• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có tắm nữa cũng không có ý nghĩa gì, Uất Trì Li lau khô người tùy tiện mặc áo choàng vào, dùng dây thắt lưng buột lại quanh eo, như thể nàng đang mặc áo choàng tắm vậy.

Mái tóc dài ẩm ướt xỏa trên vai, trên đó còn xót lại vài phiến hoa thơm.

"Tân Nhiên chết ở đâu rồi?" – Uất Trì Li lớn tiếng gọi, nhưng không có động tĩnh gì.

"Gia hỏa này vừa mới nãy còn ở đây mà, làm sao đột nhiên cơ thể không khỏe" – Uất Trì Li nói thầm "Đầu tóc ướt này, ngay cả khăn lau cũng không có".

Nếu không phải cổ nhân coi trọng da tóc cơ thể là cha mẹ ban cho, nàng thật muốn cắn ngắn tóc một chút.

Đúng lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa, Uất Trì Li không kiên nhẫn nói: "Bổn công chúa nói rồi, không cần hầu hạ".

"Phải không" – Cửa "cót két" dứt khoác bị đẩy ra, Liễu La Y cầm theo một cái khăn, lạnh lùng đứng trước cửa, gió đêm thổi qua, Uất Trì Li toàn thân ớn lạnh.

Nàng vội bước tới kéo Liễu La Y vào, thuận tay đóng cửa lại, quở trách nói: "Bây giờ bên ngoài lạnh, trời cũng lất phất mưa, ngươi ăn mặc ít như thế lại chạy tới đây".

Nàng nhìn áo quần mỏng manh trên người Liễu La Y, đưa tay thay nàng ấy bó lại.

"Khi nãy Tân Nhiên kêu người nói với ta ngươi đang tắm gội, nàng không biết ăn trúng cái gì nên đau bụng, kêu ta tới đưa khăn cho ngươi" – Liễu La Y nói, đem khăn trong tay đưa cho Uất Trì Li.

Nàng không dám nhìn Uất Trì Li, ánh mắt lay động.

"Tối này nàng ăn đồ ăn chung với ta, nhất định là do ham ăn, lén ăn bậy bạ gì đó đi" – Uất Trì Li lắc đầu, nhận lấy khăn tắm, tốn sức lau tóc.


Liễu La Y do dự một hồi nhưng vẫn rút khăn trong tay Uất Trì Li ra, sau đó chỉ vào chiếc ghế bên này, nói: "Ngồi xuống".

Uất Trì Li nhướng mày ngoan ngoãn làm theo, nàng bắt chéo chân ngồi tựa vào lưng ghế, để mái tóc óng ả xỏa xuống tự nhiên.

Nước từ trên tóc chảy xuống cổ, trượt một đường dọc theo đường cổ của nàng, sau đó chảy đến nơi nhìn không thấy.

Liễu La Y cảm thấy cả người nóng rang, nàng mạnh mẻ dời ánh mắt đi, máy móc giúp Uất Trì Li lau khô tóc.

"Người ta cũng chưa có khô, hay là ngươi cũng giúp ta đi?" – Uất Trì Li đột nhiên nói, nàng xoay người ngồi sang hướng khác, quay người lại, sau đó mặt mày mỉm cười nhìn Liễu La Y.

Nàng hoàn toàn không nhận ra mình chỉ mặc một tầng áo mỏng, trên người vẫn còn đọng lại những giọt nước, theo động tác của nàng từ từ trượt xuống.

Liễu La Y sững người đứng ở tại chỗ, nàng lùi lại, hai tay hơi run run.

Lúc này có lẻ là do Uất Trì Li mới vừa ra khỏi bồn, đầu tóc xỏa tung, vừa biếng nhác lại lộ ra mị ý trong xương cốt, nhưng nhất cử nhất động vẫn rất hiên ngang, hai người chạm vào nhau, dị thường hài hòa.

Lại câu nhân.

Liễu La Y cầm lòng không đậu, gật gật đầu.

Sau đó, mặt nàng đỏ lên, nhưng trong lòng lại tự trách, vừa rồi nàng mới làm gì? Gật đầu? Giúp nàng ấy lau người?

Hiển nhiên Uất Trì Li cũng sửng sốt một chút, không ngờ Liễu La Y cứ như vậy mà đồng ý, nàng câu lên khóe môi, đứng dậy, nới lỏng thắt lưng ở eo.

Trong tìm thức Liễu La Y xoay người đi, nàng đặt tay lên đè ép trái tim, rồi nhắm chặt mắt lại.

Uất Trì Li hoài nghi nhìn Liễu La Y một cái, không dừng được cười: "Hoảng cái gì, ta không phải muốn cởi áo" – Uất Trì Li đem áo ngoài kéo xuống đến bả vai, lộ ra một mảng lưng lớn, sau đó lại ngồi lên trên ghế, ngửa ra sau tựa vào, hơi nhắm mắt.

Hôm nay nàng thật sự mệt mỏi, đặc biệt là cơ thể.

Liễu La Y từ từ quay đầu lại, trong lòng thầm mắng Uất Trì Li một câu, vốn dĩ nàng muốn trêu chọc mình bằng cách này, nhưng bây giờ thì hay rồi, Uất Trì Li ngược lại làm tất cả để trêu ghẹo mình.

Mà lại làm đến độ tự nhiên có lý, một cách minh bạch.

Đôi chân của Uất Trì Li dài cũng rất trắng, nhưng so với chân nàng thì rõ ràng rắn chắc hơn, tùy ý đặt ở trên bàn, làm người khác liên tưởng đến những con hạc đứng trong đầm nước nông.

Sống mũi Uất Trì Li cao thẳng, cho dù nàng đang nhắm mắt ngồi ở đó đều không làm mất đi vẻ lạnh lùng, đôi môi khép hờ vừa phải, làm cho khuôn mặt đang ngủ của nàng xem ra không quá thả lỏng.

Nàng đang suy nghĩ chuyện gì, Liễu La Y trong nháy mắt liền nhìn ra. Liễu La Y bước tới, lau từng giọt nước nhiễu trên vai Uất Trì Li, nước da mềm mại và yết hầu được nàng ấy lau đến khô ráo.

Liễu La Y cảm thấy trái tim của mình đã bình tĩnh lại, nhưng đầu đột nhiên phát choáng, chân mềm đi, gần như sắp ngã đến nơi.

Nàng không tự chủ được ánh mắt, nhìn chằm chằm vào môi Uất Trì Li, không thể nhìn nữa, bằng không nàng nghĩ mình sẽ điên mất.

Mắt sắc nàng nhìn thấy xương quai xanh của Uất Trì Li, có đeo ngọc bội ong ánh trơn bóng, ở giữa có điểm hồng tâm, giống như ngọn lửa nóng hổi.

Tốt quá, nàng vẫn còn đeo nó, trong lòng Liễu La Y vui vẻ, nàng chậm rãi cúi đầu. Đến gần chút nữa, chỉ cần gần chút nữa thôi, chẳng sợ không thể chạm vào. Cũng đủ khiến cho toàn thân nàng mềm nhũn.

Chút càn rỡ không duy trì được bao lâu, Uất Trì Li đột nhiên cau mày, giống như bị giật mình nàng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.

Liễu La Y bị dọa đến độ vội vàng rụt người lại, nhưng nàng không bắt kịp tốc độ của Uất Trì Li, một thứ gì đó ấm áp lướt qua môi nàng, mềm mại như trong suy nghĩ của Liễu La Y.

Uất Trì Li cũng sửng người, nhất thời nàng không có phản ứng, chỉ biết ngây người nhìn Liễu La Y, suy ngẫm xem khi nãy mình vừa mới làm cái gì.

Liễu La Y vội muốn lùi lại, ai ngờ mặt đất quá trơn trượt, nàng đứng không vững thế nên liền ngả người về phía sau.

Uất Trì Li nhanh tiến tới ôm lấy eo nàng ấy kéo lại, khoảng cách giữa hai người lại đột nhiên gần nhau hơn, cái chạm môi vô tình vừa rồi nhất thời chạm đến tim nàng.

Uất Trì Li đột nhiên khoa trương suy nghĩ, trái tim của các nàng dường như trong khoảnh khắc cộng hưởng cùng nhau, theo sau đó là cánh tay chạm vào nhau, gần như có thể cảm thấy có gì đó vở vụn.

Chân của Liễu La Y vốn đã mềm, chưa kể lúc này y phục của Uất Trì Li cũng không được chỉnh tề, cổ và xương quai xanh đều lộ ra ngoài, liền khiến trong mắt Liễu La Y càng thêm vô lực.

Nàng bất ngờ trượt xuống, không kềm được mà quàng hai tay lên cổ Uất Trì Li, ngượng ngùng nói: "Ta đứng không vững".

"Ngươi đỡ ta lên giường".

Uất Trì Li chưa bao giờ nghĩ tới Liễu La Y sẽ chủ động ôm nàng như thế này, lúc nghe Liễu La Y nói nàng "nga" một tiếng, sau đó muốn bế nàng ấy lên.

Liễu La Y chợt nhớ đến những lời Uất Trì Điệp nói, nàng đỏ mặt vùi đầu vào cổ Uất Trì Li, nhiệt độ nóng hổi và hương cỏ tươi mát bao trùm lấy nàng.

Nàng mím môi, nói nhỏ: "Ôm ta. Ta không đứng dậy được".

Uất Trì Li chợt phát hiện tay của mình dường như cũng không còn sức lực, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó cuối xuống bế Liễu La Y lên.

Thân hình nhỏ nhắn và yếu ớt cuộn trong vòng tay nàng, mềm mại, nhẹ tênh.

Nàng xoay người bế Liễu La Y đặt lên giường, ngạc nhiên thay trái tim của bản thân đang đập điên cuồng và cảm giác đầu có chút căng ra. Loại cảm giác này không quen chút nào, những năm tháng trước đây nàng cũng chưa bao giờ có cảm giác này.

Cảm giác khi va chạm với một người, lại phát sinh khát vọng muốn gần thêm chút nữa, nhìn khuôn mặt của Liễu La Y, nàng có thể nghĩ đến những ý nghĩ không đứng đắn.

Muốn ôm lấy nàng ấy, muốn...

Uất Trì Li bị suy nghĩ nhất thời của mình dọa sợ, nàng hoảng loạn tránh xa Liễu La Y, lắp bắp nói: "Cái đó, ngươi, ngươi làm ta hết hồn, ta, ta thu dọn mấy cái này cho, ngươi nghỉ ngơi chút đi".

Uất Trì Li vội vàng chạy ra khỏi cửa, vù một cái lại chạy trở lại, nhấc bồn nước tắm ở trước mặt, phóng khoáng vác nó đi ra ngoài, một đường trườn đi giống như con rắn vậy.

Lúc ra tới cửa còn suýt trượt chân ngã, gần như muốn té ra ngoài, nước trong thùng cũng bắn ra một chút làm ướt sàn nhà, vì thế hai chân Uất Trì Li có chút loạng choạng, mém tí thì ném cả bồn tắm rồi.

Liễu La Y lấm lét nhìn nàng, không khỏi bật cười, ánh mắt mang theo quở trách lại có chút sầu muộn.

Uất Trì Li nhanh như vậy đã cách xa nàng, có phải điều này chứng minh Uất Trì Li thật sự không thích nàng phải không. Suy nghĩ này khiến Liễu La Y chỉ muốn cười, nhưng trong tâm bi thương tràn đầy.

Vào lúc này, trên bầu trời quét qua một đạo sấm chớp, chia cắt bầu trời đêm vốn đã u tối tạo thành một vệt sáng trắng, giống như lớp biểu bì bị xé rách, lộ da lớp da bên trong.

Sau đó, sấm sét bắt đầu theo sau cơn mưa đổ xuống, màn mưa vô biên từ trên trời rơi xuống, rửa sạch tất cả bụi đất của phàm thế.

Liễu La Y vội đứng dậy, liền nhìn thấy Uất Trì Li chạy trở về trên tay ôm đầu, vọt qua người Liễu La Y, chui vào trong chăn bông.

Liễu La Y:...

"Công chúa, trên người ngươi vẫn còn ướt, trước tiên đi đổi quần áo đã" – Liễu La Y hồi phục lại khí lực, nàng xuống giường, lấy quần áo khô ráo nhét vào dưới chăn bông.

Lúc này Uất Trì Li mới thò đầu ra khỏi chăn, nhìn bầu trời bên ngoài, chán nản nói: "Mưa thì mưa đi, còn kèm theo sấm sét. Phiền chết đi được".

Liễu La Y cười thành tiếng: "Công chúa chẳng lẻ sợ sao?".

"Làm sao ta có thể sợ nó chứ, năm đó ta mỗi ngày ở ngoài nơi hoang dã ngủ đây, mưa hay sấm sét gì đều đã gặp phải" – Uất Trì Li nói năng hùng hồn.

Thực chất gặp thì đúng là gặp qua, nhưng chính là trốn trong lều bạt ở trong hang nha, một chút cũng không dám ló đầu ra bên ngoài.

Liễu La Y cuối đầu cười nhẹ, nàng mở quần áo khô ra, sau đó xoay người chờ Uất Trì Li thay, nhưng trong lòng có chút không nỡ. Nàng đột nhiên nghĩ đến, Uất Trì Li cũng chỉ là một thiếu nữ thôi, nếu luận theo tuổi tác, có khi còn nhỏ tuổi hơn nàng.

Nhưng bây giờ Uất Trì Li mới là người bảo vệ mình khắp nơi. Thường ngày vẫn hay nghe cố sự của Uất Trì Li, từ nhỏ nàng đã lớn lên trong quân doanh, nhỏ tuổi đã luyện công có lẻ đã ăn rất nhiều khổ.

Trong lòng nàng buồn bã, liền nghĩ sau này phải chăm sóc Uất Trì Li nhiều hơn, không quản nàng có thích mình hay không, Liễu La Y đều muốn đặt nàng vào vị trí mềm mại nhất trái tim, nàng vẫn cứ thích Uất Trì Li.

Uất Trì Li tắm rửa thay quần áo xong liền nằm dài xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, Liễu La Y thay nàng đắp chăn, sau đó xoay người muốn đi, mà tay đột nhiên bị nắm lấy kéo trở về.

"Tiểu Liễu nhi, trời mưa lớn như thế này còn muốn về phòng làm gì, ngủ lại đây đi" – Uất Trì Li nhắm mắt nói.

Cơ thể Liễu La Y như đông cứng.

Liễu La Y còn chưa kịp nói gì liền bị Uất Trì Li dùng lực, kéo nàng xuống giường, đồng thời cũng đỡ đầu Liễu La Y ở phía sau, tránh nàng ấy bị thương.

Vì vậy tư thế này nhìn giống như là Liễu La Y đang gối đầu lên cánh tay Uất Trì Li vậy, tay của nàng cũng vì thế đặt trước ngực Uất Trì Li. Liễu La Y vội rụt tay về, sau đó đẩy tay Uất Trì Li ra, rồi mới căng thẳng nằm xuống.

Uất Trì Li thật sự rất mệt, một lát sau hít thở sâu chìm vào giấc ngủ.

Liễu La Y nghe ngoài cửa thỉnh thoảng lại có sấm sét, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, hai tay nàng chống đỡ nửa thân người, ngồi lên, cuối đầu nhìn khuôn mặt Uất Trì Li.

Sau đó nàng cuối người xuống, trái tim đập loạn trong tiếng sấm rền vang, khẽ chạm vào môi Uất Trì Li. Không có mùi vị gì, nhưng trong lòng nàng lại ngọt ngào đến lạ thường.


Nàng nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ, chỉ một lần này thôi, nàng không nhịn được nữa, để nàng càn rỡ lần này đi.


Chữ yêu này, đặt ở bên người chính là tương tư khó nén.


Tác giả có lời muốn nói:

Tân Nhiên: "Chỉ biết khanh khanh ta ta, có biết ta đang bị trời mưa kẹt trong nhà xí hay không..." -_-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK