“Gọi cho tôi có chuyện gì?”
Ánh mắt Trần Thừa Phong lạnh lẽo hỏi cậu, dựa vào ghế, ánh mắt giống như xem xét đánh giá, nhìn thấu An Lê.
Môi cậu bị cắn ra một vết sâu, hơi trắng, áo lông màu trắng trên người làm cậu trông đặc biệt ngây thơ, “Tiên sinh… Có thể đánh dấu em không ạ?”
Những lời này rất thú vị, Trần Thừa Phong lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cậu, như kẻ thống trị nhìn từ trên cao xuống, nắm trong tay hết thảy, bao gồm nhóc con thoạt nhìn gầy yếu này, “Tìm tôi vì chuyện này?” Giọng nói mang theo ý cười trào phúng, “Cậu tiện thật đấy, là được di truyền à?”
An Lê cúi đầu rũ mắt, sống mũi cay cay, ánh mắt mơ hồ dường như không thấy rõ bánh kem trước mặt, môi bị cắn không còn huyết sắc, nếu không bị đánh dấu, nếu không thể lấy lòng Trần tiên sinh… Cậu không muốn bị đưa đến ở nông thôn, cũng không muốn… bị rất nhiều Alpha chiếm lấy…
“Em muốn… tiên sinh đánh dấu em…” Giọng cậu mềm mại, vì lời nói như vậy mà xấu hổ đỏ mang tai.
Bánh kem có lẽ còn không ngọt như vậy, mùi sữa trên người An Lê rất nhẹ, nhưng ngồi đối diện vẫn có thể ngửi được, pheromone mất khống chế trên người cậu chính là vũ khí câu dẫn alpha, coi như ngồi im một chỗ, Trần Thừa Phong không thể không thừa nhận trong lòng hắn ngứa ngáy.
Lại khóc, Trần Thừa Phong không nói gì, nhìn cậu chằm chằm, khiến An Lê cảm thấy lời nói vừa rồi của mình thật sự quá tiện, quá không biết xấu hổ… Một omega lại đi cầu xin alpha đánh dấu mình.
Phòng khách yên lặng, đám người hầu biết điều lui xuống, hắn đứng lên đi về phía An Lê.
Để lại bánh kem trên bàn, hắn xách theo An Lê đang thất tha thất thểu lên tầng, đi vào phòng ngủ.
“Còn rất biết thân phận của mình, ba cậu bảo cậu lấy lòng tôi đúng không?”
Trần Thừa Phong xách cổ An Lê cổ dễ dàng như xách gà con, một phát đẩy xuống giường, khiến An Lê lún xuống, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị chặn lại, bả vai dày rộng rắn chắc căn bản không cho cậu chạy thoát.
Hơi thở nóng rực từ bên tai truyền đến, âm thanh quần áo cọ xát càng làm cậu khẩn trương, cậu không ngờ Trần Thừa Phong thật sự nhanh chóng vào việc chính như vậy.
An Lê khẩn trương không dám nhúc nhích, “Ưm…” Cậu khẽ hừ một tiếng, thân thể bị chặn lại, cả tinh thần và linh hồn đều bị khống chế.
Trần Thừa Phong không hôn cậu, nhưng một bàn tay vuốt ve từ tai xuống dưới, chóp mũi dừng lại ở vàng tai cậu ngửi một chút, vị sữa bò nhàn nhạt dần dần tản ra, vị ngọt nồng đậm tràn ra, hắn duỗi tay lột miếng dán ức chế sau cái cổ tuyết trắng.
“Em rất thơm.”
Câu dẫn hắn, xác thật đúng quy củ, nếu hôm nay hắn không nghe lén An Lê nói chuyện, hắn thật sự sẽ giờ này khắc này làm nhóc con, đè cậu dưới thân, mặc kệ cậu có thể sẽ khóc lóc.
Chính là muốn làm cậu khóc, đáy lòng nổi lên tâm tư muốn làm chuyện xấu. Vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm, An Lê rụt cổ, ở trong ngực hắn run lên một chút.
“Ưm…”
“Tôi còn chưa cắn em, em khóc cái gì.” Giống như hắn đang bắt nạt cậu vậy.
An Lê hít hít mũi, lắc đầu, “Tiên sinh, em không khóc…” Chỉ là cậu không khống chế được.
Không có cách nào, cậu là quỷ thích khóc mà.