• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở thang máy, ta vẫn vùi mặt vào vai Thi Cảnh Hòa.

Nàng đã kéo mũ áo khoác của ta trùm lên đầu ta, có người đi chung thang máy thấy nàng không thuận tiện ấn phím nên hỏi nàng lầu mấy, nàng trả lời xong nói cảm ơn.

Một tay nàng ôm eo ta, tay kia thì đặt nhẹ ở sau đầu, trước mắt ta tối sầm, chỉ có vài tia sáng theo khe hở lọt vào. Có lẽ chúng nó muốn nhìn xem dáng vẻ khóc nhè của ta, tưởng tượng như vậy ta cảm thấy bản thân bây giờ thật sự xấu hổ.

Quá xấu hổ.

Nhưng mà đã muộn, đặc biệt là khi ta vào đến căn hộ nhà nàng, ý nghĩ này càng thêm mãnh liệt.

Ta buông ra Thi Cảnh Hòa, lấy tay che mặt nhanh chóng đổi giày đi đến sô pha cúi đầu ngồi.

Ta nghe tiếng Thi Cảnh Hòa mở cửa phòng ngủ, nhưng cũng không có ngước lên, ta vẫn còn bụm mặt, thông qua kẽ tay nhìn chằm chằm sàn nhà.

Ta giơ một tay kéo mũ áo xuống, sờ sờ đầu nhận ra tóc đã rối tung.

Tuyệt vời, không còn hình tượng gì nữa hết.

Không bao lâu, tiếng dép lê giẫm trên sàn nhà từ xa tới gần —— Thi Cảnh Hòa đã đứng trước mặt ta.

Ta hít hít cái mũi, chỉ thấy nàng ngồi xổm xuống trước mặt.

Bởi vì lông mi cùng hốc mắt còn sót lại nước mắt, tầm nhìn của ta trở nên khá mơ hồ, thanh âm cũng bị khàn đi.

Thi Cảnh Hòa nhẹ thở dài một tiếng, nàng gỡ tay ta xuống, sau đó dùng khăn tay mà nàng vừa lấy đến, tỉ mỉ lau nước mắt cho ta.

Khăn tay tính chất mềm mại, chạm vào da không có chút cảm giác khó chịu nào. Lần thứ hai gặp nàng, ta đã dùng khăn tay của nàng để lau nước mắt, không nghĩ tới ba tháng sau, ta vẫn là dùng khăn tay nàng. Chẳng qua lúc này là nàng giúp ta mà không phải ta tự mình động tay.

Căn phòng nhất thời an tĩnh lại, qua hai phút, Thi Cảnh Hòa đặt chiếc khăn lên bàn trà, kế tiếp ngồi xuống bên cạnh ta, không nói một lời.

Ta không dám quay đầu, vừa rồi nàng ngồi xổm phía trước, ta cũng không dám mở mắt.

Nhưng ta cần phải nói chuyện, bởi vậy đầu ta ngày càng cúi thấp, lặp lại ba chữ kia: "Em xin lỗi......"

Xin lỗi, bởi vì ta do dự mà làm nàng không vui mất hứng.

Xin lỗi, bởi vì ta bốc đồng mà tạo thêm phiền phức cho nàng.

Ta cảm thấy ta có rất nhiều tội lỗi, đã không còn ở trình độ chỉ một lời xin lỗi là xong.

Thi Cảnh Hòa dùng giọng mũi lên tiếng: "Ừ."

Ta xoắn ngón tay mình, tóc rủ xuống hai bên sườn mặt. Ta suy nghĩ hai giây, lại nói: "Em không phải muốn chọc giận chị." Ta càng thêm khẩn trương lên, "Em, em, em chỉ là......"

Ta chỉ là thật sự không biết nên biểu đạt tình cảm thế nào mà thôi.

Giữa hai chúng ta, người chủ động trước nay đều là Thi Cảnh Hòa.

Nàng nói muốn gặp ta, còn hỏi ta không hiểu hay sao.

Nàng nói nàng nghĩ về ta, nhớ ta, còn thông qua Weibo làm fans nàng đều biết.

......

Nàng dũng cảm hơn ta, ta bị động hơn nàng, mà điều này, căn bản không có gì đáng giá để ta kiêu ngạo.

Hiện tại ta áy náy tràn ngập cõi lòng, áy náy bởi vì ta bị động như thế làm nàng chịu uỷ khuất, áy náy bởi vì khóc lóc rồi còn phải để nàng săn sóc.

Ta bắt đầu bị nói lắp, Thi Cảnh Hòa khẽ cười, tiếp theo ta nghe nàng nói: "Lục Chi, chị muốn hỏi em một chuyện."

"Ừm? Chị hỏi đi." Bây giờ thì ta lại có thể đáp trôi chảy.

Thi Cảnh Hòa dựa lưng vào sô pha, thanh âm như là từ nơi chốn xa xôi bay tới.

Nàng hỏi: "Có khi nào em nhầm tưởng an ủi thành tình yêu không?" Nàng tạm ngừng một giây, cũng không đợi ta trả lời, "Làm sao bây giờ nhỉ? Hiện tại chị càng ngày càng cảm thấy là như vậy."

Ta lập tức quay qua, nhìn nàng, lắc đầu: "Không phải." Ta lặp lại một lần, "Không phải."

Bốn mắt đối nhau, khoảng cách không đến một mét.

Nàng nhìn ta, đôi mắt cong cong, đồng điếu cũng hiện ra tới, nhưng lời nói lại làm ta hít thở không thông: "Phải không?"

Ta gấp đến độ muốn rớt tiếp nước mắt, "Em không có không thích chị, em cũng không có nhầm an ủi thành tình yêu, em...".

Nhưng giây tiếp theo ta nói không ra lời, bởi vì Thi Cảnh Hòa đã ôm ta vào trong ngực nàng. Nàng đã đổi một bộ đồ khác, có thể là trước đó bị nước mắt ta dính ướt. Trên áo có mùi nước giặt thơm nhàn nhạt, ta cảm thấy rất dễ nghe.

Thi Cảnh Hòa đặt cằm lên đỉnh đầu ta, mềm giọng gọi ta: "Chi Chi......"

Ta nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo nàng. Cứ như vậy nàng từng tiếng từng tiếng ôn nhu gọi tên ta.

Mọi thứ lộn xộn trong đầu thoáng chốc trống rỗng rồi lại nhanh chóng trở nên mạch lạc, ta hít một hơi nói: "Em chỉ là sợ hãi." Hương vị trên người nàng dễ nghe quá mức quy định làm ta tham luyến, ta không nhịn được ôm nàng chặt một chút, "Sợ hãi nếu em tuỳ tiện thổ lộ, về sau nhớ lại cũng chỉ là một cảnh tượng thật bình thường. Em muốn chờ thêm, chờ đến khi em cảm thấy thích hợp, khi đó em sẽ không ngần ngại nói em thích chị."

Nhưng thực hiển nhiên, hôm nay ta cần thiết nói ra, dù sao ta vốn dĩ cũng không nghĩ ra được địa điểm nào thời gian nào mới thích hợp tỏ tình.

Ta ngẩng đầu, nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ một: "Em thích chị."

Nói xong câu này, hốc mắt ta lại đo đỏ, "Chị không thể hiểu lầm em, tình cảm của em không thể bị hiểu lầm."

Đôi mắt xinh đẹp của Thi Cảnh Hòa thẳng tắp nhìn ta, nàng không có lập tức đáp lại lời tỏ tình, mà là hỏi ta: "Thật vậy sao?"

Ta điên cuồng gật đầu: "Thật sự."

Rồi giọng nói nhỏ dần, "Chị đừng giận."

Nàng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng nhìn ta, như là muốn đem ta khắc vào trong mắt.

Nhìn nhau không biết bao lâu, Thi Cảnh Hòa giơ tay lên xoa xoa đầu ta.

Nàng không có tiếp tục nhìn ta, mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Ban đầu vốn là theo thói quen chọc em, chị nghĩ rằng em sẽ thuận theo lời chị nói ra, còn không thì ít nhất cũng đáp trả kiểu như chị cũng đâu có nói thích em, như vậy thì chị sẽ là người nói ra." Nàng quay đầu lại, "Kết quả em không nói gì cả, em im lặng."

Nàng nhếch khoé môi, lông mày hơi nhướng lên, "Coi như là chị tức giận thì cũng hợp tình hợp lí đúng không?"

"Đúng vậy." Ta không thể đồng ý hơn được nữa, nếu ta mà là nàng, ta cũng sẽ bị biểu hiện của chính mình hồi chiều làm cho tức chết. A không, còn thêm cả buổi tối, đều thực không xong. Rõ ràng ngày hôm qua con tim còn đập rộn ràng, hôm nay lại thoi thóp muốn ngừng thở.

"Hôm nay chị đã suy nghĩ thật lâu, có phải chị đã làm em áp lực quá không, cho nên em mới...." Nàng suy nghĩ chọn từ, "...do dự như vậy."

Nàng lại nói: "Chị thậm chí cho rằng, những cử chỉ cảm xúc tốt đẹp mà em biểu hiện ra dành cho chị cũng đều là giả."

Ta lại lắc đầu: "Không phải......"

Độ cung khoé miệng nàng tăng lên, "Ừ, chị đã biết."

Nói xong nàng giơ hai tay ôm lấy khuôn mặt ta, sau đó tuỳ ý vuốt ve.

Miệng ta bị động tác của nàng làm cho dẩu lên, tiếng nói cũng không rõ: "Em no với chị..."

Thi Cảnh Hòa bắt chước ta nói: "No cái gì?"

Ta nắm lấy cổ tay nàng, lại nhấn mạnh một lần: "Em thích chị."

"Thật sự thật sự thích."

Đã nhiều năm qua đi kể từ lần ta nói "thích" ai đó, ta chưa từng nghĩ tới có một ngày, ta sẽ lại nói ra lời này với một người khác.

Là thích, là vui sướng.

Chỉ cần nói ra được thì có vẻ nói thêm bao nhiêu lần cũng sẽ không chán.

Năng lực biểu đạt tình cảm của mỗi người không giống nhau, có người trực tiếp lớn mật, có người kín đáo nội liễm.

Còn ta thì sao....ta không biết.

Có lẽ là thuộc dạng vừa lớn mật vừa nhát gan, loại hình mâu thuẫn đối lập, bởi vì thật ra bản thân ta vốn dĩ cũng có dự tính sẽ nghiêm túc thổ lộ....Chỉ là kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, ta đã phải nói ra sớm hơn. Mà không biết là sớm hơn bao nhiêu, rốt cuộc ta cũng không nghĩ ra được.

Bất quá hiện tại xem như đã là thời cơ tốt, ít nhất ta thực vừa lòng.

Thi Cảnh Hòa nắm tay ta, chăm chú nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, nói: "Trước đó do chị có nhắc đến em trên Weibo, nên Mịch Mịch rất có hứng thú về em, muốn gặp em. Hôm nay chị dẫn em đi gặp cô ấy chính là muốn giới thiệu em một chút, bởi vì cô ấy cũng là bạn thân của chị, mà em lại..."

Nàng bắt đầu có vẻ uỷ khuất, buông tay ta ra, đứng lên nhìn ta nói, "Không nói nữa, em đi rửa mặt đi, nhìn y như mặt mèo rồi kìa."

Ta nghe lời đi vào phòng tắm, rửa mặt làm ta thanh tỉnh lại, dù sao cũng đã nói thích, ta đây không thể tiếp tục bị động.

Sau khi lau mặt trở ra, ta nghe Thi Cảnh Hòa nói: "Hơi trễ rồi, chị đưa em..."

"Em không thể ngủ sô pha sao?" Ta nhìn nàng hỏi.

Thi Cảnh Hòa rõ ràng sửng sốt vài giây: "Huh?"

Ta ngồi xuống sô pha, nghiêng đầu nhìn nàng: "Em......" Ta dứt khoát tiến tới ôm nàng, "Em không muốn rời khỏi chị."

Ta luôn biết rõ ta là kiểu dính người. Nhưng từ lúc Khâu Vũ nói phiền phức, ta rất hiếm khi lộ ra.

Cẩn thận ngẫm lại, ta trở thành như bây giờ rốt cuộc là bị Khâu Vũ ảnh hưởng bao nhiêu đây?

Ta đã từng là người thích thì nhích, không chút e dè biểu đạt tình cảm bản thân, hiện tại lại đắn đo tới lui xem xem có chắc ăn hay không.

Đương nhiên, cũng có khả năng là do tuổi tác cùng tâm tính thay đổi, tình đầu lúc 18-19, bây giờ đã là 24.

Thật nhanh, ta 24, nhưng ta cùng ba tháng trước đã khác rồi, ta hiện tại không phải hai bàn tay trắng.

Ta còn có Thi Cảnh Hòa, ta có tình cảm dành cho nàng, cũng có tình cảm mà nàng dành cho ta.

Nghĩ đến đây, ta nhớ tới một chuyện: "Nhưng mà học tỷ, tới bây giờ chị cũng không có nói thích em."

"Chị cho là chị thể hiện đã đủ rõ ràng." Giọng nói mềm nhẹ vang lên quanh quẩn bên tai ta.

Ta lắc đầu cọ cọ ở cổ nàng, tỏ vẻ không đủ.

"Vậy......"

Thi Cảnh Hòa không có nói xong mà nhúc nhích người, thay đổi tư thế, lấy tới một gối đệm lót ở sau đầu ta, đè ta xuống.

Ta gần như là nửa nằm, cẳng chân còn rơi ngoài sô pha đạp lên sàn nhà.

Thi Cảnh Hòa không phải ở sát đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau, nhưng từ góc độ này nhìn nàng, cũng đủ để trái tim ta hồi hộp muốn nhảy ra ngoài.

Ta mở to mắt nhìn khóe miệng nàng khẽ nhếch tiếp theo chậm rãi cúi đầu, liền ở khoảnh khắc ta cho rằng nàng sẽ hôn ta thì nàng lại lệch sang một bên, nói thầm vào tai ta: "Nói chị thích em phải không?"


Ta nuốt nuốt nước miếng, gật đầu, "Đúng, như là em thích chị."


Nàng cười một tiếng, hơi thở phả vào lỗ tai làm ta thiếu chút nữa run lên, "Ừ, chị cũng thích em, không có không thích, cũng không có hiểu lầm em, chị chỉ là....muốn để em thẳng thắn."


Thi Cảnh Hòa nói xong liền chống người lên, nhưng ta không có buông tha nàng. Ta nâng cánh tay nhẹ nhàng vòng lấy cổ nàng, nhìn vào mắt nàng, hỏi: "Tiểu tỷ tỷ không yêu online, vậy đời thực......có yêu không?"


Ta nhịn không được, chậm rãi tiến sát muốn dán môi ta lên môi nàng, nhưng gần chạm đến ta lại có chút không dám, nghiêng nghiêng đầu, hôn lên đồng điếu.


Tuy rằng nàng hiện tại không cười, đồng điếu cũng không lộ ra tới, nhưng ta thực chuẩn xác nhớ rõ vị trí ấy.


Mà động tác này quả là khảo nghiệm lực eo, thể lực của ta rất bình thường, chưa được vài giây lại nằm xuống.


Thi Cảnh Hòa không có bất luận động tác hay biểu cảm gì, ta liếm môi dưới, nỗ lực nói ra câu tiếp theo —— "Em siêu ngọt, là thật sự."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK