An Lê rụt cổ, nhìn Trần Thừa Phong, đôi mắt vô tội, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức An Lê rõ ràng ngửi được pheromone trên người Trần Thừa Phong, pheromone của alpha dày rộng, dường như có bao vây cả người cậu.
Khẩn trương nuốt nước miếng, lắc đầu, cậu không biết hôn môi.
Đừng nói là hôn môi, ngay cả mấy ngày trước bị Trần Thừa Phong sờ tuyến thể cũng là lần đầu tiên, cậu chưa từng gần gũi với alpha như vậy
“Không biết? Chưa có ai hôn em sao?” Trần Thừa Phong hỏi, hắn cảm thấy omega mềm mại như vậy nếu là ở ngoài nói không chừng sớm đã bị người ta ăn sạch sẽ.
Nếu không phải hắn đã cưới người về nhà, phỏng chừng hắn cũng không để An Lê còn nguyên vẹn đến tận bây giờ, mà là đẩy cậu xuống, đánh dấu cậu, rót đầy cậu.
An Lê thật sự giống như Trần Thừa Phong nói, như một bé cừu ngây thơ chưa từng trải qua giông bão, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để lấy lòng hắn, khiến Trần Thừa Phong cảm thấy cậu rất ngoan.
Thật đáng yêu.
Cậu quá ngọt ngào, cũng quá ngoan, làm cho Trần Thừa Phong thật sự muốn bắt nạt, An Lê ngồi trên đùi hắn, thể trọng lại rất nhẹ, vừa nghe lời vừa an tĩnh.
“An Lê, ngẩng đầu.” Trần Thừa Phong gọi tên cậu.
“Dạ?… Ưm…” An Lê đáp lời Trần Thừa Phong, mở to mắt, không thể tin tưởng ngẩn người, cậu không dám cử động, môi bị hai cánh môi mềm mại chặn lại.
Hết thảy quá nhanh quá đột ngột, vừa rồi còn lặng lẽ nhìn cậu, đột nhiên lại hôn cậu, An Lê không có bất cứ kinh nghiệm hôn môi nào, chỉ mở to mắt kinh ngạc, thậm chí còn không biết mở miệng, Trần Thừa Phong cảm thấy An Lê quá thơm, nếu không hôn một cái, sợ là lúc hắn đi rồi An Lê lại khổ sở.
Mà rõ ràng bé con này bị hắn doạ rồi.
Lời nói đến miệng lại trôi ngược vào trong, đầu lưỡi linh hoạt đầu tiến vào miệng cậu, tuyên bố đây là lãnh địa của Trần Thừa Phong hắn, nếu An Lê muốn câu dẫn hắn, Trần Thừa Phong sẽ như cậu mong muốn.
An Lê cảm thấy tim đập quá nhanh, thậm chí không biết có phải ngừng đập một chút hay không, hắn hơi rụt người, nhẹ giọng nói, “Trần… Trần tiên sinh…”
Người này lại như bắt nạt không đủ, trêu ghẹo nói, “Không phải muốn tôi thích em sao? Há miệng.”
Giọng nói của hắn rất êm tai, âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo từ tính làm xương cốt An Lê mềm nhũn, người như kẹo bông gòn nhìn như bị bắt nạt, tay nhỏ nhẹ nhàng bám vào vai Trần Thừa Phong, “Em nghe lời, Trần tiên sinh… sẽ thích em ạ…”
Cậu muốn được Trần tiên sinh thích, muốn ở lại bên cạnh hắn, không phải trở về An gia, cậu cảm thấy Trần tiên sinh còn tốt hơn tất cả mọi người ở An gia, tuy rằng nhìn qua hơi doạ người, nhưng mà nội tâm cậu luôn cảm thấy an toàn, hình như là cảm giác Trần Thừa Phong mang lại.
Mấy ngày nay ở Trần gia, mỗi ngày cậu đều được ngủ ngon.
“Đúng rồi, nghe lời thì tôi sẽ thích em.”
“Trần… tiên sinh… ưm… em không biết hôn môi… ưm…” Trần Thừa Phong hôn tới nóng bỏng, làm An Lê thoáng chốc có hơi không chống đỡ được, “Ưm…”
Một tiếng tiên sinh làm đáy lòng Trần Thừa Phong mềm mại, trong lòng Trần Thừa Phong căng chặt, rốt cuộc không thể nhịn được mà khám phá từng chút một, đối diện với cặp mắt như nai con của An Lê làm hắn tim đập thình thịch.
Mạnh mẽ bao lấy môi mềm hắn thèm muốn, chiếm quyền chủ động, nặng nề lấp đầy khoang miệng ấm nóng, nóng bỏng mút mát dây dưa đầu lưỡi nghịch ngợm trốn tránh, không cho lùi bước.
Như đùa giỡn ác liệt liếm láp vòm họng trên, ngay cả là lần đầu hôn môi, hắn cũng phải bắt nạt omega nhà mình một chút, cảm giác tê dại khó nhịn làm An Lê khẩn trương đến mức đầu óc mơ hồ, như tan chảy trong lòng Trần Thừa Phong, sắp thở không nổi, bàn tay to của Trần Thừa Phong mạnh mẽ mơn trớn làn da mịn màng.
“Em… ưm…”
“Không biết thở sao?”
An Lê lắc đầu, bởi vì thẹn thùng mà sắc mặt ửng đỏ.