"Được." Mỹ Ảnh ngoan ngoãn đồng ý, thay quần áo rồi tiếp tục ngủ trưa, như không có chuyện gì xảy ra. Tống Lương Thần quay người đi đến kho chứa củi, gọi đại phu đến, đứng bên cạnh nhìn Tống Lương Dạ sống không bằng chết.
Phòng củi vẫn do Mỹ Ảnh bố trí như cũ, không ai chịu phá bỏ, bây giờ củi chất thành đống bên ngoài phòng. Tống Lương Dạ nằm trên chiếc giường lớn phủ củi và rơm, đôi mắt nhắm chặt.
"Nhị gia mất quá nhiều máu, tính mạng nguy hiểm." Đại phu cau mày nói: "Nếu không cấp thêm máu, e là..."
Tống Lương Thần cụp mắt xuống nhìn hắn, khuôn mặt Tống Lương Dạ không giống hắn chút nào, cũng không có chút tình cảm thân thương, từ nhỏ đến lớn đều giúp phụ Vương đối phó với hắn. Dù luôn ngọt ngào gọi hắn là ca ca, nhưng trong ánh mắt đó chưa bao giờ có chút ấm áp.
Sẽ chết đi sao?
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Tống Lương Thần xoay người bước ra ngoài, nhưng đến cửa lại dừng lại.
"Chủ tử?" Lâm Phong nghi hoặc nhìn hắn.
Hít một hơi thật sâu, Tống Lương Thần xoay người đi trở lại, đi đến trước mặt đại phu kéo lên ống tay áo: "Máu của ta có thể cấp cho hắn không?"
Lâm Phong kinh ngạc, ngẩng đầu trợn mắt nhìn chủ tử mình.
Tỉnh dậy đã là buổi chiều, Mỹ Ảnh ngáp một cái, đứng dậy cầm lấy quạt quạt, hỏi Ngọc Thực đang đứng bên cạnh: "Nhị gia bên đó thế nào rồi?" Ngọc Thực uốn gối nói: "Nghe nói nguy hiểm tính mạng, Gia đang ở bên đó".
Đến cuối cùng vẫn là thủ túc a, thở dài một tiếng, Mỹ Ảnh đứng dậy, tiếp tục sắp xếp mọi thứ ở hậu viện.
Vu thị giúp nàng làm một số việc vặt, Ôn Nhĩ Nhã phụ trách bếp núc, bây giờ nàng chỉ cần lo việc thu mua và phân phát đồ đạc. Một người quản lý một viện lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng tự thân làm mọi chuyện, nên nhất định phải học cách dùng người. Nhưng nàng sẽ không mang những chuyện liên quan đến lợi ích giao cho người khác đi làm, đây là cốt lõi, phải tự mình nắm giữ, nếu không cũng sẽ giống như Ninh Thuần Nhi, cuối cùng đều sẽ phải mang giao sổ sách giao lại.
Không sợ những người ở dưới dã tâm bừng bừng, nên mọi thứ đáng có trong tay đều nằm trong tay nàng. Ôn Nhĩ Nhã muốn từng chút một đoạt quyền, nhưng nàng đã kéo dài điểm mấu chốt. Có thể dùng người mà không tạo gánh nặng cho bản thân, lại không âm mưu chống lại người khác, thế mới gọi là đại trí tuệ.
Giờ mùi hai khắc, Hoán Sa quay lại, cầm trướng đơn đi tới thỉnh an: "Bái kiến Thế tử phi."
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười: "Đã mua những gì rồi?".
Hoán Sa cúi đầu nói: "Hai tấm vải lụa, còn có đàn mà Ôn chủ tử cần, tổng cộng ba mươi lăm lượng sáu tiền."
Lông mày Mỹ Ảnh giật giật: "Bao nhiêu?"
Đầu Hoán Sa lại càng thấp hơn một chút:"Ôn chủ tử muốn mua hai cây đàn, một cây mười lăm lượng, một cây hai mươi lượng, tổng cộng tiêu hết ba mươi lăm lượng. Hai tấm lụa là Ninh chủ tử cần, tổng cộng sáu tiền".
Nữ nhân phá của này! Thẩm Mỹ Ảnh không khỏi ôm trán: "Nàng ấy mua nhiều đàn như vậy để làm gì?"
"Chủ tử, Người không biết thôi." Cẩm Y ở bên cạnh nói: "Ôn chủ tử rất yêu đàn, thường xuyên mua mấy cây đàn tốt về, còn nói mỗi giá cổ cầm bản thân đều có những linh hồn khác nhau, có thể đàn những nhạc khúc khác nhau."
Thẩm Mỹ Ảnh: "..."
Hít một hơi thật sâu, nàng cũng xem như mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta đi xem đàn mới của Ôn chủ tử."
Còn nói nàng mỗi tháng không cần cho thêm năm lượng bạc, một lần tiêu này gấp năm sáu lần người khác, năm lượng bạc có tính là gì! Ôn chủ tử không hổ là Ôn chủ tử, thật biết cách tiêu tiền.
Trời đã chuyển tối, Nhiễu Lương Hiên đang lúc dùng bữa tối, thế nhưng Ôn Nhĩ Nhã rõ ràng không có tâm tình để ăn, mái tóc rũ xuống khéo khoe gương mặt trắng nõn, đang ngồi ở ban công tầng hai của Nhiễu Lương Hiên để chơi đàn.
Tiếng đàn du dương, cả Thế tử phủ đều có thể nghe thấy, Mỹ Ảnh vừa đi vừa nghe, loáng thoáng giống như là giai điệu "Phụng cầu hoàng", tuy nhiên người đàn có vẻ không xem cầm phổ, âm điệu cứ liên tục sai, cảm tình cũng là kỳ quái, nhạc khúc cầu ái bị nàng đàn thành đau khổ triền miên, u buồn vô tận.
"Đây là đàn mới mua sao?". Bước lên tới lầu, Mỹ Ảnh nhìn nàng, cười hỏi một tiếng.
Ôn Nhĩ Nhã dừng tay, quay đầu nhìn nàng, điềm đạm nói:"Thiếp thân thân thể không khoẻ, không thể hành lễ với Thế tử phi rồi, mong Người thứ lỗi".
"Không sao". Mỹ Ảnh ngồi xuống, mắt nhìn xung quanh. Trừ cây đàn trong tay Ôn chủ tử, trên giá ở bên cạnh còn bày ra bảy, tám cây đàn như đang chờ đợi, hình dáng khác nhau, nhưng đều là hàng thượng phẩm.
Nhìn thấy thật là đau lòng a!
"Thế tử phi có lẽ cho rằng thiếp thân mua đàn nhiều quá gây lãng phí đúng không?", Ôn Nhĩ Nhã cong môi thành một nụ cười:" Thiếp thân đàn mới vừa chạm vào tay, Người cũng đã đến rồi".
"Sao lại vậy". Thẩm Mỹ Ảnh cười nói:"Để có được danh cầm, chi bao nhiêu tiền đều thích đáng, tiếng đàn là vô giá ".
"Thế tử phi cũng hiểu đàn?".
Mỹ Ảnh gật đầu:"Ngươi thân thể không khoẻ, không cần phải ngồi đây đàn để đón gió, đi vào thôi, ta đàn chi ngươi một khúc được không?".
Đến cửa gây rối ư? Ôn Nhĩ Nhã cười nhạt, nha hoàn đỡ tay nàng đứng dậy đi vào phòng, chỉ vào ban công nói:" Thế tử phi, mời ".
Cẩm Y đã từng nghe qua Thẩm Mỹ Ảnh đàn, lúc này mười phần kích động muốn đi chọn đàn cho chủ tử mình.
"Cẩm Y, không cần chọn, cứ tùy ý lấy một cây là được". Mỹ Ảnh nói:"Đàn ở chỗ Ôn chủ tử, âm sắc đều sẽ không tồi đâu".
"Vâng". Cẩm Y cầm lấy cây đàn Ôn Nhĩ Nhã vừa mới đặt xuống đất, hai tay dâng cho Mỹ Ảnh.
Ôn Nhĩ Nhã nằm trên ghế quý phi, mặt mang ý cười, đôi mắt lại lạnh băng.
Thẩm Mỹ Ảnh chọn một khúc "Điệp luyến hoa", điều chỉnh đàn, tiện tay xoay vặn.
Tống Lương Thần lúc này đã rời khỏi phòng củi, môi miệng có chút tái nhạt, Lâm Phong đang đỡ hắn, cau mày nói:" Chủ tử, hà tất phải cứu hạng người như thế?".
Cũng không biết đã bị thương ở chỗ nào, có chết cũng là chuyện không liên quan bọn họ.
"Có chút máu thôi mà, không có gì lớn lao hết ". Tống Lương Thần điềm đạm nói:" Ta chỉ cảm thấy nếu hắn chết ở phủ ta, phụ Vương sẽ lại đến gây khó dễ, không bằng cứu hắn một mạng".
Lâm Phong thở dài một hơi, đang muốn nói chủ tử thật quá mềm lòng, chợt nghe thấy từ phía xa xa, có một tiếng đàn trong veo chuyển đến.
"Đình viện thâm thâm thâm kỷ hử
Dương liễu đôi yên
Liêm mạc vô trùng số.
Ngọc lặc điêu an du dã xứ,
Lâu cao bất kiến Chương Đài lộ.
Vũ hoạnh phong cuồng tam nguyệt mộ,
Môn yểm hoàng hôn,
Vô kế lưu xuân trú.
Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ,
Loạn hồng phi quá thu thiên khứ".*
*Đình viện sâu sâu sâu biết mấy,
Liễu hồng áng khói,
Trướng rèm không đếm nổi.
Hàm ngọc yên vàng như trẩy hội,
Lầu cao khiến Chương đài khuất lối.
Tháng cuối xuân rồi mưa gió gội.
Cửa khép hoàng hôn,
Cách chi lưu xuân nổi.
Mắt ướt hỏi hoa hoa chẳng nói
Tơi bời hoa rụng hơn thu tới".
Tiếng đàn này không mang lời, cũng không có người hoà xướng, Lâm Phong là một người thô lỗ, chỉ là đã từng nghe chủ tử mình nhẩm mấy câu này, khi nghe giai điệu kia, không biết tại vì sao lại bất giác nhớ về.
Hắn vậy mà nhớ rõ đến vậy sao?
Tống Lương Thần dừng bước, hơi mỉm cười, nhìn về hướng Nhiễu Lương Hiên,:"Đi thôi, Lâm Phong, chúng ta có thể lãi được ba mươi lượng bạc rồi ".
"Hả?". Lâm Phong hoang mang, theo cùng chủ tử mình:" cái gì lãi ba mươi lượng?".
"Ngươi đừng phí lời, nghe thôi là được."
Thẩm Mỹ Ảnh từng nói, một lần khiêu vũ tốn ba mươi lượng bạc, chơi đàn đại khái cũng như thế. Hôm nay không hiểu thế nào mà lại chủ động chơi đàn, có thể đi thong thả để nghe, chẳng phải đã hời được ba mươi lượng bạc sao?
Cổ cầm âm sắc rất hay, người đàn lại có kỹ xảo thành thục, tựa như đang tiến vào một câu chuyện cổ, tự do phóng khoáng lại không mảy may sai sót.
Lúc hắn đến lầu dưới Nhiễu Lương Hiên, cũng là lúc nhạc khúc kết thúc.
Ôn Nhĩ Nhã định thần lại, cau mày chống thân đứng dậy:" Thiếp thân nhớ, lúc Thế tử phi vừa mới vào phủ, trong phủ cũng từng nghe tiếng đàn, nhạc khúc đó.... cũng là do Người đàn sao?".
Thu tay, Thẩm Mỹ Ảnh quay đầu cười nói:" Hôm đó là Gia muốn nghe, nên ta mới đàn, dùng Cửu Tiêu Hoàn Bội của Gia, tự nhiên âm thanh càng hay hơn".
Vốn sắc mặt đã trắng bệch, sau khi nghe thấy "Cửu Tiêu Hoàn Bội" lại càng trắng hơn một mức.
Cho dù nàng công khai hay ẩn ý, nhiều lần mong muốn cây đàn đó nhưng Gia vẫn nhất định không cho, thế mà lại đưa cho Thẩm Mỹ Ảnh đàn?
Không thể thở được, Ôn Nhĩ Nhã ôm ngực ho dữ dội, Phủ Cầm bên cạnh nhanh chóng bước tới vỗ nhẹ vào lưng nàng, cau mày nhỏ giọng nói:"Chủ tử ta đã bệnh vậy rồi, Thế tử phi hà tất lại còn cố châm chọc?".
Thẩm Mỹ Ảnh dở khóc dở cười,:" Ta không có ý châm chọc nàng ấy, chỉ là đàn này, trừ Cửu Tiêu Hoàn Bội ra, các cây đàn còn lại có tốt cũng không tốt hơn là mấy, giữa đàn và đàn không có khác biệt quá lớn, nếu không tin ta đổi cho ngươi đàn?".
"Không cần đâu". Ôn Nhĩ Nhã mặt trắng bệch nói:" Ý Thế tử phi muốn nói thiếp thân đã hiểu rồi, nhưng mà thiếp thân chỉ có một chút sở thích đó, Thế tử phi hà tất lại muốn tước đoạt đi sao?"
"Ngươi đừng kích động, ta không phải không cho ngươi mua đàn". Thẩm Mỹ Ảnh thật lòng nói:" nhưng ngươi chí ít cũng phải lựa chọn kỹ một chút, ngươi xem hai cây đàn này, ngoại trừ khác biệt bên ngoài, âm sắc hầu như giống nhau. Lần sau ngươi muốn mua đàn, bất quá gọi ta đi cùng, có được không?".
"Xin nhận hảo ý". Ôn Nhĩ Nhã nói:" Chuyện của bản thân, Thiếp thân vẫn tự làm là hơn".
Thuyết phục thất bại, cũng không biết đã đụng chạm vào gân cốt nàng ở đâu rồi, hiện tại toàn bộ trên dưới đều bài xích nàng. Nhún nhún vai, Mỹ Ảnh đứng dậy tính rời đi.
Ôn Nhĩ Nhã với Vu thị rất không giống nhau, Vu thị thật lòng thích thư pháp, nên mới có thể từ bỏ oán hận trước đó, nhìn nàng bằng đôi mắt khác. Nhưng còn dạng người như Ôn Nhĩ Nhã, một khi đã không thích nàng, nàng dẫu có đàn hoa nở thành đoá thì vẫn như cũ không thích nàng, cố chấp ôm hận.
Vả lại, người thật sự yêu đàn, một đời đều cơ bản chỉ có một cây đàn, hư thì sửa, thay đổi phụ kiện, chứ không phải thay đổi cây đàn, tỷ như Cửu Tiêu Hoàn Bội của Mạch Tang, đó là dùng cả một đời.
"Nếu như đã đàn rồi, cớ sao lại không thêm một khúc?". Tống Lương Thần đứng ở đầu cầu thang, nhướng mày nhìn Mỹ Ảnh nói:" Đi vội như vậy để làm gì?".
Tiếng của Thế tử gia? Ôn Nhĩ Nhã bị doạ giật mình, lập tức đứng dậy.
Thẩm Mỹ Ảnh nhìn sắc mặt hắn:"Ngươi bị người ta đánh sao?".
Tống Lương Thần đi lên, kéo nàng mấy bước đi về phía Ôn Nhĩ Nhã: "Vậy cũng nói được?".
"Sắc mặt Gia rất khó coi". Ôn Nhĩ Nhã nhỏ giọng mở miệng nói:" Hay là lại bệnh như thiếp thân rồi?".
"Không phải". Tống Lương Thần sờ sờ mặt mình, nhìn Mỹ Ảnh một cái, đột nhiên có chút cao hứng:" Chỉ là mất đi một chút máu thôi ".
Mỹ Ảnh giật mình, nghĩ đến Tống Lương Dạ, lập tức hiểu ra.
Người này có vẻ cũng không ghét Tống Lương Dạ cho lắm?
"Vậy phải làm sao đây?". Ôn Nhĩ Nhã lo lắng nói:" thiếp thân lấy một ít thuốc bổ máu cho Ngài được không? Ngài cứ chờ ở đây một chút ".
Tống Lương Thần như thể đang đùa nói:"Nàng nếu có thể khiến cho Thế tử phi lại đàn mấy khúc, ta sẽ ngồi ở đây chờ ".
Ôn Nhĩ Nhã cau mày, tâm tình càng thêm trầm xuống, nhìn qua Thẩm Mỹ Ảnh.
"Thế tử phi....".
"Thế tử đang đùa đấy, ngươi đừng tưởng thật". Thẩm Mỹ Ảnh cười nói:" Ngươi chỉ cần sai người đi làm, ta sẽ giữ Gia ở lại đây chờ ".
Ôn Nhĩ Nhã miễn cưỡng mỉm cười, quay đầu về phía Phủ Cầm, Phủ Cẩm hiểu rõ, xoay người xuống lầu.
Phòng củi vẫn do Mỹ Ảnh bố trí như cũ, không ai chịu phá bỏ, bây giờ củi chất thành đống bên ngoài phòng. Tống Lương Dạ nằm trên chiếc giường lớn phủ củi và rơm, đôi mắt nhắm chặt.
"Nhị gia mất quá nhiều máu, tính mạng nguy hiểm." Đại phu cau mày nói: "Nếu không cấp thêm máu, e là..."
Tống Lương Thần cụp mắt xuống nhìn hắn, khuôn mặt Tống Lương Dạ không giống hắn chút nào, cũng không có chút tình cảm thân thương, từ nhỏ đến lớn đều giúp phụ Vương đối phó với hắn. Dù luôn ngọt ngào gọi hắn là ca ca, nhưng trong ánh mắt đó chưa bao giờ có chút ấm áp.
Sẽ chết đi sao?
Khẽ hừ lạnh một tiếng, Tống Lương Thần xoay người bước ra ngoài, nhưng đến cửa lại dừng lại.
"Chủ tử?" Lâm Phong nghi hoặc nhìn hắn.
Hít một hơi thật sâu, Tống Lương Thần xoay người đi trở lại, đi đến trước mặt đại phu kéo lên ống tay áo: "Máu của ta có thể cấp cho hắn không?"
Lâm Phong kinh ngạc, ngẩng đầu trợn mắt nhìn chủ tử mình.
Tỉnh dậy đã là buổi chiều, Mỹ Ảnh ngáp một cái, đứng dậy cầm lấy quạt quạt, hỏi Ngọc Thực đang đứng bên cạnh: "Nhị gia bên đó thế nào rồi?" Ngọc Thực uốn gối nói: "Nghe nói nguy hiểm tính mạng, Gia đang ở bên đó".
Đến cuối cùng vẫn là thủ túc a, thở dài một tiếng, Mỹ Ảnh đứng dậy, tiếp tục sắp xếp mọi thứ ở hậu viện.
Vu thị giúp nàng làm một số việc vặt, Ôn Nhĩ Nhã phụ trách bếp núc, bây giờ nàng chỉ cần lo việc thu mua và phân phát đồ đạc. Một người quản lý một viện lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng tự thân làm mọi chuyện, nên nhất định phải học cách dùng người. Nhưng nàng sẽ không mang những chuyện liên quan đến lợi ích giao cho người khác đi làm, đây là cốt lõi, phải tự mình nắm giữ, nếu không cũng sẽ giống như Ninh Thuần Nhi, cuối cùng đều sẽ phải mang giao sổ sách giao lại.
Không sợ những người ở dưới dã tâm bừng bừng, nên mọi thứ đáng có trong tay đều nằm trong tay nàng. Ôn Nhĩ Nhã muốn từng chút một đoạt quyền, nhưng nàng đã kéo dài điểm mấu chốt. Có thể dùng người mà không tạo gánh nặng cho bản thân, lại không âm mưu chống lại người khác, thế mới gọi là đại trí tuệ.
Giờ mùi hai khắc, Hoán Sa quay lại, cầm trướng đơn đi tới thỉnh an: "Bái kiến Thế tử phi."
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười: "Đã mua những gì rồi?".
Hoán Sa cúi đầu nói: "Hai tấm vải lụa, còn có đàn mà Ôn chủ tử cần, tổng cộng ba mươi lăm lượng sáu tiền."
Lông mày Mỹ Ảnh giật giật: "Bao nhiêu?"
Đầu Hoán Sa lại càng thấp hơn một chút:"Ôn chủ tử muốn mua hai cây đàn, một cây mười lăm lượng, một cây hai mươi lượng, tổng cộng tiêu hết ba mươi lăm lượng. Hai tấm lụa là Ninh chủ tử cần, tổng cộng sáu tiền".
Nữ nhân phá của này! Thẩm Mỹ Ảnh không khỏi ôm trán: "Nàng ấy mua nhiều đàn như vậy để làm gì?"
"Chủ tử, Người không biết thôi." Cẩm Y ở bên cạnh nói: "Ôn chủ tử rất yêu đàn, thường xuyên mua mấy cây đàn tốt về, còn nói mỗi giá cổ cầm bản thân đều có những linh hồn khác nhau, có thể đàn những nhạc khúc khác nhau."
Thẩm Mỹ Ảnh: "..."
Hít một hơi thật sâu, nàng cũng xem như mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta đi xem đàn mới của Ôn chủ tử."
Còn nói nàng mỗi tháng không cần cho thêm năm lượng bạc, một lần tiêu này gấp năm sáu lần người khác, năm lượng bạc có tính là gì! Ôn chủ tử không hổ là Ôn chủ tử, thật biết cách tiêu tiền.
Trời đã chuyển tối, Nhiễu Lương Hiên đang lúc dùng bữa tối, thế nhưng Ôn Nhĩ Nhã rõ ràng không có tâm tình để ăn, mái tóc rũ xuống khéo khoe gương mặt trắng nõn, đang ngồi ở ban công tầng hai của Nhiễu Lương Hiên để chơi đàn.
Tiếng đàn du dương, cả Thế tử phủ đều có thể nghe thấy, Mỹ Ảnh vừa đi vừa nghe, loáng thoáng giống như là giai điệu "Phụng cầu hoàng", tuy nhiên người đàn có vẻ không xem cầm phổ, âm điệu cứ liên tục sai, cảm tình cũng là kỳ quái, nhạc khúc cầu ái bị nàng đàn thành đau khổ triền miên, u buồn vô tận.
"Đây là đàn mới mua sao?". Bước lên tới lầu, Mỹ Ảnh nhìn nàng, cười hỏi một tiếng.
Ôn Nhĩ Nhã dừng tay, quay đầu nhìn nàng, điềm đạm nói:"Thiếp thân thân thể không khoẻ, không thể hành lễ với Thế tử phi rồi, mong Người thứ lỗi".
"Không sao". Mỹ Ảnh ngồi xuống, mắt nhìn xung quanh. Trừ cây đàn trong tay Ôn chủ tử, trên giá ở bên cạnh còn bày ra bảy, tám cây đàn như đang chờ đợi, hình dáng khác nhau, nhưng đều là hàng thượng phẩm.
Nhìn thấy thật là đau lòng a!
"Thế tử phi có lẽ cho rằng thiếp thân mua đàn nhiều quá gây lãng phí đúng không?", Ôn Nhĩ Nhã cong môi thành một nụ cười:" Thiếp thân đàn mới vừa chạm vào tay, Người cũng đã đến rồi".
"Sao lại vậy". Thẩm Mỹ Ảnh cười nói:"Để có được danh cầm, chi bao nhiêu tiền đều thích đáng, tiếng đàn là vô giá ".
"Thế tử phi cũng hiểu đàn?".
Mỹ Ảnh gật đầu:"Ngươi thân thể không khoẻ, không cần phải ngồi đây đàn để đón gió, đi vào thôi, ta đàn chi ngươi một khúc được không?".
Đến cửa gây rối ư? Ôn Nhĩ Nhã cười nhạt, nha hoàn đỡ tay nàng đứng dậy đi vào phòng, chỉ vào ban công nói:" Thế tử phi, mời ".
Cẩm Y đã từng nghe qua Thẩm Mỹ Ảnh đàn, lúc này mười phần kích động muốn đi chọn đàn cho chủ tử mình.
"Cẩm Y, không cần chọn, cứ tùy ý lấy một cây là được". Mỹ Ảnh nói:"Đàn ở chỗ Ôn chủ tử, âm sắc đều sẽ không tồi đâu".
"Vâng". Cẩm Y cầm lấy cây đàn Ôn Nhĩ Nhã vừa mới đặt xuống đất, hai tay dâng cho Mỹ Ảnh.
Ôn Nhĩ Nhã nằm trên ghế quý phi, mặt mang ý cười, đôi mắt lại lạnh băng.
Thẩm Mỹ Ảnh chọn một khúc "Điệp luyến hoa", điều chỉnh đàn, tiện tay xoay vặn.
Tống Lương Thần lúc này đã rời khỏi phòng củi, môi miệng có chút tái nhạt, Lâm Phong đang đỡ hắn, cau mày nói:" Chủ tử, hà tất phải cứu hạng người như thế?".
Cũng không biết đã bị thương ở chỗ nào, có chết cũng là chuyện không liên quan bọn họ.
"Có chút máu thôi mà, không có gì lớn lao hết ". Tống Lương Thần điềm đạm nói:" Ta chỉ cảm thấy nếu hắn chết ở phủ ta, phụ Vương sẽ lại đến gây khó dễ, không bằng cứu hắn một mạng".
Lâm Phong thở dài một hơi, đang muốn nói chủ tử thật quá mềm lòng, chợt nghe thấy từ phía xa xa, có một tiếng đàn trong veo chuyển đến.
"Đình viện thâm thâm thâm kỷ hử
Dương liễu đôi yên
Liêm mạc vô trùng số.
Ngọc lặc điêu an du dã xứ,
Lâu cao bất kiến Chương Đài lộ.
Vũ hoạnh phong cuồng tam nguyệt mộ,
Môn yểm hoàng hôn,
Vô kế lưu xuân trú.
Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ,
Loạn hồng phi quá thu thiên khứ".*
*Đình viện sâu sâu sâu biết mấy,
Liễu hồng áng khói,
Trướng rèm không đếm nổi.
Hàm ngọc yên vàng như trẩy hội,
Lầu cao khiến Chương đài khuất lối.
Tháng cuối xuân rồi mưa gió gội.
Cửa khép hoàng hôn,
Cách chi lưu xuân nổi.
Mắt ướt hỏi hoa hoa chẳng nói
Tơi bời hoa rụng hơn thu tới".
Tiếng đàn này không mang lời, cũng không có người hoà xướng, Lâm Phong là một người thô lỗ, chỉ là đã từng nghe chủ tử mình nhẩm mấy câu này, khi nghe giai điệu kia, không biết tại vì sao lại bất giác nhớ về.
Hắn vậy mà nhớ rõ đến vậy sao?
Tống Lương Thần dừng bước, hơi mỉm cười, nhìn về hướng Nhiễu Lương Hiên,:"Đi thôi, Lâm Phong, chúng ta có thể lãi được ba mươi lượng bạc rồi ".
"Hả?". Lâm Phong hoang mang, theo cùng chủ tử mình:" cái gì lãi ba mươi lượng?".
"Ngươi đừng phí lời, nghe thôi là được."
Thẩm Mỹ Ảnh từng nói, một lần khiêu vũ tốn ba mươi lượng bạc, chơi đàn đại khái cũng như thế. Hôm nay không hiểu thế nào mà lại chủ động chơi đàn, có thể đi thong thả để nghe, chẳng phải đã hời được ba mươi lượng bạc sao?
Cổ cầm âm sắc rất hay, người đàn lại có kỹ xảo thành thục, tựa như đang tiến vào một câu chuyện cổ, tự do phóng khoáng lại không mảy may sai sót.
Lúc hắn đến lầu dưới Nhiễu Lương Hiên, cũng là lúc nhạc khúc kết thúc.
Ôn Nhĩ Nhã định thần lại, cau mày chống thân đứng dậy:" Thiếp thân nhớ, lúc Thế tử phi vừa mới vào phủ, trong phủ cũng từng nghe tiếng đàn, nhạc khúc đó.... cũng là do Người đàn sao?".
Thu tay, Thẩm Mỹ Ảnh quay đầu cười nói:" Hôm đó là Gia muốn nghe, nên ta mới đàn, dùng Cửu Tiêu Hoàn Bội của Gia, tự nhiên âm thanh càng hay hơn".
Vốn sắc mặt đã trắng bệch, sau khi nghe thấy "Cửu Tiêu Hoàn Bội" lại càng trắng hơn một mức.
Cho dù nàng công khai hay ẩn ý, nhiều lần mong muốn cây đàn đó nhưng Gia vẫn nhất định không cho, thế mà lại đưa cho Thẩm Mỹ Ảnh đàn?
Không thể thở được, Ôn Nhĩ Nhã ôm ngực ho dữ dội, Phủ Cầm bên cạnh nhanh chóng bước tới vỗ nhẹ vào lưng nàng, cau mày nhỏ giọng nói:"Chủ tử ta đã bệnh vậy rồi, Thế tử phi hà tất lại còn cố châm chọc?".
Thẩm Mỹ Ảnh dở khóc dở cười,:" Ta không có ý châm chọc nàng ấy, chỉ là đàn này, trừ Cửu Tiêu Hoàn Bội ra, các cây đàn còn lại có tốt cũng không tốt hơn là mấy, giữa đàn và đàn không có khác biệt quá lớn, nếu không tin ta đổi cho ngươi đàn?".
"Không cần đâu". Ôn Nhĩ Nhã mặt trắng bệch nói:" Ý Thế tử phi muốn nói thiếp thân đã hiểu rồi, nhưng mà thiếp thân chỉ có một chút sở thích đó, Thế tử phi hà tất lại muốn tước đoạt đi sao?"
"Ngươi đừng kích động, ta không phải không cho ngươi mua đàn". Thẩm Mỹ Ảnh thật lòng nói:" nhưng ngươi chí ít cũng phải lựa chọn kỹ một chút, ngươi xem hai cây đàn này, ngoại trừ khác biệt bên ngoài, âm sắc hầu như giống nhau. Lần sau ngươi muốn mua đàn, bất quá gọi ta đi cùng, có được không?".
"Xin nhận hảo ý". Ôn Nhĩ Nhã nói:" Chuyện của bản thân, Thiếp thân vẫn tự làm là hơn".
Thuyết phục thất bại, cũng không biết đã đụng chạm vào gân cốt nàng ở đâu rồi, hiện tại toàn bộ trên dưới đều bài xích nàng. Nhún nhún vai, Mỹ Ảnh đứng dậy tính rời đi.
Ôn Nhĩ Nhã với Vu thị rất không giống nhau, Vu thị thật lòng thích thư pháp, nên mới có thể từ bỏ oán hận trước đó, nhìn nàng bằng đôi mắt khác. Nhưng còn dạng người như Ôn Nhĩ Nhã, một khi đã không thích nàng, nàng dẫu có đàn hoa nở thành đoá thì vẫn như cũ không thích nàng, cố chấp ôm hận.
Vả lại, người thật sự yêu đàn, một đời đều cơ bản chỉ có một cây đàn, hư thì sửa, thay đổi phụ kiện, chứ không phải thay đổi cây đàn, tỷ như Cửu Tiêu Hoàn Bội của Mạch Tang, đó là dùng cả một đời.
"Nếu như đã đàn rồi, cớ sao lại không thêm một khúc?". Tống Lương Thần đứng ở đầu cầu thang, nhướng mày nhìn Mỹ Ảnh nói:" Đi vội như vậy để làm gì?".
Tiếng của Thế tử gia? Ôn Nhĩ Nhã bị doạ giật mình, lập tức đứng dậy.
Thẩm Mỹ Ảnh nhìn sắc mặt hắn:"Ngươi bị người ta đánh sao?".
Tống Lương Thần đi lên, kéo nàng mấy bước đi về phía Ôn Nhĩ Nhã: "Vậy cũng nói được?".
"Sắc mặt Gia rất khó coi". Ôn Nhĩ Nhã nhỏ giọng mở miệng nói:" Hay là lại bệnh như thiếp thân rồi?".
"Không phải". Tống Lương Thần sờ sờ mặt mình, nhìn Mỹ Ảnh một cái, đột nhiên có chút cao hứng:" Chỉ là mất đi một chút máu thôi ".
Mỹ Ảnh giật mình, nghĩ đến Tống Lương Dạ, lập tức hiểu ra.
Người này có vẻ cũng không ghét Tống Lương Dạ cho lắm?
"Vậy phải làm sao đây?". Ôn Nhĩ Nhã lo lắng nói:" thiếp thân lấy một ít thuốc bổ máu cho Ngài được không? Ngài cứ chờ ở đây một chút ".
Tống Lương Thần như thể đang đùa nói:"Nàng nếu có thể khiến cho Thế tử phi lại đàn mấy khúc, ta sẽ ngồi ở đây chờ ".
Ôn Nhĩ Nhã cau mày, tâm tình càng thêm trầm xuống, nhìn qua Thẩm Mỹ Ảnh.
"Thế tử phi....".
"Thế tử đang đùa đấy, ngươi đừng tưởng thật". Thẩm Mỹ Ảnh cười nói:" Ngươi chỉ cần sai người đi làm, ta sẽ giữ Gia ở lại đây chờ ".
Ôn Nhĩ Nhã miễn cưỡng mỉm cười, quay đầu về phía Phủ Cầm, Phủ Cẩm hiểu rõ, xoay người xuống lầu.