Thanh âm An Lê quá nhỏ, luôn cảm thấy sợ hãi điều gì, tự nhỏ cậu đã biết thân phận của mình không phải đại thiếu gia chân chính, nơi nơi đều phải nhìn sắc mặt người khác, ở An gia là vậy, ở Trần gia... hẳn cũng như vậy.
Trong mắt Trần Thừa Phong hiện lên ý khiêu khích, hắn không chỉ coi An Lê là thiếu gia An gia, chiều này thư kí đưa tư liệu tới, thân thế của An Lê được viết rõ ràng rành mạch.
Thậm chí còn tra được sau khi tốt nghiệp cấp ba, An Lê không đi học tiếp. An gia cũng không gả con ruột cho hắn, hắn biết ngay người gian xảo như An Tương Quốc sao có thể thật sự gả con trai cho hắn, vốn tưởng An Lê chỉ là một người mưu kế đầy mình, không ngờ lại thật sự là quỷ thích khóc thuần khiết.
Lúc đầu hắn muốn cứ nuôi ở nhà như vậy, Trần Thừa Phong không phải người dễ buông lỏng cảnh giác, bản tính đa nghi, là người tàn nhẫn độc ác, nếu An Lê thật sự có gì đó với An gia, hắn sẽ không để yên.
Sau khi để tâm nghe lén điện thoại của An Lê, thấy được bộ dáng khó xử của cậu lúc chiều, thậm chí dường như còn nghe được âm thanh tủi thân muốn khóc của cậu.
Lúc ấy hắn ở bên kia điện thoại dường như còn thấy được bộ dáng An Lê một mình lau nước mắt.
Người này ngay từ ngày đầu tiên đến đã sợ hắn, hắn còn đang tưởng An Tương Quốc bảo cậu đến đây câu dẫn mình, tưởng rằng cậu cố ý giả vờ đáng thương…
Không ngờ lại không phải giả vờ, hơn nữa nhìn qua như bé mèo ngoan ngoãn, mặc dù thích khóc, nhưng lại giống như kẹo bông gòn, vừa khóc là có thể làm trái tim Trần Thừa Phong mềm nhũn.
Trần Thừa Phong lại nghĩ, nếu người này thật sự cố ý giả vờ đáng thương câu dẫn hắn, chỉ sợ hắn cũng có chút không xuống tay được.
“Trần tiên sinh, chắc là em... quá khẩn trương, làm không tốt, sau này em có thể, có thể học…” An Lê ngồi trên đùi Trần Thừa Phong, không hiểu sao lại mang theo chút làm nũng, “Ngài đừng không cần em, đừng đưa em về… được không ạ?”
Trần Thừa Phong híp mắt, đôi mắt hẹp dài mị hoặc, đối người ngoài là tràn ngập tính toán, nhưng lúc này nhìn An Lê, trong mắt chỉ có một tia nghiền ngẫm, “Tại sao? Cho tôi một lý do?”
Hắn nghiện thuốc lá rất nặng, đối mặt Omega của mình luôn cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, trong miệng trống trơn, vậy mà lại có ý muốn uống sữa?
Chẳng lẽ là do pheromone vị sữa của omega sao? Câu hắn đến mất hồn mất vía, Trần Thừa Phong từng nghĩ tại sao nhiều vĩ nhân cổ đại phải chọn giữa người đẹp và giang sơn, hắn từng cho rằng đó chỉ là vật cân bằng cuộc sống, không phải nhu yếu phẩm. Có điều Trần Thừa Phong nhiều năm không yêu đương lại nhảy cóc đến bước kết hôn.
Xem ra hắn vẫn xem nhẹ bản năng thu hút của pheromone, hắn từng cảm thấy loại omega mềm mại yếu đuối này hẳn là sẽ kéo chân sau, cho nên ngay cả omega trong công ty hắn đều là những người phi thường giỏi giang.
Người như An Lê, đè một cái sẽ đỏ mặt, nhéo tuyến thể một cái sẽ khóc, hắn không chỉ là lần đầu tiếp xúc, còn là lần đầu có được, hắn sợ lát nữa bản thân thật sự không nhịn được, bèn châm lên một điếu thuốc.
Cậu ngồi trên đùi Trần Thừa Phong, bị khói thuốc làm cho sặc một chút, nhíu mày ho khan hai tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống, mấy động tác nhỏ đều bị Trần Thừa Phong thu vào mắt.
Trần Thừa Phong cong cong khóe miệng, cười khẽ một tiếng, “An Lê, về sau ông đây muốn hôn em, có phải sẽ phải cai thuốc hay không?” Hắn trầm giọng nói.
Từ góc nhìn của An Lê, khuôn mặt Trần Thừa Phong anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy, là kiểu alpha dù ở đâu cũng sẽ rất chói mắt, huống chi còn cường thế như vậy...
Điếu thuốc mới hút một hơi đã bị dập tắt, sau đó không đợi An Lê kịp phản ứng, Trần Thừa Phong liền ôm cậu, dần dần tiến sát vào...