"Được."
Trần Thừa Phong đáp ứng một tiếng, bên ngoài vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, trong lòng lại như có gì đó lấp đầy. Hắn từng chịu nhiều khổ cực, cho nên sẽ không để omega gả cho mình phải chịu khổ.
"Từ giờ, em là người của tôi, biết chưa?"
Vuốt ve cánh môi của An Lê, thật mềm, như kẹo bông gòn ở siêu thị, chọc một chút liền rơi ra, hắn hỏi, "Em cứ như vậy làm tôi cảm thấy như là em cố ý câu dẫn tôi, làm sao bây giờ? Không phải cố ý sao? Sao môi mềm thế."
"Không phải... không có câu dẫn Trần tiên sinh..." Cậu do dự một chút lại thành thật trả lời,"Em không dám..."
Nhiệm vụ Quách Nguyệt giao cho cậu quả thật là câu dẫn Trần Thừa Phong, nhưng mà cậu nào dám chứ? Ngày đầu tiên bị doạ khóc hu hu, giờ báo cậu câu dẫn người kia cậu cũng nói đồng ý, nhưng tuyệt đối không dám.
Lời nói thật lòng, đúng là bé con ngoan ngoãn biết nghe lời.
"Tiểu yêu tinh."
"Ưm..."
Vừa dứt lời, An Lê đã bị người kia cúi người đè xuống chặn môi, vừa tắm xong nên môi hơi lạnh, nhàn nhạt không có mùi vị gì, chỉ ngửi được mùi sữa trên người cậu, rất ngọt.
Chăn mềm phủ lên hai người, nương theo bóng tối đối mặt với nhau, ánh mắt như chứa đầy sao, "Vừa rồi còn nói hôn em, sao giờ lại khóc?"
Càng khóc càng muốn bắt nạt.
"Ưm..."
An Lê không kịp phản ứng, môi đã bị chặn lại, càng ngày càng thích hôn.
Không biết đây có tính là cái hôn chân chính đầu tiên không, mấy lần trước đều không tính?
Nụ hôn đầu tới quá muộn, cho nên trong tiềm thức luôn muốn bù đắp tất cả những khiếm khuyết mấy năm gần đây, đau lòng cậu, cho nên muốn chiếm hữu cậu. An Lê quá ngoan, làm hắn muốn bắt nạt, nhìn cậu nằm dưới thân mình khóc thút thít, thích rơi nước mắt như vậy, sau này phải làm sao đây?
"Thích khóc quá vậy, sau này trên giường có rất nhiều lúc em phải khóc đấy." Hắn khàn giọng nói, nghe được đã nhẫn nhịn rất lâu, An Lê khẩn trương nuốt nước miếng.
Cắn môi dưới, tuy rằng đêm tối, nhưng cũng đủ cảm giác được người này hẳn là đỏ mặt.
An Lê luôn rất ngoan ngoãn, ở trên giường cũng vậy, bị ôm ngực hôn cũng vậy, làm người ta không thể hung dữ lên được, An Lê không biết cái gì là điểm mẫn cảm, cũng không biết phải làm gì, nhưng cậu quả thật cũng nhớ lời Quách Nguyệt, lấy lòng Trần Thừa Phong.
Lấy lòng Trần Thừa Phong, làm càng tốt cậu sẽ được sống càng tốt, cậu hiểu điều này, cũng hiểu thị phi, muốn có cuộc sống tốt nhất định phải từ từ tới. Chỉ là muốn ôm bé omega ngoan ngoãn nhà mình ngủ một giấc, người này lại không an phận.
An Lê không biết lấy lòng người khác như thế nào, chỉ nghĩ cứ ngoan ngoãn nghe lời người ta là được rồi, cậu bị Trần Thừa Phong ôm chặt, có thể ngửi được pheromone thuộc về Alpha, sắp khóc đến nơi, tim đập nhanh hơn, cảm giác trái tim muốn rớt ra ngoài, không còn gì để nói.
Cậu nhích người, muốn thử hôn, các alpha đều thích omega chủ động nhỉ?
"Hửm..." Trần Thừa Phong cười khẽ, không nghĩ omega này lại còn có chút to gan, "Ai dạy em? Dám làm như thế? Không sợ tôi quăng em ra ngoài à?"
Trần Thừa Phong dọa cậu, mặc dù là hù doạ, nhưng lại không có hành động thực tế nào.
Cậu quá khẩn trương, An Lê nhanh chóng bưng kín mặt, khẩn trương nói lắp, "Em... Em cho là tiên sinh sẽ thích... Em... Hu hu..."
Bé con khẩn trương đến mức run rẩy, nức nở trong cổ họng, omega chưa hiểu việc đời, lại gả cho một alpha cấp S có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, cậu muốn lấy lòng hắn không chỉ vì mẹ nuôi, mà còn vì chính cậu, nếu cậu có thể ở lại đây, sau này có thể thử cảm giác thích một người là như thế nào.
Trần Thừa Phong đoán hẳn là trên người An Lê cũng trắng, nếu không khuôn mặt này nhéo một cái cũng không mềm thành như vậy, hẳn là giống như tính cách của cậu, vừa mềm vừa ngọt, càng nghĩ càng nóng.
Thấy người kia khẩn trương muốn khóc đến nơi, Trần Thừa Phong liền đầu hàng, không phải hắn bực bội vì An Lê khóc, mà nghĩ khóc nhiều thế có khát không? Người này như làm từ nước vậy, thích khóc như thế, chọc một cái liền mềm, muốn cưng trong lòng bàn tay.
"Không dọa em nữa."
Trần Thừa Phong thở dài một hơi, như nhụt chí nằm bên cạnh An Lê, quyết định không nghĩ lung tung nữa, vốn hôm nay gọi cậu vào phòng chỉ là muốn An An ngủ cùng hắn mà thôi.
Nhiều năm qua, tính cách Trần Thừa Phong cũng coi như tàn nhẫn, áp lực trong thời gian dài làm hắn ngủ không được, mãi đến mấy hôm trước An Lê vào Trần gia, hắn ngửi pheromone của An Lê, ngoài ý muốn không cần uống thuốc vẫn có thể ngủ ngon, mấy nay bận rộn ở công ty, mệt không chịu được, hắn muốn ôm An Lê lặng lẽ ngủ một giấc.
Nếu không phải bé khóc nhè quá mê người, vừa rồi hắn cũng không thật sự muốn dọa cậu, hắn quên mất bé cưng này doạ một chút là khóc.
"Ngủ đi, lần này thành thật ngủ, biết không? Không được lộn xộn." Trần Thừa Phong xoay người kéo cậu vào lòng, để An Lê đối mặt với hắn, nằm trên khuỷu tay, thanh âm từ tính dễ nghe, làm người cảm thấy an tâm, "Với cả, không được khóc nữa."
"Dạ... vâng, em sẽ nghe lời..."
An Lê nghĩ bản thân thật không tiền đồ. Sao Trần Thừa Phong mới dọa một tí là khóc? Cậu muốn giải thích, "Thật ra ngày thường em rất kiên cường, không tin tiên sinh hỏi quản gia Lý đi, mấy ngày nay em chưa từng khóc."
"Ý em là lúc ở bên tôi mới có thể khóc phải không?"
"Cũng không phải..." An Lê không biết trả lời như thế nào.
Hiện tại cậu cảm thấy quan hệ của hai người hơi kì lạ, tuy đã kết hôn, nhưng lí do kết hôn hai người đều hiểu rõ trong lòng, suy nghĩ lại không giống nhau. Ví dụ như Trần Thừa Phong muốn để omega ở bên người.
Vốn cho rằng bản thân không thể gặp được người có thể khiến mình rung động, nhưng cố tình omega thích khóc này thật kì lạ, chui vào lòng hắn.
Trước nay hắn không thích omega mềm yếu vô dụng, thế mà lạnh cứng với bé con thích khóc thích làm nũng, quá tà đạo. Hắn nghi ngờ pheromone vị sữa của An Lê có thể gây nghiện, hắn hơi... không phải hơi, không không không, là hơi.
Hơi... đặc biệt thích.