Mỹ Ảnh xua tay: “Ta vừa nhớ ra một chuyện.”
Nhớ gì chứ? Cẩm Y ngẩng đầu nhìn xung quanh, nếu nói không quen thuộc với Thế tử phủ, muốn ghi nhớ hoàn cảnh, cũng nên chú ý hơn đến các đình đài lầu các, bố trí xung quanh mới đúng, mấy ngóc ngách thì có gì hay để xem, lại không có trồng hoa ở đó.
“Đi tới phía trước lần nữa là đã ba vòng rồi.” Cẩm Y nói: “Chủ tử còn muốn xem không?”
“Xem xong rồi, chúng ta có thể về nghỉ ngơi, rồi ăn chút gì đó.” Mỹ Ảnh ngẩng đầu cười nói: “Thế tử phủ thật sự rất lớn.”
“Lớn là đúng rồi, dẫu sao ở đây cũng có nhiều người như vậy.” Ngọc Thực nói: “Muốn quản lý hậu viện này, chủ tử còn phải nhọc lòng rất nhiều.”
Phải mất rất nhiều nỗ lực, người vừa đông vừa khó hầu hạ, vừa tiếp quản sổ sách nếu có bất cứ sai sót gì, khối thịt mỡ này đại khái sẽ bị người khác cướp đi.
Tuy nhiên, nếu có thể quản lý tốt... Mỹ Ảnh cười khúc khích mấy tiếng, bây giờ nàng bắt đầu kiếm tiền chẳng phải sẽ thuận tiện hơn cho sao?
“Thế tử phi, Thế tử đã về, còn mời Trình Đô đốc tới, nhờ Người an bài tiệc rượu.” Một nha hoàn từ bên ngoài chạy tới, vội vội vàng vàng nói: “Người đã tới cửa phủ rồi!”
Đột ngột vậy sao? Thẩm Mỹ Ảnh liền nhanh chóng cùng nha hoàn đó đi vào bếp.
Nói một cách dễ nghe thì Thế tử phi chỉ là một mụ già lo mọi việc, thậm chí khách đến ăn gì đều cần nàng lo! Tiệc mời Trình Đô đốc, Trình Đô đốc đó lần nào gặp mà không say bí tỉ? Còn muốn dùng món ăn nào chứ, chỉ cần đưa bất cứ loại rượu nào ngon nhất lên là được rồi!
Nhà bếp vô cùng bừa bộn, mấy đầu bếp đều không thấy tăm hơi, chỉ có hai nha hoàn đang ngồi trước cửa cười nói. Thấy nàng đi tới, hai nha hoàn vội vàng đứng lên hành lễ: "Thế tử phi!"
“Người đâu?” Nhìn vào trong bếp, Mỹ Ảnh cau mày: “Giờ này đã gần trưa rồi, sao trong bếp không có người?”
Hai nha hoàn nhìn nhau, một người trong bọn họ lắc đầu nói: “Nô tỳ cũng không biết, mỗi ngày lúc giờ tỵ hai khắc, Ôn chủ tử đều đến phòng bếp để an bài, hiện tại đã là giờ tỵ ba khắc rồi....”
Tóm lại là muốn nói nàng đến muộn rồi, nên trong bếp không có người sắp xếp, mọi người đều giải tán hết? Thẩm Mỹ Ảnh không nói nên lời, đầu bếp của Thế Tử phủ cũng là quá cá tính, không ai phân phó sẽ không nấu bữa trưa?
"Nhìn kìa, Thế tử phi đang ở cửa bếp." Cửa phòng bên cạnh bếp mở ra một khe hở, một thiếu niên đang nằm từ khe cửa nhìn ra, vừa nhìn vừa nói với người đứng sau hắn: “Chúng ta không đi làm việc, nếu lỡ bị phạt thì làm thế nào đây?”
Phía sau, một đầu bếp đang hút một tẩu thuốc thật to, nằm trên giường nói: “Ngươi sợ gì chứ? Muốn phạt thì cũng là phạt tiền lương. Vị chủ tử đó đã cho đủ để hồi vốn rồi. Còn không thì cứ đuổi chúng ta ra khỏi phủ đi?"
“Tần đại trù nói đúng.” Bên cạnh là một gã mập mạp đeo tạp dề, mỉm cười nịnh nọt.: "Tần đại trù là đầu bếp duy nhất ở Hoành Thành có tài nấu nướng xuất chúng. Ngay cả Thế tử gia cũng hết lời khen ngợi. Hôm nay chúng ta đều đã mệt rồi, muốn nghỉ một ngày. chắc chắn Gia sẽ không trách tội đâu."
Thiếu niên gật gật đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài.
Thẩm Mỹ Ảnh đứng ở cửa phòng bếp, bình tĩnh nhìn hai nha hoàn nói: "Đầu bếp bây giờ ở đâu? Ta tự mình đi mời hắn."
Nha lắc đầu liên tục: “Nô tỳ cũng không biết bọn họ đi đâu, Thế tử phi nên tự mình đi tìm đi.”
Cẩm Y khẽ nhíu mày: "Các nha hoàn phục vụ trong bếp, lại không biết đầu bếp đi đâu? Ngươi khi dễ Thế tử phi không rõ quan hệ bên này, hay là cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc?"
Hai nha hoàn sợ đến mức quỳ xuống: "Thế tử phi tha tội, chúng nô tỳ thật sự không biết. Hôm nay đầu bếp của phủ sau khi làm xong bữa sáng đã rời đi, nếu như không tin, Người có thể hỏi người gác cổng."
"Thế tử phi." Nha hoàn vừa mới tới báo tin còn đứng ở phía sau, lo lắng nói: "Khách nhân cùng Thế tử đều đã đi tới chính viện, chỉ sợ là không kịp nữa rồi."
Thẩm Mỹ Ảnh mím môi, quay đầu nhìn Ngọc Thực: “Ngươi đi báo với quản gia một tiếng, hôm nay đầu bếp không có ở đây, hãy bảo nô tài xuất phủ đi mời đầu bếp của tửu lâu về làm cơm cho người trong các viện.”
Ngọc Thực đáp ứng, nhanh chóng ôm váy chạy ra cửa.
Cẩm Y thấp giọng nói: "Chủ tử, cho dù chúng ta có mời được đầu bếp về đây, để đãi khách e rằng cũng đã muộn."
Hậu viện không có Ôn Nhĩ Nhã, bỗng nhiên trở thành một mớ hỗn độn. Nếu quản lý không tốt, chắc hẳn Thế tử sẽ trách tội.
Mỹ Ảnh nhìn hai nha hoàn đang cúi đầu, khẽ cười một tiếng, xắn tay áo bước vào bếp: “Vẫn còn kịp, các ngươi đến giúp ta nhóm lửa là được.”
Nàng ấy muốn tự mình nấu ăn? Cẩm Y và Ngọc Thực nhanh chóng đi theo vào, hai nha hoàn bên ngoài cười nhẹ, vẫn đứng yên ở cửa.
Trong bếp một chút đồ cũng không có, đôi tay nàng dẫu có khéo léo đến đâu, cũng có thể làm được món gì?
Cẩm Y mở tủ thường đựng rau, thịt và nhìn xung quanh, tất cả đều trống rỗng, ngay cả lọ dưa chua cũng trống rỗng!
"Đây rõ ràng là muốn làm khó Người!" Cẩm Y tức giận nói: "Nô tỳ đi ra tìm bọn họ nói lý lẽ!"
Mỹ Ảnh buộc ống tay áo rộng, cười nói: “Đừng đi, lý lẽ thì ta có thể thay bọn họ đưa ra, nhất định hôm qua thức ăn đã dùng hết rồi, sáng sớm hôm nay ta không an bài, nên không có ai đi ra ngoài mua. Ngươi thay vì tức giận, sao không chạy việc cho ta nhỉ?”
Cẩm Y tức giận, thấy Mỹ Ảnh bình tĩnh như vậy, chỉ có thể kìm nén tức giận, thấp giọng hỏi: “Chủ tử muốn nô tỳ làm gì?”
"Chạy đến Dịch Thú Trai, bên bức tường đầy hướng dương ở bên trái cửa có rau sam, là một loại rau dại ăn rất ngon, ngươi hãy đào một ít, sau đó đi về phía sau chính viện, có rau muối, xem chừng làm được một đĩa. Ở chỗ đất hoang phía nam của viện còn có tía tô và diếp cá, dù sao chỉ cần là loại rau dại có thể ăn được, ngươi cứ đào đi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. "
Cẩm Y há mồm trợn mắt, rau dại? Tại sao trong phủ Thế tử lại có rau dại? Vả lại... làm sao Thế tử phi biết được chúng lớn lên ở đâu?
Không kịp suy nghĩ, nàng quay người bỏ chạy, gọi theo hai nha hoàn rồi làm theo lời Mỹ Ảnh nói.
Thẩm Mỹ Ảnh thong thả đốt lửa và đặt hai chiếc nồi lên đó, một chiếc chứa đầy nước và một chiếc chứa đầy dầu. Linh hoạt chuyển tay cắt nhỏ hành lá và gừng, trộn dầu ớt rồi bày ra đĩa. Xoay người ra hoa viên hái vài đóa hoa, bày bày biện biện lên đĩa trông thật đẹp mắt.
Sau khi làm xong việc này, đã có một nha hoàn quay lại với chiếc giỏ đựng rau sam, loại bỏ lá và rễ già, cắt thành từng đoạn, chần qua nước, thêm muối vừa ăn, trộn với gia vị, bày ra đĩa đã chuẩn bị sẵn, thế là được một món ăn kèm.
Rau diếp cá dùng với rượu rất hợp, tình cờ nàng cũng biết làm, cùng rửa sạch rồi cắt thành khúc như vậy, trộn với dầu ớt đã chuẩn bị sẵn, lại thành một đĩa.
Nếu chỉ có rau dại thôi thì cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui, Mỹ Ảnh liền lao ra khỏi bếp, bắt một con gà từ trong chuồng phía sau nhà bếp.
“Thế tử phi…” Nha hoàn bên cạnh đều ngớ ra nhìn, muốn ra tay giúp đỡ nhưng căn bản lại không xen vào được.
Thẩm Mỹ Ảnh một tay nắm chặt cánh gà, một tay cầm dao, không cần ai đỡ đầu gà, chỉ dùng một nhát dao cắt vào cổ gà một cách nhanh chóng và chính xác.
Gà khò khè kêu được hai tiếng, đập mình mấy lượt rồi ngừng động đậy,
máu chảy ra được một bát.
Các nha hoàn chứng kiến toàn bộ quá trình đều cứng đờ người, bất động như con gà trên tay nàng.
Mỹ Ảnh hoàn toàn không để ý tới bọn họ, nhổ lông gà rồi moi ruột, một loáng là xong, nước sôi lần thứ hai thì gà được cho vào nồi, luộc chín trước sau đó thêm nhiều muối, tẩm bột rồi thả vào chảo dầu một lúc, lại vớt lên thêm hương liệu, cuối cùng nhồi chút gia vị thơm ngon vào bụng gà rồi cho vào nồi hấp.
“Đi chào khách đi.” Mỹ Ảnh quay đầu nhìn Cẩm Y đang sửng sốt nói: “Một lát nữa ta sẽ tới, ngươi đi qua trước, giữ ổn Thế tử gia.”
"Vâng..." Cẩm Y tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lau mồ hôi xong, Thẩm Mỹ Ảnh lấy thịt gà đã nấu chín ra, cắt khúc, thở dài: "Chỉ có thể làm được thế này. Các ngươi có ai rảnh thì chuẩn bị phục vụ đi."
Mùi thơm tràn ngập, nha hoàn đứng bên cạnh tự tát mình một cái mới tỉnh táo lại, cúi đầu bưng bát đĩa trước mặt bước ra ngoài.
“Thế tử phi.” Quản gia cuối cùng cũng cà rịt cà tàng đi vào phòng bếp, nhìn nhìn nàng, cười nói: “Có cần gì không?”
Thật sự đến đủ nhanh, Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: "Không cần gì nữa, chờ ta lại giết một con vịt, nướng chín rồi sẽ gửi qua ngay."
Nhớ gì chứ? Cẩm Y ngẩng đầu nhìn xung quanh, nếu nói không quen thuộc với Thế tử phủ, muốn ghi nhớ hoàn cảnh, cũng nên chú ý hơn đến các đình đài lầu các, bố trí xung quanh mới đúng, mấy ngóc ngách thì có gì hay để xem, lại không có trồng hoa ở đó.
“Đi tới phía trước lần nữa là đã ba vòng rồi.” Cẩm Y nói: “Chủ tử còn muốn xem không?”
“Xem xong rồi, chúng ta có thể về nghỉ ngơi, rồi ăn chút gì đó.” Mỹ Ảnh ngẩng đầu cười nói: “Thế tử phủ thật sự rất lớn.”
“Lớn là đúng rồi, dẫu sao ở đây cũng có nhiều người như vậy.” Ngọc Thực nói: “Muốn quản lý hậu viện này, chủ tử còn phải nhọc lòng rất nhiều.”
Phải mất rất nhiều nỗ lực, người vừa đông vừa khó hầu hạ, vừa tiếp quản sổ sách nếu có bất cứ sai sót gì, khối thịt mỡ này đại khái sẽ bị người khác cướp đi.
Tuy nhiên, nếu có thể quản lý tốt... Mỹ Ảnh cười khúc khích mấy tiếng, bây giờ nàng bắt đầu kiếm tiền chẳng phải sẽ thuận tiện hơn cho sao?
“Thế tử phi, Thế tử đã về, còn mời Trình Đô đốc tới, nhờ Người an bài tiệc rượu.” Một nha hoàn từ bên ngoài chạy tới, vội vội vàng vàng nói: “Người đã tới cửa phủ rồi!”
Đột ngột vậy sao? Thẩm Mỹ Ảnh liền nhanh chóng cùng nha hoàn đó đi vào bếp.
Nói một cách dễ nghe thì Thế tử phi chỉ là một mụ già lo mọi việc, thậm chí khách đến ăn gì đều cần nàng lo! Tiệc mời Trình Đô đốc, Trình Đô đốc đó lần nào gặp mà không say bí tỉ? Còn muốn dùng món ăn nào chứ, chỉ cần đưa bất cứ loại rượu nào ngon nhất lên là được rồi!
Nhà bếp vô cùng bừa bộn, mấy đầu bếp đều không thấy tăm hơi, chỉ có hai nha hoàn đang ngồi trước cửa cười nói. Thấy nàng đi tới, hai nha hoàn vội vàng đứng lên hành lễ: "Thế tử phi!"
“Người đâu?” Nhìn vào trong bếp, Mỹ Ảnh cau mày: “Giờ này đã gần trưa rồi, sao trong bếp không có người?”
Hai nha hoàn nhìn nhau, một người trong bọn họ lắc đầu nói: “Nô tỳ cũng không biết, mỗi ngày lúc giờ tỵ hai khắc, Ôn chủ tử đều đến phòng bếp để an bài, hiện tại đã là giờ tỵ ba khắc rồi....”
Tóm lại là muốn nói nàng đến muộn rồi, nên trong bếp không có người sắp xếp, mọi người đều giải tán hết? Thẩm Mỹ Ảnh không nói nên lời, đầu bếp của Thế Tử phủ cũng là quá cá tính, không ai phân phó sẽ không nấu bữa trưa?
"Nhìn kìa, Thế tử phi đang ở cửa bếp." Cửa phòng bên cạnh bếp mở ra một khe hở, một thiếu niên đang nằm từ khe cửa nhìn ra, vừa nhìn vừa nói với người đứng sau hắn: “Chúng ta không đi làm việc, nếu lỡ bị phạt thì làm thế nào đây?”
Phía sau, một đầu bếp đang hút một tẩu thuốc thật to, nằm trên giường nói: “Ngươi sợ gì chứ? Muốn phạt thì cũng là phạt tiền lương. Vị chủ tử đó đã cho đủ để hồi vốn rồi. Còn không thì cứ đuổi chúng ta ra khỏi phủ đi?"
“Tần đại trù nói đúng.” Bên cạnh là một gã mập mạp đeo tạp dề, mỉm cười nịnh nọt.: "Tần đại trù là đầu bếp duy nhất ở Hoành Thành có tài nấu nướng xuất chúng. Ngay cả Thế tử gia cũng hết lời khen ngợi. Hôm nay chúng ta đều đã mệt rồi, muốn nghỉ một ngày. chắc chắn Gia sẽ không trách tội đâu."
Thiếu niên gật gật đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài.
Thẩm Mỹ Ảnh đứng ở cửa phòng bếp, bình tĩnh nhìn hai nha hoàn nói: "Đầu bếp bây giờ ở đâu? Ta tự mình đi mời hắn."
Nha lắc đầu liên tục: “Nô tỳ cũng không biết bọn họ đi đâu, Thế tử phi nên tự mình đi tìm đi.”
Cẩm Y khẽ nhíu mày: "Các nha hoàn phục vụ trong bếp, lại không biết đầu bếp đi đâu? Ngươi khi dễ Thế tử phi không rõ quan hệ bên này, hay là cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc?"
Hai nha hoàn sợ đến mức quỳ xuống: "Thế tử phi tha tội, chúng nô tỳ thật sự không biết. Hôm nay đầu bếp của phủ sau khi làm xong bữa sáng đã rời đi, nếu như không tin, Người có thể hỏi người gác cổng."
"Thế tử phi." Nha hoàn vừa mới tới báo tin còn đứng ở phía sau, lo lắng nói: "Khách nhân cùng Thế tử đều đã đi tới chính viện, chỉ sợ là không kịp nữa rồi."
Thẩm Mỹ Ảnh mím môi, quay đầu nhìn Ngọc Thực: “Ngươi đi báo với quản gia một tiếng, hôm nay đầu bếp không có ở đây, hãy bảo nô tài xuất phủ đi mời đầu bếp của tửu lâu về làm cơm cho người trong các viện.”
Ngọc Thực đáp ứng, nhanh chóng ôm váy chạy ra cửa.
Cẩm Y thấp giọng nói: "Chủ tử, cho dù chúng ta có mời được đầu bếp về đây, để đãi khách e rằng cũng đã muộn."
Hậu viện không có Ôn Nhĩ Nhã, bỗng nhiên trở thành một mớ hỗn độn. Nếu quản lý không tốt, chắc hẳn Thế tử sẽ trách tội.
Mỹ Ảnh nhìn hai nha hoàn đang cúi đầu, khẽ cười một tiếng, xắn tay áo bước vào bếp: “Vẫn còn kịp, các ngươi đến giúp ta nhóm lửa là được.”
Nàng ấy muốn tự mình nấu ăn? Cẩm Y và Ngọc Thực nhanh chóng đi theo vào, hai nha hoàn bên ngoài cười nhẹ, vẫn đứng yên ở cửa.
Trong bếp một chút đồ cũng không có, đôi tay nàng dẫu có khéo léo đến đâu, cũng có thể làm được món gì?
Cẩm Y mở tủ thường đựng rau, thịt và nhìn xung quanh, tất cả đều trống rỗng, ngay cả lọ dưa chua cũng trống rỗng!
"Đây rõ ràng là muốn làm khó Người!" Cẩm Y tức giận nói: "Nô tỳ đi ra tìm bọn họ nói lý lẽ!"
Mỹ Ảnh buộc ống tay áo rộng, cười nói: “Đừng đi, lý lẽ thì ta có thể thay bọn họ đưa ra, nhất định hôm qua thức ăn đã dùng hết rồi, sáng sớm hôm nay ta không an bài, nên không có ai đi ra ngoài mua. Ngươi thay vì tức giận, sao không chạy việc cho ta nhỉ?”
Cẩm Y tức giận, thấy Mỹ Ảnh bình tĩnh như vậy, chỉ có thể kìm nén tức giận, thấp giọng hỏi: “Chủ tử muốn nô tỳ làm gì?”
"Chạy đến Dịch Thú Trai, bên bức tường đầy hướng dương ở bên trái cửa có rau sam, là một loại rau dại ăn rất ngon, ngươi hãy đào một ít, sau đó đi về phía sau chính viện, có rau muối, xem chừng làm được một đĩa. Ở chỗ đất hoang phía nam của viện còn có tía tô và diếp cá, dù sao chỉ cần là loại rau dại có thể ăn được, ngươi cứ đào đi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. "
Cẩm Y há mồm trợn mắt, rau dại? Tại sao trong phủ Thế tử lại có rau dại? Vả lại... làm sao Thế tử phi biết được chúng lớn lên ở đâu?
Không kịp suy nghĩ, nàng quay người bỏ chạy, gọi theo hai nha hoàn rồi làm theo lời Mỹ Ảnh nói.
Thẩm Mỹ Ảnh thong thả đốt lửa và đặt hai chiếc nồi lên đó, một chiếc chứa đầy nước và một chiếc chứa đầy dầu. Linh hoạt chuyển tay cắt nhỏ hành lá và gừng, trộn dầu ớt rồi bày ra đĩa. Xoay người ra hoa viên hái vài đóa hoa, bày bày biện biện lên đĩa trông thật đẹp mắt.
Sau khi làm xong việc này, đã có một nha hoàn quay lại với chiếc giỏ đựng rau sam, loại bỏ lá và rễ già, cắt thành từng đoạn, chần qua nước, thêm muối vừa ăn, trộn với gia vị, bày ra đĩa đã chuẩn bị sẵn, thế là được một món ăn kèm.
Rau diếp cá dùng với rượu rất hợp, tình cờ nàng cũng biết làm, cùng rửa sạch rồi cắt thành khúc như vậy, trộn với dầu ớt đã chuẩn bị sẵn, lại thành một đĩa.
Nếu chỉ có rau dại thôi thì cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui, Mỹ Ảnh liền lao ra khỏi bếp, bắt một con gà từ trong chuồng phía sau nhà bếp.
“Thế tử phi…” Nha hoàn bên cạnh đều ngớ ra nhìn, muốn ra tay giúp đỡ nhưng căn bản lại không xen vào được.
Thẩm Mỹ Ảnh một tay nắm chặt cánh gà, một tay cầm dao, không cần ai đỡ đầu gà, chỉ dùng một nhát dao cắt vào cổ gà một cách nhanh chóng và chính xác.
Gà khò khè kêu được hai tiếng, đập mình mấy lượt rồi ngừng động đậy,
máu chảy ra được một bát.
Các nha hoàn chứng kiến toàn bộ quá trình đều cứng đờ người, bất động như con gà trên tay nàng.
Mỹ Ảnh hoàn toàn không để ý tới bọn họ, nhổ lông gà rồi moi ruột, một loáng là xong, nước sôi lần thứ hai thì gà được cho vào nồi, luộc chín trước sau đó thêm nhiều muối, tẩm bột rồi thả vào chảo dầu một lúc, lại vớt lên thêm hương liệu, cuối cùng nhồi chút gia vị thơm ngon vào bụng gà rồi cho vào nồi hấp.
“Đi chào khách đi.” Mỹ Ảnh quay đầu nhìn Cẩm Y đang sửng sốt nói: “Một lát nữa ta sẽ tới, ngươi đi qua trước, giữ ổn Thế tử gia.”
"Vâng..." Cẩm Y tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lau mồ hôi xong, Thẩm Mỹ Ảnh lấy thịt gà đã nấu chín ra, cắt khúc, thở dài: "Chỉ có thể làm được thế này. Các ngươi có ai rảnh thì chuẩn bị phục vụ đi."
Mùi thơm tràn ngập, nha hoàn đứng bên cạnh tự tát mình một cái mới tỉnh táo lại, cúi đầu bưng bát đĩa trước mặt bước ra ngoài.
“Thế tử phi.” Quản gia cuối cùng cũng cà rịt cà tàng đi vào phòng bếp, nhìn nhìn nàng, cười nói: “Có cần gì không?”
Thật sự đến đủ nhanh, Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: "Không cần gì nữa, chờ ta lại giết một con vịt, nướng chín rồi sẽ gửi qua ngay."