Cái điện thoại này là mẹ nuôi Quách Nguyệt đưa cho cậu trước khi ra ngoài, người gọi đến hẳn cũng chỉ có bà, bình thường cậu không xem, bây giờ đột nhiên đổ chuông làm An Lê hoảng sợ.
Trong phòng ngủ chỉ có mình cậu, tiếng chuông chói tai, cậu chạy nhanh đến nghe máy.
Bên kia đầu dây truyền tới giọng của một người phụ nữ, âm thanh bén nhọn, còn có chút hùng hổ doạ nạt, nói bóng nói gió hỏi, “Tiểu Lê, gần đây quan hệ của con và Trần tổng thế nào, có nói chuyện được không? Sự nghiệp của ba con gặp chút khó khăn, có thể cần con nói chuyện cùng Trần tổng, cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ.”
Cậu khổ sở trong lòng, nhưng cũng không thể nói nặng lời. Chỉ nói, mấy ngày nay mình chưa gặp Trần Thừa Phong.
“Sao lại như vậy? Kết hôn rồi, con cũng chẳng phải đại thiếu gia! Phải thân cận với người ta.”
An Lê nghẹn họng không nói lời nào, cậu thậm chí còn không biết nói từ đâu, cậu ở An gia, đã từng có lúc nào là đại thiếu gia? Có từng được... thương yêu không?
Cũng từng có, trước khi An Khê được sinh ra, đó là những chuyện trước khi cậu năm tuổi, có lẽ mẹ nuôi cũng từng đối tốt với mình.
Nhưng mà sau này, cậu trở thành con ngựa dưới chân An Khê, thường xuyên bị cưỡi bò khắp nhà, đầu gối bị xước, chỉ có thể ban đêm lén khóc một mình.
Dậy sớm còn phải mặc quần áo cho An Khê, gọi y rời giường, cậu vẫn luôn nhỡ kĩ thân phận của mình, là thân phận mà cha mẹ nuôi khiến cậu nhớ rõ, “đồ thừa thãi”.
Chưa để cậu suy nghĩ, trong điện thoại truyền đến âm thanh đánh gãy mạch suy nghĩ của An Lê, “An Lê, những lời khó nghe mẹ đã nói rồi, con đừng tưởng rằng Trần Thừa Phong sẽ đối xử tốt với con, hắn muốn đè chết An gia chúng ta!”
“Nếu con chết, nói không chừng còn có thể có một cái quan tài, nhưng nếu con bị hắn đưa về, con biết kết cục sẽ thế nào rồi đấy!”
Tay cậu run rẩy, yết hầu như bị chặn lại, khàn giọng khó khăn nói, “Con biết rồi… mẹ.”
“Con gọi một tiếng mẹ, mẹ cũng cho con đến Trần gia hưởng phúc, Tiểu Lê, con nắm chắc cơ hội này, sau này giúp ba mẹ, Trần Thừa Phong cũng sẽ không bạc đãi con.”
Quách Nguyệt ở bên kia điện thoại vừa đấm vừa xoa, để tự cậu lựa chọn.
Nếu cậy ở Trần gia không thể lấy lòng Trần Thừa Phong.
Trần tiên sinh đối xử không tốt với cậu là một chuyện, đưa cậu về lại An gia là một chuyện khác. Hai con đường trải ra trước mặt, lại không có một con đường nào là cậu muốn chọn.
Đôi cánh tự do bị chặt đứt, căn bản không có cách nào vùng dậy đấu tranh để được ra ngoài bay lượn, cậu khát vọng tình thương, muốn được nuông chiều, cậu hâm mộ An Khê có cha mẹ nuôi yêu thương, sinh nhật có bánh kem bơ, có đồ chơi búp bê, cậu không có gì cả, trước kia và bây giờ đều vậy, tương lai...
Cậu nhớ đến lời nói của quản gia Lý, “Cứ từ từ, rồi sẽ ổn thôi.”
Thật sự… sẽ ổn sao?
Quách Nguyệt nói chuyện cả buổi giống như tạt cho cậu một chậu nước lạnh, chóp mũi thoáng chốc chua xót, cậu nhịn xuống tiếng khóc nức nở, “Con sẽ cố gắng…”
Người bên kia rất vừa lòng với câu trả lời của cậu, ngắt máy, trong lòng An Lê lại bồn chồn, cậu thật vô dụng, đúng không…
Ngay cả điều cơ bản nhất là đánh dấu, Trần Thừa Phong cũng không muốn chạm vào cậu dù chỉ một chút, ngay cả… ngay cả khi cậu đã cởi hết đồ, Trần Thừa Phong cũng không liếc nhìn một cái.
An Lê nhìn ngắm khuôn mặt của mình, tái nhợt không có huyết sắc, nhìn vào gương thử cười một cái, lại cảm thấy khó coi.
Buổi chiều đổ mưa, thời tiết chuyển lạnh. An Lê ngồi cạnh cửa sổ nhìn điện thoại, nhìn cả nửa ngày mới mở danh bạ.
Bên trong trống không, An Lê mới nhớ, hoá ra cậu không có số của Trần Thừa Phong, cậu không cần cái điện thoại này.
An Lê cơ hồ trút được gánh nặng.
Muộn hơn một chút, cậu dựa vào ghế sô pha, nhìn tấm danh thiếp lẻ loi, có lẽ là rơi ra từ túi của Trần Thừa Phong. Mặt trước viết tên tiếng Trung và tiếng Anh của hắn, cùng với phương thức liên lạc.
An Lê bấm điện thoại, chỉ một lúc là đã có người nghe máy. Giọng nói của người đàn ông bên kia xen lẫn chút mệt mỏi, “Alo?”
“Trần… Trần tiên sinh.” Cậu hơi lắp, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Trần Thừa Phong trầm mặc nửa giây, giống như không nghĩ tới sẽ nhận được điện thoại của cậu, “An Lê, tôi đang bận. Nếu không có chuyện gì thì cúp máy trước.”
Nói xong hình như cảm thấy mình quá hung dữ, lại thêm một câu, “Đêm nay tôi sẽ về sớm một chút.”
An Lê buông tay, ném điện thoại trên sô pha.
Giữa mùa hè, gần bảy giờ trời mới bắt đầu tối. Ánh đèn rực rỡ sáng lên, người đưa bữa tối cũng không tới. Khoá cửa vang lên một tiếng, Trần Thừa Phong mang theo một hộp bánh kem đi vào nhà.
Trông hắn mệt mỏi, nhưng tây trang phẳng phiu, tôn lên dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng.
An Lê ngồi khoanh chân trên sô pha, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Nhóc con lớn lên trắng nõn, mắt tròn xoe, Trần Thừa Phong cảm thấy hắn giống như nuôi một bé mèo con ở nhà.