• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Lương Thần ngoáy ngoáy tai, cho là mình nghe nhầm: "Dọn dẹp cái gì?"

“Hồi Thế tử gia, kho củi.” La bà tử lặp lại lần nữa.

Hắn nhốt nàng là vì muốn nhìn thấy nàng thống khổ, muốn nhìn thấy nàng sợ hãi đối mặt với cái chết! Cuối cùng nàng vẫn còn tâm trạng dọn dẹp kho củi sao? Tống Lương Thần tức giận cười: "Các ngươi cho nàng ăn cái gì?"

"Không có, không có!" La bà tử vội vàng xua tay: "Thế tử phi từ hôm qua đến nay gì cũng đều chưa ăn, ngay cả nước cũng không có uống, vết thương trên mặt còn có chút phát viêm, trông rất thê thảm!"

Vết thương phát viêm rồi? Tống Lương Thần hơi sửng sốt một chút, nghĩ cũng đúng, nhảy xuống sông cứu người, lúc trở về lại không bôi thuốc, nếu không phát viêm mới là lạ.

Nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, Tống Lương Thần mím môi, cười chế nhạo: "Mặt nát còn tốt hơn."

La bà tử nghe vậy, lập tức nói tiếp như muốn cầu thưởng: “Gần đây thời tiết nóng bức, chỉ cần chúng ta không cho thuốc thì mặt Thế tử phi nhất định không cứu được. Phòng củi bẩn thỉu, tất nhiên là còn tệ hơn nữa... Có thể coi đó là sự trừng phạt của ông trời, Thế tử gia không cần vì loại người này mà tức giận ”

Tống Lương Thần ngước mắt nhìn bà ta một cái, không trả lời.

Bà tử nhiều chuyện lại lẩm bẩm: “Đều nói góa phụ có mệnh sát tinh, khó ở chỗ Thế tử vì lập trường của Yến vương ngăn cản không thể hưu nàng, nếu nàng tự sát thì còn sạch sẽ, nhưng nàng vẫn sống, thì thật là chướng mắt.”

Trong lòng có chút không vui, cũng không biết do đâu, Tống Lương Thần ngắt lời La bà tử, trầm giọng nói: “Đến giờ ngươi còn gọi nàng ấy là góa phụ, là có ý mong chờ ta chết sớm sao?”

La bà tử giật mình, không ngờ đang vỗ mông lại bị ngựa đá, liền vội vàng quỳ xuống lần nữa:“Thế tử gia tha tội, cái miệng này của nô tỳ luôn nói bậy, xin Ngài đừng chấp nô tỳ, xin Ngài đừng chấp!"

Tống Lương Thần nhìn bà ta, nhàn nhạt nói: "Ta không chấp ngươi."

La bà tử vui mừng khôn xiết, đang định khấu đầu tạ ân thì nghe thấy một câu nói rơi ở trên đầu: “Ngươi cũng thu dọn đồ đạc rồi về nhà luôn đi”.

Lời nói rất nhẹ, nhưng hình phạt này lại là nặng nhất trong lịch sử Thế Tử Phủ. La bà tử một chút cũng không có phản ứng, bà ta chỉ là nói sai một câu, vậy mà đuổi bà đi ra khỏi phủ sao?

Lâm Phong đứng bên cạnh không khỏi hơi nghiêng đầu, Thế tử luôn đối xử khoan dung với hạ nhân, chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ chỉ do La bà tử kêu là "góa phụ"?

Gia đinh bên ngoài đi vào, trực tiếp kéo La bà tử xuống.Sau khi ra khỏi cửa chủ viện, La bà tử mới định thần lại, lớn tiếng hét lên: "Thế tử gia, xin tha tội!"

Âm thanh lớn đến nỗi vang vọng khắp nửa Thế tử phủ. Ôn Nhĩ Nhã đứng ở cửa chính bưng điểm tâm, nhìn bà tử bị kéo đi với ánh mắt phức tạp, suy nghĩ một lúc mới cầm váy đi vào chủ viện.

"Gia sao lại tức giận đến như vậy?" Ngước lên với vẻ mặt tươi cười đến diễm lệ, Ôn Nhĩ Nhã đặt điểm tâm lên bàn, đi đến phía sau Tống Lương Thần mười phần ôn nhu, nhẹ nhàng đấm đấm vai hắn.

Sức đấm vừa phải với giọng điệu nhẹ nhàng có thể dễ dàng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm. Tống Lương Thần tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nói: “Tuy ta cũng không thích kẻ bị nhốt trong kho củi, nhưng nàng ấy dù sao cũng đã gả cho ta rồi, là người của ta. Lại còn gọi nàng ấy là góa phụ. Có phải là không hiểu chuyện không?"

“Gia nói đúng rồi.” Ôn Nhĩ Nhã cười nói: “Cũng chỉ là một hạ nhân, phạt rồi cũng tốt, cũng nên để cho những người khác trong phủ biết một ít quy củ.”

Tống Lương Thần gật đầu, tận hưởng đấm bóp một lúc rồi đột nhiên nói: "Nhĩ Nhã, hộp cao sẹo năm nay là ở chỗ nàng đúng không?"

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, gật đầu cười nói::" đúng vậy, Gia cho đồ tốt, Nhĩ Nhã không nỡ dùng, luôn giữ gìn cẩn thận.”

“Đồ dùng để dùng, sao còn giữ lại?” Tống Lương Thần vẻ mặt dịu dàng: “Năm sau sẽ lại có mà.”

Hắn luôn ưu ái Ôn Nhĩ Nhã nhất trong phủ này, Ôn thị cũng là một người rất nhạy cảm, luôn có thể hiểu được suy nghĩ của hắn ta, nàng có thể đoán được suy nghĩ của hắn mà không cần nói rõ ràng.



Nhưng lần này, Ôn Nhĩ Nhã lần đầu tiên kinh ngạc: "Gia..."

Tống Lương Thần nghiêm mặt nói: “Vết sẹo của nàng ấy là do Giang thị gây ra, cũng coi như tội nghiệt. Chúng ta không thể để nàng ấy mang theo đến hoàng tuyền, thêm nghiệp chướng cho Giang thị. Nàng không cần phải nghĩ nhiều. "

Hắn sẽ không cảm thấy đau lòng cho nữ nhân độc ác đó, nếu có đau lòng, cũng là đau lòng vì Giang Tâm Nguyệt mà thôi.

Ôn Nhĩ Nhã thông suốt gật đầu, cười tươi nói: "Thần thiếp hiểu rồi."

Nàng chưa từng gặp qua Thế tử phi, vốn biết nàng ta là góa phụ, khi gặp còn phải cúi đầu hành lễ, uất ức khó tránh, chi bằng không gặp còn hơn. Nhưng hôm nay nàng đột nhiên rất có hứng thú, muốn nhìn xem vị Thế tử phi này là dạng người nào.

Hồi viện để lấy cao sẹo, Ôn Nhĩ Nhã lập tức đi đến phòng chứa củi.

Mỹ Ảnh ở trong phòng củi, bện rơm thành những sợi dây thừng. Củi ở xung quanh được nàng chia ra lớn nhỏ dài ngắn thành từng đống khác nhau, cũng không biết dùng vào mục đích gì.

Khi Ôn Nhĩ Nhã mang thuốc tới, Trương bà tử đang ở cửa thở ngắn than dài. Bà biết La bà tử đã bị đuổi ra khỏi phủ, dù sao cũng đã làm việc với nhau bảy tám năm, cũng có chút thương cảm. Ngoại trừ bi thương, trong lòng còn có chút sợ hãi, bọn họ đều cho rằng Thế tử chán ghét góa phụ ở bên trong, nhưng tại sao lại vì nàng mà tức giận?

Đang lúc lẩm bẩm thì một chiếc váy màu đỏ thẫm quét tới trước mặt: "Làm phiền mở cửa, Thế tử phân phó, giao cao sẹo này cho Thế tử phi."

Trương bà tử giật mình vội đứng dậy mở cửa. Liếc nhìn chiếc hộp trong tay Ôn chủ tử, tim bà đập loạn. Chẳng phải Thế tử muốn giết chết Thế tử phi sao? Vì sao lại gửi cho nàng ta lọ thuốc quý giá như vậy? Chẳng lẽ Thế tử gia này đang khẩu thị tâm phi?

Chẳng trách La bà tử lại bị đuổi ra khỏi phủ! Trương bà tử vỗ trán nhìn Ôn Nhĩ Nha đi vào, bà nhanh chóng đóng cửa lại, lén nghiến răng vỗ đùi, thật tệ, bà đã gặp gió rồi mà còn đánh sai hướng!

"Thiếp thân Ôn thị, tham kiến Thế tử phi." Ôn Nhĩ Nhã vừa bước vào liền hành lễ, thái độ khoan thai, đoan trang hào phóng.

Thẩm Mỹ Ảnh đang chăm chú làm, bỗng nghe được âm thanh này, sợ đến mức lập tức ngẩng đầu lên.

Tuyệt đại giai nhân a! Trước mặt là một nữ nhân đang cúi đầu uốn gối thoạt nhìn có vẻ dịu dàng quyến rũ, trang phục thoải mái, búi tóc không quá phức tạp, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh thuần tú lệ, dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.

“Không cần đa lễ." Nàng cười nói: “Không ngờ đột nhiên còn có người tới gặp ta.”

Ôn Nhĩ Nhã hai tay mang hộp dược giao ra, nói: "Thế tử phi không cần quá buồn bực. Thế tử đã nhờ thần thiếp mang thuốc tới đây, nhất định là đang nghĩ tới Người."

Vừa nói, nàng ta vừa nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh một cái, muốn xem đại khái là hình dạng thế nào.

Tuy nhiên, trong cái nhìn này, Ôn Nhĩ Nhã gần như không còn tỉnh táo được.

Vốn tưởng rằng Ninh Thuần Nhi là cố ý khen ngợi Thế tử phi để gây ấm ức cho nàng, không ngờ rằng quả phụ này thực sự khuynh thành đến như vậy, cho dù trên mặt có vết sẹo khủng khiếp, vẫn có thể nhìn ra được người này minh diễm khó ai sánh kịp.

Trong lúc nhất thời, nàng thậm chí còn muốn lấy lại lọ thuốc trên tay.

Ai có thể ngờ Thẩm Mỹ Ảnh động tác rất nhanh, vừa nghe nói là thuốc liền cầm lấy mở ra.

Mùi hương ngạt ngào, vừa ngửi liền biết là đồ tốt, Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, đưa tay lấy một ít thoa lên mặt.

Mặt nàng rất đau, không có gương nên không thể thấy thế nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được nó đang bị viêm và chảy máu, nếu không chữa trị sẽ thực sự nghiêm trọng. Tên Thế tử này không biết gân nào bị sai, lại có lòng tốt ban thưởng cho nàng cao xóa sẹo, vậy nàng không thể lãng phí của hời, trước khi ai đó kịp hối hận, nàng nhanh chóng đào thêm hai miếng nữa bôi lên.



Ôn Nhĩ Nhã chết lặng, vết sẹo trên mặt Thế tử phi thực sự rất khủng khiếp, sưng đỏ và chảy máu, hủy đi một khuôn mặt đẹp. Nếu trên mặt nàng có vết sẹo như vậy, nàng nhất định muốn chết!

Tuy nhiên, nữ nhân trước mặt vẫn mỉm cười và bôi thuốc một cách cẩu thả, dù máu dính gần nửa mặt nhưng nàng ấy chỉ mượn chiếc khăn lau vết máu trên ngón tay mình.

"Đa tạ ngươi." Thẩm Mỹ Ảnh nhìn Ôn Nhĩ Nhã, cười nói: "Nếu có cơ hội, ta sẽ báo đáp ngươi ân tình này."

Sau khi định thần lại, Ôn Nhĩ Nhã mỉm cười ôn hòa nói: "Thế tử phi khách khí rồi, thần thiếp không thể ở lâu, xin cáo lui trước."

“Được, đi chậm thôi.” Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, lại ngồi xuống, tiếp tục nghịch dây rơm.

Khi Ôn Nhĩ Nhã đi ra, nàng ta không khỏi ngẩn nhìn thêm lần nữa.

Nếu nữ nhân như này sống sót, nàng ta sẽ gặp rắc rối lớn.

Trương bà tử đang đợi ở ngoài, thấy Ôn trắc phi rời đi, lập tức chạy đến bên cửa, thấp giọng hỏi: "Thế tử phi, Người có đói không?"

Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, đây là một câu hỏi nịnh nọt mà, trước đó không phải vừa nói nàng là góa phụ thối nát sao? Bây giờ nghe vậy, lại có vẻ như đang cố gắng lấy lòng nàng?

Nhìn sợi dây rơm trong tay, Thẩm Mỹ Ảnh đứng dậy, vỗ tay đi tới cửa nói: "Ta đương nhiên đói rồi, nhưng đáng tiếc Thế tử nói là không cho ăn."

"Không sao." Trương bà tử ở ngoài cửa vặn vẹo hai tay, cười nói: "Đợi tối một chút nô tỳ sẽ mang thức ăn đến cho Người, Người muốn ăn gì?"

"Làm khó bà khi phải lo cho ta vậy rồi." Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười: "Ta muốn ăn bánh bao lớn, không biết ở đây có bán không, ở Trường An bán một đồng một cái bánh nhân thịt."

“Có có có, nhất định là có.” Trương bà tử vội vàng nói:“Vậy tối một chút nô tỳ sẽ mang tới cho Người nha?”.

Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời

“Được, ta cũng sẽ không ăn không tiền của bà". Thẩm Mỹ Ảnh ở trước ngực lấy ra một đồng tiền, xuyên qua khe cửa đưa ra: “Đưa bà tiền.”

Trương bà tử đúng là rất thích tiền, không sai, nhưng ở Thế tử phủ, lương tháng của bà ta đã là nửa lạng bạc, một hai đồng này làm sao có thể coi là hấp dẫn?

Thế tử phi này cũng thật là, không có tiền thì chi bằng đừng đưa, một đồng tiền... Trương bà tử bĩu môi, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy: "Đa tạ Thế tử phi."

"Không cần. Đây là tiền công của bà, bà cứ giữ lấy." Bàn tay lại vươn ra từ khe cửa.

Trương bà tử thản nhiên ngước mắt lên, nhưng lại nhìn thấy một miếng bạc được nắm trong bàn tay đó!

Là bạc đó.

Bà vội vàng đưa tay nhận lấy, cân phân lượng bao nhiêu, Trương bà tử cười đến không nhìn thấy lông mày: “Thế tử phi quả nhiên là xuất thân từ gia tộc giàu sang, vẫn rất hào phóng. Người đợi đi, mấy ngày nay ta sẽ không bao giờ để Người đói đâu!"

Sau khi đã nói xong, Thẩm Mỹ Ảnh trực tiếp xé xuống chiếc thang gỗ đã được buộc sẵn.

Vốn dĩ nàng định làm một cái thang để đi ra ngoài, nhân cơ hội trốn ra trộm thức ăn, không ngờ hôm nay lại gặp may, bà tử canh cửa lại đầu hàng nàng.

Vậy thì dễ xử lý rồi! Chống tay lên hông nhìn mớ củi dưới đất, Thẩm Mỹ Ảnh xắn tay áo lên và nảy ra một ý tưởng mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK