• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Mỹ Ảnh ha ha cười, ngồi ở mép giường nhìn hắn nói: “Cơ hội có rất nhiều, đối với một người nữ lưu yếu đuối như ta, ngươi chỉ cần tùy tiện ném dao qua, nói không chừng ta sẽ chết.”

"Thế thì có gì thú vị?" Tống Lương Dạ hơi ngước mắt lên: "Ta vẫn là thích nhìn tẩu tẩu chật vật để sống sót. Được nhìn thấy vậy ta mới cực kỳ vui."

Tên biến thái này! Mỹ Ảnh thật muốn đá vào khuôn mặt yêu dã của hắn, hắn đến cuối cùng nghĩ sao về mạng người? Khi bị dìm xuống hồ, Yến Vương và đoàn tùy tùng đều đã rời đi, nhưng hắn vẫn đứng đó một bên như một con kền kền, nếu không kiên dè hắn, nàng đã không phải ăn nhiều bùn như vậy.

Cẩm Y không biết là sợ hay là tức giận, thân thể khẽ run lên, nói: "Nhị gia tự trọng, Gia ngày mai sẽ quay về."

"Ừm, ta nghe thấy rồi." Tống Lương Dạ mỉm cười: "Quay về thì thế nào?"

Cẩm Y nghiến răng nhìn, chằm chằm vào hắn, Tống Lương Dạ cười khinh một tiếng rồi biến mất khỏi cửa sổ như một bóng ma.

"Chủ tử yên tâm. Đêm nay hai người chúng ta đều canh gác, bên ngoài đã bố trí gia đinh." Ngọc Thực nói: "Người cứ an tâm ngủ."

Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, cởi áo ngoài rồi nằm xuống giường. Cẩm Y bước đến bên cửa sổ, đang định khóa cửa sổ thì nhìn thấy thứ gì đó, hoảng sợ hét lên.

"Có chuyện gì vậy?" Ngọc Thực vội vàng đi tới nhìn xem, Mỹ Ảnh đứng dậy, nhìn hai nha hoàn đang ngơ ngác đứng bên cửa sổ.

“Nhìn thấy cái gì vậy?” Thẩm Mỹ Ảnh tò mò, nhịn không được chạy tới nhìn xem.

Máu đỏ thẩm lan ra bệ cửa sổ, chính nơi Tống Lương Dạ vừa nằm. Thẩm Mỹ Ảnh cau mày, lại nhìn nhìn ra ngoài, trên mặt đất còn có chút đỏ sậm.

Tống Lương Dạ đã làm gì? Lưu lại nhiều máu như vậy?

Dù thế nào đi nữa, người đàn ông này đã cố gắng làm hại nàng nhiều lần, nàng không hề có chút thương cảm nào với hắn ta.

Đóng cửa sổ và khóa lại, Mỹ Ảnh nói: "Hai người có thể nghỉ ngơi trên trường kỷ đi, không có gì to tát đâu."

“Vâng.” Cẩm Y và Ngọc Thực sợ hãi liếc nhìn cửa sổ, kiểm tra chốt cửa lần nữa rồi nằm xuống trường kỷ.

Vì đi ngủ quá muộn, nên khi tỉnh dậy thì đã gần trưa, tim Mỹ Ảnh đập thình thịch, đang lo lắng nhà bếp lại không nấu ăn thì Cẩm Y đã mang điểm tâm đến rồi:

"Chủ tử, Vương gia sáng sớm đã mang Giang thị hồi Vương phủ, căn dặn không cần gọi Người dậy, cũng giải thích cho người trong phủ về chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm."

Tốt vậy sao?

Mỹ Ảnh gật đầu, đứng dậy cầm mấy cái bánh ngọt ăn: “Sao hôm nay trong bếp lại tự giác thế?”

Cẩm Y nói: "Ôn chủ tử đã đến chỉ thị từ sáng sớm, nói Người quá mệt mỏi nên giúp Người làm ít chuyện."

Ôn Nhĩ Nhã? Mỹ Ảnh hai mắt sáng lên, đây đúng là chuyện tốt, dù sao trong phủ mọi người cũng đều nghe lời nàng ấy, nếu nàng ấy có thể giúp được thì tốt quá.



"Chủ tử, nô tỳ cảm thấy Người cần phải cẩn thận hơn." Ngọc Thực nhỏ giọng nói: "Ôn chủ tử là người đã quen với việc nắm quyền, nếu Người để nàng quản sự, nô tỳ sợ rằng nàng sẽ lấy sổ sách từ trong tay Người đoạt về ".

Trước đây cũng vậy, Tống Lương Thần muốn đổi người quản lý sổ sách nên đưa sổ sách cho Ninh Thuần Nhi, tuy nhiên Ninh Thuần Nhi cũng là tay chân lúng túng, Ôn Nhĩ Nhã đến giúp nàng, nàng còn mười phần cảm kích, kết quả là mọi việc lớn nhỏ quyền quyết định dần dần về tay Ôn Nhĩ Nhã, Ninh Thuần Nhi cuối cùng không muốn cũng phải giao trả lại sổ sách.

Đây là bản sự của Ôn Nhĩ Nhã, trời sinh có tài quản lý.

Thẩm Mỹ Ảnh cắn một miếng điểm tâm, nói: "Không sao, ta tự biết nặng nhẹ."

Ôn Nhĩ Nhã sắp xếp xong nhà bếp, đang định đến hậu viện thì bị Tần đại trù ngăn lại.

"Ôn chủ tử." Tần đại trù nháy mắt ra hiệu nói: "Người mau nói rõ đi, Thế tử phi thế mà mang việc mua đồ trong bếp giao cho Oa Cự rồi. Nhìn xem, rau củ mua về đều là thứ này đây, đều không có độ tươi như trước nữa..."

Ôn Nhĩ Nhã nhướng mày: "Đổi người mua rồi sao?"

"Đúng vậy", Tần đại trù bất mãn nói: “Thế tử phi này là không tin tưởng chúng ta, Oa Cự đó từ lần trước ăn thịt vịt do Thế tử phi nấu, thế là như ma vậy đi theo giúp đỡ Thế tử phi. Chúng ta nói cũng đã nói rồi nhưng đều không chịu nghe."

Ôn Nhĩ Nhã quay đầu lại nhìn mấy đĩa thức ăn đặt cạnh bếp. Kỳ thực công bằng mà nói, món ăn này tươi hơn trước rất nhiều, tuy nhiên Thế tử phi hẳn không biết rằng, những người được phân công đi mua đồ ăn trước đó đều có quan hệ thân thích với Vu thị, việc mua đồ cũng là mua ở những cửa hàng của thân thích nhà nàng ấy, tùy tiện đổi người như này, Vu thị e là lại sẽ làm ầm ĩ lên đây.

“Ta đi cùng Thế tử phi nói chuyện một chút.” Ôn Nhĩ Nhã nhẹ nhàng nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Tần đại trù cười, lau lau tay: "Người còn quản sự thì người phía dưới được thoải mái rồi!"

"Còn không phải sao?" Phủ Cầm cười khinh nói, "Trên dưới trong phủ này, có ai là không phục chủ tử ta chứ?"

"Phủ Cầm." Ôn Nhĩ Nhã liếc nàng một cái: "Cẩn thận lời nói."

Phủ Cầm mím mím môi, cúi đầu. Ôn Nhĩ Nhã vỗ vỗ nàng: "Đi, thỉnh an Thế tử phi đi."

"Vâng."

Nơi Tương Tư Uyển, Mỹ Ảnh đang đối chiếu sổ sách, hôm nay hai nha hoàn đi mua hàng báo cáo chi phí, chiếu theo bảng giá nàng đưa ra thì không tiêu tốn lắm, mua đầy đủ thức ăn cho một ngày ở nhà bếp cũng chỉ tốn một lượng tám đồng bạc, thêm một ít hoa cỏ ở hậu viện, cũng không quá bốn đồng bạc.

Loại chi tiêu này thỏa đáng hơn nhiều, tổng cộng mỗi tháng chi tiêu chỉ khoảng hai đến ba trăm lượng. Mỹ Ảnh hài lòng gật gật đầu, vừa đóng sổ lại thì Ôn Nhĩ Nhã bước vào.

"Thế tử phi." Ôn Nhĩ Nhã hành lễ, trên mặt tươi cười: "Thiếp thân tới thỉnh an."

“A, ta vừa nhắc đến ngươi đây.” Thẩm Mỹ Ảnh nhiệt tình đưa tay kéo nàng ngồi một bên: “Nghe nói sáng nay chuyện trong bếp là do ngươi sắp xếp?”

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt một chút, sau đó lập tức vẻ mặt kinh hãi: "Thiếp thân chỉ muốn chia sẻ nỗi lo lắng của Thế tử phi, nếu như đã mạo phạm..."

“Không mạo phạm, không mạo phạm.” Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười nói: “Ta còn muốn cảm tạ ngươi.”



“Thế tử phi lòng dạ rộng lượng.” Ôn Nhĩ Nhã thở phào nhẹ nhõm: “Thiếp thân hôm qua nhìn thấy Thế tử phi chịu tội, hôm nay chắc chắn không thể dậy sớm được nên đã tự mình giúp sắp xếp, Người không phiền là tốt rồi "

"Ta không những không phiền, còn muốn nhờ ngươi giúp." Mỹ Ảnh cười, mở miệng nói: "Nếu ngươi có thể rảnh rỗi, sau này mọi việc sắp xếp nhà bếp đều giao cho ngươi, thế nào? "

Ôn Nhĩ Nhã trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại rất xấu hổ: "Cái này... Gia không phải để Người chưởng quản hậu viện sao?"

“Ta chỉ có một mình, cũng không thể phân thân ra được". Mỹ Ảnh nói, “Có người giúp ta thì dễ dàng hơn.”

Những lời này, giống hệt như những gì Ninh Thuần Nhi đã nói trước đó, Ôn Nhĩ Nhã do dự một chút, bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy việc sắp xếp bữa ăn, mua đồ nhà bếp đều giao cho thiếp thân sao?"

"Không cần mua gì cả, ta đã an bài người xong, ngươi cứ quản việc chuẩn bị bữa ăn là được."

Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Ôn Nhĩ Nhã cứng lại, sau đó mím môi nói: “Thiếp thân vừa mới vào bếp một chuyến, nghe thấy có người bất mãn với an bài thu mua hiện tại. Thế tử phi, thu mua ban đầu không tốt sao?"

“Tốt chứ, nhưng hơi đắt.” Mỹ Ảnh đưa bảng giá cho nàng: “Mua tất cả đồ không đến ba lượng bạc, nếu là trước đây sẽ phải mua với giá mười lượng, vậy nên ta mới đổi.”

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, cầm lấy bảng giá nhìn xem, trong lòng trầm xuống, sau đó nói: "Ai đưa bảng giá này cho Thế tử phi? Sợ là viết bừa đi? Đồ rẻ như vậy mua ở đâu ra chứ?"

Thẩm Mỹ Ảnh cười rạng rỡ với nàng: “Đây là giá cả ta tự thân ra ngoài đi hỏi trực tiếp.”

Đến cuối cùng là ai viết bừa?

Ôn Nhĩ Nhã nghẹn ngào, không nói nữa: "Thì ra... Thiếp thân cũng bị bọn họ lừa gạt rồi, vậy đổi cứ đổi đi. Chỉ là nếu thương gia cung hàng đều phải đổi, thiếp thân lo sẽ có rắc rối."

“Có chuyện gì thì cứ đến tìm ta.” Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Ta vẫn ở trong phủ, không ra ngoài.”

Ôn Nhĩ Nhã: "..."

Thế tử phi này không hiểu thế sự, lại keo kiệt như vậy, có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục không? Ôn Nhĩ Nhã vốn định nói thêm vài lời, nhưng sau đó nghĩ lại rồi bỏ qua, đây không phải là việc nàng ra mặt, tự nhiên sẽ có người không nhịn được.

"Dì Tứ, Người phải làm chủ thay điệt nhi!"

Tẩy Nghiễn Trì, tầng hai.

Vu Phu Tuyền đang quỳ trước Vu Mộng Sương, một vốc nước mắt một vốc nước mũi nói: "Tức phụ điệt nhi Người thân đang hoài thai, Thế tử phi vừa đến đã cắt đứt đường sống của điệt nhi, hài tử này sẽ sống ra sao đây? Hương hoả Vu gia ta phải làm sao đây?"

Vu Mộng Sương tâm bình khí hoà viết xong một chữ, sau đó đặt bút lông xuống, cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vốn dĩ thịt và rau trong phủ Thế tử đều là mua ở chỗ điệt nhi, Thế tử gia đều biết, cũng đồng ý! Nhưng bây giờ Thế tử phi trực tiếp phái người ra chợ mua. Cửa hàng của điệt nhi cả ngày nay đều không có mở hàng! Một văn tiền thu vào cũng đều không có a!"

"Không phải từ lâu đã đến chỗ của ngươi mua sao? Tại sao phải đổi?" Vu Mộng Sương không vui nói: "Ta đi hỏi Thế tử phi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK