"A, thật sao?" Mỹ Ảnh nhảy thót lên sợ hãi, kinh hoàng nhìn Ôn Nhĩ Nhã: "Ta đọc sách không nhiều, cũng không có hiểu chuyện, ngươi đừng lừa ta."
Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, nhìn bộ dáng khoa trương của nàng, khóe miệng giật giật, gần như không khóc được nữa. Tuy nhiên, rốt cuộc cũng là một Ôn chủ tử đầy thủ đoạn, sau một hồi lúng túng, nàng nhanh chóng cụp mắt nói tiếp:
"Thiếp thân không phải là nói lời cường điệu. Thân mẫu của Vu thị mấy ngày nay vừa chuyển mình, trở thành chính thất của phó tướng Vu Tắc Hà của Tả quân. E rằng Vu thị sẽ không cam tâm làm một vị thị thiếp nhỏ bé, bắt đầu muốn leo lên, và viên đá lót đường tốt nhất, chính là thiếp thân ".
Trong phủ này không có công sinh người thừa kế, muốn leo lên chỉ có thể lấy lòng Thế tử hoặc giả Thế tử phi, gần đây Thế tử bận rộn suốt với chuyện quân doanh, cho nên tự nhiên đối với hậu viện không quan tâm nhiều, nên đường Thế tử phi rõ ràng dễ dàng hơn nhiều.
Trong viện này mọi người đều biết nàng có bất hoà với Thế tử phi, nên chỉ cần giẫm đạp nàng xuống, Vu thị có thể dễ dàng tạo dựng quan hệ với Thế tử phi.
Ôn Nhĩ Nhã hít một hơi thật sâu, vẻ mặt chân thành nói: “Bây giờ Gia không thương tiếc gì đến thiếp thân, nhưng lại quan tâm đến Người, điểm này sau này mọi người mới phát hiện ra, chẳng phải trước đó Vu thị cũng có nhiều ý kiến với Người sao? Có thực sự tin tưởng vào người này không? Người thật có thể tin tưởng một người thay đổi thái độ trong một khoảnh khắc mà không cần lý do không?".
Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày.
Yu thị tìm ra một điểm rất hay - thư pháp, và lợi dụng điểm này để khiến Thế tử phi lầm tưởng rằng nàng ngưỡng mộ mình từ tận đáy lòng nên đã thay đổi thái độ.
Nhưng Thế tử phi đã động chạm đến lợi ích của Vu gia nàng rồi, lợi ích ở trước mắt thì ngưỡng mộ có ý nghĩa gì? Nếu không có nguyên nhân sâu xa hơn, chẳng lẽ Vu thị lại để cho cháu trai mình mất đi miếng thịt béo bở này trong Thế tử phủ sao?
Về phần hộp trân châu, Ôn Nhĩ Nhã suy đi nghĩ lại nhiều lần cũng không hiểu tại sao, vốn tưởng rằng Thế tử phi tự làm mình bị thương, muốn hãm hại nàng, nhưng về sau mới phát hiện sự việc không đơn giản như vậy.
Nàng là người luôn giỏi sắp đặt nhưng không ngờ rằng nếu không chú ý, lại mắc vào mạng của một con nhện nhỏ.
“Thế tử phi nếu không tin thiếp thân, vậy hãy xem xem tối nay xảy ra chuyện gì đi.” Ôn Nhĩ Nhã nói: “Cái áo bị người ta ném ở đây, chẳng phải là cố ý hãm hại thiếp thân, dễ khiến Thế tử phi mang thiếp thân đuổi cùng giết tận sao? Nàng ta đứng ngoài cuộc, chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao?".
Nói vậy cũng rất có lý, những nô tài đứng đằng sau đều tin như vậy.
Mỹ Ảnh mỉm cười vỗ vỗ tay nàng: "Ngươi đừng căng thẳng, ta cũng không nghi ngờ ý tứ của ngươi. Dù sao chuyện này quá rõ ràng, ta khó có thể tin được."
Ôn Nhĩ Nhã vui mừng khôn xiết, nước mắt lưng tròng: “Vậy chuyện của Vu thị …”
“Đợi trời sáng rồi nói chuyện.” Mỹ Ảnh nói: “Rốt cuộc hai người đều là người cũ trong phủ Thế tử, còn ta chỉ mới đến đây, rất nhiều chuyện khó có thể đưa ra kết luận. "
Cho dù Vu thị muốn dùng nàng làm mũi giáo, chẳng phải Ôn Nhĩ Nhã cũng có ý định tương tự sao? Từ khi Cải Trắng Nhỏ đến Vương phủ, thái độ của Tống Lương Thần đối với nàng dần dần thay đổi, dẫn đến địa vị của nàng trong phủ tăng vọt, nhất thời không ai có thể lay chuyển được.
Không ai có thể lay chuyển được, nhất thời cũng không ai muốn lay chuyển. Mọi người trong sân đêu là người khôn khéo, đều muốn lợi dụng nàng để tiêu diệt người khác trước, sau đó mới đối phó với nàng sau. Điều này ít rắc rối lại thuận tiện, an toàn vô hại.
Cho rằng nàng ngốc nghếch không nhìn thấu được sao?
"Đã muộn rồi, Nhĩ Nhã, ngươi bệnh nặng vừa mới khoẻ lại. Tốt nhất em nên nghỉ ngơi cho tốt." Mỹ Ảnh mang áo choàng bước ra ngoài: "Ngày mai chúng ta sẽ nói về những chuyện còn lại."
Ôn Nhĩ Nhã cau mày, nhìn Thẩm Mỹ Ảnh bước đi kiên định như vậy, muốn kéo cũng không kéo được, chỉ có thể uốn gối hành lễ: "Cung tiễn Thế tử phi."
Nàng đã sơ suất rồi, chỉ nghĩ đến việc giành lại quyền lực vào tay mình mà quên mất rằng Thẩm Mỹ Ảnh mới là người mà nàng nên bợ đỡ nhất lúc này, trái lại để Vu thị cướp trước. Ninh Thuần Nhi thậm chí lại càng nhìn xa trông rộng, đã đối tốt với Thẩm Mỹ Ảnh ngay từ những ngày đầu.
Trước đây nàng đã đánh giá thấp bọn họ, nhưng giờ đã học được một bài học lớn như vậy! Quả nhiên, một khi có người lên ngôi vị Thế tử phi, mọi người đều không khỏi lộ ra đuôi cáo.
Về phần Thẩm Mỹ Ảnh, e rằng nàng sẽ khó sống yên ổn trong thời gian dài.
Cẩm Y và Ngọc Thực từ nơi khác trở về, vội vàng bẩm báo: "Chủ tử, không phát hiện ra điều gì bất thường cả."
Thẩm Mỹ Ảnh giơ chiếc áo choàng đẫm máu trong tay lên nói: “Các ngươi đương nhiên không tìm được gì bất thường, nó đang ở đây.”
Cẩm Y hít sâu một hơi: “Tìm được nó ở đâu?”
Mỹ Ảnh mỉm cười: "Nhiễu Lương Hiên."
"Lại là Nhiễu Lương Hiên?" Ngọc Thực cau mày: "Ôn chủ tử bất mãn Người đòi nàng năm trăm lạng bạc sao? Rốt cuộc lại dùng thủ đoạn này để hù dọa Người."
“ Ngược lại không phải là đối với ta bất mãn.” Lông mày Mỹ Ảnh khẽ động: "Tẩy Nghiễn Trì bên đó thế nào?”
"Vu chủ tử từ sớm đã ngủ rồi, lúc nô tỳ đến xem, bên đó cũng không có gì cả." Cẩm Y nói: "Nàng bị nô tỳ đánh thức, không ngừng hỏi chuyện gì xảy ra, đối với chủ tử, hình như rất quan tâm đến Người."
Mỹ Ảnh gật đầu: "Nếu như nàng đã quan tâm đến ta như vậy, vậy chúng ta hãy đến Tẩy Nghiễn Trì báo tin đi."
"Muộn như này rồi..." Ngọc Thực nhìn lên bầu trời: "Người không muốn về nghỉ ngơi sao? Gần đây dường như không thể ngủ được ngon giấc."
“Để có thể ngủ ngon trong vài ngày tới.” Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt buồn bã nói: “Chuyến này nhất định phải đi rồi.”
Vu Mộng Sương và Ôn Nhĩ Nhã muốn kẹp nàng vào giữa làm thanh thăng bằng, nàng không có sở thích này, hai người họ có đấu đá nhau ra sao cũng không sao, miễn là đừng dính líu đến nàng là được. Nàng chỉ muốn ăn ngon, ngủ yên và đếm tiền, nhưng lại lười làm việc khác.
Vu Mộng Sương còn chưa ngủ, vẫn mặc nguyên quần áo đứng ở cửa, cũng không biết đang đợi cái gì. Nhìn thấy Thẩm Mỹ Ảnh đi tới, trên mặt có chút kinh ngạc: "Thế tử phi muộn như vậy, sao còn chưa về nghỉ ngơi?"
Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã xảy ra chút chuyện. Ta mới vừa từ Nhiễu Lương Hiên qua đây."
Vu thị nhanh chóng đưa tay đỡ nàng đi vào phòng, lại rót một tách trà nóng, ngồi xuống nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi nhìn thấy Cẩm Y đi tới, vẻ mặt rất khẩn trương."
“Không phải chuyện gì to tát đâu.” Thẩm Mỹ Ảnh thở dài: “Chỉ là trong phủ vừa có người chết, còn có người giả làm ma để hù dọa ta. Ta sợ đến mức cả đêm không ngủ được, nên đi khắp phủ tìm người, cuối cùng đến Nhiễu Lương Hiên, nhìn thấy chiếc áo choàng dùng để giả ma bị ném vào góc tường ".
Vu thị cau mày: "Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra? Ôn tỷ tỷ tuy có chút cay nghiệt, nhưng cũng không thể có tâm tư ác độc như vậy. Bất quá Người chỉ cầm quyền mà thôi, năm lần bảy lượt đối với Người hạ thủ."
Thẩm Mỹ Ảnh chớp mắt nhìn nàng, sau đó cười nhẹ nói: "Ngươi cũng rất tốt bụng, thế mà lại tin tưởng Nhĩ Nhã. Nhĩ Nhã đó chắc chắn đã hiểu lầm nên vẫn nghi ngờ rằng ngươi đã gài bẫy nàng ấy."
“Cái gì?” Vu thị cau mày, lập tức đứng dậy: “Nàng ấy thế mà lại cho rằng thiếp thân đang muốn hại nàng ấy sao?”
“Đó là những gì nàng ấy đã nói khi ta sang đó, nên ta muốn sang đây để nghe ngươi nói.” Mỹ Ảnh nói: “Rốt cuộc, nếu chỉ nghe lời nói một phía, đó là không đủ để hiểu được chân tướng của sự việc."
Lồng ngực Vu thị vì tức giận mà phập phồng, nàng nói: "Thiếp thân luôn có gì nói đó, việc này nếu do thiếp thân làm, thiếp thân sẽ chết không yên thân!"
“ Ngươi đừng kích động.” Thẩm Mỹ Ảnh cười kéo nàng ngồi xuống: “Ta không biết vì sao giữa ngươi và Nhĩ Nhã lại đột nhiên xảy ra mâu thuẫn, nhưng dù sao chúng ta đều là hầu hạ Thế tử gia, vẫn phải nên dĩ hòa vi quý. Hiện tại, hiềm nghi lại đổ dồn lên hai người các ngươi, Gia cũng không có thời gian đi lo chuyện hậu viện, chuyện này chỉ còn cách ta phải điều tra thôi."
"Người nhất định phải tra ra rõ ràng!" Vu thị nói: "Thiếp thân chưa từng đắc tội Ôn chủ tử, không biết tội danh này từ đâu đưa đến, thiếp thân... Hôm nay đã luyện tập thư pháp bên hồ cả ngày, đã luyện theo cách Người đã nói, căn bản là không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác".
Thẩm Mỹ Ảnh vỗ vai nàng, thở dài: “Ta cũng tin ngươi. Dù sao ngươi cũng rất thích thư pháp, mà người thích thư pháp tấm lòng không thể xấu xa được, chỉ là… Nhĩ Nhã dù sao cũng là trắc phi, cao hơn nàng một cái đầu, nàng ấy nếu đưa ra được thứ gì làm chứng cứ, ta cũng không có cách để bảo vệ ngươi ".
Vu thị cau mày, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi cười khổ nói: “ Cuối cùng cũng là thấp hơn người một bậc, bỏ đi bỏ đi, Thế tử phi Người nên về nghỉ ngơi trước đi, thiếp thân lòng không làm chuyện xấu, nên cũng không sợ ma đến gõ cửa ".
Trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, nói một đằng lại làm một nẻo, nếu đổi thành một cô nương đơn thuần hơn đến, dễ dàng tin người, ở cùng những người lòng đầy căm phẫn, nói không chừng còn bị dẫn đến sa lầy.
Thẩm Mỹ Ảnh rời khỏi Tẩy Nghiễn Trì, trở về Tương Tư Uyển.
"Chủ tử cảm thấy, việc này đến cuối cùng là do ai làm?" Ngọc Thực giúp nàng thay áo, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Mỹ Ảnh nhìn chiếc áo đẫm máu nằm ở một bên phòng, nhẹ nhàng nói: "Ai làm cũng không quan trọng, bởi vì ta không bị doạ sợ, và họ cũng không phải đến vì ta."
“Điều quan trọng là khi xung quanh có người gây nhau, còn muốn lôi kéo ngươi vào nói lý, ngươi phải làm gì để tự bảo toàn bản thân và tránh xa tình huống đó”.
Ngọc Thực choáng váng.
“Ta khá sợ phiền phức.” Mỹ Ảnh lăn người lại, kéo chăn lên rồi lẩm bẩm: “Cho nên tốt nhất lần sau bọn họ làm gì cũng đừng dính líu đến ta, ai thua ai thắng đều không liên quan gì đến ta hết.”
Cái này... sao có thể không liên quan đến nàng? Ngọc Thực không nói nên lời, chủ tử của mình là Thế tử phi, nếu có người thực sự muốn tranh sủng, nàng bất luận thế nào cũng phải đứng ra chủ trì công đạo mới phải chứ, đúng không?
Sau những ồn ào cả đêm, Mỹ Ảnh cảm thấy rất mệt, ngay khi ngã vào gối đã ngủ thiếp đi, Cẩm Y, Ngọc Thực nhìn nàng, thổi đèn rồi lui xuống.
Sáng sớm hôm sau, đúng là không có gì đáng ngạc nhiên, Vu thị và Ôn Nhĩ Nhã đến Tương Tư Uyển từ rất sớm, đứng ở bên ngoài bốn mắt nhìn nhau, môi thương lưỡi kiếm.
"Đêm qua ta đã được mở mắt rồi." Ôn Nhĩ Nhã ngoài cười trong không cười nói: "Vu muội muội giỏi thủ đoạn."
Vu thị cau mày, sắc mặt rất khó coi: "Ôn tỷ tỷ nói chuyện âm dương quái khí như vậy nghe không có thú vị đâu. Nếu như muội muội đã làm sai ở đâu, Người cứ nói đừng ngại, hà tất phải vừa ăn cướp vừa la làng, giả vờ vô tội?"
"Ha." Ôn Nhĩ Nhã cười lạnh: "Mọi chuyện tự có Thế tử phi làm chủ, ta sao còn phải nói nhiều nữa làm gì? Nhưng ta vẫn phải chúc mừng muội muội, nghe nói lệnh đường cao thăng rồi, thật là đáng chúc mừng."
"Đa tạ Ôn tỷ tỷ, thiếp thân cũng đang chờ Thế tử phi đi ra làm chủ." Vu thị nhếch môi: "Là hồ ly, không thể giấu mãi được đuôi, tỷ tỷ thấy có đúng không?"
Ninh Thuần Nhi nhìn hai người trước mặt, nghe được thanh âm thú vị, đã lâu lắm không thấy ai tạo ra cảm giác hưng phấn thế này rồi!
Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, nhìn bộ dáng khoa trương của nàng, khóe miệng giật giật, gần như không khóc được nữa. Tuy nhiên, rốt cuộc cũng là một Ôn chủ tử đầy thủ đoạn, sau một hồi lúng túng, nàng nhanh chóng cụp mắt nói tiếp:
"Thiếp thân không phải là nói lời cường điệu. Thân mẫu của Vu thị mấy ngày nay vừa chuyển mình, trở thành chính thất của phó tướng Vu Tắc Hà của Tả quân. E rằng Vu thị sẽ không cam tâm làm một vị thị thiếp nhỏ bé, bắt đầu muốn leo lên, và viên đá lót đường tốt nhất, chính là thiếp thân ".
Trong phủ này không có công sinh người thừa kế, muốn leo lên chỉ có thể lấy lòng Thế tử hoặc giả Thế tử phi, gần đây Thế tử bận rộn suốt với chuyện quân doanh, cho nên tự nhiên đối với hậu viện không quan tâm nhiều, nên đường Thế tử phi rõ ràng dễ dàng hơn nhiều.
Trong viện này mọi người đều biết nàng có bất hoà với Thế tử phi, nên chỉ cần giẫm đạp nàng xuống, Vu thị có thể dễ dàng tạo dựng quan hệ với Thế tử phi.
Ôn Nhĩ Nhã hít một hơi thật sâu, vẻ mặt chân thành nói: “Bây giờ Gia không thương tiếc gì đến thiếp thân, nhưng lại quan tâm đến Người, điểm này sau này mọi người mới phát hiện ra, chẳng phải trước đó Vu thị cũng có nhiều ý kiến với Người sao? Có thực sự tin tưởng vào người này không? Người thật có thể tin tưởng một người thay đổi thái độ trong một khoảnh khắc mà không cần lý do không?".
Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày.
Yu thị tìm ra một điểm rất hay - thư pháp, và lợi dụng điểm này để khiến Thế tử phi lầm tưởng rằng nàng ngưỡng mộ mình từ tận đáy lòng nên đã thay đổi thái độ.
Nhưng Thế tử phi đã động chạm đến lợi ích của Vu gia nàng rồi, lợi ích ở trước mắt thì ngưỡng mộ có ý nghĩa gì? Nếu không có nguyên nhân sâu xa hơn, chẳng lẽ Vu thị lại để cho cháu trai mình mất đi miếng thịt béo bở này trong Thế tử phủ sao?
Về phần hộp trân châu, Ôn Nhĩ Nhã suy đi nghĩ lại nhiều lần cũng không hiểu tại sao, vốn tưởng rằng Thế tử phi tự làm mình bị thương, muốn hãm hại nàng, nhưng về sau mới phát hiện sự việc không đơn giản như vậy.
Nàng là người luôn giỏi sắp đặt nhưng không ngờ rằng nếu không chú ý, lại mắc vào mạng của một con nhện nhỏ.
“Thế tử phi nếu không tin thiếp thân, vậy hãy xem xem tối nay xảy ra chuyện gì đi.” Ôn Nhĩ Nhã nói: “Cái áo bị người ta ném ở đây, chẳng phải là cố ý hãm hại thiếp thân, dễ khiến Thế tử phi mang thiếp thân đuổi cùng giết tận sao? Nàng ta đứng ngoài cuộc, chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao?".
Nói vậy cũng rất có lý, những nô tài đứng đằng sau đều tin như vậy.
Mỹ Ảnh mỉm cười vỗ vỗ tay nàng: "Ngươi đừng căng thẳng, ta cũng không nghi ngờ ý tứ của ngươi. Dù sao chuyện này quá rõ ràng, ta khó có thể tin được."
Ôn Nhĩ Nhã vui mừng khôn xiết, nước mắt lưng tròng: “Vậy chuyện của Vu thị …”
“Đợi trời sáng rồi nói chuyện.” Mỹ Ảnh nói: “Rốt cuộc hai người đều là người cũ trong phủ Thế tử, còn ta chỉ mới đến đây, rất nhiều chuyện khó có thể đưa ra kết luận. "
Cho dù Vu thị muốn dùng nàng làm mũi giáo, chẳng phải Ôn Nhĩ Nhã cũng có ý định tương tự sao? Từ khi Cải Trắng Nhỏ đến Vương phủ, thái độ của Tống Lương Thần đối với nàng dần dần thay đổi, dẫn đến địa vị của nàng trong phủ tăng vọt, nhất thời không ai có thể lay chuyển được.
Không ai có thể lay chuyển được, nhất thời cũng không ai muốn lay chuyển. Mọi người trong sân đêu là người khôn khéo, đều muốn lợi dụng nàng để tiêu diệt người khác trước, sau đó mới đối phó với nàng sau. Điều này ít rắc rối lại thuận tiện, an toàn vô hại.
Cho rằng nàng ngốc nghếch không nhìn thấu được sao?
"Đã muộn rồi, Nhĩ Nhã, ngươi bệnh nặng vừa mới khoẻ lại. Tốt nhất em nên nghỉ ngơi cho tốt." Mỹ Ảnh mang áo choàng bước ra ngoài: "Ngày mai chúng ta sẽ nói về những chuyện còn lại."
Ôn Nhĩ Nhã cau mày, nhìn Thẩm Mỹ Ảnh bước đi kiên định như vậy, muốn kéo cũng không kéo được, chỉ có thể uốn gối hành lễ: "Cung tiễn Thế tử phi."
Nàng đã sơ suất rồi, chỉ nghĩ đến việc giành lại quyền lực vào tay mình mà quên mất rằng Thẩm Mỹ Ảnh mới là người mà nàng nên bợ đỡ nhất lúc này, trái lại để Vu thị cướp trước. Ninh Thuần Nhi thậm chí lại càng nhìn xa trông rộng, đã đối tốt với Thẩm Mỹ Ảnh ngay từ những ngày đầu.
Trước đây nàng đã đánh giá thấp bọn họ, nhưng giờ đã học được một bài học lớn như vậy! Quả nhiên, một khi có người lên ngôi vị Thế tử phi, mọi người đều không khỏi lộ ra đuôi cáo.
Về phần Thẩm Mỹ Ảnh, e rằng nàng sẽ khó sống yên ổn trong thời gian dài.
Cẩm Y và Ngọc Thực từ nơi khác trở về, vội vàng bẩm báo: "Chủ tử, không phát hiện ra điều gì bất thường cả."
Thẩm Mỹ Ảnh giơ chiếc áo choàng đẫm máu trong tay lên nói: “Các ngươi đương nhiên không tìm được gì bất thường, nó đang ở đây.”
Cẩm Y hít sâu một hơi: “Tìm được nó ở đâu?”
Mỹ Ảnh mỉm cười: "Nhiễu Lương Hiên."
"Lại là Nhiễu Lương Hiên?" Ngọc Thực cau mày: "Ôn chủ tử bất mãn Người đòi nàng năm trăm lạng bạc sao? Rốt cuộc lại dùng thủ đoạn này để hù dọa Người."
“ Ngược lại không phải là đối với ta bất mãn.” Lông mày Mỹ Ảnh khẽ động: "Tẩy Nghiễn Trì bên đó thế nào?”
"Vu chủ tử từ sớm đã ngủ rồi, lúc nô tỳ đến xem, bên đó cũng không có gì cả." Cẩm Y nói: "Nàng bị nô tỳ đánh thức, không ngừng hỏi chuyện gì xảy ra, đối với chủ tử, hình như rất quan tâm đến Người."
Mỹ Ảnh gật đầu: "Nếu như nàng đã quan tâm đến ta như vậy, vậy chúng ta hãy đến Tẩy Nghiễn Trì báo tin đi."
"Muộn như này rồi..." Ngọc Thực nhìn lên bầu trời: "Người không muốn về nghỉ ngơi sao? Gần đây dường như không thể ngủ được ngon giấc."
“Để có thể ngủ ngon trong vài ngày tới.” Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt buồn bã nói: “Chuyến này nhất định phải đi rồi.”
Vu Mộng Sương và Ôn Nhĩ Nhã muốn kẹp nàng vào giữa làm thanh thăng bằng, nàng không có sở thích này, hai người họ có đấu đá nhau ra sao cũng không sao, miễn là đừng dính líu đến nàng là được. Nàng chỉ muốn ăn ngon, ngủ yên và đếm tiền, nhưng lại lười làm việc khác.
Vu Mộng Sương còn chưa ngủ, vẫn mặc nguyên quần áo đứng ở cửa, cũng không biết đang đợi cái gì. Nhìn thấy Thẩm Mỹ Ảnh đi tới, trên mặt có chút kinh ngạc: "Thế tử phi muộn như vậy, sao còn chưa về nghỉ ngơi?"
Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã xảy ra chút chuyện. Ta mới vừa từ Nhiễu Lương Hiên qua đây."
Vu thị nhanh chóng đưa tay đỡ nàng đi vào phòng, lại rót một tách trà nóng, ngồi xuống nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi nhìn thấy Cẩm Y đi tới, vẻ mặt rất khẩn trương."
“Không phải chuyện gì to tát đâu.” Thẩm Mỹ Ảnh thở dài: “Chỉ là trong phủ vừa có người chết, còn có người giả làm ma để hù dọa ta. Ta sợ đến mức cả đêm không ngủ được, nên đi khắp phủ tìm người, cuối cùng đến Nhiễu Lương Hiên, nhìn thấy chiếc áo choàng dùng để giả ma bị ném vào góc tường ".
Vu thị cau mày: "Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra? Ôn tỷ tỷ tuy có chút cay nghiệt, nhưng cũng không thể có tâm tư ác độc như vậy. Bất quá Người chỉ cầm quyền mà thôi, năm lần bảy lượt đối với Người hạ thủ."
Thẩm Mỹ Ảnh chớp mắt nhìn nàng, sau đó cười nhẹ nói: "Ngươi cũng rất tốt bụng, thế mà lại tin tưởng Nhĩ Nhã. Nhĩ Nhã đó chắc chắn đã hiểu lầm nên vẫn nghi ngờ rằng ngươi đã gài bẫy nàng ấy."
“Cái gì?” Vu thị cau mày, lập tức đứng dậy: “Nàng ấy thế mà lại cho rằng thiếp thân đang muốn hại nàng ấy sao?”
“Đó là những gì nàng ấy đã nói khi ta sang đó, nên ta muốn sang đây để nghe ngươi nói.” Mỹ Ảnh nói: “Rốt cuộc, nếu chỉ nghe lời nói một phía, đó là không đủ để hiểu được chân tướng của sự việc."
Lồng ngực Vu thị vì tức giận mà phập phồng, nàng nói: "Thiếp thân luôn có gì nói đó, việc này nếu do thiếp thân làm, thiếp thân sẽ chết không yên thân!"
“ Ngươi đừng kích động.” Thẩm Mỹ Ảnh cười kéo nàng ngồi xuống: “Ta không biết vì sao giữa ngươi và Nhĩ Nhã lại đột nhiên xảy ra mâu thuẫn, nhưng dù sao chúng ta đều là hầu hạ Thế tử gia, vẫn phải nên dĩ hòa vi quý. Hiện tại, hiềm nghi lại đổ dồn lên hai người các ngươi, Gia cũng không có thời gian đi lo chuyện hậu viện, chuyện này chỉ còn cách ta phải điều tra thôi."
"Người nhất định phải tra ra rõ ràng!" Vu thị nói: "Thiếp thân chưa từng đắc tội Ôn chủ tử, không biết tội danh này từ đâu đưa đến, thiếp thân... Hôm nay đã luyện tập thư pháp bên hồ cả ngày, đã luyện theo cách Người đã nói, căn bản là không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác".
Thẩm Mỹ Ảnh vỗ vai nàng, thở dài: “Ta cũng tin ngươi. Dù sao ngươi cũng rất thích thư pháp, mà người thích thư pháp tấm lòng không thể xấu xa được, chỉ là… Nhĩ Nhã dù sao cũng là trắc phi, cao hơn nàng một cái đầu, nàng ấy nếu đưa ra được thứ gì làm chứng cứ, ta cũng không có cách để bảo vệ ngươi ".
Vu thị cau mày, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi cười khổ nói: “ Cuối cùng cũng là thấp hơn người một bậc, bỏ đi bỏ đi, Thế tử phi Người nên về nghỉ ngơi trước đi, thiếp thân lòng không làm chuyện xấu, nên cũng không sợ ma đến gõ cửa ".
Trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, nói một đằng lại làm một nẻo, nếu đổi thành một cô nương đơn thuần hơn đến, dễ dàng tin người, ở cùng những người lòng đầy căm phẫn, nói không chừng còn bị dẫn đến sa lầy.
Thẩm Mỹ Ảnh rời khỏi Tẩy Nghiễn Trì, trở về Tương Tư Uyển.
"Chủ tử cảm thấy, việc này đến cuối cùng là do ai làm?" Ngọc Thực giúp nàng thay áo, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Mỹ Ảnh nhìn chiếc áo đẫm máu nằm ở một bên phòng, nhẹ nhàng nói: "Ai làm cũng không quan trọng, bởi vì ta không bị doạ sợ, và họ cũng không phải đến vì ta."
“Điều quan trọng là khi xung quanh có người gây nhau, còn muốn lôi kéo ngươi vào nói lý, ngươi phải làm gì để tự bảo toàn bản thân và tránh xa tình huống đó”.
Ngọc Thực choáng váng.
“Ta khá sợ phiền phức.” Mỹ Ảnh lăn người lại, kéo chăn lên rồi lẩm bẩm: “Cho nên tốt nhất lần sau bọn họ làm gì cũng đừng dính líu đến ta, ai thua ai thắng đều không liên quan gì đến ta hết.”
Cái này... sao có thể không liên quan đến nàng? Ngọc Thực không nói nên lời, chủ tử của mình là Thế tử phi, nếu có người thực sự muốn tranh sủng, nàng bất luận thế nào cũng phải đứng ra chủ trì công đạo mới phải chứ, đúng không?
Sau những ồn ào cả đêm, Mỹ Ảnh cảm thấy rất mệt, ngay khi ngã vào gối đã ngủ thiếp đi, Cẩm Y, Ngọc Thực nhìn nàng, thổi đèn rồi lui xuống.
Sáng sớm hôm sau, đúng là không có gì đáng ngạc nhiên, Vu thị và Ôn Nhĩ Nhã đến Tương Tư Uyển từ rất sớm, đứng ở bên ngoài bốn mắt nhìn nhau, môi thương lưỡi kiếm.
"Đêm qua ta đã được mở mắt rồi." Ôn Nhĩ Nhã ngoài cười trong không cười nói: "Vu muội muội giỏi thủ đoạn."
Vu thị cau mày, sắc mặt rất khó coi: "Ôn tỷ tỷ nói chuyện âm dương quái khí như vậy nghe không có thú vị đâu. Nếu như muội muội đã làm sai ở đâu, Người cứ nói đừng ngại, hà tất phải vừa ăn cướp vừa la làng, giả vờ vô tội?"
"Ha." Ôn Nhĩ Nhã cười lạnh: "Mọi chuyện tự có Thế tử phi làm chủ, ta sao còn phải nói nhiều nữa làm gì? Nhưng ta vẫn phải chúc mừng muội muội, nghe nói lệnh đường cao thăng rồi, thật là đáng chúc mừng."
"Đa tạ Ôn tỷ tỷ, thiếp thân cũng đang chờ Thế tử phi đi ra làm chủ." Vu thị nhếch môi: "Là hồ ly, không thể giấu mãi được đuôi, tỷ tỷ thấy có đúng không?"
Ninh Thuần Nhi nhìn hai người trước mặt, nghe được thanh âm thú vị, đã lâu lắm không thấy ai tạo ra cảm giác hưng phấn thế này rồi!