• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên nghiêm túc xem ảnh chụp Thi Cảnh Hòa, nàng quyến rũ gợi cảm, trên mặt như là có khắc hai chữ "Mê người", bất cứ ai nhìn thoáng qua cũng nhịn không được mà ngắm lâu thêm một chút.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thi Cảnh Hòa ngoài đời thực, nàng bởi vì ăn xoài bị dị ứng cho nên đeo khẩu trang gần như chỉ lộ đôi mắt mà thôi, nhưng đôi mắt thông minh linh động kia cũng đủ làm ta khắc sâu ấn tượng.

Ta cho rằng nàng sẽ thuộc về hình mẫu "tiên nữ" cao cao tại thượng, nhưng tiếp xúc dần dần mới phát hiện không phải —— nàng là tiên nữ hạ phàm.

Mà ở ngay giờ phút này, dáng vẻ nàng thật sự đáng yêu một cách bùng nổ, đáng yêu đến mức làm ta bật cười ra tiếng.

Có câu nói rất đúng. Khi nào mới là thời điểm mà bản thân có cảm giác an toàn nhất? Đó chính là khi người yêu mình biểu hiện ra họ không có cảm giác an toàn. Đối phương thể hiện ra như vậy chính là tương đương để ý.

Để ý chuyện này, hoặc là người này, dù sao bất luận là loại để ý nào, đều sẽ làm mình cảm thấy đủ an ủi.

Không hề nghi ngờ, hiện tại chính là tình huống ấy. Khâu Vũ đột nhiên về nước hơn nữa hỏi Thi Cảnh Hòa cách thức liên hệ ta, làm Thi Cảnh Hòa ghen tuông quá độ, thậm chí mang theo ta nhanh nhanh "trốn" khỏi Kỳ Thành.

Chỉ vì cách Khâu Vũ xa một chút, để ngừa khả năng ngẫu nhiên gặp được. Còn nữa, dáng vẻ không chút quyến luyến Chung Niệm của nàng, cũng làm ta phi thường hài lòng.

Ta ở một bên cười đến không ngừng được, Thi Cảnh Hòa hừ lạnh: "Vui quá ha?"

"Yep."

Ta thu hồi biểu tình, nghiêm túc trả lời, "Bởi vì chị tự ví chị là heo a."

Thi Cảnh Hòa kinh ngạc cực kỳ: "......Cái đó là trọng điểm hả??"

Ta vội vàng bổ cứu: "Không phải nha, là bởi vì hành vi này của chị quá hợp gu em." Ta nói, "Phải tránh xa người cũ một chút, Cảnh Hòa chị nói có phải hay không?"

Thi Cảnh Hòa nhẹ giương khoé môi: "Em đừng cho là chị nghe không hiểu em đang ngấm ngầm hại người, ý em nói chị không có giữ khoảng cách với Chung Niệm chứ gì."

Ta lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: "Đây là tự chị nói, em không có nói hồi nào."

Trả lời ta chính là một tiếng hừ nhẹ.

Ta lấy chai nước, vặn nắp uống một ngụm, tiếp theo nghiêm túc hỏi nàng: "Nhưng......Khâu Vũ như thế nào sẽ hỏi đến chị? Trước kia em với chị có liên quan gì với nhau đâu?"

"Lôi Y kể." Thi Cảnh Hòa nói đến tên này thì liếc nhìn ta một cái, ánh mắt mang theo dò hỏi, "Em biết Lôi Y đúng không? Khuê mật của chị, người vừa sinh em bé ở Liễu Thành."



Ta gật đầu lại lắc đầu: "Khuê mật thì em biết, nhưng đây là lần đầu tiên nghe tên chị ấy, người xuất hiện trên Weibo chị đều không có tên không phải sao." Ta cười nói, "Em là 'bạn bè C', hiện tại là 'C'."

"Ừ, thì là trước đó...chị có nhắc tới em với Lôi Y, đại khái ý tứ là chị mới quen biết một bạn nhỏ, trùng hợp là bạn gái của em gái Chung Niệm trước khi xuất ngoại."

"Lôi Y cùng Chung Niệm quan hệ cũng tốt, có lẽ vì vậy mà thuận miệng nói cho Chung Niệm, rồi cứ thế Chung Niệm nói cho Khâu Vũ."

Ta gật đầu: "Ừ, vậy thì không kỳ quái."

Tốc độ Thi Cảnh Hòa lái xe không chậm, ngoài cửa sổ cảnh sắc thực mau xẹt qua.

Ta nghĩ nghĩ lại hỏi nàng: "Vậy quan hệ giữa Chung Niệm cùng Khâu Vũ hiện tại tốt không?"

"Ừ, sau khi chú Chung mất, Khâu Vũ đi nước ngoài, có lẽ nhờ khoảng cách mà ít nhiều hoà hoãn hơn trước, hai chị em cô ấy tuy rằng cũng không thường xuyên liên lạc, nhưng quan hệ rõ ràng đã khá hơn."

Ta thở dài: "Em cảm thấy hai đứa mình có hơi giống pháo hôi."

Thi Cảnh Hòa không đồng ý: "Không cảm thấy." Nàng nói ra lý do, "Sống đến càng ngày càng tốt mới là vai chính, còn lại đều là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh."

Nàng cười một chút: "Chi Chi, tụi mình nhất định phải sống đến càng tốt mới được."

"Tốt." Ta không thể đồng ý hơn, trước kia ta luôn sầu sầu, nhưng hiện tại ta trông sáng sủa rất nhiều, ta không thể lại giống như trước nữa.

Thi Cảnh Hòa bổ sung, giọng nói mang ý cười: "Trước bắt đầu từ việc chị hết cảm đã."

"......"

Tới Vân Thành cũng đã chiều tối, đi ngang qua cửa hàng điện thoại, Thi Cảnh Hòa đem xe ngừng ở ven đường.

Nàng lại đeo lên khẩu trang, mang ta đi đăng ký số ở Vân Thành, lúc sau lại đi ăn rồi đưa ta đến trước cửa chung cư.

Ta cùng nàng tạm biệt: "Chị về tới nhà thì nhớ nhắn em biết."

"Ừa."

Ta xoay người kéo theo hành lý hướng vào chung cư, nhưng đi chưa được mấy bước ta đã bỏ mặc hành lý mà quay đầu, đi ngược trở về.

Thi Cảnh Hòa còn chưa có lên xe, nàng vẫn cứ đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng dáng ta.

Ta quay lại làm nàng hiện ra ánh mắt kinh ngạc, chờ đến lúc ta ôm nàng, nàng dùng cằm cọ cọ đầu ta, nàng hỏi, "Luyến tiếc chị à?"

"Đúng vậy."

Đã là tám giờ tối, gió lạnh vẫn không ngừng thổi quét, bên ngoài khu chung cư có trồng hàng cây bạch quả, trên mặt đất lá cây khô héo theo gió cuốn mà phát ra tiếng vang sàn sạt.

Có hộ gia đình đi ngang qua chúng ta, nhưng ta không nhìn thấy ánh mắt bọn họ, chỉ nghe được tiếng bước chân.

Sau một lúc lâu, ta buông Thi Cảnh Hòa, nắm lấy tay nàng chậm rãi nâng lên, cho tới cổ ta.

Tay nàng lành lạnh chạm vào da làm ta khẽ run, hốc mắt có chút nóng lên, ta hướng Thi Cảnh Hòa thẳng thắn: "Đầu tháng mười em đi Liễu Thành du lịch chính là để giải sầu, trước đó em gặp một thanh niên, hắn có bệnh tâm thần, đem em trở thành bạn gái đã mất của hắn." Ta nhắm mắt, thở ra một hơi, "Chuyện ngày hôm đó có khi chị cũng đã thấy trên Weibo, ngoài cổng trường đại học Vân Thành, có một nữ sinh xém chút bị một thanh niên bóp chết."

"Em chính là cô gái đó."



"Em xém chút thì đã chết."

Dân mạng khả năng đã quên mất chuyện này, hoặc cho dù có đọc lại cũng chỉ thổn thức xôn xao một hồi.

Nhưng ta không phải bọn họ, ta là đương sự, ta là người bị hại. Ta thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng quên nó.

Lúc mở mắt ra, nước mắt đã chảy hai hàng, Thi Cảnh Hòa đang dùng ngón tay lau lau gò má ta.

Giọng nàng mang theo run rẩy: "Thực xin lỗi, hôm qua chị không nên hỏi."

"Không có gì."

"Em có thể nói ra, cũng đồng nghĩa chuyện này về sau sẽ càng lúc càng mờ nhạt trong lòng em."

"Nhưng có đôi khi vẫn là nhịn không được gặp ác mộng, mơ thấy mình sắp chết đi, không thể nào thở nổi, chờ đến mở bừng mắt mới cảm thấy dễ chịu một ít."

Nói xong ta cười cười nhìn nàng, tiến sát hôn lên mặt nàng một cái rồi liền xoay người tiếp tục kéo rương hành lý đi vào chung cư.

Tới nhà, Kim Lâm cùng Tạ Oánh hai người đang ở phòng khách chơi game. Ta đã sửa sang tốt cảm xúc, tươi cười tự nhiên chào hỏi cả hai.

Tạ Oánh không có nhìn ta, cổ đang tập trung vào trò chơi, ra tiếng nói: "Chi Chi, ta còn tưởng ngươi sẽ ở lại bên chỗ Thi Cảnh Hòa."

Kim Lâm cũng không ngẩng đầu, miệng nói: "Chị, chị Cảnh Hòa đã về rồi sao?"

Ta rót cho mình ly nước, gật đầu trả lời: "Ừ, hẳn là đang trên đường về."

Ngồi lâu trên xe khó tránh mệt mỏi, ta chỉ muốn mau chóng tắm rửa rồi đi ngủ. Không biết có phải do hôm nay đã nói ra chuyện Tần Ất Văn hay không, ta cảm giác nhẹ nhàng đồng thời lại thấy chút nặng nề.

Đau đầu cũng theo đó mà tới, sau khi uống thuốc ta cũng không có nói chuyện phiếm với Thi Cảnh Hòa, lẫn nhau chúc ngủ ngon xong ta liền ngủ.

Lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chói chang, phản ứng đầu tiên của ta là Vân Thành hôm nay rốt cuộc không mưa, chắc là đã đánh thắng thành thị khác cho nên hết khóc nhè rồi.

Ta vò vò đầu, rời giường rửa mặt.

Không bao lâu nữa là học sinh trung học sẽ thi cuối kỳ, Kim Lâm lần này mang đầy tập vở về nhà.

Ta rửa mặt ra tới, Kim Lâm đang ở phòng khách làm bài tập, a không đúng, hẳn là đang chơi điện thoại, còn đeo tai nghe.

Nhưng khi ta đến gần, lại phát hiện em ấy đích xác đang làm bài tập, trên màn hình điện thoại là giao diện gọi video cùng Sầm Toàn.

Ta nhìn thoáng qua vở bài tập, là đề thi môn toán, em ấy chỉ còn lại một câu cuối chưa làm.

Cùng Sầm Toàn gọi video không phải chơi đùa, mà là học tập, bởi vì Sầm Toàn đang giảng bài cho em ấy.

Bái phục.

Hồi ta cao trung vì cái gì không tìm đối tượng là học bá chứ, như vậy cũng sẽ không hói đầu mà nghĩ cách giải bài tập.

Có thể là ta đứng xem hơi lâu, Kim Lâm đỏ mặt lên, đột nhiên hỏi: "Chị, chị không đi tìm chị Cảnh Hòa hẹn hò sao?"



Lời này nháy mắt kéo lại suy nghĩ của ta, ta xoay người đi vào phòng ngủ cầm di động nhắn cho Thi Cảnh Hòa.

Chính xác mà nói, là trả lời tin nhắn, Thi Cảnh Hòa đã nhắn tin tới trước.

Không bao lâu, ta sửa soạn trang điểm một phen đi ra cửa.

Tạ Oánh đã sớm đi làm, cô ấy đúng là theo sát kế hoạch, gần như tiếp đơn không ngừng nghỉ.

Nhắc tới đơn hàng, ta lại nhớ tới Thành Tư Nhất, ta không biết hiện tại con nhỏ đó làm ăn khấm khá không, đã mấy ngày ta không có xem qua di động công việc.

Nói thật, ta vẫn là bị sự kiện bạch liên hoa kia ảnh hưởng, thành ra đối với công việc ta có phần tiêu cực hơn. Vốn dĩ trước đó bởi vì chuyện Tần Ất Văn ta cũng đã đủ lười biếng, hiện giờ thêm vụ Thành Tư Nhất mà ta không hề có chút tình cảm mãnh liệt nào với công việc luôn.

Nhưng ta vẫn dự định ngày mai bắt đầu nhận đơn làm lại, gần đây thật sự quá nhàn rỗi, dẫn đến cứ miên man suy nghĩ....Cho nên vẫn là bận rộn chút thì tốt hơn.

Ta không lái xe, bởi vì Thi Cảnh Hòa sẽ đến đón ta, nàng nói là do về sớm hơn dự định, nên hôm nay cho bản thân nghỉ ngơi.

Dành thời gian hẹn hò cùng ta.

Nghĩ đến đây ta nhịn không được vui vẻ muốn ca hát, nhưng đang ở trước mặt Thi Cảnh Hòa nên ta cũng khắc chế một chút.

Có điều Thi Cảnh Hòa vẫn là đã nhìn ra, giọng nàng dịu dàng: "Vui vẻ đến vậy sao?"


Ta chống khuỷu tay ở cửa xe, áp gò má vào lòng bàn tay, nhìn nàng, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, vui vẻ." Ta nhếch miệng cười, "Cùng chị ở bên nhau liền thấy rất vui vẻ."


"Nhưng chị không mấy vui vẻ." Thi Cảnh Hòa thở ra một hơi, "Bệnh cảm chưa có hết nữa, sáng nay lúc tỉnh dậy còn ho ho."


Ta an ủi nàng: "...... Thuận theo tự nhiên, không gấp."


"Chị gấp."


"Bắp cải tươi mơn mởn của chị, chị còn chưa được cắn miếng nào, chị gấp lắm rồi, cảm ơn."


Ta nhướng mày, cười nói: "Ngoan, chịu đựng."


"......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK