• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Uất Trì Li tỉnh dậy ánh trăng đã sớm treo trên ngọn cành liễu, sắc trời mờ ảo tràn vào trong phòng qua ô cửa, mơ hồ lại yên tĩnh.

Nàng sờ sờ lên bụng, chỉ thấy ục ục đói bụng, vừa muốn mở miệng gọi Tân Nhiên, mới sựt nhớ Tân Nhiên bị nàng mắng bỏ đi rồi.

Quên đi quên đi, chỉ có thể lê cái chân bị thương tự mình kiếm đồ ăn thôi.

Nàng từ từ ngồi dậy, đặt bàn chân không bị thương xuống đất trước, sau đó vịn chiếc bàn bên cạnh đứng lên, vào lúc này, một thân ảnh bạch y bước vào.

Là Liễu La Y, trong tay nàng ấy bưng một chén thuốc, lúc này chợt thấy Uất Trì Li đọt ngột đứng lên nàng ấy vội đi đến, đặt thuốc xuống vươn tay ra dìu Uất Trì Li.

"Không ngại không ngại, sao muộn như thế này rồi ngươi vẫn chưa ngủ?" – Uất Trì Li mượn lực của nàng ấy lại ngồi lại giường lần nữa.

"Ta không mệt, công chúa, người nên uống thuốc rồi. Đại phu nói uống thuốc này sẽ hồi phục nhanh hơn" – Liễu La Y nhẹ giọng nói, sau đó bước đến bên cửa sổ vươn tay thấp đèn lên.

Trong phòng nhất thời sáng lên rất nhiều.

Uất Trì Li nhìn chén thuốc miệng như muốn co rút lại, từ nhỏ thân thể nàng không được tốt, thương xuyên bị bệnh, mẹ nàng đưa nàng đến gặp bác sĩ trung y, uống vài loại thuốc đắng đến nổi đòi mạng.

Làm cho bây giờ nàng hễ nhìn thấy mấy thứ nước thuốc sền sệt đó lại miệng đắng lưỡi khô.

"Cái đó, thân thể ta tốt có thể không uống được không" – Uất Trì Li một bên nịnh nọt một bên bất giác lùi lại phía sau.

"Không được" – Liễu La Y nói nhẹ.


Uất Trì Li thở dài, muốn giãy dụa lần cuối cùng: "Vậy ta có thể ăn chút gì đó trước không, nếu không cứ như vậy mà uống thuốc e rằng sẽ rất khó chịu".

Liễu La Y nâng mắt nhìn nàng, gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, Uất Trì Li vội nói với theo: "Ngươi đi kêu nha đầu trù phòng, vạn lần đừng tự mình làm a!".

Lần trước cho muối vào hoa quế cao, đến bây giờ nghĩ lại bao tử đều muốn tràn ra dịch chua.

Liễu La Y đỏ mặt, nghiêng đầu nói: "Nha đầu trù phòng sớm đã ngủ rồi, Tân Nhiên không có ở đây, hoặc là ta làm, hoặc là nhịn đói".

Uất Trì Li ậm ừ hai tiếng, không nói nữa.

Liễu La Y hơi câu môi, sải bước ra khỏi phòng, nửa giờ sau mới trở lại nàng đóng cửa lại, trên tay cầm một bát mì với nước lèo trong veo.

Mùi vị đặt trưng của mì tràn ngập khắp phòng, Uất Trì Li ngửi thấy liền nuốt một ngụm nước miếng, nàng thập phần mong chờ lên chân di chuyển ngồi vào bàn.

Mùi thơm không tệ, không biết ăn vào sẽ như thế nào.

Liễu La Y dường như nhìn ra sự lo ngại của Uất Trì Li, nàng đặt bát mì xuống, sau đó đặt đũa vào trong tay Uất Trì Li, nói: "Yên tâm".

Uất Trì Li nghi ngờ nhìn nàng ấy một cái, sau đó nàng nắm chắt đôi đũa như cầm vũ khí hóa học, cẩn thận gấp lên một đũa cho vào miệng.

Hử, ngoài mong đợi ăn rất ngon.

Nàng lúc này mới nhẹ nhõm thoải mái cuối đầu ăn hết bát mì trong nháy mắt, sau đó ngẩng đầu húp hết nước súp sạch sẽ, sau đó cười lộ ra lúm đồng tiền để đũa xuống.

Liễu La Y bước tới dọn dẹp những thứ bừa bộn mà Uất Trì Li ăn xong, dọn đến sạch sẽ, sau đó cầm bát mì đi ra ngoài.

Uất Trì Li trong lòng vui vẻ, xem ra bị thương cũng tốt, ai ngờ hiếm khi lại được Liễu La Y chăm sóc như thế này, ai biết chưa vui vẻ được bao lâu, Liễu La Y đã trở lại rồi, nàng ấy vẫn cần lấy chén thuốc khi nãy đưa trực tiếp tới bên miệng Uất Trì Li.

"Uống thuốc" – Nàng ấy nói.

Uất Trì Li đau khổ kêu lên một tiếng, nằm ngửa xuống giường.

Liễu La Y cũng không nói lời nào, cứ đứng ở đó cầm lấy chén thuốc trong tay, nhìn chầm chầm Uất Trì Li.

Uất Trì Li bị nàng ấy nhìn đến nổi dựng tóc gáy, chỉ có thể ngồi dậy, ngoan ngoãn cầm lấy chén thuốc.

"Ực ực ực..."

Bỏ đi bỏ đi, nàng cũng vì muốn bản thân tốt lên, Uất Trì Li xoa xoa cái miệng sắp co rút của mình, thập phần phiền muộn.

Lúc Liễu La Y cầm lấy chén thuốc đã uống hết, không lưu ý để tay lộ ra ngoài, nàng bất động thanh sắc lấy tay áp che lại, xoay người muốn đi, bổng nhiên bị Uất Trì Li nắm trở lại.

"Tay của ngươi, làm sao thế?" – Uất Trì Li cau mày hỏi.

Liễu La Y muốn rụt tay lại, Uất Trì Li cũng không cưỡng ép nàng ấy, chỉ đột nhiên cuối người xuống bụm lại vết thương, hít một hơi lãnh khí.

Liễu La Y chủ động tiến lại gần lo lắng muốn ngồi xổm xuống giúp nàng kiểm tra vết thương.

"Đừng trốn, bàn tay đẹp như thế có vết thương ngươi vì sao không nhìn ra chứ?" – Uất Trì Li mưu tính thành công, lại lần nữa nắm chặt tay nàng ấy, kéo nàng ấy về phía nàng, Liễu La Y đương nhiên không thể phản kháng, để mặc cho nàng ấy kéo.

Bàn tay của Liễu La Y thon dài mãnh khảnh, rất đẹp, nhưng nếu như nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra một vài vết thương khi còn ở Lục phủ.

Trên ngón trỏ có một đạo vết thương, máu trên đó vừa mới đông lại.

"Rõ ràng không biết làm cơm, thì đừng làm, ta đói một bữa tối cũng không có việc gì, hơn nữa chân của ta tuy bị thương nhưng cũng không phải một chút cũng không cử động được, ta có thể tự làm" – Uất Trì Li vừa nói vừa vươn tay lấy thuốc trên đầu giường, dùng miệng cắn nắm lọ thuốc ra.

Bôi thuốc lên vết thương có chút tê tê, Liễu La Y quay đầu sang hướng khác không nói lời nào.

Trong bầu không khí yên lặng, Uất Trì Li giúp Liễu La Y băng lại vết thương.

"Ngươi cũng không phải bởi vì ta mà bị thương ở chân" Liễu La Y ngẩng mắt "Hai lần".

"Ta không phải đã cùng ngươi nói rồi không cần cảm thấy có lỗi, ta cứu ngươi..." – Uất Trì Li dừng lại kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Liễu La Y.

Hai, hai lần? Nàng ấy thế nào mà phát hiện được!

Liễu La Y ánh mắt đột nhiên không được tự nhiên liếc mắt nhìn lên chân Uất Trì Li, Uất Trì Li liền hiểu ra vỗ vào trán mình một cái.

Thật là bất cẩn a!

Hai người nhất thời đều rất ngượng ngùng, Uất Trì Li không ngờ chuyện mà mình sớm quên rồi bây giờ lại nhanh bại lộ như vậy, bên kia tâm tư của Liễu La Y bách chuyển vạn hồi, nhớ lại lúc đó mình đối với Uất Trì Li làm nũng, rất xấu hổ, nhất thời nàng cảm thấy trong lòng mình như có một tấm màn bao phủ, bản thân không thể hiểu được đó là cảm xúc gì.

"Công chúa nhanh nghỉ ngơi, ta, ta đi đây" – Liễu La Y bối rối, bước đi có chút luống cuống.

"Này, ta không phải cố ý gạt ngươi đâu, những chuyện đó, chờ ta nghĩ nên nói cái gì mới tốt sau đó sẽ cùng ngươi giải thích. Ngươi sẽ không trốn chạy đó chứ?" – Uất Trì Li đề cao âm lượng.

Liễu La Y dừng lại bước chân, nhẹ giọng nói: "Sẽ không, chỉ cần công chúa không đuổi ta đi, ta sẽ vĩnh viễn không đi".

"Dù thế nào đi nữa, ta tin tưởng ngươi" – Nàng vừa mới nói xong thì mở cửa đi ra ngoài, những lời cuối cùng bị tiếng cửa làm lu mờ, Uất Trì Li chỉ nghe được được phần đầu.

Nàng gãy gãy đầu, nằm xuống giường lần nữa, mở mắt nhìn lên trân nhà.

Bên kia, Liễu La Y chạy một mạch về viện tử của mình, lúc này mới dừng lại, tay cầm xích đu mà hôm trước nàng cùng làm với Uất Trì Li, nhẹ thở gấp.

Nàng ngồi lên đó, để gió thổi xích đu khẽ đông đưa, cuối đầu nhìn váy của bản thân phiêu phiêu.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình rối bời đến mức gần như không thể suy nghĩ được, có quá nhiều câu hỏi về Uất Trì Li không thể giải thích, nhưng nàng lựa chọn không suy nghĩ nhiều nữa, nếu đã muốn tin tưởng, vậy liền tin tưởng đến cuối cùng.

Chỉ là, trái tim của nàng vì sai lại đập nhanh đến như vậy, nhìn thấy nàng sẽ đập, bị nàng chạm vào sẽ hồi hộp, trong cuộc đời hơn mười mấy năm của nàng hầu như chưa có ai từng dịu dàng với nàng ấy như vậy.

Đặc biệt là sau khi trải qua những tháng ngày u ám kia, nàng càng không thể hiểu được, là vì bản thân ỷ lại, cảm kích, hay là...

Vì cái gì khác...

So với Liễu La Y, trái tim Uất Trì Li lại vô tư thoải mái hơn nhiều, rất nhanh lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nàng vừa mới mở mắt, trên mặt nàng liền chạm phải một chiếc khăn lành lạnh, nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoàn toàn thanh tỉnh.

"Tân Nhiên, ngươi làm gì vậy?" – Uất Trì Li kéo khăn ở trên mặt mình ra, nhìn chằm chằm Tân Nhiên sau đột nhiên phản ứng lại, nàng không phải hôm qua tức giận đến chạy đi sao?

Làm sao, mới đó đã trở về rồi?

"Công chúa quả nhiên không có ta chăm sóc là không được, ngay cả người cũng không có ai lau giúp" – Tân Nhiên phồng má nói, sau đó đặt chiếc khăn vào trong chậu, vò vò vắt khô cẩn thận lau mặt cho Uất Trì Li.

Uất Trì Li cười khanh khách, nàng vốn nghĩ nếu hôm nay Tân Nhiên vẫn còn giận thì sẽ phái người đi tìm nàng ấy, không ngờ tên gia hỏa này tức giận có chút chưa gì cả liền đã xách người trở về.

Có chút khả ái.

"Hôm qua ngươi nói cái gì, muốn rời khỏi phủ?" – Uất Trì Li cười chọc chọc Tân Nhiên.

"Đúng, ai bảo công chúa chỉ biết hướng về phía người ngoài, Tân Nhiên chăm sóc công chúa lâu như vậy rồi mà vẫn không so được, cái người họ Liễu Mân Thường làm công chúa bị thương kia" – Tân Nhiên lẩm bẩm.

Uất Trì Li không biết nói gì vươn tay cầm lấy chiếc khăn qua tới, ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Tân Nhiên, ta muốn giúp Liễu La Y, không phải nàng ấy ép ta, cho nên những chuyện này không liên quan đến nàng ấy, ngươi không thể vì đau lòng cho ta liền trút giận lên một người không liên qua, biết không?".

"Còn nữa, Liễu La Y bề ngoài có vẻ như không dễ tiếp xúc, nhưng thật ra trong lòng rất ấm áp, đối xử với mọi người chân thành, có lúc tâm tư rất nhanh nhạy, có lúc lại ngốc đến mức loạn tin tưởng người khác. Ta khó lắm mới gặp được... người bạn như vậy" – Uất Trì Li do dự một lúc, nói.

"Tân Nhiên biết rồi, công chúa yên tâm, ta sẽ không làm phiền nàng ấy nữa đâu" – Tân Nhiên cuối đầu nói, tuy rằng trong lòng nàng có chút không phục, nhưng nàng biết những gì công chúa nói luôn đúng.

Nàng chỉ cần nghe lời công chúa là được rồi.

Uất Trì Li thấy mâu thuẫn đã được giải quyết, trong lòng thả lỏng rất nhiều, liền muốn xuống giường đi ăn chút gì đó, nhưng lại bị Tân Nhiên giữ lại.

"Công chúa, khi nãy ta quên nói, lúc sáng sớm ta trở về đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cho nên muốn đuổi theo, nhưng người kia là cao thủ, khinh công rất cao chỉ để lại trên cây một mũi tên, có cấm một lá thư trên đó".

Biểu tình của Tân Nhiên trở nên nghiêm trọng, lấy lá thứ trong lòng ra, đưa cho Uất Trì Li.

Uất Trì Li cũng cau mày lại, giữa thanh thiên bạch nhật đột nhập vào phong phủ, đây là có bao nhiêu nguy hiểm.

Nàng trước xem thật kĩ phong thư, xác nhận không có gì bất thường mới mở ra, chỉ thấy bên trong có một lá thư, trên đó viết bốn kí tự lớn: "Đừng quản nhiều chuyện".

Ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh, nói với Tân Nhiên: "Mũi tên đâu?"


Tân Nhiên vội đem tên đưa cho Uất Trì Li, Uất Trì Li cầm lên so sánh liền biết được, trên đầu mũi tên có khắc một số hiệu nhỏ, cùng với mũi tên làm nàng bị thương y đúc.


Dường như suy đoán của nàng không sai, người bí ẩn đó hoàn toàn không muốn làm hại Liễu La Y, nhưng không màng đến nàng là ai, với lại màn kịch bắt cóc lần này, cũng chỉ là cảnh cáo.


Uất Trì Li đột nhiên cảm thấy sóng lưng chợt lạnh, sởn gai ốc. Xem ra, có người ở trong bóng tối quan sát nhất củ nhất động của các nàng.


Việc không can hệ gì với mình, chắc hẳn có chút gì liên quan đến Liễu La Y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK