• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu La Y sững sờ một hồi, sau đó giơ tay lên trước mặt nhìn kỹ.

Cuộc sống thực sự thay đổi trong nháy mắt, những người những thứ mà nàng phụ thuộc vào sụp đổ chỉ trong một đêm, nàng giờ chỉ lẻ loi một mình, đã bao nhiêu ngày rồi nàng không được ngủ ngon như vậy.

Mà đêm qua, nàng thậm chí còn sinh ra ảo giác nghĩ rằng mình vẫn ổn.

Liễu La Y chậm rãi đứng dậy, trên người nàng rơi xuống một chiếc áo choàng đen, trên giường chất đống vải lụa mỏng manh, còn có đồ ăn tối hôm qua chưa ăn hết, còn có một bát nước ấm.

Liễu La Y vốn dĩ đang ảm đạm bổng nhiên có thần thái, nàng dường như run rẩy cầm lấy mãnh áo kia.

Trên áo dường như còn lưu lại độ ấm thuộc về người kia.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Liễu La Y bổng chốc trừng to hai mắt, trong tiềm thức muốn trốn, nhưng vừa chân chạm đất liền do dự.

Chẳng lẻ, là cái người đêm qua?

Một tiếng đẩy cửa kẻ kẹt vang lên, một chân duỗi tiến vào trong, người vừa tới thân hình thon dài, trên người vận đồ đen, trên mặt cũng bọc kín như vậy.

Chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn quen mắt nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo.

Người mặc đồ đen nhìn thấy Liễu La Y ngồi ngay ngắn ở đó, rõ ràng là sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, nhíu mày, có người tới đây trước?

Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy khủng hoảng, trước đó hắn còn tưởng rằng Liễu La Y chỉ có một mình, không bao giờ có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Liễu La Y ngồi ở trên giường cảm nhận được một trận áp lực, nàng nắm chặt áo choàng, cảnh giác thu người lại.


Nhưng trong lòng vẫn có một tia hi vọng, có thể là bởi vì hơi ấm dịu dàng đêm qua, người nọ cũng bận một thân đồ đen.

"Là ngươi phải không?" – Liễu La Y nhỏ giọng hỏi.

Quả nhiên có gian tình! Lục Vân Khuê nghĩ thầm.

Hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình trong lòng nghĩ đến người khác, tức giận không ngừng tác động đến lý trí của hắn ta, trong đầu hắn không ngừng gào thét.

Tiến đến, để cho nàng trở thành nữ nhân của mình một cách triệt để! Để nàng cam tâm tình nguyện phục tùng mình, sẽ không bao giờ trốn thoát nữa.

Liễu La Y cảm giác được có gì đó không đúng, nàng theo bản năng ôm chặt lấy áo choàng đen, bao chặt lấy thân thể.

Cùng lúc đó, Uất Trì Li đang duỗi chân dài bước đến, nhe răng cười toe toét.

"Tân Nhiên, ngươi có thể ôn nhu chút không, ta kêu ngươi tìm nước lạnh, ngươi đi đâu tìm nước về mà lạnh muốn chết!".

Tân Nhiên liếc nhìn Uất Trì Li một cái, khích lệ khuyên nhủ: "Công chúa, mùa đông đá viên được cất giữ trong hầm để đá của hoàng cung, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có được một ít, lúc mà người được gã đến đây hòa thân, hoàng đế vì để người thích ứng với cái nóng mùa hạ của Trung nguyên, đặc biệt phê chuẩn cho người mỗi tháng đều nhận được đá viên, người đều quên rồi sao?"

Uất Trì Li vừa gào thét vừa ậm ừ, nghĩ ai mà nhớ được những chi tiết nhỏ này khi đọc cuốn sách này chứ.

Kiếp trước tốt xấu gì nàng cũng là một nhà thám hiểm nổi tiếng, bị thương là chuyện hết sức bình thường, chỉ là bây giờ bị hoán đổi vào cơ thể khác, sự nhận biết về cảm giác ngược lại nhạy hơn bình thường.

Không biết nguyên chủ lúc cưỡi ngựa bắn cung bị thương có phải đau như vậy không.

Bất quá Liễu La Y cũng có một nửa trách nhiệm, nàng nhìn yểu điệu, ai biết được động thủ giống như tiểu bá vương, thật hung dữ, chỉ đá có một cái mà chân của nàng đau đến như vậy.

Uất Trì Li mím môi kéo váy đến đùi, khổ sở nhìn chỗ sưng tấy và đỏ lớn trên chân của mình.

Uất Trì Li vốn đã cao, hai chân thẳng tắp thon thả, vững chắc, không một chút mỡ, giờ ung dung đặt ở trên ghế, váy bị vén lên, quả thật có chút, quyến rũ.

Nàng là sự kết hợp của sự quyến rũ và ngổ ngáo mà không có chút mâu thuẫn.

Nhưng bản thân Uất Trì Li trước nay không phát hiện ra, tiện thể nàng không để ý loay hoay chỉnh tóc.

Khi Tân Nhiên nhìn lên, mặt nàng lập tức đỏ bừng như tôm luộc, vội vàng cúi đầu, mắt nhìn mũi nhìn tim.

"Công chúa, tuy trong phòng chỉ có hai người, người và ta, nhưng người tốt xấu gì cũng nên chú ý dáng vẻ của mình..." – Tân Nhiên lẩm bẩm nói.

Nhưng trong lòng nàng thừa nhận, đôi chân của công chúa nhà nàng, đẹp hơn bất kỳ nữ tử nào.

"Ồ?" – Uất Trì Li liếc nhìn Tân Nhiên, sau đó vén váy bên kia, thuận tiện xắn quần lên đùi.

Tân Nhiên:...

Làm sao mới có thể để công chúa nhà nàng bỏ thói ngổ ngáo đây?

"Bất quá công chúa, mấy ngày rồi không thấy cô gia xuất hiện, sao người một chút cũng không lo lắng?" – Tân Nhiên ngập ngừng hỏi.

"Tốt nhất hắn cũng đừng bao giờ xuất hiện nữa" – Uất Trì Li nói, nàng đột nhiên nhấc mắt "Hôm nay phải nghĩ ngơi tắm rửa thật tốt".

Tân Nhiên gật gù.

Uất Trì Li vỗ mạnh vào trán, nàng gần như quên mất, mấy ngày qua nàng đã dặn dò Tân Nhiên châm thuốc vào đồ ăn cho Lục Vân Khuê, để đến tối hắn sẽ ngủ say như lợn chết, nhưng ban ngày nàng nghỉ ngơi lại quên mất chuyện này.

Nàng không thể để nổ lực trong mấy ngày qua trở nên lãng phí!

Lòng nàng như ngưng trệ, từ trên ghế bật dậy, nàng thuận lợi cầm bộ hắc y, vài bước chạy ra khỏi cửa, để lại Tân Nhiên đang ôm mấy viên nước đá, đứng tại chỗ.

Khi đến ngoài sân phòng Liễu La Y, áo mủ của nàng đã chỉnh tề, tuy rằng ban ngày vẫn che mặt dễ làm người khác để ý, nhưng không có cách nào khác.

Bên ngoài cửa có hai gã sai vặt canh cửa, ăn không ngồi rồi ngửa đầu nhìn bầu trời.

Uất Trì Li che giấu hơi thở, chạm vào chân tường dò đi tới, đấm một cái vào gáy của một tên, người đó rít lên, nặng nề ngã xuống, bụi bặm tung bay.

Trước khi người kia kịp hét lên, Uất Trì Li đã đá vào chân hắn ta, hắn lăn hai lần trên mặt đất và ngất xỉu.

Uất Trì Li xoa xoa nắm tay, trong lòng mặc niệm một câu xin lỗi, sau đó nhanh chóng bước vào trong.

Vì đã ngụy trang kỹ lưỡng, cho nên Uất Trì Li cũng không sợ bị lộ, nghênh ngang bước vào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Vân Khuê, hai người mặc đồ đen nhìn nhau từ xa, không khí nhất thời có chút choáng ngợp.

"Đột nhập vào hậu viện Lục gia, hay cho sự dũng cảm của ngươi, ngươi là ai?" – Lục Vân Khuê nhìn Uất Trì Li từ trên xuống dưới, ánh mắt tàn nhẫn.

Uất Trì Li mặc kệ lời hắn nói, chỉ lắc đầu, xòe tay rồi quay lại nhìn Liễu La Y, thấy nàng không bị hư hao gì, biết được Lục Vân Khuê vẫn chưa kịp ra tay, lúc này nàng mới yên tâm.

Ngay khi Lưu Liễu La Y nghe thấy giọng nói kia, trong lòng liền biết đó là Lục Vân Khuê, vẻ mặt nàng trở nên chán ghét hơn một chút, ánh mắt nàng cũng lạnh xuống.

Lục Vân Khuê tự biết thân phận đã bại lộ, thẹn quá hóa giận nói: "Người đâu, bắt tên tiểu tặc này ném ra ngoài cho ta!".

Một trận im lặng, không ai để ý.

Uất Trì Li cười trộm trong lòng, nhưng nàng không biểu lộ ra trên khuôn mặt, nàng nhìn xung quanh, rút ​​ra một cây chổi từ trong góc, kéo nó ra phía sau, chậm rãi đi về phía Lục Vân Khuê.

Lục Vân Khuê dù sao cũng là một tên thư sinh yếu ớt, chưa từng tập võ, hiện giờ gọi hạ nhân không ai tới, chính hắn cũng hoảng sợ, vội lui về sau.

"Ngươi muốn làm gì, ta là quan viên trong triều, nếu như hôm nay ngươi gây bất lợi cho ta, sau này nhất định sẽ cho ngươi ăn không ít khổ!"

Vừa dứt lời, Lục Vân Khuê vấp phải cái bàn đặt cạnh giường, vừa đặt mông ngồi xuống giường, Liễu La Y kêu lên sợ hãi, vùng vẫy muốn ra khỏi giường.

