• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi là ai, tự ý xông vào Đại lý tự! Người đâu, bắt bọn chúng lại!" – Người dẫn đầu sờ mông nơi vừa mới bị Uất Trì Li đá, giơ trường đao trong tay lên, tức giận bừng bừng nói.

"Ai, các ngươi sao lại, này, thả bọn họ ra!" – Thẩm Sơ dốc hết sức hét lên, nhưng tiếc là không ai nghe hắn nói, chỉ có vài người bên cạnh hắn khom lưng gật đầu cung kính mời hắn bước sang một bên.

"Tứ hoàng tử, chúng ta không thể để cho ngài qua đó, thật sự Hoàng thượng không đặc biệt hạ lệnh xuống, chúng ta không dám chống lại".

"Không phải, cô nương kia là đi cùng bọn ta, mau bảo bọn họ thả nàng ra!" – Thẩm Sơ tức giận mặt đỏ cả lên, đẩy tên đang chắn trước mình ra muốn xông qua đó, nhưng hắn không có võ công với lại ở đây tập hợp rất nhiều cao thủ, hắn căn bản không thể chen vào đoàn người.

Liễu La Y chưa kịp ngẩng đầu nhìn lên thì trường đao đã mang theo ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt nàng, nàng mở to mắt, đột nhiên eo bị người nắm lấy, sau đó kéo nàng về phía sau né tránh.

Trên người Uất Trì Li không có vũ khí, chỉ có thể đứng tại chỗ né tránh, bởi vì phải cân nhắc đến Liễu La Y động tác có chút chậm, may mà võ công nàng cao cường nhất thời cũng không chịu tổn thất gì.

Nàng chớp lấy thời cơ, thấp giọng nói: "Đứng vững". Sau đó dùng hai tay ôm vai Liễu La Y, bay lên trên, dùng chân đá ra sau, trực tiếp lật người về phía sau thành một vòng tròn, đá bọn hắn cắm cầm xuống đất.

Liễu La Y bị nàng ép như vậy suýt té ngã, cũng may Uất Trì Li tiếp đất xong dùng một tay đỡ lấy nàng đứng lên, Liễu La Y xoay người lại, chỉ cảm thấy trái tim của mình đều muốn nhảy ra ngoài.

Nàng muốn hỏi Uất Trì Li làm sao đến đây rồi, nhưng sợ ảnh hưởng đến nàng, Liễu La Y chỉ có thể mím chặt môi, không nói lời nào.

Chỉ cảm thấy trong lòng, yên tâm hơn rất nhiều.


Uất Trì Li không có thời gian nghĩ tới cái gì khác, cây đao vừa nãy do người kia đánh rơi đã bay lên không trung, vững vàng rơi vào lòng bàn tay nàng.

Trong tay nàng có đao, động tác tự nhiên hơn rất nhiều, một tay ôm lấy Liễu La Y vào lòng, tay còn lại bảo vệ hai người bọn họ khỏi hộ vệ, một đám người dằn co đao ảnh qua lại, rất lâu sau, cũng không thương tổn được bọn họ dù chỉ một sợi tóc.

Uất Trì Li lợi dụng sơ hở đột nhiên dẫn Liễu La Y nhanh lui về phía sau, đao kéo lê trên mặt đất xẹt một đường tia lửa, sau đó phất về phía tên cầm đầu, giơ tay nhấc chân đá hắn một cái, hắn té nhào xuống đất, nàng chĩa mũi đao về phía yết hầu của hắn.

"Đều dừng tay lại cho bổn công chúa!" – Nàng lạnh lùng nói.

"Nhanh! Mau dừng tay!" – Người của tên cầm đầu nhanh chóng bảo dừng tay, căng giọng nói: "Chúng ta từ từ nói, từ từ nói là được rồi!".

Thẩm Sơ cũng nhân cơ hội chạy về phía trước, đá văng hai người khác ra, đứng trước mặt các nàng: "Các ngươi thật to gan, cư nhiên dám ra tay với Uất Trì công chúa!".

"Tứ hoàng tử? Uất Trì công chúa?" – Một đám người nhìn nhau, bị dọa sợ giây tiếp theo liền quỳ trên mặt đất.

"Đúng, là bọn tiểu nhân có mắt nhưng không thấy thái sơn, tưởng rằng, có người đến thiên lao cướp ngục, bọn tiểu nhân biết sai, mong Tứ hoàng tử đừng trách cứ!".

Uất Trì Li ném đao xuống đất, lúc này mới buông Liễu La Y ra, Liễu La Y vội lùi lại hai bước ngẩng mắt nhìn Uất Trì Li, ai cũng không nói một lời, liền bị Uất Trì Li từ trong đám người kéo đi.

"Uất Trì công chúa, ngươi đừng trách...".

"Ngươi im miệng cho ta! Ngươi nói ngươi đường đường là hoàng tử, làm việc có thể dùng đầu óc không? Dẫn Liễu La Y đến loại địa phương này, nếu như xảy ra chuyện, ngươi nói Liễu La Y phải làm sao?" – Uất Trì Li không đợi Thẩm Sơ nói hết thì đã chỉ thẳng tay vào mũi hắn mắng.

Thẩm Sơ vô lực lấp bấp môi: "Ta, ta sẽ không..."

"Ngươi sẽ không? Nếu không phải ta vừa vặn đến, Liễu La Y chẳng phải đã xảy ra chuyện sao! Ta cảnh cáo ngươi, sau này nếu như tự tiện dẫn nàng đi, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!" – Uất Trì Li cau mày nói, nàng mạnh mẽ kéo Liễu La Y ra phía sau, khiến nàng ấy loạng choạng.

Liễu La Y cuối đầu, trong lòng có chút hoàng mang, nàng có thể cảm nhận được Uất Trì Li bây giờ không giống như thường ngày, trên người nhiều hơn một cổ khí lực và lạnh lẽo.

Có chút đáng sợ.

Thẩm Sơ càng không dám nói gì, hối hận đứng ở kia, đám hộ vệ vừa nãy còn vênh váo hung hăng thấy cảnh tượng này vội kéo từng người một, đỡ nhau đi mất dạng, chỉ còn hai hộ vệ canh cửa nguyên bản đứng ở chỗ cũ, vẫn ôm đao, sợ phát run.

Ngay cả Tứ hoàng tử cũng dám mắng, vị công chúa Bắc vực này thật sự, không dễ chọc a...

"Liễu cô nương" – Uất Trì Li hít một hơi thật sâu, xoay người đứng đối diện Liễu La Y "Đã đến bước này, ngươi còn có việc gì không thể nói cùng ta, ngươi cứ như vậy nhờ sự giúp đỡ của tên nam phụ không thể dựa vào đó?".

Thẩm Sơ yếu ớt nói xen vào: "Ta không có không đáng tin cậy, ta cố ý đi trộm lệnh bài... còn có, cái gì nam phụ a..."

"Ngươi câm miệng cho ta" – Uất Trì Li liếc hắn một cái, hắn nhất thời im lặng không hó hé.

Liễu La Y cuối thấp đầu không nói gì.

"Ngươi nói ta khi nào không giúp ngươi, ngươi thật là, để cho ta!" – Hai chữ cuối Uất Trì Li không có nói ra, bởi vì Liễu La Y đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng.

"Thất vọng..." – Uất Trì Li lẩm bẩm trong cổ họng.

"Đúng, ta làm cho ngươi thất vọng rồi. Nhưng công chúa không có nghĩa vụ mỗi một lần lại một lần giúp ta, ta thật sự vô dụng, nhưng không muốn bị ngươi xem thành sủng vật".

Liễu La Y nói từng chữ từng câu xong liền xoay người đi, Uất Trì Li muốn tiến tới giữ nàng ấy lại, nhưng nàng lại bắt vào trong không trung.

Liễu La Y bước đi không ngoảnh đầu lại, trông thập phần lạnh lùng, còn có một phần hiu quạnh.

Uất Trì Li tự an ủi bản thân không biết nên làm thế nào mới tốt, nàng xoay người nhìn Thẩm Sơ, phát hiện hắn đang cười trên nổi đau của người khác, do đó nàng bước đến, chộp lấy cây đao của một hộ vệ bên cạnh.

Thẩm Sơ thấy như vậy vội lùi lại, mặt mày ủ dột nói: "Uất Trì công chúa thật sự hiểu lầm rồi, là ta đi trộm lệnh bài trước nghĩ rằng có thể dẫn Liễu cô nương vào trong thăm người, nàng vốn dĩ không biết. Hôm nay cũng là ta lén trèo tường đến tìm nàng, ta nói có thể dẫn nàng đi gặp cha, nàng mới miễn cưỡng tin ta".

"Với lại, nàng nói nàng muốn báo với ngươi một tiếng, chỉ là ta sợ kéo dài thời gian phụ hoàng sẽ phát hiện, nên ta ép kéo nàng đi..."

Hắn chưa kịp nói xong, Uất Trì Li đã biến mất không thấy thân ảnh.

Uất Trì Li thập phần phiền muộn, nàng cũng không biết ngọn lửa giận khi nãy từ đâu ra, nhìn thấy Liễu La Y tìm Thẩm Sơ không tìm nàng, đầu óc liền nóng lên bộc phát tức giận.

Qua chuyện này, dựa vào tính khí của Liễu La Y không biết là đã giận đến mức nào rồi.

Uất Trì Li đuổi theo thật lâu cũng không thấy bóng dáng Liễu La Y đâu, trong lòng nàng hồi hộp một hơi, Liễu La Y không phải là nhất thời nghĩ không thông, lại không gặp được Liễu Nho, làm việc ngu ngốc gì đó đi?

Nàng lao về phủ trên đầu lấm tấm mồ hôi, suýt chút nữa đã hất văng Liễu Mân Thường đang đứng ở giữa hàng lang ra.

Liễu Mân Thường ôm tru, nói: "Công chúa đây là làm sao vậy? ".

"Liễu La Y đâu? Nàng trở về chưa?" – Uất Trì Li hoang mang vội hỏi.

Liễu Mân Thường sờ đầu nói nhẹ: "A tỷ vừa mới trở về, bây giờ chắc đã về phòng rồi, nhưng mà nhìn thấy tâm tình của tỷ ấy có vẻ không tốt".

Uất Trì Li mới thở phào nhẹ nhõm, nàng vỗ vỗ vào đầu mấy cái, về rồi thì tốt.

Chỉ là muốn nàng ấy hết giận, e rằng có chút phiền phức.

Uất Trì Li tạm thời không dám đi tìm nàng ấy, đành phải trở về phòng mình, chán nản đi tới đi lui.

Tân Nhiên nhìn đến đều muốn hoa cả mắt rồi, nếu như cứ đi như thế này có khi sàn nhà sẽ thủng một lỗ luôn không chừng, nàng cẩn thận hỏi: "Công chúa, người sao vậy?".

"Tân Nhiên, ngươi nói, ngươi nếu như làm một cô nương sinh khí, làm cách nào để dỗ nàng?".

Tân Nhiên bối rối nghĩ thử, nói: "Ta từ nhỏ đã theo cha cực khổ luyện công, không có bạn bè gì cả, nhưng thấy tỷ muội trong nhà người ta đều tặng nhau hoa thảo y phục gì đó. Công chúa, người lại chọc gì Liễu cô nương không vui sao?".

"Ân" – Uất Trì Li chán nản dậm chân, đi tới bên giường nằm xuống "Ta và Liễu La Y, cũng không giống quan hệ tỷ muội gì đó. Cách đó có hiệu quả không?"

"Nếu không người thử xem, người và Liễu cô nương thật sự không thể tính là tỷ muội, ta chưa từng thấy nàng cười với người, cả ngày đều lạnh lùng" – Tân Nhiên lẩm bẩm.

Uất Trì Li lắc đầu: "Quả thực. Nhưng mà cái này cũng không rõ được"

Tuy nói ban đầu đối với nàng mà nói, Liễu La Y chỉ là một nhân vật trong sách nhưng mà sống chung với nhau khá lâu như vậy, nàng gần như gạt bỏ suy nghĩ này đi, yếu đuối lại cứng rắn, thanh lãnh lại ôn hòa Liễu La Y, đều thật sự tồn tại không thể chế tạo.

Nàng lười suy nghĩ nhiều, xua tay nói: "Ngươi giúp ta nghĩ thử xem làm sao để dỗ tốt nàng, dù sao lần này là do ta không đúng, nàng tính khí cao ngạo, tức giận cũng không tốt, bị ta mắng ở trước mặt nhiều người như vậy, nhất định trong lòng không thoải mái".

"Công chúa, người đối với nàng cũng quá tốt rồi" – Tân Nhiên nói với giọng rất trầm.

"Ngươi nói cái gì?".

"Không, không có gì. Nhưng Liễu cô nương tính tình lạnh nhạt, dường như cũng không đặc biệt thích món gì, bất quá nghe nói lúc trước nàng khiêu vũ trong kinh thành là đệ nhất, hay là người theo hướng này nghĩ thử xem nên làm gì?" – Tân Nhiên xoa cằm nói.

Uất Trì Li gật đầu, có lý. Nhưng mà nhìn thái độ trước đây của nàng ấy, khiêu vũ loại tài nghệ này ở cổ đại dường như cũng không phải là việc gì tốt, hơn nữa, nàng cũng không thể tặng một đôi giày đi?

Uất Trì Li lại gặp rắc rối rồi.

Về đêm, bên ngoài tiếng ve kêu râm rang, Uất Trì Li người này luôn có trái tim không lo nghĩ a, tuy việc phiền não không ít nhưng đến giờ ngủ, nàng tuyệt đối sẽ không trì hoãn.

Trong lòng Liễu La Y tràn đầy tâm sự, cho dù như thế nào vẫn không ngủ được, bèn mặc thêm quần áo ngồi dậy, nghĩ muốn tản bộ nhưng ai ngờ lại đi đến chỗ nãy.

Trước cửa Uất Trì Li dường như có người đang đứng, Liễu La Y trong lòng bất an, vội tiến tới hai bước, người nọ nghe tiếng bước chân, hoảng loạn chạy sang một bên.

Liễu La Y không nhìn rõ hình dáng nàng ta, lúc đuổi đến nơi thì đã không thấy thân ảnh kia đâu, nàng đứng ở đó một hồi, bèn quay sang nhìn phía cửa phòng Uất Trì Li.

Nàng có phải quá tùy hứng rồi không.


Khi nàng đối diện với Uất Trì Li, sẽ có lúc không thể hiểu được cảm xúc của bản thân, nàng rất vui trừ cha và Thường nhi ra thì trên thế gian này còn có người lo lắng cho nàng.


Nhưng khi Uất Trì Li không phân phải trái đúng sai lúc trách nàng, nàng thật sinh khí, song kể từ sau khi cha xảy ra chuyện, đã không biết có bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng rồi, nàng chỉ là quen nếp như vậy mà thôi.


Uất Trì Li chỉ mới nói vài câu, nàng liền rất tủi thân, thật sự rất tủi thân.


"Ta nên làm thế nào mới tốt đây" – Nàng cuối đầu, vẻ mặt cô đơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK