Nói xong chuyện nhận thức Khâu Vũ là Thi Cảnh Hòa hối hận ngay, Lục Chi phản ứng tuy rằng thực bình tĩnh, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Đứng ở góc độ Lục Chi mà ngẫm lại, nếu mình biết ra người bạn mình mới quen cũng nhận thức mối tình đầu của mình, như vậy chính mình cũng sẽ cảm thấy.....
Thi Cảnh Hòa tìm không ra từ ngữ hình dung, biểu tình của Lục Chi ngay lúc đó nàng đã chặt chẽ nhớ kỹ.
Đôi mắt Lục Chi hơi hơi mở to, ánh mắt thoáng giây liền thay đổi.
Nhưng đã đến mức này, nếu còn không nói ra hết những chuyện nàng biết, vậy chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao.
Thi Cảnh Hòa cảm thấy chính mình cũng thật xảo trá, vì tư lợi mà tung hê ra cả Chung Niệm và Khâu Vũ. Đã vậy nàng còn nói dối, rõ ràng ban đầu nhìn thấy Lục Chi, nàng đã nhận ra được em ấy, nhưng để cho tròn vai, nàng nói là bản thân lúc sau mới khẳng định được.
Kế tiếp phát triển như trong dự kiến, cảm xúc của Lục Chi hiển nhiên không quá ổn định.
Đúng vậy, đổi là chính nàng, cũng không có khả năng ổn định cảm xúc.
Bởi vì với Lục Chi mà nói, Khâu Vũ có lẽ chính là một cái gai trong lòng Lục Chi.
Thời điểm Lục Chi cùng Dư Mặc yêu đương, em ấy không có quên.
Lần trước Thi Cảnh Hòa tự mình thử Lục Chi, Lục Chi phản ứng cũng thực trực quan, đó chính là —— không có quên.
Thi Cảnh Hòa có chút nhụt chí, nhưng nàng không còn cách nào.
Nàng biết, chính mình muốn cùng Lục Chi ở bên nhau.
Tuy không dám nói là đủ thích, nhưng nàng nhất định sẽ đối Lục Chi thật tốt.
Nàng không thể không thừa nhận rằng, thật ra nàng mới là người ích kỷ nhất.
Nàng muốn Lục Chi thích mình, dù cho bản thân nàng không thích Lục Chi đến mức đó, thậm chí chính thức rung động đều không có.
Nếu thật sự Lục Chi quen nàng, như vậy cần thiết phải đem toàn bộ tâm tư đặt ở trên người nàng. Lục Chi không thể lại đối Khâu Vũ nhớ mãi không quên, không thể lại có cảm giác dư thừa nào khi nghe nhắc đến Khâu Vũ.
Chỉ có thể đối đãi như người xa lạ.
Cho nên, Thi Cảnh Hòa mới muốn đem hết thảy chân tướng nói cho Lục Chi, rõ ràng chính bản thân nàng thật ra cũng biết, chân tướng này quá mức tàn nhẫn với Lục Chi.
Nhưng nàng vẫn lựa chọn làm vậy, bởi vì nàng a...... Nàng muốn có được trái tim Lục Chi.
Hậu quả của việc nói ra chân tướng cũng thật thảm thiết, Lục Chi đã có ít nhất ba bốn ngày không liên hệ nàng.
Thi Cảnh Hòa thường xuyên phân tâm trong lúc làm việc, thỉnh thoảng nàng lại xem di động, hy vọng không bỏ lỡ bất cứ tin nhắn nào của Lục Chi.
Chính là không có, Lục Chi không có nhắn tin cho nàng.
Thi Cảnh Hòa càng ngày càng tự trách, nàng cảm thấy mình đã quá đáng.
Nàng không nên thử đi khiêu chiến vị trí Khâu Vũ ở trong lòng Lục Chi, nàng không nên có ý nghĩ nhổ đi cái gai ấy.
Rõ ràng, gai bị nhổ ra, cũng sẽ lưu lại dấu vết không phải sao? Có khi còn gây chảy máu.
Thi Cảnh Hòa mang theo áy náy vượt qua đoạn thời gian này, mà lịch chụp hình với nhiếp ảnh gia đã book từ sớm, cũng không thể huỷ hẹn. Vô tình trở thành hot girl mạng, nhưng hiện tại có nhiều fans thích nàng như vậy, Thi Cảnh Hòa vẫn muốn nghiêm túc hoạt động.
Thời gian chụp là buổi chiều, tin nhắn của Lục Chi đến lúc giữa trưa, bất quá hẹn gặp mặt vừa vặn cũng vào buổi chiều.
Thi Cảnh Hòa mới vừa chụp xong liền vội vàng chạy đến địa điểm Lục Chi nói. Trên người còn mặc chiếc váy cùng áo khoác khi chụp hình, nàng chưa kịp đổi, nàng muốn sớm chút nhìn đến Lục Chi.
Vài ngày không gặp, trông Lục Chi tiều tuỵ hơn hẳn.
Đặc biệt là cặp mắt kia, cùng mấy năm trước giống nhau, cứ như là đã nhìn thấu thế giới này.
Tuy nhiên người vẫn là ấm áp, bởi vì Lục Chi mở miệng hỏi nàng: "Mặc như vậy không lạnh sao?"
Lạnh đương nhiên là lạnh, nhưng giờ khắc này nhìn thấy Lục Chi, Thi Cảnh Hòa đột nhiên cảm thấy mình đã bắt đầu tự ấm.
Lục Chi nói cảm ơn nàng, còn nói ra suy nghĩ của bản thân.
Thi Cảnh Hòa lại bắt đầu đau lòng, biểu tình của Lục Chi quá làm người cảm thấy đáng thương.
Đáng thương đến nỗi nàng muốn sờ sờ đầu em ấy, động tác so đầu óc nhanh hơn rất nhiều, đương nàng lấy lại phản ứng, bàn tay đã đặt ở trên đầu Lục Chi.
Có hơi xấu hổ, nhưng Thi Cảnh Hòa rất nhanh nghĩ ra được đối sách.
"Em gái chị nói là khi em sờ đầu, nó sẽ không cảm thấy không vui."
"Để chị thử xem có ích hay không."
Rốt cuộc có ích gì không? Thi Cảnh Hòa không biết, lòng bàn tay nàng hiện tại tất cả đều là xúc cảm mềm mại từ mái tóc Lục Chi.
Chẳng qua cũng không cần nàng suy nghĩ đáp án, Lục Chi đã cực kỳ phối hợp trả lời.
Em ấy nói: "Có."
Thi Cảnh Hòa hơi hơi mừng thầm, lại không có biểu hiện ra ngoài.
Trải qua sự việc lần này, Thi Cảnh Hòa vẫn nhịn không được mà nghĩ, rốt cuộc Lục Chi có ý định vứt Khâu Vũ ra sau đầu không đây, Lục Chi không có nói rõ là sẽ chuẩn bị hoàn toàn quên đi Khâu Vũ.
Nàng cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Cứ như vậy rối rắm, ở thời điểm này Thi Cảnh Hòa lại nhận được tin nhắn từ Lục Chi.
"Chị chừng nào thì đeo khuyên tai cho em?"
Thi Cảnh Hòa nhìn dòng chữ này, nhịn không được mỉm cười, nhưng thực mau tươi cười đọng lại.
Bởi vì Lục Chi thu hồi.
Thu hồi.
Thi Cảnh Hòa nhắn lại: 【? 】
Nàng thật ra muốn hỏi là làm gì thu hồi tin nhắn này, nhưng đến cuối cùng chỉ dám hỏi thu hồi cái gì.
Làm bộ mình không nhìn thấy.
Nàng đoán không ra tâm tư Lục Chi, thật hoang mang trước hành vi Lục Chi thu hồi tin nhắn.
Lục Chi trả lời rất đơn giản: 【 không có gì, em nhắn nhầm. 】
Thi Cảnh Hòa:.....
Nàng cùng Lục Chi hiện tại ở chung rất tự nhiên, tựa như bạn bè thân thiết, ngẫu nhiên còn sẽ gọi điện thoại.
Thi Cảnh Hòa cảm thấy chờ không nổi nữa, nàng muốn tìm một cơ hội nói ra hết tâm tư.
Rồi thì cơ hội cũng tới ——
"Bởi vì không thấy được người cho nên mới muốn nghe giọng nói, Lục Chi, em không hiểu sao?"
Nàng nói rất rõ ràng đúng không? Nếu Lục Chi cũng có ý với nàng, khẳng định sẽ đáp lại gì đó.
"Em hiểu." Lục Chi đáp lại bằng hai chữ này.
Thi Cảnh Hòa không kìm được sung sướng, nàng thật muốn lập tức thấy Lục Chi, muốn lập tức có Lục Chi ở bên cạnh, nhưng đành chịu, bởi vì em họ nàng đêm nay lại đây.
Thi Cảnh Hòa hỏi Lục Chi ngày mai muốn đi công viên trò chơi hay không. Nhân tiện nói cho hết những gì muốn nói, phần nhiều là về Chung Niệm. Tự nàng cũng biết, Lục Chi khẳng định sẽ thắc mắc tại sao nàng cùng Chung Niệm chia tay rồi mà vẫn là khuê mật vẫn còn liên hệ. Thật ra cũng không tính là khuê mật, nhưng lúc trước nàng đăng Weibo, ở bên cạnh có cả Lôi Y và Chung Niệm, Thi Cảnh Hòa nghĩ nghĩ dứt khoát cũng kéo Chung Niệm vào nhãn khuê mật. Các nàng đã từng là khuê mật, chẳng qua hiện tại không phải.
Thi Cảnh Hòa hỏi xong còn tự vỗ tay cho sự cơ trí của mình, mà Lục Chi đầu gỗ lại hỏi có phải là do Thi Kinh Lan hoặc là Sầm Toàn muốn đi không.
Thi Cảnh Hòa:......
Cúp máy, Thi Cảnh Hòa gọi em gái vào phòng để nói chuyện riêng.
Diện mạo Lục Chi không hề có tính công kích nên Thi Kinh Lan thật sự rất thích Lục Chi, có lẽ trẻ em nào cũng đều sẽ thích diện mạo như vậy.
Thi Kinh Lan thích Lục Chi sờ đầu, còn thích dắt tay Lục Chi.
Lúc trước Thi Cảnh Hòa cảm thấy không có gì, nhưng giờ đây thì không được, vì thế ngàn dặn dò vạn dặn dò, ngày mai gặp nhau, Thi Kinh Lan không được dắt tay Lục Chi.
Thi Kinh Lan rất tò mò: "Tại sao nha?"
"Chỉ có chị có thể nắm tay chị Chi Chi."
"Chị tưởng bở."
Trẻ con đáp ứng thì nhanh, kết quả đảo mắt liền quên, hôm sau ở ngoài cổng công viên trò chơi nhìn thấy Lục Chi, Thi Kinh Lan lại muốn dắt tay, như là đã quên hết những gì chị mình nói tối qua.
Thi Cảnh Hòa nhịn không được gằn từng chữ gọi tên em gái, nàng biết con bé rất thông minh, khẳng định hiểu đây là có ý tứ gì.
Chờ ba cái "bóng đèn" đi rồi, Thi Cảnh Hòa mới cảm thấy thư thái một ít.
Hôm nay, nàng cần thiết diệt trừ hết vấn đề của bản thân mình trong mắt Lục Chi.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, câu đầu tiên mà Lục Chi muốn hỏi lại là câu mà nàng đã từng nói qua.
"Em dễ chọc chỗ nào?"
"Không phải chị nói em dễ chọc sao?"
Đối phương mang theo chất vấn, Thi Cảnh Hòa liều mạng nén cười.
Lục Chi giống như đã để ý chuyện này thật lâu, nàng nói câu kia từ cái hồi mới về tới Vân Thành.
Nhưng thú vị thì thú vị, việc cấp bách vẫn là nghĩ biện pháp thoát đã.
Nàng thật sự cảm thấy Lục Chi dễ chọc....Hay đúng ra cũng có thể nói là đáng yêu.
Không có gì để giải thích, Thi Cảnh Hòa liền nói dối.
"Chị không có nói nhìn em dễ chọc, chị nói là nhìn em thật ngọt."
"Em đã nghe nhầm rồi."
Nghe nhầm sao? Không có.
Chỉ là điều này đương nhiên không thể bị Lục Chi biết đến, nếu không......
Sau đó hết thảy phát triển thực thông thuận tự nhiên, ví dụ như Lục Chi hỏi nàng về chuyện mang găng tay.
Tay Lục Chi rất ấm, nàng đã sớm được thể nghiệm, chính là lại một lần nữa nắm lấy, tâm cảnh Thi Cảnh Hòa đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nàng thấy mình càng ngày càng không phải người tốt, nàng chỉ muốn Lục Chi về sau nắm tay mình.
Bất tri bất giác, nàng đã có tính chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với Lục Chi.
Vấn đề Chung Niệm cũng được giải quyết hoàn mỹ, ít nhất trông có vẻ Lục Chi đã hoàn toàn tin.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Mà đang lúc Thi Cảnh Hòa cho rằng đã có thể ở chung với Lục Chi nhiều hơn, thì nàng lại nghênh đón một tin tức khác: Lục Chi phải đi du lịch năm ngày.
Tin tức này quá đột nhiên, Lục Chi căn bản không có nhắc tới trước mặt nàng, đã vậy còn đi đến năm ngày.
Đợi tới trước ngày đi mới nói, điều này làm Thi Cảnh Hòa thấy hụt hẫng, giống như chính mình không có trọng lượng gì đối với Lục Chi.
Thi Cảnh Hòa cũng không rối rắm lâu, trực tiếp đến hội trường Lục Chi đang ở.
Nàng không biết Lục Chi vì sao sẽ xuất hiện ở buổi họp fans của một minh tinh không có danh tiếng gì, nhưng nàng biết vì sao mình có mặt ở đây. Nàng muốn gặp mặt Lục Chi trước khi em ấy đi du lịch, bằng không......chỉ có thể chờ Lục Chi trở lại.
Rồi sau đó đủ loại hành vi của Lục Chi chuẩn xác cho thấy, nàng ở trong lòng Lục Chi, cũng không phải không có trọng lượng, khả năng còn khá nặng.
Thi Cảnh Hòa thừa nhận, chính mình là cố ý khoanh lại đôi tay, nàng giận chủ yếu là vì chuyện du lịch, chứ không phải vì Lục Chi hỏi sai cái gì.
Nhưng nàng hẳn là không có nắm giữ tốt mức độ, làm cho Lục Chi thoạt nhìn đáng thương hết sức.
Mang theo chút giọng mũi, Lục Chi kêu nàng: "Cảnh Hòa, tay em nóng quá, chị giúp em hạ nhiệt đi."
Thi Cảnh Hòa trong lòng đã cười ra tiếng, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ duy trì lạnh lùng, thẳng đến khi Lục Chi đem mười ngón tay đan vào nhau, Thi Cảnh Hòa mới lập tức sụp đổ nguỵ trang.
Lục Chi là cái gì vậy chứ? Làm sao có thể đáng yêu quá mức thế này.
Đáng yêu đến nỗi Thi Cảnh Hòa nghe thấy được tiếng tim đập của chính mình, đáng yêu đến nỗi nàng hoàn toàn không muốn buông ra em ấy.
Nhưng Lục Chi ngủ rồi, trong hoàn cảnh ồn ào như thế, em ấy ngủ rồi.
Thi Cảnh Hòa:.....
Bất quá nàng cũng trên cơ bản xác định, Lục Chi thích nàng, không biết là bắt đầu thích từ khi nào. Dù vậy, đây đã là sự tình đáng giá làm người cảm thấy phi thường vui vẻ, không phải sao?
Có khả năng sau đây Lục Chi sẽ trở thành bạn gái của nàng, trước đó nàng còn cảm thấy mình không đủ thích Lục Chi, nhưng khi Lục Chi đan lấy tay nàng, tiếng tim nàng đập gia tốc lại không phải giả.
Thi Cảnh Hòa bắt đầu hoài nghi bản thân, kỳ thật có phải trong bất tri bất giác nàng cũng đã thích Lục Chi rồi không?
Lục Chi đi du lịch, mỗi ngày đều nhắn tin với nàng, chẳng khác gì "Ếch du lịch"* đi ra ngoài lữ hành, chỉ thiếu mỗi việc gửi về bưu thiếp. (*Từ game Tabi Kaeru, đồ hoạ dễ thương lắm)
Trong mấy ngày này, Thi Cảnh Hòa cũng không nhàn rỗi, trừ công việc, nàng còn suy nghĩ chuyện của mình cùng Lục Chi. Hôm gặp nhau ăn tối ở phòng bếp Bùi Khả Nhiên, nàng có lẽ nên nói ra tâm ý.
Thi Cảnh Hòa do dự, cuối cùng chỉ nói chờ tới lúc Lục Chi trở về, nàng sẽ đi đón. Chờ Lục Chi về rồi chính thức bên nhau có vẻ tốt hơn, bằng không hiện tại mới vừa ở cùng nhau ngày trước, ngày sau lại chia xa.
Thi Cảnh Hòa vẫn rất rõ nội tâm của mình, nàng thích Lục Chi không sai, nhưng cái sự thích này tuyệt đối không vượt qua thương cảm.
Mà cho dù là loại nào, trước mắt nàng hoàn toàn chân thật mong nhớ Lục Chi.
Nhưng đồng thời Thi Cảnh Hòa cũng tò mò, đó chính là những người đi chơi cùng Lục Chi, thật là đồng nghiệp cũ như Lục Chi kể sao?
Lục Chi nói em ấy hiện tại không có công việc, dựa vào thu tiền nhà nuôi sống bản thân. Như vậy công việc trước đó lại là việc gì? Thi Cảnh Hòa không hiểu biết rõ ràng lắm.
Bất quá...... Giống như cũng không phải cần thiết biết.
Trước mắt chuyện nàng phải làm rất đơn giản, đó chính là chờ Lục Chi trở về.
Bởi vì biết lúc sau sẽ cùng Lục Chi bên nhau, cho nên Thi Cảnh Hòa còn đặc biệt tâm cơ mà ở trên mạng mỗi ngày đăng ngôn tình kiểu Quỳnh Dao, "C đi ngày thứ x, nhớ em ấy".
Nàng là chuẩn bị tâm lý trước cho fans, hoặc là nói trước tiên làm fans nàng quen với sự tồn tại của Lục Chi.
Ít nhất, những người mà nàng nhắc tới trên Weibo, chưa từng có người nào giống như Lục Chi, được nàng nói nhớ.
Là thật sự nhung nhớ, muốn lập tức ôm Lục Chi vào lòng.
Giả sử mà, Lục Chi thật sự cùng nàng bên nhau, Thi Cảnh Hòa vẫn giữ ý tưởng kia, nàng nhất định sẽ đối đãi Lục Chi thật tốt, dẫu cho xuất phát có từ thương cảm đi nữa.
Nhưng biết đâu, trong tương lai nàng yêu Lục Chi thì sao?
Thời điểm nảy ra ý niệm này, Thi Cảnh Hòa lại bị hoảng sợ bởi chính mình.