• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uất Trì Li thật sự ngủ rất sâu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mộng, trong giấc mơ là một phiến sương mù, giới hạn vô biên, có vài người nằm trên đất, trông dáng vẻ có lẻ chết rất thảm.

Giây tiếp theo nàng bị đánh thức bởi một trận tim đập nhanh, nàng đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại.

Căn phòng tối om, chỉ có vài điểm ánh sáng của bầu trời chiếu qua cửa sổ, làm cho căn phòng nhìn sơ qua bớt một chút hiu quạnh.

Uất Trì Li thở hắc ra, lau mồ hôi trên trán, đã rất lâu rồi nàng không gặp ác mộng, giờ đột nhiên nó lại đến, cảm giác rất không thích hợp, cuối cùng rút ra nguyên nhân là do những chuyện xảy ra ban ngày.

Lần đầu tiên nàng có loại sát ý như thế này, dù biết không thể tranh khỏi. Song có thứ gì đó từ bên cạnh chuyển động, Liễu La Y cũng ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối nhìn Uất Trì Li, dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt của nàng ấy càng thêm sáng rực.

"Công chúa, ngươi làm sao vậy" – Nàng nhẹ giọng hỏi, sau đó vươn tay lau mồ hôi trên mặt Uất Trì Li.

Giọng nói của nàng rất ấm áp, giống như một dòng suối nắng hạn gặp mưa rào hội tụ lại, có thể xoa dịu vết thương nứt nẻ trên mặt đất.

Uất Trì Li đột nhiên cảm thấy sự hiu quạnh vừa rồi như biết mất, trong lòng nàng có chỗ nào đó như được lấp đầy. Nàng đã trải qua nhiều cảnh tượng từ quen thuộc cho đến xa lạ, cảnh vật có thể biến hóa, nhưng khi nàng tỉnh giấc, cô đơn lẻ loi một mình chưa bao giờ thay đổi.

Nàng không kềm được nắm lấy tay Liễu La Y, thở dài: "Suýt chút nữa ta quên mất ngươi vẫn ở đây".

Liễu La Y câu lên khóe môi, nói: "Là ngươi kêu ta ngủ ở đây, nhanh như vậy đã quên".

Uất Trì Li nói không nên lời, nàng đột nhiên đặt cằm lên vai Liễu La Y, dựa sát vào, nhắm mắt lại, cảm thụ loại cảm giác thỏa mãn này.


"Tiểu Liễu nhi, làm sao đây, ta phát hiện mình cũng có chút không nở rời xa ngươi" – Uất Trì Li nhẹ nhàng nói.

Khi nàng đang trong trạng thái yếu ớt, hay là khi nội tâm không tổn thương, hoặc những lúc vui vẻ, lẫn những lúc không vui, nàng đã bắt đầu quen với sự tồn tại của Liễu La Y ở khắp nơi.

Đặc biệt là đêm nay.

Liễu La Y nghe được những lời này, trong lòng ở đâu đó như bị đâm một nhát, có chút vui vẻ, lại có chút ngọt ngào, cho dù nàng biết những gì Uất Trì Li nói không giống như những gì nàng nghĩ.

"Hôm nay công chúa không quá thích hợp" – Liễu La Y nói, nàng vẫn duy trì tư thế ngồi như vậy, cẩn thận để Uất Trì Li dựa vào.

Uất Trì Li "ân" một tiếng, giọng nói rung rung của Uất Trì Li phả vào Liễu La Y khiến nàng ấy hơi rụt cổ lại.

"Trước đây ngươi đã hứa qua với ta, có việc gì cũng không được giấu ta" – Liễu La Y hơi nhướng mày, xoay qua nhìn Uất Trì Li.

Uất Trì Li lại "ân" một tiếng, thanh âm như một con mèo lười biếng.

Liễu La Y đột nhiên cảm thấy loại hình dung này có chút thần kỳ, Uất Trì Li... giống mèo. Một loài động vật dường như xa vời không phù hợp để liên tưởng đến Uất Trì Li.

"Hôm nay ta cùng tỷ tỷ bị người phục kích, phải chạy trốn vào rừng núi ở phía nam, chúng ta phát hiện một số đồ vật không nên có ở xung quanh kinh thành" Uất Trì Li nói "Có người cất vũ khí ở nơi này".

Liễu La Y khẽ nhíu mày, nàng quay đầu qua, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nàng vốn dĩ muốn nói, phải báo chuyện này lên trên, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến Uất Trì Li không phải là người Đại Yến, cho nên không thể để Uất Trì Li bị kéo vào chuyện này được.

Trước nay tâm tư Liễu La Y nhạy bén, lúc nghĩ đến chuyện này nàng liền biết khổ não của Uất Trì Li, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ quan tâm hỏi: "Công chúa bị thương sao?".

Mặc dù Đại Yến là nhà của nàng, từ nhỏ cha cũng có nói qua với nàng là con dân Đại Yến, cần phải trung thành với Đại Yến. Nhưng kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, chịu sự oan ức, lại bị tính kế, nàng liền đối với nó có chút phai nhạt.

Uất Trì Li lắc đầu, nàng mở mắt ra, ánh mắt sầu muộn: "Tiểu Liễu nhi, nếu ta thật sự giết người, ngươi có sợ ta không".

Liễu La Y có chút ngạc nhiên, nàng chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ: "Sẽ không, ta tin công chúa".

Nàng thật sự rất bất ngờ, nàng vốn tưởng Uất Trì Li sẽ không phải là người đi suy xét những việc này, nhưng sau đó Liễu La Y lại nghĩ, Uất Trì Li hành động tuy dứt khoát, xuống tay chặt chẽ, nhưng nói về bản chất thì Uất Trì Li rất tốt bụng.

Nếu không như thế, thì tại sao hết lần này đến lần khác nàng lại giải cứu một người không liên quan đến nàng chứ. Nghĩ như vậy, trong lòng Liễu La Y càng thêm thương tiếc.

Khi này Uất Trì Li bình tĩnh lại một chút, lại nằm xuống, trên thực tế, Uất Trì Li biết bản thân mình đang sống trong thời đại này, nàng không thể không thay đổi.

Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn vẫn khó mà chấp nhận được.

Liễu La Y bên này cũng nằm xuống, Uất Trì Li đột nhiên vươn tay ra, đặt tay lên eo nàng ấy, sau đó làm nũng cọ cọ trên người Liễu La Y.

"Tiểu Liễu nhi, ta không muốn tìm một tấm chồng cho ngươi, ta muốn giữ ngươi vĩnh viễn bên cạnh ta, không cho người khác có cơ hội có được ngươi" – Uất Trì Li cười nói, ngữ khí thoải mái, khiến người khác nghe không rõ là nàng đang nói thật hay là đang đùa.

Liễu La Y giả vờ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người, nhếch khóe miệng, cười đến ngọt ngào. Dáng vẻ thỉnh thoảng yếu ớt của Uất Trì Li, thật đáng yêu.

Bên ngoài gió hạ ấm áp, mưa đã tạnh.

——————————————

Thời gian vài ngày trôi qua, mọi thứ có vẻ ổn, phía Hoàng thượng bên kia cũng không nghe tiếng gió gì, Uất Trì Li cũng không bị phục kích lần nữa, mọi thứ dường như bị che đậy bởi cuộc sống bình dị, sóng ngầm dâng trào.

Tứ hoàng tử dạo này không biết bị cái gì kích động, suốt ngày không lo chuyện triều chính, ngày nào cũng lượn tới lượn lui gần phủ, giống như một tên trộm vậy, nhưng hắn vẫn không đợi được Liễu La Y, Uất Trì Li thỉnh thoảng không nhìn được nữa, liền mời hắn ngồi ở bậc thềm ngay đại môn, uống một ít rượu.

Đương nhiên, nàng chưa bao giờ cho hắn vào trong.

Nhưng hắn cứ đi đi lại lại như thế, hai người họ thỉnh thoảng nói chuyện lại hợp ý nhau, câu cổ bá vai nói loạn cái gì đó. Bất quá vào những lúc như thế này, Liễu La Y sẽ xuất hiện, viện lý do nào đó kéo Uất Trì Li vào trong.

Còn Liễu Mân Thường vẫn ở trong sân như thường lệ, dựa theo chỉ dẫn của Uất Trì Li chăm chỉ luyện công, tiến bộ cũng rất nhanh, cơ thể vốn dĩ gầy gò yếu ớt của hắn cũng dần cức cáp khỏe mạnh lên.

Uất Trì Li cũng bí mật cử người tìm kiếm ở ngọn núi đó, trừ hang động mà trước đó nàng đã phát hiện ra, nàng còn thấy một vài nơi khác lớn nhỏ khác nhau, cũng là nơi cất giấu vũ khí.

Về vấn đề này, nàng để cho Uất Trì Điệp phái người thân cận của mình trở về hỏi dò Bắc Vực Vương, nhưng mà chuyến đi này kéo dài mười ngày, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.

Vài ngày nắng đẹp này, Uất Trì Li đổi một thân nam trang, buột hết tóc thành búi trên đỉnh đầu, nàng còn vẽ lông mày rậm hơn một chút.

Bởi vốn dĩ nàng trông có chút anh khí, trang điểm thành thế này, trông giống như một tiểu công tử mặt trắng, còn có chút anh tuấn.

Liễu La Y tự nhiên cũng đi theo, nàng ấy vẫn ăn vận màu trắng mộc mạt như cũ, nhưng có thêm một tầng mạng che mặt, hai người cứ như thế đi ra ngoài.

Trên đường đi Liễu La Y vẫn rất nghi hoặc, thường thường chọc chọc Uất Trì Li, hỏi: "Công tử, chúng ta đi đâu vậy?".

"Suỵt, đừng hỏi, chúng ta đi tìm tỷ tỷ của ta, đợi một chút cho ngươi xem cái này" – Uất Trì Li nháy mắt là ra vẻ thần bí với Liễu La Y, sau đó ngông nghênh đi về phía trước.

Liễu La Y bất lực lắc đầu, trong lòng thầm nói "đồ trẻ con", sau lại theo sát Uất Trì Li.

Hai người vừa đi không bao lâu, liền rẻ vào một con đường dài hơi hẹp, ai ngờ càng đi lại càng phồn hoa, cũng thấy có nhiều mỹ nữ mặc những bộ quần áo sặc sỡ khác nhau.

Hầu hết các cửa hàng hai bên đường đều có hai ba tầng, trang trí rất lộn xộn, có loại thì màu sắc hoa hòe có những sợi dây tua tua rủ xuống, có chút lịch sự tao nhã, nhưng nhìn chung rất náo nhiệt.

Uất Trì Li nhìn đến ngẩn cả ra, không khỏi nói: "Thật sự là con đường có tiếng của kinh thành, ban ngày mà lại náo nhiệt như vậy".

Lúc này Liễu La Y mới rõ đây là nơi nào, trong lòng nàng có chút không cao hứng, không khỏi dán gần lại Uất Trì Li hơn, thỉnh thoảng có vài nữ tử ăn mặc lồ lộ đến kéo Uất Trì Li, đều bị ánh mắt lạnh lẽo của Liễu La Y trừng lui về sau.

Uất Trì Li đột nhiên cảm thấy, bản thân một đường dường như mang theo một cái tủ lạnh hình người, nàng không khỏi rùng mình.

"Tiểu Liễu nhi, đừng tức giận, hôm nay ta không phải đến đây để chơi, thật sự là có việc" Uất Trì Li đột nhiên ghé sát vào lỗ tai Liễu La Y nói "Ta đến tìm tỷ tỷ".

Liễu La Y lạnh lùng hừ một tiếng, vươn tay nắm Uất Trì Li, không cho nàng động vào những nữ tử kia: "Đại công chúa làm sao có thể đến nơi này?".

"Không phải là bởi vì chúng ta không thể tra ra được chuyện của Liễu đại nhân sao, tất cả những chuyện đó đều là tư mật, văn thư nằm bên trong hoàng cung, có cấm quân canh giữ, chúng ta không thể lấy được. Tỷ tỷ ta đã nghĩ ra được một chủ ý không chính đáng, năm đó Vương đại nhân người phụ trách vụ án của Liễu đại nhân ở Đại lý tự, là một người rất thích hoa tửu. Hôm nay là ngày nghỉ, hắn nhất định sẽ đến đây. Tỷ tỷ đã mai phục ở đây lâu lắm rồi, chính là đợi hắn mắc câu".

"Yên tâm, tỷ tỷ cũng đã luyện được một thân uống rượu không say, nàng rất quen thuộc những thứ bên trong. Vả lại đây là tửu lầu mà chúng ta mở, không phải lo không có ai phối hợp. Lại nói, ta không phải bởi vì lo lắng nên mới đến đâu" – Uất Trì Li cười nói "A, đến rồi, chính là ở đây".

Bên con đường dài có một tiểu lâu ba tầng, trông trang nhã hơn rất nhiều so với chỗ vừa mới đi qua, trước cửa cũng không có người đón khách, chỉ có một cô nương dáng vẻ mềm mại đứng đó.

Nàng bước tới, cô nương đó nhìn thấy Uất Trì Li bèn hành lễ, cuối đầu mời Uất Trì Li vào trong. Liễu La Y vô thức nắm lấy ống tay áo của Uất Trì Li.

Hai người cùng đi vào, bên trong sảnh lớn có không ít khách nhân đang ngồi, nhưng nhìn bọn họ không có làm gì quá phận, chỉ ngồi một bên thưởng rượu, bên cạnh có nữ tử bồi cùng, sau khi nhìn thấy các nàng vào bọn họ đều ngẩng mắt nhìn.

Suy cho cùng, đi uống rượu hoa rất hiếm khi thấy có người dẫn theo tức phụ nhà mình.

Uất Trì Li sờ sờ cằm, nghênh ngang đi vào đại sảnh, lên lầu hai, sau đó nàng vào một căn phòng riêng vốn đã được chuẩn bị sẵn trước đó, đợi khi đóng cửa lại nàng mới thở phào, tựa vào tường ho khan một tiếng.

"Những cô nương này, không thể huân ít hương được sao" – Uất Trì Li nhíu mày bịt muỗi lại nói.

Liễu La Y xem chừng một trận, hỏi Uất Trì Li: "Chúng ta ở đây đợi Đại công chúa phải không?".

"Đương nhiên là không" – Uất Trì Li vừa nói vừa vươn tay đẩy bức tranh sơn thủy được dáng trên tường ra, chỉ thấy một cái hốc khảm sâu chừng 3 ngón tay, nàng ngước mắt nhìn lên tiến lại gần, vừa ý gật đầu.

Vừa đúng canh giờ, Uất Trì Điệp nằm dài trên ghế quý phi ở trong phòng, giơ tay lấy một ly rượu nhỏ, nhàn nhã cùng với nam tử đối diện trò chuyện.

Đúng thật là tỷ tỷ Uất Trì Điệp của nàng mà, nàng ấy ngồi ở đó, động cũng chưa có động đã mang bộ dáng phong tình vạn chủng, Uất Trì Điệp ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, sau đó bước tới ngồi cạnh tên nam nhân kia. Nhưng nếu như nhìn kĩ, có thể thấy chân của nàng ấy không được tự nhiên.

Vết thương ngày đó vẫn chưa khỏi.

Nam nhân tiến đến gần ánh mắt sáng ngời, liền bị Uất Trì Điệp dùng chân đạp một cái lùi về sau.


"Đại nhân đừng gấp, chúng ta lại nói chuyện thêm chút nữa đi".


"Được, được, được, mỹ nhân muốn nói chuyện, ta nói với nàng, ta nói với nàng" – Người đó cười đến nổi mặt nhăn thành một đoàn, hắn sờ ly rượu trong tay, thỉnh thoảng ánh mắt quan sát khắp người Uất Trì Điệp.


Uất Trì Điệp ngoài mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng thực tế nàng đều sắp buồn nôn tới nơi rồi, lão nam nhân trước mặt này khiến cho nàng kinh tởm.


Trên thực tế nàng không muốn đến đây tí nào, nhưng nghĩ đến ngày đó Uất Trì Li hi sinh bảo vệ nàng, nàng cư nhiên ấm đầu lên chủ động lựa chọn giúp Uất Trì Li, điều này khiến trong lòng nàng tới bây giờ vẫn còn tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK