Nàng xoa xoa trán, trong lòng thầm nói nguy hiểm thật, thiếu chút là xém lộ rồi.
Giường dưới thân rất êm, trên người còn đấm một chiếc chăn nhung, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, thân thể cảm thấy tốt hơn rất nhiều, thoải mái như đang trôi trong mây.
Trong một khoảnh khắc thậm chí nàng còn hoài nghi bản thân có phải chết rồi hay không.
Cho đến khi đột nhiên có người đưa tay từ bên cạnh nhẹ nhàng vòng tay qua vai nàng, Liễu La Y bất giác ngồi dậy rồi từ từ dựa vào giường sau lưng.
Trong khoảnh đó trong lòng nàng chợt nhảy nhót, trái tim dường như được thứ gì đó lấp đầy.
Tuy loại vui mừng này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
"Còn phát sốt hay không?" – Người đó dịu dàng áp tay lên trán Liễu La Y, Liễu La Y theo bản năng né về phía sau, thân thể rùng mình tê dại.
"Xin lỗi" – Uất Trì Li thu tay về, đứng sau lưng nàng ấy có vẻ không được tự nhiên.
Lúc này, Uất Trì Li đè thấp âm thanh đề phòng Liễu La Y phát hiện.
Nhưng nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra đặt trước mặt Liễu La Y.
Liễu La Y cũng không nói lời nào, các nàng tựa như có một loại hiểu ngầm, nàng chỉ cuối đầu ăn cháo kèm những món rau mà trước giờ nàng khó thấy ở chỗ khác, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Uất Trì Li.
Đôi mắt hạnh mông lung, nàng như sợ nàng bỏ đi.
Uất Trì Li nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng ấy, nàng bổng thấy nhói đau đâu đó trong lòng.
Cháo trắng được tô điểm bởi hành lá xắt nhỏ, ăn vào có vị thơm ngọt vừa miệng, Liễu La Y nuốt một ngụm, nước mắt chảy dài trên cằm thấm vào những cánh hoa thêu vàng tinh xảo trên chăn nhung.
"Cám ơn" – Liễu La Y nói.
Chờ nàng ấy ăn xong, Uất Trì Li liền ngồi xổm xuống, giọng trầm nói: "Thân thể của ngươi sao rồi?"
Liễu La Y không nói lời nào, một lúc sau, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói: "Ta có thể nhìn bộ dáng của ngươi được không?"
Nàng đột nhiên có một sự ích kỉ mạnh mẽ, nàng muốn trước khi lại rơi vào địa ngục lần nữa, nhìn thấy ánh sáng cuối cùng.
Uất Trì Li nghe xong liền sững sờ, nàng vô thức đặt tay lên khăn che mặt, nhưng lại không nhúc nhích. Nếu bây giờ nàng ấy biết được nàng chính là nữ tử mà nàng ấy ghét nhất, không biết nàng ấy sẽ như thế nào.
Chi bằng vĩnh viễn không biết gì.
Liễu La Y rũ đôi mắt xuống che giấu sự cô đơn nhất thời trong đáy mắt, sau đó nàng ấy ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt trên mặt, ánh mắt lần nữa trở nên vững vàng.
"Ta phải trở về" – Nàng nói.
Uất Trì Li sửng sốt, có chút khó hiểu, nàng trầm mặc một lát nói: "Vì sao?"
"Nếu như ta bỏ đi, hắn nhất định sẽ làm hại Thường nhi" – Liễu La Y nói, nàng đột nhiên dường như nhận ra gì đó, chật vật leo xuống giường, suýt chút ngã vì chân không có sức lực.
Tuy nói lúc này Uất Trì Li có chút hụt hẫng nhưng nàng không thể không quan tâm, vì vậy nàng tiến lên trước một bước, đỡ nàng ấy đứng vững.
"Ngươi quyết định rồi sao? Sau này, ta sẽ không đến nữa" – Uất Trì Li nói không thành tiếng.
Nàng có việc riêng phải làm, đợi đến khi bản thân bảo đảm sẽ không chết thảm giống nguyên chủ, nàng sẽ tìm cách rời khỏi đây.
Liễu La Y lúc này gần như dính chặt vào ngực Uất Trì Li, nàng không được tự nhiên lùi lại một bước, trên má nổi lên một lớp mây hồng, nhìn thấy được nàng ấy đã có sức sống hơn lúc trước.
Nàng che trái tim đang đập thình thịch của mình, nàng mơ hồ cảm thấy trên cơ thể người kia có một cảm giác quen thuộc.
"Ngươi không biết, hắn khủng bố như thế nào đâu, ngày đó hắn cùng với quan phủ đến, sau khi tịch thu tài sản liền kêu người đến trước mặt ta, đem Thường nhi đánh đến chỉ còn nửa cái mạng..."
Liễu La Y nghẹn ngào, hai tay nắm chặt tay áo của Uất Trì Li.
"Thường nhi chỉ là thiếu niên, từ nhỏ thân thể đã hư nhược, vốn dĩ không thể chống lại nhiều người như thế, đệ ấy bị bọn họ chế trụ trước mặt ta, đệ ấy gọi ta "A tỷ, A tỷ". Ta quỳ xuống cầu xin bọn chúng, nhưng là ta vô dụng, cầu xinh như thế nào bọn chúng vẫn lôi Thường nhi đi. Sau này hắn ta thấy Thường nhi lớn lên dễ nhìn, nên giam cầm đệ ấy lại, không biết hắn đã làm những gì"
Liễu La Y tựa hồ không nói được nữa, nàng ấy bỗng nhiên mềm nhũn ra, hai vai run rẩy.
Uất Trì Li dường như khiếp sợ đến ngốc, trong đầu ong ong một tiếng, có một cổ tức giận khó kiềm chế.
Đây là loại cặn bã gì mà lại làm chuyện như vậy với nữ nhân mà hắn ta yêu? Dù cho là thổ phỉ trên núi đều có một chút tính người, hắn ta lại là người đọc sách nhưng lại có suy nghĩ đáng sợ đến mức độ này.
Hơn nữa hắn lại ra tay với một thanh niên mới lớn, quả thật làm người khác phải xem thường!
Liễu La Y đột nhiên đẩy Uất Trì Li ra, nàng ấy lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt, lùi lại vài bước, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nợ của ta cùng hắn. Mai sau ta sẽ tự tính sổ, sau này, xin ngươi đừng nhúng tay vào nữa" – Liễu La Y nói.
Uất Trì Li vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ khi nãy lại một lần nữa rơi vào trầm tư, nàng đột nhiên tiến tới một bước, buộc miệng thốt lên: "Ta có thể giúp ngươi".
"Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi".
Uất Trì Li vẫn chưa kịp trả lời, nàng ấy đã tự mình mở cửa nhanh bước xuống lầu, ánh mắt lãnh đạm, dường như khác hoàn toàn với khi nãy, giống như lại trở về bộ dáng lạnh lùng như băng.
Chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ thấy tay nàng ấy nắm chặt đến nổi rướm máu.
Cửa lại mở ra, Tân Nhiên lắc người đi vào nhẹ như một con mèo, trên mặt cũng mang vẻ khó hiểu: "Công chúa, người tại sao lại để nàng đi nữa vậy?"
Uất Trì Li không nói, tức giận đến ném ngoại y, nặng nề xoay người ngồi xuống, nàng chỉ biết nam chủ não tàn, nhưng nguyên tác chưa bao giờ đề cập là hắn biến thái như thế.
Nàng vốn dĩ chỉ là thông cảm, nhưng lúc nãy lại có chút kích động muốn giữ lại Liễu La Y, nàng không biết thời gian qua lí trí của bản thân bị sao nữa.
Uất Trì Li đập bàn tay vào ghế, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, chiếc ghế dài đổ sập xuống, nàng không có phòng bị liền té đập mông xuống đất.
Tấm màn che trên cột giường, rơi phủ lên đầu Uất Trì Li.
Uất Trì Li vốn đã tức giận nhưng giờ lại càng tức hơn, nàng cố gắng đứng dậy đạp mạnh vào chiếc giường bị vỡ, sau đó mới bớt giận được chút.
Tân Nhiên che miệng bên cạnh, cười đến hết sức vui vẻ.
"Công chúa, vậy bây giờ chúng ta có về phủ không?"
"Đương nhiên về rồi, tiền đều nằm trong tay của người khác, ta còn có chỗ nào để đi đâu!" – Uất Trì Li chán nản nói, bước ra khỏi cửa, đúng lúc đụng phải ông chủ của nhà trọ.
Ông chủ tiệm là một lão giả râu trắng, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn người trong phòng một cái, suýt nữa rụt cổ, run rẩy nói: "Khách quan đương ban đêm, cực kỳ hung mãng"
Uất Trì Li nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng không biết phải phản bác như thế nào, xấu hổ đỏ mặt, vội vàng cầm lấy bao tiền từ tay Tân Nhiên, nhét vào tay ông lão rồi chạy đi.
Đến khi trở về phủ, nàng ăn một con vịt quay như lang thôn hổ yết, tâm trạng mới bình tĩnh lại.
"Nàng ấy sao rồi?" – Uất Trì Li không kềm được hỏi.
"Lúc nãy đi đun nước nghe tỷ muội nói Liễu La Y bị cô gia giam lại, lôi đi làm việc nhà rồi" – Tân Nhiên thở dài.
Mặc dù nàng không thích nữ tử này cướp đi nam nhân từ tay công chúa mình, nhưng nàng nghe nàng ấy phải chịu những tội này, trong lòng cũng cảm thấy không nở.
Uất Trì Li khẽ ậm ừ một tiếng.
Liễu La Y bên ngoài mềm mại, bên trong cứng rắn, tính cách quật cường, không muốn liên lụy người khác, chưa kể đệ đệ của nàng ấy vẫn nằm trong tay Lục Vân Khuê, chọn lựa như thế cũng là hợp lý.
Còn về bản thân, nói trắng ra nàng chỉ là một người xa lạ, không có nghĩa vụ cũng không có thời gian giải quyết tất cả mọi chuyện.
Chỉ là trong lòng Uất Trì Li tổng cảm thấy có chút không thoải mái, không biết là do nguyên nhân gì.
Nàng lắc đầu, răng rắc cắn một miếng xương trong tay, nhai nó.
Vừa lúc, Tân Nhiên lúc này mới hỏi: "Công chúa, khi nãy cô gia phái người đến, nói với người hai ngày nữa cùng hắn đến Quan Nam hầu dự tiệc, nói lúc đó sẽ có rất nhiều quan to khách quý bảo người phải ăn mặc nghiêm trang".
Uất Trì Li nghe vậy khịt mũi lạnh lùng, ra lệnh cho Tân Nhiên đi cùng mình, nếu không phải vì danh hiệu Công chúa Bắc vực, hắn một quan chức nhỏ chỗ nào xứng nhận được thiệp mời đến phủ Quan Nam uy nghiêm chứ.
"Không đi" – Uất Trì Li nói.
"Không đi cũng tốt, nghe nói cô gia muốn dẫn theo Liễu La Y, đi rồi thấy tâm lại phiền, chi bằng ở trong phủ cho thanh nhàn" – Tân Nhiên ha ha nói.
"Chờ đã!" – Uất Trì Li đột nhiên ngăn Tân Nhiên lại "Có lẻ ta có vài bộ y phục nghiêm trang phải không?"
Vả mặt đến nhanh như vậy sao?... Sáng tinh mơ hai ngày sau, đã mặc quần áo gọn gàng, lười biếng đi tới đi lui ở cửa.
Đương nhiên không có quần áo trang trọng, nàng miễn cưỡng chọn một bộ quần áo không có sặc sỡ như vậy mặc vào, cũng không thèm chải tóc búi cao, mà trên đầu nàng chỉ đơn giản cột cao tóc thành đuôi ngựa, treo trên đó có những sợi dây màu sắc rũ xuống đầy hương vị ngoại tộc phong tình.
Tân Nhiên ở dưới xe ngựa nhìn Uất Trì Li mà lòng không khỏi ca ngợi, nếu như là nàng mà nói thì dung mạo công chúa nhà nàng không nhất cũng phải nhì, hơn nữa, khí phách phóng khoáng bất phàm, nào có như nử tử Trung nguyên vừa mềm vừa yếu.
Lúc ở Bắc vực, công chúa vừa tròn mười sáu tuổi,đều là cho những nam tử trẻ tuổi ở Bắc vực nhớ thương.
Nhưng tại sao cô gia lại không thích công chúa? Nàng thật không hiểu nổi.
Đại môn vừa mở, Lục Vân Khuê mặc một chiếc áo bằng gấm màu xanh đậm, bên ngoài khoác kiệ áo choàng lớn, lông mày tuấn tú, hơi giống cây ngọc lan trong gió, ngước mắt nhìn Uất Trì Li, môi câu lên, mang theo ý cười đi đến.
Hắn đưa bàn tay của mình ra và dịu dàng nói: "Li nhi, ta đỡ nàng lên xe ngựa".
Uất Trì Li trực tiếp bỏ qua tay hắn, nhìn ở phía sau hắn, Liễu La Y đang mặc chiếc váy màu xanh nhạt của hạ nhân, trên mặt không chút biểu cảm đứng đó, trên mặt nàng ấy không có vết thương, nhung ánh mắt sắc bén của Uất Trì Li nhìn thấy cổ tay lộ ra.
Có một vài ngấn máu lác đác trên đó.
Nàng liếc nhìn Lục Vân Khuê ấm áp dịu dàng, văn nhã lịch thiệp, sau lưng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, tên nam tử này thật sự khủng bố.
Lục Vân Khuê không để ý đến việc Uất Trì Li né tránh, hắn ôn nhu chủ động nắm tay Uất Trì Li đi về phía xe ngựa, đột nhiên từ phía trên một bóng người mãnh khảnh bị kéo xuống đẩy về phía Liễu La Y.
Liễu La Y lúc nãy vẫn còn thờ ơ, đột nhiên mở to mắt, nàng ấy vội vàng hướng về phía người đó đón lấy, nắm lấy cánh tay hắn, ôm chặt hắn vào lòng.
"Thường nhi, đệ không sao chứ... Thường nhi!"
Hóa ra đây là Liễu Mân Thường, giống hệt như miêu tả trong sách, một bạch y thiếu niên mảnh khảnh, ốm yếu, môi đỏ răng trắng, đôi mắt đào hoa như sương, long lanh nước.
Xét về ngoại hình, dáng vẻ giống như tạc từ cùng một khuôn, cả hai đều đẹp như tranh, một người giống hồng nhạn cô độc, một người như con thuyền trên khơi, nếu như không phải thân hình quá mảnh mai yếu ớt, nhất định là một thiếu niên nhanh nhẹn.
Hắn mím môi, gọi bằng một giọng rất nhỏ: "A tỷ".
"Hắn có làm gì đệ không? Thường nhi, là A tỷ không tốt, không bảo vệ được đệ" – Liễu La Y kìm nước mắt, nắm tay Liễu Mân Thường không buông.
Lục Vân Khuê kéo Uất Trì Li đang bàng quan, trên mặt mang theo nghiền ngẫm giống như đang xem diễn kịch, Uất Trì Li khó chịu khi bị hắn ta chạm vào nàng dùng lực hất tay hắn ra, điên cuồng cọ lên xe ngựa.
Lục Vân Khuê dường như đã xem đủ, sải bước tới, đặt tay lên vai Liễu Mân Thường, nụ cười trên mặt Liễu Mân Thường đột nhiên biến mất, hắn kinh hãi cứng người lại liều mạng né về phía sau.
Có thể thấy sự sợ hãi hiện rõ trong mắt.
Uất Trì Li nhìn rồi nheo mắt lại, nắm thành quả đấm cảm thấy có chút ngứa.
"Xem ngươi còn dám bỏ đi cùng người khác hay không?" – Lục Vân Khuê đánh giá Liễu La Y, cười nói.
Liễu La Y nhìn Liễu Mân Thường, kiềm nén nước mắt lắc đầu.
"Sau này phải nghe lời? Nếu như lại dám chống đối ta, ngươi sẽ biết điều gì đang chờ hắn" – Lục Vân Khuê cười càng vui vẻ, hai tay để trên vai Liễu Mân Thường vuốt nhẹ, Liễu Mân Thường cuối đầu nghẹn ngào gần như muốn bất tỉnh.
Liễu La Y nắm chặt nắm tay lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sẽ"
"Thật ngoan, Li nhi, chúng ta lên xe" – Lục Vân Khuê có được câu trả lời như ý, nhìn là thấy hắn vui vẻ đến cỡ nào, chỉ cần Liễu La Y đáp ứng không chạy nữa hắn liền không có gì phải sợ.
Về phần công chúa đần độn bên cạnh, chỉ cần hắn dùng chút thủ đoạn sẽ lại chung tình với hắn ngay thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Vân Khuê lại vươn tay ôm Uất Trì Li, nho nhã lịch sự dìu nàng vào trong xe, nói với người hầu phía sau: "Để cho hai người kia chạy theo cho ta, nhất định phải xem chừng bọn họ, nếu như mất một người các ngươi đến chịu tội cho ta".
Uất Trì Li tức giận đến mức nghiến răng muốn cắn hắn một ngụm, nàng lo lắng liếc nhìn Liễu La Y, tiếc rằng người bên kia không thèm nhìn nàng.
Sau đó, Uất Trì Li bước một chân lên xe ngựa, ngồi vào bên trong.
Lục Vân Khuê ngồi bên cạnh nàng đột nhiên vươn tay ôm lấy vai nàng, rồi xe ngựa rung chuyển, nàng bị đẩy vào trong vách xe, một tay vẫn đặt bên tai, ôm nàng vào lòng.
Hắn đến gần mặt Uất Trì Li phun khí bên lỗ tai nàng.
"Li nhi, nàng có phải giận ta hay không, mấy ngày này không có đi tìm nàng"
Uất Trì Li né đầu sang một bên.