Thần sắc Yến vương trở nên nghiêm túc, nhìn thân thể trần trụi trên giường, cười khẽ một tiếng: "Ý của ngươi là, ngươi cuối cùng cũng đã nghĩ ra, thay vì đi theo Thế tử, giờ sẽ đi theo bổn Vương?"
"Là vậy." Giang Tâm Nguyệt ngồi dậy, quỳ trên giường, mái tóc đen dài xõa xuống, che đi một nửa thân người, ngẩng đầu nhìn Yến Vương: "Thiếp thân đã suy nghĩ rất rõ ràng. Thay vì ở lại trong phủ Thế tử, khiến Vương gia cùng Thế tử tâm sinh khúc mắc, sao không quên đi quá khứ, sống thật tốt để hầu hạ Vương gia. Thế tử bên đó thiếp thân cũng đã nói rõ ràng rồi, nên hắn đã cho thiếp thân quay lại."
“Ồ?” Yến Vương đưa tay nhéo cằm cô: “Vậy ra, ngươi cũng thông minh hiểu chuyện đó.”
Kìm nén cảm giác buồn nôn trong lòng, Giang Tâm Nguyệt mỉm cười dịu dàng: "Dám xin Vương gia thương xót thiếp thân."
Bàn tay to thô ráp chạm vào bờ vai thanh tú của nàng, Yến vương cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi đã cam tâm tình nguyện, thì bổn Vương cũng sẽ không lạt thủ tồi hoa, ngươi còn trẻ, có thể hầu hạ bổn Vương thật tốt, tự nhiên cũng sẽ có những ngày tháng tốt."
"Thiếp thân đã hiểu." Giang Tâm Nguyệt mỉm cười, đưa tay ra, chủ động cởi thắt lưng của Yến Vương, eo lắc lư, áp vào cơ thể ông rồi nhè nhẹ run người.
Đưa tay tháo rèm, Yến Vương đè lên nàng, xoa bóp thân thể nàng, hôn lên dái tai nàng. Đôi mắt không gợn sóng, nhưng cử động lại rất cuồng hoang.
Giang Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh màn, không khỏi rơi một giọt lệ từ nơi khóe mắt, ôm chặt lấy người ở phía trên, những hình ảnh cũ xưa không ngừng hiện về trong tâm trí.
"Thế tử gia, Ngài có thích bánh sen không? Nô tỳ sẽ làm."
"Tại sao lại muốn làm cho ta? Ngươi cũng muốn lấy lòng ta phải không?"
"Không... nô tỳ... nô tỳ không muốn cái gì cả. Chỉ cần Gia vui vẻ là được rồi."
"Ngươi tên gọi là gì?"
"Nô tỳ Giang Tâm Nguyệt."
…
"Tâm Nguyệt, tại sao ngươi không dám đứng qua đây?"
"Nô tỳ chỉ là nô tỳ... Ngài là Thế tử gia, người khác sẽ bàn tán."
"Sợ cái gì? Gia sẽ bảo vệ ngươi! Ai dám ức hiếp ngươi, cũng giống như là làm khó ta vậy!"
…
“Phụ Vương không cho phép ta cưới nàng làm chính phi, nhưng nàng hãy đợi ta, ta sẽ khiến ông ấy đồng ý.”
"Thế tử... Nô tỳ không quan tâm là chính phi hay không chính phi, có thể bầu bạn cùng Thế tử là tốt lắm rồi."
"Nàng đã chịu đủ ủy khuất rồi, vị trí chính phi này, ta chỉ có thể lưu cho nàng. Tâm Nguyệt, ta sẽ bảo hộ nàng một đời một kiếp, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào khác có thể chạm vào nàng dù chỉ nửa phần."
Tuyệt đối.... không để người khác.... chạm vào nàng dù chỉ nửa phần.
"Aa... -" theo chuyển động của người phía trên rên rỉ thành tiếng, Giang Tâm Nguyệt đôi mắt đỏ hoe, bám vào đôi vai rộng của Yến vương, giọng kêu vừa uyển chuyển lại động tình.
Người phía trên thô bạo cọ xát, cắn vào nàng. Nàng nâng cổ lên nhắm mắt lại, đau đớn và tủi nhục biến thành hận thù vô bờ vô bến.
Kiếp này của nàng, chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ không để cho người đã cô phụ nàng có thể sống tốt! Cảm giác sống còn tệ hơn cả chết này, nàng nhất định, nhất định phải trả gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần cho Tống Lương Thần!
Nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Sắc trời càng lúc càng tối, Trình Bắc Vọng ngồi trong phòng khách với gói giấy lòng vịt om, cười khúc khích.
Vốn định đi theo nàng nhìn thêm một chút, kết quả vừa ra khỏi cửa chính viện, Thế tử phi nói có việc gấp, vừa rời đi liền biến mất, để hắn đợi trong hoa viên cả buổi chiều, cho đến khi nhận được một gói lòng vịt.
Làm sao có thể có một người xảo quyệt như vậy? Hắn chỉ là nhìn xem thôi, cái gì cũng đều không làm, nàng thế mà lại đề phòng hắn đến vậy.
Tống Lương Thần thật may mắn khi có thể gặp được một cô nương tốt như nàng, phần may mắn này khi nào mới chia sẻ với hắn một chút đây?
“Không bắt nạt vợ của bạn.”Ha ha cười mấy tiếng, hắn cầm vò rượu bên cạnh, đổ hai ngụm rượu rồi nuốt chửng lòng vịt cùng với rượu.
Thật là một hương tuyệt vời nhân sinh khó được.
Tống Lương Thần còn chưa tỉnh lại, Mỹ Ảnh đã đưa hắn trở lại Tương Tư Uyển, lúc đang định thay quần áo cho hắn tắm rửa thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Hóa ra Chưởng quản hậu viện có thể mang Thế tử về cho một mình Chưởng quản sao? Sớm biết có chuyện tốt như vậy, Ôn chủ tử trước đây sao không lợi dụng quyền lực mà làm, một tháng ba mươi ngày, mỗi ngày đều mang Thế tử trói ở phòng mình, không phải tốt hơn sao?"
Giọng nói có chút sắc bén, nghe cũng quen tai, Mỹ Ảnh vén chăn lên đắp cho Tống Lương Thần, quay người bước ra ngoài.
Cẩm Y và Ngọc Thực đều đứng ngoài cửa, giống như hai vị thần, mỗi người một tay, mặt không cảm xúc ngăn cản Vu thị đang muốn xông thẳng vào.
Vu thị mặt đỏ bừng, thân khẽ run lên: "Sao chứ? Còn không để đi vào nói lý lẽ sao?"
“Sao vậy?” Mỹ Ảnh thò đầu nhìn nàng ta: “Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
"Chủ tử." Cẩm Y Ngọc Thực hành lễ, cho Vu thị tiến vào.
Vu thị hậm hực đi vào, chiếu lệ hành lễ, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Thế tử phi lần đầu tiếp quản sự vụ hậu viện, còn chưa hiểu quy cũ đúng không? Đêm nay theo thứ tự đã thoả thuận từ trước, là đến lượt thiếp thân được thị tẩm, thế nhưng thiếp thân trái đợi phải chờ, Thế tử vẫn không đến, hỏi ra mới biết Thế tử phi thế mà lại mang Gia giữ lại ở viện của mình rồi".
Bình phục lại bộ ngực phập phồng đầy phấn khích của mình, Vu thị nghiến răng nói: "Thức ăn đưa đến hôm nay đều là đồ chay, thiếp thân cũng nhẫn nhịn rồi, thế mà còn định tranh giành Gia nữa chứ, Thế tử phi cũng thật sự quá bá đạo rồi!"
Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt, vội vàng nói: “Trước tiên không nói chuyện thức ăn, hôm nay đến phiên ngươi thị tẩm, ta đúng thật là không biết, vẫn chưa có ai nói cho ta chuyện này. Thế tử gia say rượu rồi, hiện còn đang ngủ, chi bằng để ta sai người mang Gia đến chỗ ngươi?"
Vu thị mở to mắt, càng tức giận hơn: "Gia say rượu rồi nên Người mới mang cho thiếp thân sao? Thiếp thân mỗi tháng chỉ có cơ hội được thị tẩm một lần, Người còn phải đúng hôm nay để Gia say? Thiếp thân đã có hỏi qua rồi, hôm nay Người cố ý chuốc Gia say, mọi người đều nhìn thấy!"
Này thực là, trăm miệng không cãi lại! Vu thị là thị thiếp duy nhất trong viện này, địa vị tuy rằng không cao, nhưng tính tình lại rất đanh đá, rất rõ ràng là lý không thông, ầm ĩ như này, đại khái nửa phủ Thế tử đều có thể biết nàng hôm nay cố ý làm khó cho thị thiếp.
Dừng một chút, Mỹ Ảnh thở dài: "Ngươi trước đừng tức giận như vậy, hãy nghĩ cách giải quyết đi."
“Còn có thể có cách sao?” Vu thị cảm thấy tủi thân: “Gia đã ngủ rồi, ngày sau đến phiên Gia ở cùng người khác! Thế tử phi còn có thể áp Gia đến viện của thiếp thân sao?”
"..." Nàng đương nhiên không có năng lực khiến Tống Lương Thần làm theo lời mình nói.
Suy nghĩ một lúc, Mỹ Ảnh nghiến răng, quay người lấy ra hộp ngọc trai Phố Đông mà Ôn Nhĩ Nhã đã đưa cho nàng.
Tim đang rỉ máu! Vì để ngăn lại môi mép của Vu thị, bất đắc dĩ đưa cho nàng ta: “Hộp ngọc trai này là quà của Nhĩ Nhã, ta sẽ đưa cho ngươi như một lời xin lỗi. Chờ Gia tỉnh lại, ta sẽ nói rõ một hai, nếu Gia hiểu được có thể sẽ bù đắp lại cho ngươi đêm này."
Vu thị giật mình, lửa giận dịu đi một chút, nhìn Mỹ Ảnh mấy lượt rồi đưa tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem.
Những viên ngọc trai rực rỡ vẫn sáng bóng vào ban đêm, nhìn thoáng qua có thể biết chúng là hàng thượng phẩm.
Mím mím môi, Vu thị ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy. Gia nếu đã say rồi, vậy nhờ Thế tử phi chiếu cố nhiều hơn.”
"Được." Mỹ Ảnh gật đầu, bất lực nhìn Vu thị ôm hộp ngọc trai đi, sắc mặt rất bình tĩnh, tay lại chộp vào tấm cửa bên cạnh, cào ra vài vết xước.
Ngọc Thực nhìn bộ dạng của chủ tử mình, không khỏi cười khúc khích: “Chủ tử và Cẩm Y thực sự rất giống nhau.”
“A?” Mỹ Ảnh khó hiểu quay đầu nhìn bọn họ: “Giống thế nào?”
Cẩm Y chọc vào khuỷu tay Ngọc Thực, nhưng Ngọc Thực vẫn hi hi cười và nói: "Nàng ấy với chủ tử cùng một dạng người, cũng rất coi trọng tiền bạc, một văn tiền cũng không muốn đưa cho người khác."
Mỹ Ảnh nhìn Cẩm Y, người đang đỏ mặt.
Hình như là như vậy, nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên cùng hai nha đầu này đánh cược, Cẩm Y chỉ đưa ra đúng một đồng. Theo lý tiền lương tháng của nàng ấy là không ít, dù sao cũng không cần keo kiệt đến vậy.
Không khỏi tò mò hỏi: "Cẩm Y tiết kiệm tiền để làm gì?”
Ngọc Thực cười híp mắt nói: "Nàng ta à, nuôi trạng nguyên!"
Cẩm Y nhéo mạnh nàng ấy và nhanh chóng nói với Mỹ Ảnh: "Không có chuyện đó đâu, chủ tử đừng nghe nàng ấy nói bậy."
Nuôi Trạng nguyên? Mỹ Ảnh líu lưỡi: "Trạng nguyên cũng có thể nuôi sao? Bao nhiêu tiền một trạng?"
Sắc mặt càng đỏ hơn, Cẩm Y quay mặt đi, không nói nữa. Ngọc Thực không khỏi bàn tán: "Vị hôn phu của Cẩm Y muốn thi Trạng nguyên đấy, cũng là vào năm sau. Đến lúc đó nói không chừng phủ chúng ta sẽ có một Trạng nguyên phu nhân!"
Lợi hại vậy sao? Mỹ Ảnh nhướng mày, cười nói: "Cái này có gì phải xấu hổ? Là chuyện tốt mà."
Cẩm Y mím môi, quay đầu nhìn nàng: “Vậy chủ tử tiết kiệm tiền lại là để làm gì?”
“Ta sao?” Thẩm Mỹ Ảnh dừng một chút, vẻ mặt mười phần nghiêm túc nói: “Tôi muốn đi cứu người ta yêu thương.”
"Là vậy." Giang Tâm Nguyệt ngồi dậy, quỳ trên giường, mái tóc đen dài xõa xuống, che đi một nửa thân người, ngẩng đầu nhìn Yến Vương: "Thiếp thân đã suy nghĩ rất rõ ràng. Thay vì ở lại trong phủ Thế tử, khiến Vương gia cùng Thế tử tâm sinh khúc mắc, sao không quên đi quá khứ, sống thật tốt để hầu hạ Vương gia. Thế tử bên đó thiếp thân cũng đã nói rõ ràng rồi, nên hắn đã cho thiếp thân quay lại."
“Ồ?” Yến Vương đưa tay nhéo cằm cô: “Vậy ra, ngươi cũng thông minh hiểu chuyện đó.”
Kìm nén cảm giác buồn nôn trong lòng, Giang Tâm Nguyệt mỉm cười dịu dàng: "Dám xin Vương gia thương xót thiếp thân."
Bàn tay to thô ráp chạm vào bờ vai thanh tú của nàng, Yến vương cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi đã cam tâm tình nguyện, thì bổn Vương cũng sẽ không lạt thủ tồi hoa, ngươi còn trẻ, có thể hầu hạ bổn Vương thật tốt, tự nhiên cũng sẽ có những ngày tháng tốt."
"Thiếp thân đã hiểu." Giang Tâm Nguyệt mỉm cười, đưa tay ra, chủ động cởi thắt lưng của Yến Vương, eo lắc lư, áp vào cơ thể ông rồi nhè nhẹ run người.
Đưa tay tháo rèm, Yến Vương đè lên nàng, xoa bóp thân thể nàng, hôn lên dái tai nàng. Đôi mắt không gợn sóng, nhưng cử động lại rất cuồng hoang.
Giang Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh màn, không khỏi rơi một giọt lệ từ nơi khóe mắt, ôm chặt lấy người ở phía trên, những hình ảnh cũ xưa không ngừng hiện về trong tâm trí.
"Thế tử gia, Ngài có thích bánh sen không? Nô tỳ sẽ làm."
"Tại sao lại muốn làm cho ta? Ngươi cũng muốn lấy lòng ta phải không?"
"Không... nô tỳ... nô tỳ không muốn cái gì cả. Chỉ cần Gia vui vẻ là được rồi."
"Ngươi tên gọi là gì?"
"Nô tỳ Giang Tâm Nguyệt."
…
"Tâm Nguyệt, tại sao ngươi không dám đứng qua đây?"
"Nô tỳ chỉ là nô tỳ... Ngài là Thế tử gia, người khác sẽ bàn tán."
"Sợ cái gì? Gia sẽ bảo vệ ngươi! Ai dám ức hiếp ngươi, cũng giống như là làm khó ta vậy!"
…
“Phụ Vương không cho phép ta cưới nàng làm chính phi, nhưng nàng hãy đợi ta, ta sẽ khiến ông ấy đồng ý.”
"Thế tử... Nô tỳ không quan tâm là chính phi hay không chính phi, có thể bầu bạn cùng Thế tử là tốt lắm rồi."
"Nàng đã chịu đủ ủy khuất rồi, vị trí chính phi này, ta chỉ có thể lưu cho nàng. Tâm Nguyệt, ta sẽ bảo hộ nàng một đời một kiếp, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào khác có thể chạm vào nàng dù chỉ nửa phần."
Tuyệt đối.... không để người khác.... chạm vào nàng dù chỉ nửa phần.
"Aa... -" theo chuyển động của người phía trên rên rỉ thành tiếng, Giang Tâm Nguyệt đôi mắt đỏ hoe, bám vào đôi vai rộng của Yến vương, giọng kêu vừa uyển chuyển lại động tình.
Người phía trên thô bạo cọ xát, cắn vào nàng. Nàng nâng cổ lên nhắm mắt lại, đau đớn và tủi nhục biến thành hận thù vô bờ vô bến.
Kiếp này của nàng, chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ không để cho người đã cô phụ nàng có thể sống tốt! Cảm giác sống còn tệ hơn cả chết này, nàng nhất định, nhất định phải trả gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần cho Tống Lương Thần!
Nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Sắc trời càng lúc càng tối, Trình Bắc Vọng ngồi trong phòng khách với gói giấy lòng vịt om, cười khúc khích.
Vốn định đi theo nàng nhìn thêm một chút, kết quả vừa ra khỏi cửa chính viện, Thế tử phi nói có việc gấp, vừa rời đi liền biến mất, để hắn đợi trong hoa viên cả buổi chiều, cho đến khi nhận được một gói lòng vịt.
Làm sao có thể có một người xảo quyệt như vậy? Hắn chỉ là nhìn xem thôi, cái gì cũng đều không làm, nàng thế mà lại đề phòng hắn đến vậy.
Tống Lương Thần thật may mắn khi có thể gặp được một cô nương tốt như nàng, phần may mắn này khi nào mới chia sẻ với hắn một chút đây?
“Không bắt nạt vợ của bạn.”Ha ha cười mấy tiếng, hắn cầm vò rượu bên cạnh, đổ hai ngụm rượu rồi nuốt chửng lòng vịt cùng với rượu.
Thật là một hương tuyệt vời nhân sinh khó được.
Tống Lương Thần còn chưa tỉnh lại, Mỹ Ảnh đã đưa hắn trở lại Tương Tư Uyển, lúc đang định thay quần áo cho hắn tắm rửa thì nghe thấy bên ngoài có người nói: “Hóa ra Chưởng quản hậu viện có thể mang Thế tử về cho một mình Chưởng quản sao? Sớm biết có chuyện tốt như vậy, Ôn chủ tử trước đây sao không lợi dụng quyền lực mà làm, một tháng ba mươi ngày, mỗi ngày đều mang Thế tử trói ở phòng mình, không phải tốt hơn sao?"
Giọng nói có chút sắc bén, nghe cũng quen tai, Mỹ Ảnh vén chăn lên đắp cho Tống Lương Thần, quay người bước ra ngoài.
Cẩm Y và Ngọc Thực đều đứng ngoài cửa, giống như hai vị thần, mỗi người một tay, mặt không cảm xúc ngăn cản Vu thị đang muốn xông thẳng vào.
Vu thị mặt đỏ bừng, thân khẽ run lên: "Sao chứ? Còn không để đi vào nói lý lẽ sao?"
“Sao vậy?” Mỹ Ảnh thò đầu nhìn nàng ta: “Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
"Chủ tử." Cẩm Y Ngọc Thực hành lễ, cho Vu thị tiến vào.
Vu thị hậm hực đi vào, chiếu lệ hành lễ, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Thế tử phi lần đầu tiếp quản sự vụ hậu viện, còn chưa hiểu quy cũ đúng không? Đêm nay theo thứ tự đã thoả thuận từ trước, là đến lượt thiếp thân được thị tẩm, thế nhưng thiếp thân trái đợi phải chờ, Thế tử vẫn không đến, hỏi ra mới biết Thế tử phi thế mà lại mang Gia giữ lại ở viện của mình rồi".
Bình phục lại bộ ngực phập phồng đầy phấn khích của mình, Vu thị nghiến răng nói: "Thức ăn đưa đến hôm nay đều là đồ chay, thiếp thân cũng nhẫn nhịn rồi, thế mà còn định tranh giành Gia nữa chứ, Thế tử phi cũng thật sự quá bá đạo rồi!"
Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt, vội vàng nói: “Trước tiên không nói chuyện thức ăn, hôm nay đến phiên ngươi thị tẩm, ta đúng thật là không biết, vẫn chưa có ai nói cho ta chuyện này. Thế tử gia say rượu rồi, hiện còn đang ngủ, chi bằng để ta sai người mang Gia đến chỗ ngươi?"
Vu thị mở to mắt, càng tức giận hơn: "Gia say rượu rồi nên Người mới mang cho thiếp thân sao? Thiếp thân mỗi tháng chỉ có cơ hội được thị tẩm một lần, Người còn phải đúng hôm nay để Gia say? Thiếp thân đã có hỏi qua rồi, hôm nay Người cố ý chuốc Gia say, mọi người đều nhìn thấy!"
Này thực là, trăm miệng không cãi lại! Vu thị là thị thiếp duy nhất trong viện này, địa vị tuy rằng không cao, nhưng tính tình lại rất đanh đá, rất rõ ràng là lý không thông, ầm ĩ như này, đại khái nửa phủ Thế tử đều có thể biết nàng hôm nay cố ý làm khó cho thị thiếp.
Dừng một chút, Mỹ Ảnh thở dài: "Ngươi trước đừng tức giận như vậy, hãy nghĩ cách giải quyết đi."
“Còn có thể có cách sao?” Vu thị cảm thấy tủi thân: “Gia đã ngủ rồi, ngày sau đến phiên Gia ở cùng người khác! Thế tử phi còn có thể áp Gia đến viện của thiếp thân sao?”
"..." Nàng đương nhiên không có năng lực khiến Tống Lương Thần làm theo lời mình nói.
Suy nghĩ một lúc, Mỹ Ảnh nghiến răng, quay người lấy ra hộp ngọc trai Phố Đông mà Ôn Nhĩ Nhã đã đưa cho nàng.
Tim đang rỉ máu! Vì để ngăn lại môi mép của Vu thị, bất đắc dĩ đưa cho nàng ta: “Hộp ngọc trai này là quà của Nhĩ Nhã, ta sẽ đưa cho ngươi như một lời xin lỗi. Chờ Gia tỉnh lại, ta sẽ nói rõ một hai, nếu Gia hiểu được có thể sẽ bù đắp lại cho ngươi đêm này."
Vu thị giật mình, lửa giận dịu đi một chút, nhìn Mỹ Ảnh mấy lượt rồi đưa tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem.
Những viên ngọc trai rực rỡ vẫn sáng bóng vào ban đêm, nhìn thoáng qua có thể biết chúng là hàng thượng phẩm.
Mím mím môi, Vu thị ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy. Gia nếu đã say rồi, vậy nhờ Thế tử phi chiếu cố nhiều hơn.”
"Được." Mỹ Ảnh gật đầu, bất lực nhìn Vu thị ôm hộp ngọc trai đi, sắc mặt rất bình tĩnh, tay lại chộp vào tấm cửa bên cạnh, cào ra vài vết xước.
Ngọc Thực nhìn bộ dạng của chủ tử mình, không khỏi cười khúc khích: “Chủ tử và Cẩm Y thực sự rất giống nhau.”
“A?” Mỹ Ảnh khó hiểu quay đầu nhìn bọn họ: “Giống thế nào?”
Cẩm Y chọc vào khuỷu tay Ngọc Thực, nhưng Ngọc Thực vẫn hi hi cười và nói: "Nàng ấy với chủ tử cùng một dạng người, cũng rất coi trọng tiền bạc, một văn tiền cũng không muốn đưa cho người khác."
Mỹ Ảnh nhìn Cẩm Y, người đang đỏ mặt.
Hình như là như vậy, nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên cùng hai nha đầu này đánh cược, Cẩm Y chỉ đưa ra đúng một đồng. Theo lý tiền lương tháng của nàng ấy là không ít, dù sao cũng không cần keo kiệt đến vậy.
Không khỏi tò mò hỏi: "Cẩm Y tiết kiệm tiền để làm gì?”
Ngọc Thực cười híp mắt nói: "Nàng ta à, nuôi trạng nguyên!"
Cẩm Y nhéo mạnh nàng ấy và nhanh chóng nói với Mỹ Ảnh: "Không có chuyện đó đâu, chủ tử đừng nghe nàng ấy nói bậy."
Nuôi Trạng nguyên? Mỹ Ảnh líu lưỡi: "Trạng nguyên cũng có thể nuôi sao? Bao nhiêu tiền một trạng?"
Sắc mặt càng đỏ hơn, Cẩm Y quay mặt đi, không nói nữa. Ngọc Thực không khỏi bàn tán: "Vị hôn phu của Cẩm Y muốn thi Trạng nguyên đấy, cũng là vào năm sau. Đến lúc đó nói không chừng phủ chúng ta sẽ có một Trạng nguyên phu nhân!"
Lợi hại vậy sao? Mỹ Ảnh nhướng mày, cười nói: "Cái này có gì phải xấu hổ? Là chuyện tốt mà."
Cẩm Y mím môi, quay đầu nhìn nàng: “Vậy chủ tử tiết kiệm tiền lại là để làm gì?”
“Ta sao?” Thẩm Mỹ Ảnh dừng một chút, vẻ mặt mười phần nghiêm túc nói: “Tôi muốn đi cứu người ta yêu thương.”