Nàng nghĩ lại mà rùng mình đứng giữa hai người họ, bắt gặp ánh mắt của Uất Trì Li.

"Liễu La Y, mau tới bên cạnh ta, coi chừng hắn làm ngươi bị thương!" – Lục Vân Khuê thấp giọng quát.

Liễu La Y dừng lại bước chân, xoay người nhìn Lục Vân Khuê, rồi quay sang nhìn Uất Trì Li, hai chân chậm chạp di chuyển.

"La Y, lại đây" – Lục Vân Khuê nhìn thấy Liễu La Y do dự, trong lòng hắn càng khủng hoảng, buộc phải nói nhỏ nhẹ, đưa tay về phía Liễu La Y.

Sao không sớm làm như vậy đi, bây giờ mới biết nói tiếng người? Uất Trì Li khinh khỉnh, trợn mắt nhìn lên.

Trái tim Liễu La Y lúc này đảo loạn đến long trời lỡ đất, tuy người mặc đồ đen đứng đằng kia lúc này trông có vẻ xâm phạm, nhưng nàng chung quy không thể quên được khoảnh khắc ấm áp đêm qua.

Giống như, hạn hán kéo dài chờ được cơn mưa.

Nàng lại bắt gặp ánh mắt của Uất Trì Li.

Uất Trì Li đưa tay về phía nàng, Liễu La Y không biết bản thân bị làm sao, thế nhưng hai chân không nghe sai bảo đi về phía của Uất Trì Li.

Lục Vân Khuê phía sau thấy thế, trong lòng quýnh lên, đi tới muốn túm Liễu La Y, ai ngờ chưa nắm được góc áo của Liễu La Y, đã bị Uất Trì Li tiến lên đạp một cước lùi về, lại lần nữa ngã trên giường, áo quần tóc tai rối tung, thập phần nhếch nhác.

Cùng lúc đó, Uất Trì Li một tay nắm lấy cánh tay Liễu La Y, đem nàng bảo hộ vững vàng ở sau lưng.

Uất Trì Li không thấy được là, Liễu La Y để mặc cho nàng nắm tay nàng ấy, ở sau lưng Uất Trì Li cắn chặt môi.

Liễu La Y cụp mắt nhìn bàn tay kia, hai má ửng hồng, ngón tay kia thon dài trắng nõn rất có lực, dường như không phân biệt được đó là nam hay nữ.

Thấy không thể kéo được Liễu La Y về, ánh mắt láo liên, nghĩ rằng hảo hán sẽ không chịu thiệt, dứt khoát đứng lên chạy nhanh tới cửa.

Uất Trì Li bị hành động của hắn chọc cười, nàng khẽ khịt mũi, đột nhiên vọt tới, nghiêm mặt đóng cửa lại, kề dao vào cổ hắn.

Lục Vân Khuê kêu lên một tiếng, rầm ngã xuống đất.

Thân thể Liễu La Y khẽ run lên, cô ngẩng đầu nhìn hắc y nhân trước mặt, chỉ thấy nàng rất bình tĩnh, bước tới nhấc cổ áo Lục Vân Khuê lên, kéo lê hắn ta đến trước mặt Liễu La Y.

Liễu La Y lùi lại một bước, bối rối giương mắt lên, nhẹ giọng nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Uất Trì Li thực hiện một động tác mạnh.

Nàng thật sự không thể chịu đựng nổi cái loại cặn bã này, tuy nhất thời không thể chỉnh đốn hắn, nhưng có thể để Liễu La Y trút giận cũng tốt.

Lục Vân Khuê cũng không có choáng váng hoàn toàn, hắn vừa ngẩng đầu muốn nói gì đó, liền nhìn thấy một cây chổi hướng trên đỉnh đầu mình, chỉ nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt, hai mắt đen kịt, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Ngay cả Uất Trì Li cũng ngẩng người đứng sững tại chỗ.

Làm sao đây, nàng nhường như làm cho nữ chủ nhu nhược gầy yếu này dạy hư đến nổi nàng ấy ngày càng bạo lực -_-

Liễu La Y nhìn Uất Trì Li, ánh mắt có chút né tránh, sau đó quăng cây chổi sang một bên.

Không biết vì sao, trái tim Liễu La Y có chút phiền muộn.

Uất Trì Li không thể nhịn được cười khi thấy nàng động tác cẩn thận này của nàng ấy, không ngừng được cười, Lúc này L trong thâm tâm phiền não khác hẳn với nữ chính lạnh lùng, thậm chí có một chút... đáng yêu.


Nàng đè thấp âm thanh, cười nói một câu: "Làm tốt lắm".


Liễu La Y ánh mắt lập tức sáng lên, trong nháy mắt trở nên yêu kiều hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."


Vẫn còn một câu "ngươi là ai", nàng ngập ngừng, không có nói ra.


Hãy coi đó như một giấc mơ sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy, dù người đó có thân phận hay mục đích gì đi chăng nữa, thì nàng chỉ nghĩ tham luyến sự dịu dàng trong khoảnh khắc này lâu chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK