, trước hết nhận thêm công tác, dời lực chú ý qua chuyện khác thử xem. Biết đâu chừng vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, đúng không?

Vì thế ta đi hỏi thăm mấy người đầu lĩnh, nhưng bọn họ trả lời là: Gần đây không có minh tinh yêu cầu thuỷ quân.

Bởi vậy ta không thể không tiếp đơn nhiệm vụ, sau khi chọn lựa đủ kiểu, ta chọn một cái khá đơn giản —— cùng dạo vườn trường.

Từ khi trải qua sự kiện Tần Ất Văn, đối với thân phận khách hàng, ta hiện tại có loại cảm giác "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng".

Lần này người cần ta cùng dạo vườn trường là một nữ sinh tên Viên Tâm Nhụy, đang học năm hai, không phải dạng nói dối như Tần Ất Văn.

Bởi Viên Tâm Nhụy đã cho ta xem thời khoá biểu cùng thẻ sinh viên, xác thật là đại học Vũ Tỉnh khoa toán học. Hơn nữa đối phương là nữ sinh, ta cũng yên tâm một ít.

Ta đã từng cùng người dạo phố, cùng người đi ăn, bởi vậy cùng dạo vườn trường cũng không có gì ngạc nhiên.

Buổi chiều thứ năm, ta lái xe đến nơi, đậu xe xong rồi gọi điện cho Viên Tâm Nhụy.

Hôm nay trời vẫn đầy mây, nhưng ta không có tâm trạng vui vẻ giống trước đó, thậm chí còn bị thời tiết ảnh hưởng một chút.

Cuộc gọi rất nhanh được chuyển tiếp, ta hỏi xong liền đi đến sân bóng rổ tìm Viên Tâm Nhụy.

Muốn ta hoàn toàn quên chuyện Tần Ất Văn là không có khả năng, ta chỉ có thể tận lực bỏ nó qua một bên, tận lực khắc phục sợ hãi.

Khuôn viên trường không có gì đáng sợ, ta không thể bởi vì mình bị bóp cổ xém chết ở trước cổng đại học Vân Thành mà từ bỏ không nhận nhiệm vụ vườn trường nữa.

Lúc nhận vụ này, ta cũng có hỏi qua Viên Tâm Nhụy, tại sao muốn thuê ta cùng đi dạo vườn trường.

Em ấy trả lời rất đơn giản: Cô đơn.

Người cô đơn cũng sẽ muốn có người lắng nghe mình nói chuyện, là người xa lạ lại càng tốt.

Em ấy không ở ký túc xá, không có bạn cùng phòng, trên lớp cơ bản đều ngồi ở một góc.

Thành tích bình thường, lớn lên cũng không đủ thu hút, không có người chủ động tìm em ấy trò chuyện.

Em ấy trầm mặc ít lời, học ở đây đã hơn một năm, nhưng một người bạn tốt cũng không có được.

Đây đều là em ấy tự nói với ta. Mà em ấy cũng không phải kiểu người chủ động, thời điểm chủ động nhất có lẽ chính là ngay lúc này tìm ta đi dạo vườn trường.

Trước giờ em ấy đều dạo một mình, khả năng cũng chỉ là đi đi dừng dừng ngó đông ngó tây một chút mà thôi.

Ta hầu như không quen thuộc Vũ Đại, trước tiên rà soát bản đồ khuôn viên trường, lại nhìn mấy cái bảng chỉ đường, vòng đi vòng lại một hồi, ta mới đến được sân bóng rổ mà Viên Tâm Nhụy nói.

Đang là buổi chiều, rất nhiều sinh viên chuyên ngành còn trong lớp, nhưng cũng có bộ phận sinh viên không đi học mà "du đãng" ở vườn trường.

Sân bóng rổ sân vận động vẫn luôn là khu vực hấp dẫn sinh viên nhất, Viên Tâm Nhụy kêu ta tới nơi này cũng không có gì kỳ quái.

Lúc ta đến, tiếng cười nói ồn ào, tiếng hoan hô vang dội, tình cảnh rất náo nhiệt. Ta nhìn nhìn, đại khái là có hai khoa đang tiến hành thi đấu bóng rổ hữu nghị, mới bắt đầu không bao lâu, khó trách hiện trường nhiều người như vậy.

Ta chưa gặp qua Viên Tâm Nhụy, không biết em ấy trông như thế nào, nhưng em ấy có nói mặc áo hoodie đỏ, cột tóc đuôi ngựa, dây buộc tóc màu đen.

...... Ở đây có thật nhiều nữ sinh ăn mặc giống như vậy.

Ta lại gọi điện báo vị trí ta đang đứng, em ấy nói lập tức tới tìm ta. Chưa đến hai phút, em ấy đã tới rồi. Không giống như ta tưởng tượng, em ấy bảo dáng dấp mình tầm thường, nhưng ta thấy không phải.

Tương phản mới đúng, thậm chí có thể nói thực thanh tú, có loại cảm giác em gái nhà bên.

Chẳng qua ánh mắt em ấy thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, giống giếng sâu không thấy đáy.

Hết thảy xung quanh dường như không có gì liên quan đến em ấy, phía sau là đám người đang reo hò cổ vũ, vốn dĩ em ấy cũng đã ở trong đó nhưng vẫn là không phù hợp.

Bởi vì an tĩnh đến quá phận, thời điểm gọi điện thoại với ta cũng vậy, ngữ khí không hề gợn sóng, mỗi câu mỗi từ âm lượng đều giống nhau.

Ta mỉm cười, hỏi em ấy: "Không phải nói dạo vườn trường sao?"

Đối mặt khách hàng xa lạ cũng có thể bày ra thần thái tự nhiên, đây là bản lĩnh mà ta đã sớm tu luyện được.

Viên Tâm Nhụy nhấp môi nhìn ta, nói: "Chị trông không giống như em nghĩ."

Có đôi khi ta cũng sẽ nghi hoặc, một ít khách hàng là từ đâu mà biết đến ta. Ta hỏi qua vài người, họ đều nói biết qua bạn bè, nói cách khác các khách hàng của ta khả năng cũng có liên hệ nào đó.

Nhưng Viên Tâm Nhụy không nói cho ta, em ấy trực tiếp hỏi giá cả, nhận được giá liền chuyển tiền đặt cọc, tiếp theo nói ra yêu cầu của bản thân.

Bởi vậy ở trong mắt ta, Viên Tâm Nhụy là có chút sắc thái thần bí, cộng thêm lời em ấy vừa mới nói, ta càng cảm thấy em ấy và những người khác có điểm không giống nhau.

Ta hỏi: "Vậy trong tưởng tượng, em nghĩ chị thế nào?"

Ánh mắt em ấy vẫn không có biến hoá gì, ẻm nói: "Xấu một chút."

Em ấy lại tiếp tục nhẹ cúi đầu, "Sẽ không làm người đứng trước mặt chị cảm thấy...tự ti."

Nói xong em ấy xoay người đi về sân bóng rổ, ta đi bên cạnh em ấy, cười nói: "Chị làm sao mà làm người khác cảm thấy tự ti chứ? Chị là đại hán chân to." *

<* nói đến những người thô kệch xấu xí giả vờ dễ thương lừa gạt trên mạng>

Viên Tâm Nhụy liếc nhìn ta một cái: "......"

Trận đấu tràn đầy lửa nóng, đế giày cọ với sàn nhà phát ra thanh âm chói tai, nhưng một trái bóng vào rổ, tiếng hò hét vang lên nhiệt liệt liền có thể bao trùm hết thảy.

Viên Tâm Nhụy mang theo ta ngồi xuống bậc cầu thang, em ấy chỉ lo chính mình, lau mỗi chỗ ngồi của em ấy.

Ta nhướng mày, lấy khăn giấy trong túi xách ra lót bên dưới. Ta mặc quần jean, nếu dính đất dơ sẽ thấy rất rõ.

Phía trước mặt, phía sau bên trái bên phải đều có người, chỗ chúng ta ngồi không hề hẻo lánh, chính xác là bị người vây quanh.

Ta nhìn bảng ghi điểm trong sân, nghĩ nghĩ nói: "Khoa tiếng Trung và khoa ngoại ngữ, không có liên quan đến khoa toán của em nha."

Ta nhận được câu trả lời nhàn nhạt, chỉ có một từ: "Ừm."

Kiệm lời, có vấn đề tự nhận thức bản thân, đây là ấn tượng đầu tiên của ta đối với Viên Tâm Nhụy.

Xung quanh ồn đến đáng sợ, đặc biệt là khi có đội cướp được bóng, ta thiếu điều phải bịt tai lại.

Nói là cùng dạo vườn trường, kỳ thật ta đã hiểu rõ, đây là cùng trò chuyện.

Ta hỏi: "Vậy......trong sân có nam sinh mà em thích hả?"

Viên Tâm Nhụy không nghiêng đầu nhìn ta, em ấy thẳng tắp nhìn ra sân đấu, lắc đầu: "Không có."

Em ấy nói: "Chị nói nhiều thật."

Ok, fine, đây là một khách hàng khác biệt, thì ra ta tới đây chỉ là cùng ngồi, còn chưa được mức cùng trò chuyện.

Ta đột nhiên lại nghĩ tới chuyện trước đó với Thi Cảnh Hòa, hôm ấy ta sốt ruột nên biểu hiện quá đà, nàng nói ta phá lệ nói nhiều, còn hỏi ta có phải muốn vay tiền nàng hay không...

Ta cũng đâu phải người hay lảm nhảm cơ chứ? Đặc biệt nếu so với Tiểu Tự, ta quả thực có thể đương người câm.

Hơn nữa mấu chốt là Viên Tâm Nhụy nói bản thân cô đơn vì thế mới tìm ta, ta còn tưởng em ấy là dạng thiếu người lắng nghe tâm sự.

Ai mà ngờ không phải, ta tới đây chỉ để cùng ngồi xem nam sinh đấu bóng rổ.

Lần cuối ta xem đấu bóng rổ thực địa có lẽ là ở đại học, ta đi ngang qua sân bóng, dừng lại nghỉ chân nên có xem một chút, không bao lâu liền rời đi.

Khi đó ta đã chia tay Dư Mặc, chứ lúc còn quen thì lần nào hắn chơi bóng cũng kêu ta đi xem. Hắn nói nếu ta đến thì hắn biểu hiện càng tốt, càng vui vẻ.

Xác thật là như vậy, làm bất cứ chuyện gì đi nữa, có người mình thích ở bên cạnh thì sẽ tăng thêm động lực, không thể hoàn thành khiêu chiến cũng có khả năng sẽ hoàn thành.

Giờ phút này đã qua hơn nửa trận, đã gần cuối tháng mười, các nam sinh mặc đồ thể thao ngắn ngủn, mồ hôi ướt đẫm, uống nước đều là như rót ướt cả mặt mũi đầu tóc, lại còn hất tóc, đưa tới tiếng thét chói tai toàn trường.

Tiếng hoan hô bên cạnh ngày một lớn, các cầu thủ trên sân tranh nhau theo đuổi điểm số làm người xem kích động. Nhưng ở trong đám đông này, ta cùng Viên Tâm Nhụy lại là hai cá thể ngoài ý muốn, hai chúng ta dường như tự mang theo kết giới, chia cách không gian cùng những người khác.

Ngồi chừng mười phút, Viên Tâm Nhụy mở miệng nói chuyện.

Xem mặt đoán ý cũng rất quan trọng, nếu em ấy cảm thấy ta nói nhiều, ta đúng lúc ngậm miệng chờ đợi là được.

Rốt cuộc cũng chờ đến em ấy mở lời. Em ấy nói: "Trận đấu này cùng khoa em không quan hệ, nhưng lại có quan hệ với nam sinh mà em thích."

"Em quá kém, không có dũng khí chủ động tìm cậu ấy nói chuyện."

Ta sửng sốt một giây, nhìn theo tầm mắt em ấy —— dừng ở sân bóng rổ.

Ta hỏi: "Cậu ấy đang chơi bóng rổ sao?"

Viên Tâm Nhụy lắc lắc đầu, khẽ thở dài: "Không có, người đang chơi là bạn trai của cậu ấy."

"......" Khoan đã, để ta chải chuốt tình huống chút xíu.

Ý tứ chính là, Viên Tâm Nhụy thích một cậu bạn, nhưng cậu bạn đó là gay.

Ta lại hỏi: "Vậy cậu ấy có tới đây không?"

"Hiện tại không có."

Ta giống một đứa con nít tò mò: "Vậy em tới xem trận bóng rổ này, ý nghĩa là......?"

"Muốn xem bạn trai cậu ấy có bao nhiêu lợi hại, nếu mai mốt em luyện chơi bóng rổ điêu luyện hơn cả người này, có thể nào cậu ấy cũng sẽ thích em?"

Ta thản nhiên nói: "......Chị cảm thấy sẽ không."

Em ấy quay đầu nhìn ta, lúc này ta mới phát hiện hốc mắt em ấy bất giác đã đỏ bừng, ngữ khí lại vẫn tự nhiên như thường, không có một tia run rẩy ở bên trong.

Em ấy nói: "Em biết."

"Em chỉ là nằm mơ mà thôi."

Tiếng còi giữa sân vang lên, hai đội tiến vào thời gian nghỉ ngơi.

Viên Tâm Nhụy đứng lên, ta cũng đi theo đứng lên, thuận tiện tóm lấy miếng giấy dưới mông chuẩn bị lát nữa vứt thùng rác.

Vòng qua một đám người, em ấy dẫn ta rời sân bóng rổ, hướng về sân vận động.

Em ấy thấp hơn ta một chút, bóng dáng thoạt nhìn thực thon gầy, tóc đen nhánh, cột đuôi ngựa lộ ra cần cổ rất trắng.

Từ điều kiện ngoại hình mà nói, em ấy không nên là một người kém cỏi như em ấy tự miêu tả, không phải sao?

Nếu ta là nam sinh, ở trong trường mà gặp được cô gái như thế này, chắc là ta sẽ đi tìm nàng hỏi phương thức liên lạc.

Sân vận động rất gần sân bóng rổ, chừng bốn năm phút là đến.

Trung tâm sân vận động là sân bóng, cũng có nam sinh đang đổ mồ hôi, dưới chân như là có gió, thoăn thoắt dẫn bóng đến khung thành đội bạn.

Bên ngoài sân bóng là đường băng, bây giờ còn có lớp học thể dục, đang vận động làm nóng cơ thể.

Rốt cuộc ta cũng có cảm giác làm đúng nhiệm vụ dạo vườn trường.

Viên Tâm Nhụy một đường yên lặng, ta sợ bị chê phiền nên cũng không nói gì

Ngay lúc ta cho rằng chúng ta còn đi tiếp qua địa điểm khác, em ấy lại mang ta đến đài quan sát ngồi xuống một bậc thang.

...... Ta vẫn chỉ là một đứa có nhiệm vụ ngồi cùng mà thôi.

Ta thở dài trong lòng, nhận mệnh ngồi xuống, vừa vặn trên đường không phát hiện thùng rác, không vứt bỏ khăn giấy được ta lại dùng nó thêm một lần.

Khu bên này vắng vẻ hơn nhiều, Viên Tâm Nhụy chống tay lên đầu gối nhìn ra sân bóng, sắc mặt vẫn cứ bình tĩnh, ta cũng nhìn theo tầm mắt em ấy.

Ta nghiêm túc suy đoán cốt truyện, hỏi: "Vậy......cậu ấy đang đá bóng à?"

Em ấy đáp: "Không có."

"Chỉ là đi mệt."

Mới đi có vài phút...... Nói đi mệt là nghiêm túc sao?

Ta đành "Ừ" một tiếng, quyết định không nói chuyện nữa.

Vẫn là để em ấy nói trước thì tốt hơn, không thôi có người lại tưởng ta...thiểu năng trí tuệ.

Cái này làm cho ta nhớ tới Thi Cảnh Hòa kêu ta "Đồ ngu".

Nhận nhiệm vụ này cũng đã lâu, ta không thể không thừa nhận con người Thi Cảnh Hòa làm ta cảm thấy rất thú vị.

Nếu nàng không có chứng kiến chuyện tình gái thẳng của ta thì tốt biết mấy, đáng tiếc không có nếu như.

Nhưng điều đó cũng không ngăn được ta nghĩ về nàng, ngay cả khi đang ra ngoài làm nhiệm vụ.

Dẫu sao thì trước đó mỗi ngày trong đầu ta đều là ý nghĩ làm thế nào để tấn công nàng, chẳng qua không có trả giá hành động mà thôi.

Viên Tâm Nhụy vẫn cứ im thin thít, ta cảm thấy khá nhàm chán, nhiệm vụ lần này chính xác là an tĩnh cùng ngồi mất rồi.

Vì thế ta dứt khoát nhắm hai mắt lại, ta không có hứng thú với bóng đá, cũng không hứng thú với phong cảnh.

Lúc này, ta nghe thấy vài giọng nam sinh hô to.

"Đồng học bạn mau tránh ra!"

"Mau tránh ra!"

"Trời đất! Ngủ rồi sao!"

Ta mở mắt, muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì thì không còn kịp rồi —— trái bóng đã đập vào đầu ta, tiếp theo bật qua chỗ khác.

Ta ôm đầu, nước mắt đều mau chảy ra.

Xong rồi, thật sự đau đầu, Thi Cảnh Hòa là nhà tiên tri hả trời.

Thân thể ta cũng bởi vì chịu lực mà ngửa ra sau một chút, chờ ngồi vững, ta nhìn Viên Tâm Nhụy, em ấy tựa hồ cũng không phản ứng kịp với tai nạn mới xảy ra.

Môi mấp máy, có lẽ muốn giải thích vừa rồi vì sao không kéo ta ra hoặc là nhắc nhở ta.

Một bàn tay ta che lại đỉnh đầu một bàn tay phất phất: "Không có việc gì."

Trái bóng lăn xuống đường băng, cảm giác đau đớn thình lình ập đến làm hốc mắt ta ứa nước.

Trận đấu trong sân cũng kết thúc, may mà bên này chỉ là đá chơi không phải thi đấu thực tế, cho nên người xem rất ít.

Ta cũng không đến mức quá mất mặt.

Có một nam sinh chạy lên đây, hắn mặc đồng phục đá bóng, cơ bắp phi thường rõ ràng, hắn nói: "Đồng học, bạn không sao chứ?"

Ơ clgt, lời thoại quen thuộc.

Ta còn chưa kịp lắc đầu, hắn lại nói tiếp: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, hay là đưa bạn đến phòng y tế xem sao?"

Ta xoa đỉnh đầu, lắc đầu: "Không cần."

Hắn còn thở phì phò, sắc mặt có lẽ vì mới vận động mà ửng đỏ.

Hắn lại nói: "Trái bóng đó là do tôi đá, thật sự rất xin lỗi, nếu bạn có gì không thoải mái nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ trả toàn bộ bệnh phí."

Nói xong hắn hỏi ta: "Bạn có mang điện thoại di động không? Có thể thêm WeChat của tôi, nếu có việc gì nhất định phải cho tôi biết."

Viên Tâm Nhụy nhấp môi, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn hết thảy.

Ta tiếp tục lắc đầu, lặp lại một lần: "Không cần, không có việc gì."

Trên đỉnh đầu lúc mới bị đập trúng đúng là rất đau, giờ thì đã dễ chịu hơn một ít.

Ta không muốn thêm liên lạc với nam sinh này, bởi vì ta không muốn dùng số điện thoại cá nhân thêm bất cứ người xa lạ nào.

Nam sinh muốn nói lại thôi, hiển nhiên vẫn là muốn phụ trách vết thương, ta tiếp tục từ chối: "Thật không cần, cảm ơn."

Huhm? Ta là người bị hại, việc gì tự dưng bắt đầu nói cảm ơn?

Hắn rốt cuộc không kiên trì nữa, cúi đầu chào đi trở về sân bóng.

Viên Tâm Nhụy chờ hắn đi rồi, mới mở miệng nói chuyện: "Xin lỗi, em cũng không phản ứng kịp."

"Không sao."

Đi làm nhiệm vụ còn bị thương, nếu ta có công ty thì cái này đã được tính là tai nạn lao động.

Nhiệm vụ kết thúc, để ngừa xui rủi, ta còn ghé một phòng khám tư xem xét.

Cảm giác đau đớn không mãnh liệt, nhưng sờ lên thì phát hiện có khối u nhỏ.

Bác sĩ dặn ta ngày thường ăn uống nhớ chú ý, chờ khối u lặn đi là được.

Ta không tiếp tục sờ nó nữa, ăn chiều xong liền trở về.

Về đến nhà, Viên Tâm Nhụy chuyển khoản số tiền còn lại cho ta, nhiều hơn mức giá một chút, em ấy nói rất xin lỗi vì ta bị thương.

Ta chỉ nhận đúng giá, chuyển số dư ngược lại cho em ấy.

Tạ Oánh không ở nhà, cổ nói đêm nay sẽ trở về, hiện giờ đang đi chơi cùng mấy người bạn đại học.

Phòng khách trống rỗng có một mình ta, ta rót ly nước, không chút cảm xúc ngồi xem ti vi.

Hôm nay lời nói của nam sinh kia cùng Dư Mặc mấy năm trước giống nhau như đúc, làm ta khiếp sợ. Cho nên ta mới có thái độ từ chối kiên quyết, ta sợ lại xảy ra chuyện giống lúc trước.

Không phải bởi vì ta tự luyến, mà là ta hiện tại có đủ ý thức né tránh —— né tránh tất cả những trường hợp hoặc là hành vi có khả năng sẽ bị Thi Cảnh Hòa hiểu lầm.

Từ lúc biết nàng tới giờ, trừ bỏ Tần Ất Văn thiếu chút nữa bóp chết ta, thì có lần nào mà không trực tiếp hoặc gián tiếp đụng tới Thi Cảnh Hòa đâu?

Khắc tinh nhiệm vụ đúng là không ngoa, ta đối nàng có một "nỗi sợ hãi" nhất định.

Đã hơn 8 giờ tối, mí mắt ta muốn díp lại,

hôm nay thật hao tốn sức lực —— trước đó nằm ì ở nhà như cá chết, đột nhiên ra ngoài đi dạo nhiều vòng như vậy, không mệt mới lạ.

Chuyện với Viên Tâm Nhụy còn chưa có xong, em ấy hỏi ta cuối tuần có thời gian không, có thể lại cùng đi dạo hay không.

Nhiệm vụ này nhẹ nhàng lại đơn giản, hơn nữa đối phương là con gái, còn có vẻ đáng thương, ta không cần nghĩ nhiều liền đồng ý.


Đồng ý xong, chợt cảm thấy chuyện hôm nay không nói cho Thi Cảnh Hòa nghe thì cũng quá đáng tiếc.


Mấy ngày nay ta cũng không có nhắn tìm nàng, ta mở khung chat:【 hôm nay em bị người ta đá bóng trúng đầu 】


Ta: 【 sưng lên một cục, có chút đau. 】


Ta cố ý nói nhẹ nhàng một chút để cuộc trò chuyện không trầm trọng.


Thi Cảnh Hòa cư nhiên trả lời trong vòng một giây: 【 thương vậy. 】


Nhưng ta chớp mắt một cái liền thấy hai chữ này đã bị rút về.


......?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK