Triệu Vũ Triệt không có chú ý tới tinh thần Giản Bảo Hoa đang ủ rũ, chỉ dùng vẻ mặt lạnh băng thông báo:
"Trẫm muốn nói cho mẫu hậu một tiếng, Tần lão phu nhân đi rồi."
Tần lão phu nhân?
Trong nháy mắt, Giản Bảo Hoa mới ý thức được, người đã đi là Giản Bảo Trân, cái muội muội mà không có chung huyết mạch với nàng, nhưng lại có chung một dòng họ.
Nghĩ tới lần đầu thấy nàng rụt rè nở nụ cười, như là hoa trên cành vừa nở rộ, thanh mát như cơn gió, nhưng nụ cười ấy cũng tựa như chứa nước mắt. Mùi thơm của hoa mai quấn quít dưới chóp mũi, cô muội muội này của nàng rất thích hoa mai. Nhớ tới ngày tuyết rơi dày đặc, nàng mặc một cái áo choàng màu đỏ, màu sắc đỏ rực lấn át cả vẻ đẹp của hoa.
Nàng cũng đi rồi.
Người quen, người quen thuộc, từng người từng người già đi, từng người từng người một chết đi, chỉ còn nàng còn sống bảo vệ những ký ức lạnh băng này.
"Hoàng tổ mẫu." Triệu Hạm Hi nhẹ nhàng hô, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng cho Giản Bảo Hoa. Ánh mắt của Giản Bảo Hoa quá mức mờ mịt, chứa đầy vô số sự ưu thương và buồn bã, xưa nay loại tâm tình này Giản Bảo Hoa rất ít khi lộ ra ngoài, điều này làm cho Triệu Hạm Hi có chút bận tâm.
"Ta không sao." Giản Bảo Hoa nghe được nàng đang lo lắng, cong môi dùng giọng nói ôn hòa trả lời.
Long Khâm Đế mím môi thành đường thẳng, "Hi Nhi sắp phải lập gia đình, nếu không có việc gì, bớt đi Vĩnh Thọ cung đi."
Giản Bảo Hoa làm hắn không vui, hắn liền bảo nữ nhi của hắn bớt đi Vĩnh Thọ cung.
Triệu Hạm Hi cứng đờ người, giống như chú chim nhỏ bị kinh sợ, ánh mắt cũng để lộ ra sự luống cuống và hoảng loạn.
Long Khâm Đế thấy mình đã hù dọa nữ nhi, nghĩ tới người nàng sắp phải gả, là một thần tử hắn cực kỳ thưởng thức, tuy nói là leo lên công chúa sẽ không được trọng dụng nữa, nhưng người đệ đệ kia của hắn cũng là một nhân tài, tri thức về kinh tế rất phong phú, có thể để lại cho Triệu Vũ Triệt. Nghĩ đến đây, hắn hạ giọng nói:
"Sắp phải lập gia đình rồi, chạy tới chạy lui còn thể thống gì nữa, nếu như con không có việc gì, có thể học một ít lễ nghi từ Dung phi, lễ nghi của nàng rất tốt."
Dung phi?
Giản Bảo Hoa nghe xong nở nụ cười, Long Khâm Đế là một đế vương đa tình, giữa đông đảo phi tần, hắn yêu nhất chính là Dung phi, ngày thường thì xinh đẹp mỹ lệ, trời sinh mị cốt, một đôi mắt ẩn tình nhìn Long Khâm Đế, giống như một cái móc câu, vững vàng chiếm chọn trái tim hắn.
Nhưng điều không tốt nhất ở Dung phi đó chính là lễ nghi, lúc vừa mới vào cung, câu dẫn hoàng đế ngày đêm tiệc tùng bỏ lỡ việc triều chính, triều thần dâng tấu trương đều đưa đến chỗ nàng, ngày thứ hai thỉnh an, Dung phi vì tranh thủ tình cảm, tận lực lộ ra tất cả dấu vết thừa hoan. Phải biết rằng, khi nàng đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an, ở đây còn có một vị tiểu công chúa chưa trưởng thành.
Dung phi làm ra vẻ ta đây như vậy, có xuất thân gì đáng nói? Có cái lễ nghi gì đáng để nhắc tới? Để cho Hi Nhi nàng nuôi bên người đi học lễ nghi của Dung phi?
"Vĩnh Thọ cung không cần tới nữa, bên Dung phi, nàng cũng không cần phải đi. Qua mấy ngày, nàng và mấy vị tiểu thư có một buổi thi thơ, rất bận."
"Một nữ tử học giống nam tử làm cái gì, tổ chức thi thơ làm cái gì?" Giọng nói của Long Khâm Đế thập phần không vui.
Dù Giản Bảo Hoa hiểu biết tính nết của Long Khâm Đế, nhưng lúc này trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi bi thương.
Để chèn ép vị thái hậu là nàng, hắn đã lôi kéo một nho sinh, viết sách hạ thấp giá trị của nữ tử, ý tứ nói là nữ tử không bằng nam tử, an phận thủ thường mới là bản tính mà người nữ tử nên có, còn làm một tượng liệt nữ, còn mở một đền thờ để thờ phụng những vật này.
Lần đó nàng bị đưa đến Ngũ Đài Sơn, cũng là bởi vì cố ý phạt nho sinh đó. Long Khâm Đế mượn cơ hội này để phát tác, để cho nàng đi tịnh dưỡng.
Giản Bảo Hoa nhìn Long Khâm Đế, đây là người nhi tử còn sống của nàng...