Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta đang nằm mơ sao?" Giản Bảo Hoa mở miệng.

Lúc nàng mở miệng, âm thanh mềm mại làm bản thân mình càng thêm hoảng sợ, giơ tay vừa ngắn vừa béo lên quơ quơ, nét mặt lộ ra vẻ luống cuống hoảng hốt.

Nhiễm Xuân bị vẻ mặt của Giản Bảo Hoa làm cho hoảng sợ, "Tiểu thư làm sao vậy?" Nàng dùng cái trán áp lên cái trán của Giản Bảo Hoa, cảm giác nhiệt độ thân thể nàng, "Có chỗ nào khó chịu sao?"

"Có gương hay không." Giản Bảo Hoa nói.

"Có." Giọng nói nhẹ nhàng của nha hoàn kia, Giản Bảo Hoa cũng nhận ra nàng, nàng nghe được Giản Bảo Hoa phân phó, lập tức đi ngay đến bàn trang điểm lấy cái gương, nàng mặc một bộ y phục có tay áo ngắn màu quả hạnh, màu đỏ thẫm của mặt ngựa, trên váy thêu chính là cành hoa mai, chải tóc kiểu Song Nha Kế, hai cây trâm làm bằng bạc cắm nghiêng trên búi tóc, trên cây trâm có hạt ngọc lưu ly rũ xuống bên tai, long lanh trong suốt thập phần đáng yêu.

"Thất Hạ." Nàng nhẹ nhàng nói.

"Dạ?" Thất Hạ có chút hoang mang nháy mắt mấy cái, "Tiểu thư, người có phải chưa tỉnh ngủ hay không?"

Cầm cái gương đi đến bên cạnh bàn đặt xuống, tiến lên một bước, liền dùng chiếc khăn trong tay lau mặt cho Giản Bảo Hoa.

"Ai u" khăn tay lạnh đã nhúng nước, làm cho nàng ngay lập tức kêu lên, cũng làm cho nàng tỉnh ngộ, giọng nói vừa nãy của nữ hài (2), chính là của bản thân mình.

(2) Nữ hài: Bé gái.

"Ngươi làm chuyện hồ đồ gì vậy?" Trong giọng nói của Nhiễm Xuân tràn đầy tức giận, bắt lấy chiếc khăn tay lạnh ngắt trên mặt Giản Bảo Hoa, "Tiểu thư vừa mới bị bệnh phong hàn xong, mới khỏe không bao lâu, ngươi lại làm chuyện hồ đồ như vậy, làm cho tiểu thư bị bệnh trở lại thì phải làm sao?"

"Tiểu thư thân thể vẫn khỏe mạnh, một chút chuyện gì cũng không có." Thất Hạ le lưỡi, quay lại nói với Giản Bảo Hoa: "Tiểu thư, có phải cả người của ngài đều thanh tỉnh đúng không."

Giản Bảo Hoa thở dài một tiếng, quả nhiên chính xác là cả người đã tỉnh táo trở lại. Chìa tay cầm lấy gương cầm tay, kính thủy tinh soi rõ dung nhan của nàng, trong gương là khuôn mặt một nữ hài sáu tuổi, gương mặt tròn vo, chính xác là mình khi còn nhỏ.

Giản Bảo Hoa phảng phất có thể nhìn thấy, nếu nàng giảm bớt từng chút từng chút thịt trên má, sẽ lộ ra cái cằm thật nhọn, mắt hạnh chớp chớp, đẹp nhất chính là đang rơm rớm hàng nước mắt, nước mắt trong suốt như nhuộm màu cho con ngươi, nhưng đôi mắt dần dần xám xịt xuống, từng chút từng chút mờ đi, da thịt mềm mại sau khi trải qua gian nan vất vả thì tạo ra từng đạo nếp nhăn, nếp nhăn càng nhiều, dung mạo của nàng cũng sẽ càng uy nghiêm.

Mà bây giờ...

Giản Bảo Hoa dùng ngón tay chạm nhẹ lên kính ngay vị trí đôi mắt, con ngươi vừa đen vừa sáng, như ánh mặt trời mới nhô lên, ấm áp, không nhiễm sự tối tăm của thế gian.

Thất Hạ cho rằng Giản Bảo Hoa đang đùa giỡn với kính, liền vừa cười vừa nói: "Tuy rằng kính thủy tinh là vật hiếm, nhưng tiểu thư cũng không thể luôn thưởng thức mãi như vậy, bây giờ phải đi thỉnh an lão phu nhân, nếu như tiếp tục trì hoãn nữa, thì đã mất công dậy sớm như thế này."

Thỉnh an lão phu nhân.

Hình ảnh trong đầu thoáng cái liền biến thành khuôn mặt của ngoại tổ mẫu, Giản Bảo Hoa ngồi thẳng sống lưng nói, "Hầu hạ ta đứng dậy."

Thất Hạ nhìn ánh mắt của Giản Bảo Hoa, vốn định nói đùa hai câu, nói tiểu thư thập phần có khí thế, chỉ là khi nhìn đến một đôi mắt đen như diệu thạch, đạm mạc xa cách, cao cao tại thượng, khí tức thập phần giống thượng vị giả (3), nàng ghét nhất loại người như vậy, nhưng vẫn khao khát trở thành loại người đó.

(3) Thượng vị giả: người đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Nhiễm Xuân cũng không thấy hành động của Giản Bảo Hoa có cái gì sai, các nàng vốn dĩ là người hầu, trách nhiệm trọng yếu là hầu hạ chủ tử, "Tiểu thư, nếu lát nữa không thoải mái, hãy nói cho lão phu nhân biết, thỉnh an lão phu nhân là hiếu tâm, nhưng đừng làm cho chính mình mệt nhọc rồi sinh bệnh, trái lại sẽ làm lão phu nhân lo lắng."

Khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn trịnh trọng gật đầu.

Thấy Giản Bảo Hoa nghe lọt lời nói của nàng, Nhiễm Xuân cười cười, động tác nhanh nhẹn thay đổi xiêm y cho Giản Bảo Hoa. Thất Hạ cũng lấy lại tinh thần, đã sớm chuẩn bị khăn ngâm trong nước nóng, nhiệt độ ấm áp vừa phải mà không quá nóng.

Giản Bảo Hoa từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Thất Hạ lau mặt cho nàng.

Nếu như là khi đó, nàng nhắm mắt lại một chút liền sẽ buồn ngủ, thế nhưng lúc này tuy rằng nàng đã nhắm mắt lại, nhưng cả người vẫn tỉnh táo không gì so sánh được.

Nguyên bản là linh hồn trong thân xác đã già sắp mất, trời xui đất khiến lại về trong thân thể khi còn nhỏ, linh hồn khô héo ở trong cơ thân mới lại nhanh chóng giãn nở ra, bớt đi nỗi đau đớn và sự trói buộc, ấn đường cũng không còn phải nhíu lại nữa.

Bàn chân được người cẩn thận đổi giày thêu, Giản Bảo Hoa nhẹ nhàng tụt xuống đất, đứng trên mặt đất.

Cảm giác tự mình bước đi trên mặt đất thật thoải mái, làm nàng bất chi bất giác nở nụ cười, ánh mắt cũng sáng rực rỡ như minh châu, quả thực đặc biệt xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang