Cổ họng ta nghẹn một chút, trả lời: "Có."
Thi Cảnh Hòa ngồi bên cạnh ta, giống ở rạp chiếu phim ngày đó, khoảng cách cả hai rất gần.
Ta lại nghe thấy hương thơm nhàn nhạt, mùi tóc nàng thật sự rất dễ ngửi. Lúc trước ta vẫn luôn cảm thấy chất tóc của Tạ Oánh là tốt nhất trong số những người ta biết, nhưng Thi Cảnh Hòa cũng không thua kém. Mềm mượt bóng loáng, xúc cảm khẳng định rất tốt, mà ta không có gan đi sờ. Nhưng lần trước ở rạp phim, xương quai xanh của ta đã có được cảm thụ ấy.
Suy nghĩ cứ thế trôi xa, đột ngột bị Thi Cảnh Hòa nắm trở về.
"Chị đói."
"......"
_____
Cuộc sống khôi phục quỹ đạo bình thường, tuy rằng vốn dĩ hình như cũng không có gì lệch khỏi quỹ đạo.
Thứ duy nhất lệch khỏi chính là nhiệm vụ theo đuổi Thi Cảnh Hòa, ta cảm thấy ta tiến hành không nổi nữa.
Quan hệ giữa ta và nàng đã không còn giống ban đầu, không chỉ là bạn bè đơn giản.
Đương nhiên, cũng không phải ái muội linh tinh, mà giống như là hai chúng ta bởi vì quá khứ mà có một loại linh hồn giao lưu.
Loại cảm giác này làm ta không tài nào thi hành nhiệm vụ được nữa, vì ta sẽ càng thêm áy náy tự trách cùng bất an.
Không nói tới chuyện rung động, cho dù chỉ là bạn bè, ta lừa gạt nàng cũng đã là tội không thể tha. Huống chi ta căn bản cũng không chối bỏ được chuyện ta thích nàng, bởi vậy bất an cứ dồn dập kéo tới.
Mục đích tiếp cận nàng lúc ban đầu vốn không đơn thuần, đổi lại là ta, nếu có ngày ta biết chân tướng, có lẽ ta sẽ tức điên người.
Bởi vì đoạn tình cảm này lấy nền tảng là 'tiền', không có thuần khiết, mặt trên còn chồng chất thật nhiều bụi bặm.
Buồn rầu trong ta ngày càng tích tụ, bản thân ta vốn không có bao nhiêu tích cực, thế nên giờ đây càng muốn thoát khỏi trói buộc ngàn vạn này.
Đúng vậy, ta quý trọng tình cảm, ta không muốn đòi tiền.
Nó là quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ, nổ tan nát quan hệ giữa ta và Thi Cảnh Hòa.
Ta không muốn thấy kết quả đó, ta cũng không biết như vậy có được gọi là 'chưa mất lương tâm' hay không.
Nhưng nếu cứ tiếp tục, giống như Thi Cảnh Hòa từng nói ta giống tra nam, ta khả năng sẽ chết theo cái danh 'tra nữ'.
Cá và tay gấu không thể có cả hai, một ngàn vạn và Thi Cảnh Hòa cũng không thể đều có được.
Ta đã từng ngây thơ nghĩ rằng mình có thể đến rồi đi mấy hồi, xác suất để thích Thi Cảnh Hòa ở trong mắt ta phi thường phi thường nhỏ, tỉ lệ cực kỳ nhỏ và ta vẫn trúng đạn.
May mắn không? Ta thế nhưng có thể thích một người khác.
Bất hạnh không? Một ngàn vạn coi như đi tong rồi.
Ta rối rắm mấy ngày, mỗi một lần cùng Thi Cảnh Hòa trò chuyện hoặc gặp mặt, ta càng khó chịu.
Cho nên, ta gọi hẹn Đới Thịnh gặp trực tiếp.
Địa điểm như cũ là tiệm cafe kia, ba giờ chiều thứ tư.
Hắn nghe ta nói xong thì vô cùng kinh ngạc: "Lục tiểu thư......Cô nói cô không cần một ngàn vạn này sao?"
"Đúng vậy." Ta gật đầu, "Tôi sẽ tiếp tục liên lạc nàng, nhưng mặc kệ hai chúng tôi có ở bên nhau hay không, tôi cũng không muốn nhận một ngàn vạn và phí an ủi."
Ta thẳng tắp nhìn hắn: "Có thể được không?"
Đới Thịnh bật cười, hắn gỡ mắt kính xuống, xoa xoa hai mắt: "Thật đúng là hiếm có, lúc trước lựa chọn Lục tiểu thư, là bởi cảm thấy cô có bản lĩnh cao 'đào hoa khắp chốn, chẳng vương tơ lòng', không nghĩ tới bây giờ cô lại ngã sâu vào."
"Vậy không biết Đới tiên sinh có hiểu rõ ý tứ của tôi?"
"Đã hiểu." Đới Thịnh lặp lại, "Ý cô là, cô sẽ không từ bỏ theo đuổi Thi Cảnh Hòa, nhưng theo đuổi được rồi, cô cũng không muốn nhận tiền, dù cho năm trăm vạn hay là một ngàn vạn, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nếu thất bại, cô cũng không muốn nhận phí an ủi, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Xin cô đợi một lát. Tôi gọi điện báo cáo với sếp."
"Vâng."
Hiện tại là thời gian làm việc, tiệm cafe còn rất vắng. Đới Thịnh đi gọi điện thoại, ta cũng không nhàn rỗi, ta mở Weibo Thi Cảnh Hòa.
Mấy ngày trước gặp mặt, nàng nói đi chụp ảnh, hôm nay nàng đã đăng hình lên rồi. Chỉ đăng ba tấm thôi, nhưng cũng đủ làm fans kêu gào ở bình luận.
Thi Cảnh Hòa thật không hổ là hot girl mạng có lưu lượng cao nhất, mới đăng có ba tiếng đồng hồ, lượt chia sẻ đã gần 8000.
Thật đáng sợ, chẳng qua ba tấm hình mà thôi, dù ta không thể không thừa nhận, nàng đặc biệt xinh đẹp trong loạt hình này.
Lúc Đới Thịnh trở lại, ta vừa thoát khỏi bình luận. Hắn ngồi xuống ghế, mặt mày nghiêm túc, ánh mắt có vẻ do dự.
Ta cười: "Ngài có thể nói thẳng."
"Sếp tôi nói, cô cần phải nhận tiền, bằng không sẽ tính là vi phạm hợp đồng."
"......" Ta cảm giác mình bị đứng não, "Tài chính của quý công ty vượt mức tưởng tượng của tôi, không thể tin tôi không lấy tiền mà cũng là vi phạm hợp đồng." Ta xoa xoa giữa mày, cố gắng phân tích, "Đới tiên sinh, tôi không có nói tôi ngừng theo đuổi nàng, ngài cũng biết tình huống hiện giờ rồi đấy, tôi đã chậm rãi thích nàng, tôi muốn phần cảm tình này là sạch sẽ thuần khiết, không muốn có dính dáng gì đến tiền bạc."
"Hợp đồng quy định rằng tôi không được phép cho Thi Cảnh Hòa biết chuyện này trong lúc theo đuổi, sau đó cùng nàng ở bên nhau diễn kịch, nhưng trừ cái đó ra, cũng không có viết tôi không thể không nhận số tiền này."
Đới Thịnh chậm rì rì uống một ngụm cà phê, hắn nói: "Lục tiểu thư, đúng là như thế, nhưng cũng đâu có viết cô không chịu nhận tiền là không vi phạm."
Hắn đánh thái cực với ta, giống như số tiền này rất phỏng tay không có muốn giữ.
Quả thật phỏng tay mà! Ta đã hạ quyết tâm không có muốn nó rồi. Thế mà công ty bọn họ làm ta hết biết nói gì.
"Xin phép hỏi, nếu tôi không cần số tiền đó, nó có ảnh hưởng gì đến quá trình nghiên cứu lưu lượng của Thi Cảnh Hòa không?"
"Mục đích ban đầu của quý công ty chẳng lẽ không phải là vì muốn nhìn xem tôi theo đuổi được Thi Cảnh Hòa thì có thể nhấc lên bao lớn sóng gió hay sao?"
"Như vậy tôi sẽ nỗ lực thực hiện, nếu tôi thành công, tôi giúp các ngài tiết kiệm chi phí, nếu tôi thất bại, các ngài cũng không có tổn thất gì."
"Tôi không thiếu tiền, tôi không muốn một ngàn vạn này, thứ tôi nói thẳng, các ngài khăng khăng cho tôi số tiền đó làm tôi cảm giác sau lưng có âm mưu."
"......"
"Ngài thấy sao?"
"Chờ một lát, tôi lại đi gọi điện cho sếp."
Ta cho rằng chuyến này lại thật lâu, nhưng chừng hai phút, Đới Thịnh đã trở lại. Hơn nữa hắn còn đưa di động cho ta: "Lục tiểu thư, sếp tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô."
"Lục Chi tiểu thư, chào cô."
Một giọng nam không tính trẻ tuổi, ta đánh giá một chút, ông sếp này độ khoảng 35 tuổi trở lên.
"Chào ngài." Ta cũng khách sáo đáp lời.
"Yêu cầu của cô, tôi có thể đáp ứng. Hợp đồng giữa hai bên sẽ được hiệp nghị giải trừ. Cô cũng không còn bị hạn chế thời gian."
"Tốt, tôi đồng ý."
"Hội thoại này đã được tôi ghi âm làm chứng cứ, chút nữa sẽ gửi tới email cô. Như vậy, từ giờ trở đi, hợp tác giữa chúng ta kết thúc. Chúc cô hết thảy thuận lợi."
"Tốt." Ta đè nén xuống niềm vui trong lòng.
"Nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Lục tiểu thư đừng tổn thương Cảnh Hòa, cảm ơn."
Hắn nói xong liền ngắt cuộc gọi, ta sửng sốt, trả lại di động cho Đới Thịnh.
Đới Thịnh vươn tay phải: "Hợp tác kết thúc, Lục tiểu thư, chúc cô về sau vạn sự thuận lợi."
Đới Thịnh đã đi rồi mà ta vẫn còn chưa tỉnh. Bởi ông sếp này cho ta cảm giác quái quái, cuối cùng không nói "Thi Cảnh Hòa", mà là "Cảnh Hòa", còn nói rất tự nhiên.
Giống như là quan hệ giữa hắn và Thi Cảnh Hòa vô cùng tốt.
Ta suy nghĩ tới lui cũng không biết nhân vật này là ai, theo ta thấy Thi Cảnh Hòa không có bạn bè khác giới nào hơn chừng mười tuổi...
Nghĩ trăm lần cũng không ra, ta lại nhận được tin nhắn WeChat từ Đới Thịnh.
Là hai đoạn tin, ta xem nội dung xong liền không khép miệng được.
【 quan hệ hợp tác đã kết thúc, nhưng có một số việc vẫn là cần thiết cho Lục tiểu thư biết. Trước đó, chúng tôi đã biết đến việc Thi tiểu thư sẽ đi họp phụ huynh, bởi vậy đã điều tra một phen và liên hệ mẹ Kim Lâm, đưa tiền làm bà ấy tới tìm cô hỗ trợ, cho nên, lần gặp gỡ ấy không phải ngẫu nhiên, có thể nói là phía chúng tôi an bài tốt, còn phát triển sau đó là nằm ngoài dự đoán. 】
【 vốn dĩ chúng tôi đã điều tra rất nhiều người, hy vọng cô cùng Thi tiểu thư có thể xảy ra nhiều 'trùng hợp' hơn nữa, nhưng hiện giờ đều không cần nữa. 】
Ta: 【......? 】
Nhưng ta không gửi đi thành công, bởi vì Đới Thịnh đã xoá ta, bên ta chỉ thấy biểu hiện một dấu chấm than đỏ.
Thật đúng là......quyết đoán, hành động thần tốc trong khi ta vẫn đang sững sờ.
Nhưng như vậy cũng tốt, ta và bọn họ chẳng còn gì liên quan, ta không bị lừa cũng coi như là một chuyện đáng ăn mừng.
Không còn bị hạn chế nửa năm thời gian, cũng không có bị áp lực bởi một ngàn vạn, ta cảm thấy không khí tươi mát hơn nhiều.
Sự tình đè trong lòng suốt bao ngày cuối cùng được giải quyết, ta không khỏi bộc lộ ra vui sướng.
Về đến nhà ta liền nói với Tạ Oánh, "Oánh Oánh, ta sẽ không làm nhiệm vụ theo đuổi Thi Cảnh Hòa nữa."
Tạ Oánh không thể tin được mà nhìn ta: "Chi Chi, ngươi cùng Thi Cảnh Hòa cãi nhau rạn nứt rồi sao?"
"Không có." Ta cười lắc đầu, "Ta muốn chân chính theo đuổi nàng, không phải làm nhiệm vụ."
"A~vậy là tốt rồi." Tạ Oánh nói xong mới kịp phản ứng, ánh mắt càng thêm khiếp sợ, "Má, Chi Chi, đừng nói là ngươi đã thật sự yêu Thi Cảnh Hòa nha?"
"Ờm...ta còn chưa xác định có phải yêu hay không, ta đã lâu không có yêu ai, nhưng rung động là thật, cho nên không muốn xem việc theo đuổi là nhiệm vụ."
"Nhưng mà..." Tạ Oánh có vẻ muốn nói lại thôi.
"Đừng có nhưng mà, ngươi ủng hộ ta cố lên là được."
"Tốt, cố lên!"
Buổi chiều khôi phục 'tự do', lúc này đã là buổi tối, ta vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái lâng lâng.
Thật là vui!
Ta nằm lăn trên giường, suy nghĩ một lát, nhắn tin cho Thi Cảnh Hòa.
【 chị chừng nào thì đeo khuyên tai cho em? 】