An Lê mềm mại nói, cậu hơi mệt mỏi, mùi gỗ lạnh trên người Trần Thừa Phong cho cậu cảm giác an tâm, chẳng mấy chốc liền ngủ rồi, cuộn tròn thành một cục.
Trong miệng không biết lẩm bẩm nói cái gì, Trần Thừa Phong ôm cậu, ngửi mùi hương trên người cậu, đáy lòng cũng có cảm giác thỏa mãn.
An tĩnh một đêm, An Lê trong ngực hắn giống như bé mèo, cuộn tròn thành một cục, khuôn mặt nhỏ mềm mại bóng loáng sờ vào rất thuận tay, hắn rất thích.
Ban đêm trong lồng ngực có một lò sưởi nhỏ, nóng hầm hập, rất lâu rồi Trần Thừa Phong không ngủ ngon, pheromone của An Lê có thể bình ồn nội tâm dao động của hắn, làm hắn thù hận nhiều năm tạm thu lại mũi nhọn, làm hắn muốn ngủ, hắn cũng mệt rồi.
Nhiều năm trải qua không ít khổ sở, bởi vì Trần gia đã từng xuống dốc, lúc một lần nữa gây dựng sự nghiệp bị nhiều người xem thường, hắn cũng nhịn, sau đó bị bệnh mất ngủ. Nhưng hắn cảm thấy nếu không báo thù, chính là không hoàn thành mong đợi của bản thân.
Thường nói trước khi ngủ uống một cốc sữa bò sẽ có tác dụng an thần, hiện tại Trần Thừa Phong không cần uống sữa bò, bên cạnh đã có một bé mèo sữa có thể bình ổn nội tâm hắn.
Một đêm yên tĩnh.
An Lê dậy sớm, hôm qua lại khóc, giờ nghĩ lại mới thấy hơi mất mặt, đã sắp giữa trưa, vị trí bên cạnh tuy trống trơn, nhưng vẫn còn hơi ấm.
Người này hẳn mới đi chưa được bao lâu, An Lê xoa mắt rời giường.
Cửa phòng tắm mở ra, Trần Thừa Phong quấn khăn tắm quanh hông đi ra, An Lê nhìn chăm chú, thiếu chút nữa quên mất trong phòng còn có người, ngồi trên giường không nói lời nào.
Dáng vẻ người này quá xuất sắc, An Lê không thể không thừa nhận lúc cậu nhìn Trần tiên sinh cũng hơi rung động, đôi khi cậu cũng nghĩ, nếu bị Trần Thừa Phong đánh dấu, hẳn cũng khá tốt.
Cậu dần dần không còn sợ Trần Thừa Phong, thậm chí có chút chờ mong nhỏ, có lẽ bởi vì nhân sinh An Lê trống rỗng, là một tờ giấy trắng sạch sẽ, Trần Thừa Phong tiến vào sinh hoạt của cậu, nhét tờ giấy trắng vào trong túi, An Lê chỉ cảm thấy bàn tay Trần Thừa Phong thật ấm áp.
Trần Thừa Phong xoa xoa tóc, ném cho cậu một bộ quần áo, "Mặc vào đi, tí nữa ra ngoài với tôi."
"Ra ngoài ạ?"
An Lê bò dậy lấy quần áo, nửa thăn dưới là chân trần, chưa mặc gì, bây giờ cũng không phải buổi tối, ban ngày ban mặt, cậu động đậy một chút là có thể thấy loáng thoáng hạ thân của cậu.
Hầu kết Trần Thừa Phong lăn lộn, hơi đảo mắt, khàn giọng nói nói, "Mặc quần áo vào đi."
An Lê cắn môi dưới, nhớ ra nửa thân dưới trần truồng, đang giao mùa nên hơi lạnh, nhưng vừa nãy Trần Thừa Phong lại tắm nước lạnh, "Tiên sinh, tắm nước lạnh sẽ bị cảm."
Lời này còn phải nói sao? Trần Thừa Phong tắm nước lạnh đương nhiên là có lí do.
An Lê đứng dậy, cảm thấy giữa hai đùi hơi nhức mỏi, nhìn qua còn có chút hồng hồng, không hiểu chuyện xảy ra.
Sáng sớm tinh mơ, Trần Thừa Phong thật vất vả mới ngủ một giấc thật ngon, mà người bên cạnh lại ngủ đến an ổn, sáng sớm hắn không nhịn được, lại không thể thật sự doạ người này, lúc ấy An Lê còn chưa tỉnh, tất nhiên không biết Trần Thừa Phong cọ xát ở giữa hai chân cậu.
"Không cần em quan tâm."
"Vâng ạ..." An Lê phồng miệng, nghĩ mình quá nhiều lời, cho nên liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đứng dậy chuẩn bị về trong phòng của mình, vừa đứng dậy cầm quần áo Trần Thừa Phong đưa, lại nghe thấy người này nói sau lưng cậu, "Hôm nay bảo lão Lý dọn của em sang đây, sau này ngủ ở chỗ tôi."
An Lê đứng ở cửa gật gật đầu, cậu tự hỏi mình có thể làm gì khác, dù sao… cậu và Trần tiên sinh đã kết hôn, hôm qua lại là lần đầu ngủ chung, nói thật, cậu không nghĩ đêm đầu ngủ chung lại bình yên như vậy.
Cậu vốn cho rằng sẽ có gì đó, có thể là vì bộ dáng Trần Thừa Phong khi ở cạnh cậu không tàn nhẫn như với người ngoài nên An Lê có hơi rung động.
Trần Thừa Phong nhìn điện thoại không biết sắp xếp cái gì, An Lê lặng lẽ đi tới, "Tiên sinh ơi…"
"Sao?" Trần Thừa Phong nhíu mày, tóc của hắn còn chưa được lau khô, hơi đọng nước, An Lê chọc lưng hắn gọi.
Dáng người Trần Thừa Phong rất đẹp, An Lê vừa nhìn đã đỏ mặt, cơ bụng và cơ ngực thật không tồi, người này ngoại hình và cơ thể đều vô cùng xuất sắc, bỗng dưng An Lê cảm thấy không xứng, cậu muốn lấy lòng Trần Thừa Phong.
"Tiên sinh buổi sáng vui vẻ ạ ~" Cậu lấy hết can đảm, nhón mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên má trái của Trần Thừa Phong, sau đó khẩn trương, thẹn thùng nhắm mắt, "Không biết bây giờ nói có hơi muộn hay không."
Trần Thừa Phong sửng sốt một chút, nhìn cậu, An Lê bị nhìn chằm chằm có chút khẩn trương, trong lòng bồn chồn, nháy mắt liền thẹn thùng muốn chạy trốn, "Em… Em về phòng thay quần áo."
"Sáng ra đã trêu chọc người khác, đây cũng không phải thói quen tốt." Trần Thừa Phong tóm An Lê đang muốn rời đi vào lồng ngực, điện thoại cũng không muốn xem nữa, ném lên trên giường.
Cong môi nhìn cậu, trong ánh mắt có chút ý cười không rõ, hắn cười cục cưng nhà mình sao lại lớn mật hơn thế này?
Lén hôn hắn?
"Dám hôn tôi à?"
"Em… Tiên sinh không thích thì thôi, sau này không hôn nữa." An Lê phồng miệng, cậu cũng biết hành động vừa nãy không làm Trần Thừa Phong tức giận.
"Auu… Tiên sinh lại nhéo mặt em, có phải cũng không phải thói quen tốt không..."
"Biết tranh luận rồi sao?" Trần Thừa Phong duỗi tay nắm mặt cậu, tay khác du tẩu bên hông, "Đi thay quần áo đi, sáng ra không được trêu chọc tôi, nếu không tôi cắn em đấy."
"Vâng..." An Lê cười cười, chạy thật nhanh về phòng mình.
Buổi sáng dẫn người đi ăn, quản gia Lý chuẩn bị tây trang cho Trần Thừa Phong, còn An Lê ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, thay quần áo xong cũng không biết làm gì.
Vừa nãy cậu thay một bộ tây trang tương đối phổ thông, không trang trọng và chín chắn như mấy bộ tây trang thông thường. Cậu thấy hơi căng thẳng, ngay cả tây trang cậu mặc trông cũng như bạn nhỏ lén mặc của người lớn.
"Lát nữa đi làm gì ạ?" Cậu hỏi.
Trần Thừa Phong nhìn cậu một cái, không đáp lời, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, gần đến giờ rồi.
Ngày thường Trần Thừa Phong rất ít khi ở biệt thự, đi sớm về khuya, trước kia An Lê rất ít khi được nhìn hắn ăn mặc trang trọng như vậy.
"Đi thôi, ra ngoài."
Câu hỏi của cậu không được trả lời, cho nên liền im lặng, quản gia Lý mặc tây trang ngay ngắn cho Trần Thừa Phong.
"Đến hội trường thì ngoan ngoãn một chút. Những lúc không cần em nói thì yên lặng chờ là được, hiểu chưa?"
"Vâng..."