Editor: minhla1quaxoai
Hạ Tang và Kỳ Tiêu theo dòng người tan học đi ra bên ngoài cổng trường.
Kỳ Tiêu đẩy chiếc xe đạp leo núi màu xanh hiệu Nicolai đi bên cạnh Hạ Tang đang đi bộ.
Kỳ thật, bọn họ có thể tán gẫu, nói chuyện tùy ý như bằng hữu, nhưng hôm nay Hạ Tang bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Phảng phất như thể hết thảy đều không nói được gì.
Kỳ Tiêu phá vỡ sự trầm mặc, nói: "Nếu cậu chán ghét Hứa Thiến, về sau chúng ta sẽ ít tiếp xúc với đội cổ động viên. Dù sao thì đội bóng rổ cũng đã bị cấm, về sau cũng sẽ không có nhiều cơ hội chơi cùng nhau."
"Tôi không thích cậu ấy, cũng không thể nói là chán ghét." Hạ Tang xách cặp trên vai, cúi đầu nhìn xuống chiếc xe đạp hợp kim nhôm phát sáng của cậu ta: "Không cần ảnh hưởng đến vòng bạn bè của cậu, Từ Minh và những người khác đều rất thích chơi cùng Hứa Thiến."
"Vậy cậu đừng giận tôi."
"Không có, cậu nghĩ nhiều rồi."
Kỳ Tiêu không biết có phải chính mình suy nghĩ nhiều hay không, vừa rồi chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, cậu ta cảm giác giữa mình và Hạ Tang giống như có một tầng giới hạn khó hiểu.
"Cậu cảm thấy ai sẽ là người cáo trạng?" Hạ Tang hỏi cậu ta, "Tôi thật sự không nói cho ai biết, kể cả hai người Đoạn Khi Âm và Giả Trăn Trăn."
Kỳ Tiêu trầm mặt, cơ hồ không cần suy nghĩ mà nói: "Chu Cầm."
Hạ Tang hơi giật mình.
Cô không ngờ, càng không nghĩ rằng, Kỳ Tiêu sẽ đinh ninh chuyện này là Chu Cầm làm.
"Vì sao cậu lại nghĩ là cậu ta?"
Kỳ Tiêu đẩy xe, cúi đầu nhìn xuống tay lái xe đạp, hồi lâu không lên tiếng, tựa như nghĩ đến một số chuyện không thể chịu được trong quá khứ.
"Ngoài cậu ta ra, còn có thể là ai, cậu ta hận không thể khiến tôi..."
Lời còn chưa dứt, cậu ta dường như cảm thấy không thích hợp, kịp thời dừng câu chuyện, mơ hồ nói: "Hôm đó đánh cũng đã đánh rồi, có thể xuất phát từ tâm lý trả thù nên cậu ta mới đi nói cho giáo viên biết chuyện này."
Hạ Tang kỳ thực không quá đồng ý với lời cậu ta, rầu rĩ nói: "Thật ra không có bức tường nào lọt gió. Cho dù đội bóng rổ không nói thì cũng có rất nhiều người xem ở hiện trường. Chuyện lần này coi như một bài học đi, lần sau cậu đừng vi phạm nữa."
"Được, nghe lời cậu." Kỳ Tiêu lại biến về bộ dáng một con cún nhỏ ngoan ngoãn, nói với Hạ Tang:
"Cấm thi đấu bóng rổ nửa năm cũng coi như khoan hồng đi, chỉ sợ lão Hà chuyển tôi từ lớp một sang lớp khác thôi."
Hạ Tang kinh ngạc: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Trước đó ông ấy đã nói, nếu chúng ta tiếp xúc với người Thập Tam trung thì liền rời khỏi lớp."
Hạ Tang lộ vẻ lo lắng: "Chắc chỉ là hù dọa mọi người thôi."
"Ai biết, bất quá cũng không có chuyện gì." Kỳ Tiêu thoải mái nhún vai: "Chỉ cần tôi không muốn đi, ngay cả lão Hà cũng không có biện pháp."
Hạ Tang biết Kỳ Tiêu có gia thế rất tốt, thậm chí có thể nói, cậu ta cùng hầu hết các bạn học trong trường đều... không cùng một tầng lớp.
Đại khái đây cũng là lý do tại sao cậu ta không sợ hãi.
Ra khỏi cổng trường, đám đông dần dần giải tán, Hạ Tang tạm biệt Kỳ Tiêu, hai người ngược chiều đi về nhà.
Suy nghĩ của Hạ Tang có chút tán loạn, khi đi qua con phố ăn vặt náo nhiệt, cô đi thẳng vào quán trà sữa đông khách ở góc phố, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Cô mở WeChat, lướt xuống tìm nick WeChat của Chu Cầm.
Muốn hỏi anh một chút về chuyện này.
Tin nhắn chỉnh sửa thật lâu, nhưng đều không tìm được câu nào phù hợp.
Kỳ thực hết thảy mọi chuyện chỉ là phỏng đoán của Kỳ Tiêu, không có chứng cứ rõ ràng nên không thể khăng khăng cho rằng Chu Cầm đã mật báo.
Lùi lại vạn bước, cho dù là anh thì phải làm thế nào?
Hạ Tang có hỏi cũng vô ích, báo cũng đã báo, mặc kệ anh có thừa nhận hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hạ Tang ngậm ống hút, nhấp một ngụm trà sữa lạnh, sau đó xóa dòng chữ vừa mới định gửi.
Ngay lúc này, một giọng nói trầm và từ tính vang lên bên tai cô--
"Xóa lại gõ, gõ lại xóa, rốt cuộc cậu muốn nhắn tôi cái gì?"
Hạ Tang suýt chút nữa bị sặc trà sữa, kinh hãi quay đầu lại, bắt gặp sườn mặt lạnh lùng sắc bén của Chu Cầm.
Đôi mi mỏng của anh rũ xuống, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại của cô, lộ ra vẻ xấu xa. Trên màn hình di động của cô vẫn còn vài chữ chưa xóa hết-
"Chu Cầm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu..."
Hạ Tang xấu hổ che điện thoại, quay đầu thấy vài nam sinh cô gặp ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó, bao gồm cả Lý Quyết tóc vàng.
Họ cà lơ phất phơ ngồi ở hàng ghế dài phía sau cô, vẫn cái bộ dạng không có ý tốt kia, hướng cô cười cười nhưng không có ý mạo phạm.
Kỳ thật Thập Tam trung cùng Nhất trung Nam Khê chỉ cách nhau một con phố, nên hai trường đều chung một phố ẩm thực, quán trà sữa này cũng sẽ có học sinh Thập Tam trung ghé thăm.
Chu Cầm tùy tiện chống khuỷu tay lên lưng ghế, khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh.
"Cậu muốn nói gì có thể trực tiếp nói."
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu... Có phải hôm đó cậu đi..."
Hạ Tang lại cẩn thận liếc nhìn đám anh em sau lưng anh, ý thức mình không thể hỏi như vậy, nếu hiểu lầm Chu Cầm, đám nam sinh này nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
"Tôi muốn hỏi cậu..." Cô chỉ vào khóe miệng thâm tím của anh: "Vết thương của cậu đã đỡ chưa?"
Chu Cầm liếc mắt liền nhìn ra cô gái nhỏ đã chuyển chủ đề, nhưng anh cũng không vạch trần, mặc kệ là thật tâm hay giả ý, anh đều hưởng thụ sự quan tâm này.
Anh liếm liếm khóe môi, ánh mắt không thuận theo không buông tha bao chùm lấy cô, hỏi: "Tôi không cáo trạng. Nếu đã đáp ứng cậu thì sẽ không nuốt lời."
"..."
Chu Cầm cầm điện thoại di động của cô lên, mở trang chủ Weibo, bấm vào cột [Mới nhất], nói: "Các cậu thế mà cho rằng, cậu không nói, tôi không nói, người khác sẽ không biết các cậu đến Thập Tam trung đánh bóng?"
Hạ Tang ngơ ngác nhìn mục [Mới nhất], tin tức nổi nhất là trận bóng giữa Thập Tam trung và Nhất trung. Văn hay tranh đẹp, thậm chí còn chụp được cảnh giương cung bạt kiếm đánh nhau.
Mà cô... cũng xuất hiện trong bức ảnh ấy.
Hạ Tang đầu óc ong ong, lúc này mới phản ứng lại, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Mẹ cô ngày thường đều lướt Weibo lúc ăn cơm! Cô còn tưởng bà ấy đang xem tin tức xã hội.
Khó trách, các giáo viên đều có thể tùy tiện biết được các tin tức lớn nhỏ trong trường.
Các bạn học luôn suy đoán, hẳn là Đàm nữ sĩ đã xếp các loại nhãn tuyến vào xung quanh họ.
Không nghĩ tới, chính là bởi vì bọn họ đều đăng lên Weibo mọi chuyện lớn nhỏ, còn đặc biệt thích thêm vị trí "Nhất trung Nam Khê", vậy thì cần gì mất công mà xếp "nhãn tuyến" nữa.
Hạ Tang liếc nhìn Chu Cầm, anh thản nhiên trả lại điện thoại cho cô.
Nghĩ đến câu nói chắc nịch là Chu Cầm mật báo vừa rồi của Kỳ Tiêu, cô bỗng nhiên cảm thấy, chỉ số thông minh của toàn trường... đều bị người đàn ông trước mặt này nghiền áp.
Cô chộp lấy điện thoại, đỏ mặt, vội vàng đi như chạy trốn: "Tôi về đây, tạm biệt!"
Mấy anh em của Chu Cầm cuối cùng cũng ngửa người ra sau mà cười phá lên-
"Cầm ca, tôi nói tại sao cậu đang êm đẹp đi trên đường, đột nhiên muốn uống trà sữa ngọt thếch kiểu này, hóa ra là nhìn thấy người quen."
"Cô gái này có chút ngoan ngoãn nha."
"Cái gì mà một chút, mẹ nó quá ngoan đi!"
"Trông bộ dáng hấp tấp, không được thông minh cho lắm."
Chu Cầm không nói gì, mặc cho bọn hắn chêm chọc, lúc nghe đến câu cuối cùng, anh mới nhẹ giọng trả lời: "Chờ các cậu đạt 200 điểm môn văn hóa rồi hẵng nói lời này."
"Ôi trời, Cầm ca, cậu còn bảo vệ người ta nha?" Lý Quyết xoa xoa một ổ tóc vàng trên đầu, híp mắt nói: "Nha đầu kia không phải là hoa khôi nổi danh có chủ sao?"
Chu Cầm uể oải nghiêng đầu, quét mắt nhìn cái bóng xinh đẹp đang khuất dần qua cửa sổ kính, lẩm bẩm nói: "Thì sao?"
......
Hạ Tang về đến nhà, nhìn thấy trong tủ giày ngoài cửa có một đôi giày da nam màu đen.
Cô vội vã vào nhà, nhìn thấy ba cô mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở bàn ăn với chiếc cà vạt buông thõng, cầm điện thoại xem thông tin chứng khoán.
Hạ Thả An năm nay đã 45 tuổi, dáng người được bảo trì tốt, ngay thẳng thẳng tắp, không hề có cảm giác bóng nhờn dầu mỡ của một nam nhân trung niên, tướng mạo khôi ngô tuấn tú.
Ông điều hành một công ty chứng khoán cũng không tệ lắm, cho nên gia đình của Hạ Tang tuy không thể so sánh với hào môn thế gia như Kỳ Tiêu, nhưng cũng được coi là giàu có.
"Ba, ba về rồi." Hạ Tang đặt cặp sách xuống, cũng ngồi vào bàn ăn, tâm tình còn khá vui vẻ.
"Tiểu Tang, gần đây con có khỏe không?" Hạ Thả An nở nụ cười hiếm thấy trước mặt con gái, sờ sờ khuôn mặt của cô: "Gầy đi rồi, học hành có áp lực quá không?"
"Còn tốt ạ." Hạ Tang nói, "Không mệt lắm ạ."
Đàm Cẩn bưng món cá hấp và tôm luộc lên bàn, chế nhạo: "Bao lâu không trở lại, khó trách ngay cả con gái gầy đi cũng thấy được."
Ý cười trên mặt Hạ Thả An phai nhạt vài phần, cầm khăn ăn lên lau tay: "Công ty yêu cầu đi công tác, không còn cách nào."
"Anh là chủ của công ty, ai có thể yêu cầu anh đi công tác." Đàm Cẩn cũng không chút lưu tình vạch trần lời nói của ông.
Hạ Thả An liền ngừng nói, không muốn tranh luận với bà.
Hạ Tang cúi đầu im lặng ăn cơm, không nói một lời.
Trầm mặc ăn cơm một lát, Đàm Cẩn lại hỏi: "Là đi công tác một mình sao?"
"Đương nhiên không phải." Hạ Thả An nói: "Là toàn bộ đoàn đội, đến Mỹ thảo luận về chuyện thị trường."
"Trợ lý trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp của anh cũng đi?"
"Phanh" một tiếng, Hạ Thả An đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn.
Hạ Tang trái tim run lên, khẩn cầu nhìn về phía Hạ Thả An.
Hạ Thả An thu được ánh mắt của con gái, cố nén tính tình, bình phục trong chốc lát, quyết định đổi chủ đề, hỏi Hạ Tang: "Con gái, thành tích gần đây của con thế nào?"
"Tháng trước kiểm tra con đứng thứ tám khối."
"Trượt hạng, mẹ nhớ rõ con không phải giành vị trí thứ năm trong học kỳ trước sao?"
"Chà... cuộc thi quá tàn khốc."
Hạ Thả An âu yếm bóc một con tôm luộc cho cô, đưa vào bát: "Không sao hết, lần sau cố gắng lên con."
"Học sinh đứng đầu Nhất trung, ai mà không giành giật từng giây, anh truy tôi đuổi." Đàm Cẩn lạnh lùng nói: "Chỉ là con ấy, cả ngày suy nghĩ lung tung, ai biết đang làm gì."
Hạ Tang dùng đũa chọc chọc bát cơm, không đáp lại lời bà nói.
Hạ Thả An nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho đứa trẻ, chỉ cần nỗ lực là được. Cô như vậy sẽ đè nén bản tính của con bé, bây giờ có rất nhiều đứa trẻ bị trầm cảm, tôi không muốn Tiểu Tang không hạnh phúc."
"Ồ, lúc tôi quản con bé, anh ở bên ngoài phong lưu tiêu sái. Hiện tại anh trở về, lại diễn vai người tốt, còn tôi trở thành nữ ma đầu trấn áp đứa nhỏ."
"Cô thật là không nói đạo lý, tôi hiếm khi được trở về một lần, cô không nói lời bình thường được thì đừng nói!"
"Anh khó có được một lần trở về, đứa trẻ cũng không quan tâm, trở về liền nói một câu đem toàn bộ nỗ lực trước đây của tôi lật đổ, anh đã từng quản con bé sao? Anh thật sự quan tâm nó sao!"
"Không thể nói lý!"
......
"Ba mẹ, con ăn xong rồi." Hạ Tang đặt đũa xuống, xoay người đi tới sô pha cầm cặp sách: "Con lên làm bài tập."
Nói xong, cô sải bước trở về phòng, đem hết thảy những lời phàn nàn, ghét bỏ, và oán trách... toàn bộ nhốt ngoài cửa.
Cô bước đến cạnh bàn, lấy khăn giấy trong hộp gỗ ra, bắt đầu xé từng chiếc một, đây là cách duy nhất để cô giải tỏa áp lực.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã có một đống lớn khăn giấy rách nát, Hạ Tang bỏ giấy vào thùng rác, sau đó ngồi trên cửa sổ lồi, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Chốc chốc, cô lại nghe thấy tiếng ba mẹ vào phòng đóng cửa, dường như không muốn quấy rầy việc học của cô nên quay vào phòng ngủ làm ầm ĩ.
Nhưng giọng trách mắng vẫn rất rõ ràng--
"Con bé có thành tích như bây giờ đều là do tôi đốc thúc! Tôi mỗi ngày đều phải quản mấy đứa trẻ không bao giờ bớt lo trên trường, về nhà còn phải nhọc lòng chăm sóc con bé! Anh làm cha thế nhưng rất nhẹ nhàng đấy."
"Chẳng lẽ tôi không chăm sóc đứa nhỏ sao? Mỗi lần tôi muốn đều bị cô chen ngang. Đàm Cẩn, cô tựa như một bạo chúa cứng đầu, quản lại quản không tốt, ngày ngày muốn nắm tất cả quyền lực ở trong tay! "
"Tôi làm sai chỗ nào? Tôi bồi dường con bé trở nên nổi bật, tránh xa tầng lớp dưới chót của xã hội, tiếp xúc với tầng lớp ưu tú hơn, sống một cuộc sống tốt hơn, này là sai sao!"
"Cô cảm thấy con bé thực sư hạnh phúc sao!"
"Muốn nhàn hạ vui vẻ, thì cả đời xác định bình thường!"
Tất cả những đề tài cãi vã đều xoay quanh cô khiến Hạ Tang cảm thấy áp lực đến nghẹt thở, phảng phất cuộc hôn nhân bất hạnh của ba mẹ cô đều là do cô gây ra.
Cô trở thành đầu sỏ gây tội.
Hạ Tang đeo tai nghe chống ồn, bắt đầu chơi nhạc rock không ngừng nghỉ, vừa nghe vừa mở sách bài tập toán.
Viết được vài chữ, nước mắt xoành xoạch mà rơi trên tờ giấy nháp, một giọt, hai giọt...
Cô lấy tay áo lau đi nước mắt, sau đó lấy điện thoại ra, cố gắng dời đi lực chú ý, lướt lướt vòng bạn bè trên Weibo.
Lúc này, cô mới để ý thấy dường như Chu Cầm đã đổi ảnh đại diện.
Trước kia, ảnh đại diện của anh đen kịt, giống như sương mù dày đặc không thể tan trong đêm đen.
Mà hiện tại, ảnh đại diện của anh biến thành một con chó cười xán lạn như ánh mặt trời.
Hạ Tang bị chú chó này hấp dẫn, click mở ảnh đại diện của anh để phóng to lên.
Đúng là một con chó, bất quá không phải ảnh chó trên mạng, mà là một con chó quê ngồi thu lu một góc, thân dơ hề hề nhưng lại nhếch miệng "mỉm cười" toe toét.
Chú chó nhà này còn khá đẹp trai, là giống chó canh gác nhà cửa.
Hình đại diện của Hạ Tang là một chú mèo vằn lang thang ngao du, cho nên khi Chu Cầm đột nhiên thay đổi hình đại diện là một con chó giữ cửa, thoạt nhìn có chút giống hình đại diện của một cặp đôi.
Hạ Tang thuận tay nhấp vào vòng bạn bè của anh, nhưng không có gì trong đó, anh hẳn là người không bao giờ đăng bài trên vòng bạn bè.
Cô nghe thấy tiếng cãi vã cách vách có vẻ dịu đi một chút, liền thoát khỏi vòng bạn bè của Chu Cầm, nhưng không ngờ, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Một câu xuất hiện trên màn hình-
[Vỗ về "Chu Cầm".]
- -------------------------------
9.30 pm, Fri 18/02/2022
3019 từ.
Hạ Tang và Kỳ Tiêu theo dòng người tan học đi ra bên ngoài cổng trường.
Kỳ Tiêu đẩy chiếc xe đạp leo núi màu xanh hiệu Nicolai đi bên cạnh Hạ Tang đang đi bộ.
Kỳ thật, bọn họ có thể tán gẫu, nói chuyện tùy ý như bằng hữu, nhưng hôm nay Hạ Tang bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Phảng phất như thể hết thảy đều không nói được gì.
Kỳ Tiêu phá vỡ sự trầm mặc, nói: "Nếu cậu chán ghét Hứa Thiến, về sau chúng ta sẽ ít tiếp xúc với đội cổ động viên. Dù sao thì đội bóng rổ cũng đã bị cấm, về sau cũng sẽ không có nhiều cơ hội chơi cùng nhau."
"Tôi không thích cậu ấy, cũng không thể nói là chán ghét." Hạ Tang xách cặp trên vai, cúi đầu nhìn xuống chiếc xe đạp hợp kim nhôm phát sáng của cậu ta: "Không cần ảnh hưởng đến vòng bạn bè của cậu, Từ Minh và những người khác đều rất thích chơi cùng Hứa Thiến."
"Vậy cậu đừng giận tôi."
"Không có, cậu nghĩ nhiều rồi."
Kỳ Tiêu không biết có phải chính mình suy nghĩ nhiều hay không, vừa rồi chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, cậu ta cảm giác giữa mình và Hạ Tang giống như có một tầng giới hạn khó hiểu.
"Cậu cảm thấy ai sẽ là người cáo trạng?" Hạ Tang hỏi cậu ta, "Tôi thật sự không nói cho ai biết, kể cả hai người Đoạn Khi Âm và Giả Trăn Trăn."
Kỳ Tiêu trầm mặt, cơ hồ không cần suy nghĩ mà nói: "Chu Cầm."
Hạ Tang hơi giật mình.
Cô không ngờ, càng không nghĩ rằng, Kỳ Tiêu sẽ đinh ninh chuyện này là Chu Cầm làm.
"Vì sao cậu lại nghĩ là cậu ta?"
Kỳ Tiêu đẩy xe, cúi đầu nhìn xuống tay lái xe đạp, hồi lâu không lên tiếng, tựa như nghĩ đến một số chuyện không thể chịu được trong quá khứ.
"Ngoài cậu ta ra, còn có thể là ai, cậu ta hận không thể khiến tôi..."
Lời còn chưa dứt, cậu ta dường như cảm thấy không thích hợp, kịp thời dừng câu chuyện, mơ hồ nói: "Hôm đó đánh cũng đã đánh rồi, có thể xuất phát từ tâm lý trả thù nên cậu ta mới đi nói cho giáo viên biết chuyện này."
Hạ Tang kỳ thực không quá đồng ý với lời cậu ta, rầu rĩ nói: "Thật ra không có bức tường nào lọt gió. Cho dù đội bóng rổ không nói thì cũng có rất nhiều người xem ở hiện trường. Chuyện lần này coi như một bài học đi, lần sau cậu đừng vi phạm nữa."
"Được, nghe lời cậu." Kỳ Tiêu lại biến về bộ dáng một con cún nhỏ ngoan ngoãn, nói với Hạ Tang:
"Cấm thi đấu bóng rổ nửa năm cũng coi như khoan hồng đi, chỉ sợ lão Hà chuyển tôi từ lớp một sang lớp khác thôi."
Hạ Tang kinh ngạc: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Trước đó ông ấy đã nói, nếu chúng ta tiếp xúc với người Thập Tam trung thì liền rời khỏi lớp."
Hạ Tang lộ vẻ lo lắng: "Chắc chỉ là hù dọa mọi người thôi."
"Ai biết, bất quá cũng không có chuyện gì." Kỳ Tiêu thoải mái nhún vai: "Chỉ cần tôi không muốn đi, ngay cả lão Hà cũng không có biện pháp."
Hạ Tang biết Kỳ Tiêu có gia thế rất tốt, thậm chí có thể nói, cậu ta cùng hầu hết các bạn học trong trường đều... không cùng một tầng lớp.
Đại khái đây cũng là lý do tại sao cậu ta không sợ hãi.
Ra khỏi cổng trường, đám đông dần dần giải tán, Hạ Tang tạm biệt Kỳ Tiêu, hai người ngược chiều đi về nhà.
Suy nghĩ của Hạ Tang có chút tán loạn, khi đi qua con phố ăn vặt náo nhiệt, cô đi thẳng vào quán trà sữa đông khách ở góc phố, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Cô mở WeChat, lướt xuống tìm nick WeChat của Chu Cầm.
Muốn hỏi anh một chút về chuyện này.
Tin nhắn chỉnh sửa thật lâu, nhưng đều không tìm được câu nào phù hợp.
Kỳ thực hết thảy mọi chuyện chỉ là phỏng đoán của Kỳ Tiêu, không có chứng cứ rõ ràng nên không thể khăng khăng cho rằng Chu Cầm đã mật báo.
Lùi lại vạn bước, cho dù là anh thì phải làm thế nào?
Hạ Tang có hỏi cũng vô ích, báo cũng đã báo, mặc kệ anh có thừa nhận hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hạ Tang ngậm ống hút, nhấp một ngụm trà sữa lạnh, sau đó xóa dòng chữ vừa mới định gửi.
Ngay lúc này, một giọng nói trầm và từ tính vang lên bên tai cô--
"Xóa lại gõ, gõ lại xóa, rốt cuộc cậu muốn nhắn tôi cái gì?"
Hạ Tang suýt chút nữa bị sặc trà sữa, kinh hãi quay đầu lại, bắt gặp sườn mặt lạnh lùng sắc bén của Chu Cầm.
Đôi mi mỏng của anh rũ xuống, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại của cô, lộ ra vẻ xấu xa. Trên màn hình di động của cô vẫn còn vài chữ chưa xóa hết-
"Chu Cầm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu..."
Hạ Tang xấu hổ che điện thoại, quay đầu thấy vài nam sinh cô gặp ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó, bao gồm cả Lý Quyết tóc vàng.
Họ cà lơ phất phơ ngồi ở hàng ghế dài phía sau cô, vẫn cái bộ dạng không có ý tốt kia, hướng cô cười cười nhưng không có ý mạo phạm.
Kỳ thật Thập Tam trung cùng Nhất trung Nam Khê chỉ cách nhau một con phố, nên hai trường đều chung một phố ẩm thực, quán trà sữa này cũng sẽ có học sinh Thập Tam trung ghé thăm.
Chu Cầm tùy tiện chống khuỷu tay lên lưng ghế, khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh.
"Cậu muốn nói gì có thể trực tiếp nói."
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu... Có phải hôm đó cậu đi..."
Hạ Tang lại cẩn thận liếc nhìn đám anh em sau lưng anh, ý thức mình không thể hỏi như vậy, nếu hiểu lầm Chu Cầm, đám nam sinh này nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
"Tôi muốn hỏi cậu..." Cô chỉ vào khóe miệng thâm tím của anh: "Vết thương của cậu đã đỡ chưa?"
Chu Cầm liếc mắt liền nhìn ra cô gái nhỏ đã chuyển chủ đề, nhưng anh cũng không vạch trần, mặc kệ là thật tâm hay giả ý, anh đều hưởng thụ sự quan tâm này.
Anh liếm liếm khóe môi, ánh mắt không thuận theo không buông tha bao chùm lấy cô, hỏi: "Tôi không cáo trạng. Nếu đã đáp ứng cậu thì sẽ không nuốt lời."
"..."
Chu Cầm cầm điện thoại di động của cô lên, mở trang chủ Weibo, bấm vào cột [Mới nhất], nói: "Các cậu thế mà cho rằng, cậu không nói, tôi không nói, người khác sẽ không biết các cậu đến Thập Tam trung đánh bóng?"
Hạ Tang ngơ ngác nhìn mục [Mới nhất], tin tức nổi nhất là trận bóng giữa Thập Tam trung và Nhất trung. Văn hay tranh đẹp, thậm chí còn chụp được cảnh giương cung bạt kiếm đánh nhau.
Mà cô... cũng xuất hiện trong bức ảnh ấy.
Hạ Tang đầu óc ong ong, lúc này mới phản ứng lại, cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Mẹ cô ngày thường đều lướt Weibo lúc ăn cơm! Cô còn tưởng bà ấy đang xem tin tức xã hội.
Khó trách, các giáo viên đều có thể tùy tiện biết được các tin tức lớn nhỏ trong trường.
Các bạn học luôn suy đoán, hẳn là Đàm nữ sĩ đã xếp các loại nhãn tuyến vào xung quanh họ.
Không nghĩ tới, chính là bởi vì bọn họ đều đăng lên Weibo mọi chuyện lớn nhỏ, còn đặc biệt thích thêm vị trí "Nhất trung Nam Khê", vậy thì cần gì mất công mà xếp "nhãn tuyến" nữa.
Hạ Tang liếc nhìn Chu Cầm, anh thản nhiên trả lại điện thoại cho cô.
Nghĩ đến câu nói chắc nịch là Chu Cầm mật báo vừa rồi của Kỳ Tiêu, cô bỗng nhiên cảm thấy, chỉ số thông minh của toàn trường... đều bị người đàn ông trước mặt này nghiền áp.
Cô chộp lấy điện thoại, đỏ mặt, vội vàng đi như chạy trốn: "Tôi về đây, tạm biệt!"
Mấy anh em của Chu Cầm cuối cùng cũng ngửa người ra sau mà cười phá lên-
"Cầm ca, tôi nói tại sao cậu đang êm đẹp đi trên đường, đột nhiên muốn uống trà sữa ngọt thếch kiểu này, hóa ra là nhìn thấy người quen."
"Cô gái này có chút ngoan ngoãn nha."
"Cái gì mà một chút, mẹ nó quá ngoan đi!"
"Trông bộ dáng hấp tấp, không được thông minh cho lắm."
Chu Cầm không nói gì, mặc cho bọn hắn chêm chọc, lúc nghe đến câu cuối cùng, anh mới nhẹ giọng trả lời: "Chờ các cậu đạt 200 điểm môn văn hóa rồi hẵng nói lời này."
"Ôi trời, Cầm ca, cậu còn bảo vệ người ta nha?" Lý Quyết xoa xoa một ổ tóc vàng trên đầu, híp mắt nói: "Nha đầu kia không phải là hoa khôi nổi danh có chủ sao?"
Chu Cầm uể oải nghiêng đầu, quét mắt nhìn cái bóng xinh đẹp đang khuất dần qua cửa sổ kính, lẩm bẩm nói: "Thì sao?"
......
Hạ Tang về đến nhà, nhìn thấy trong tủ giày ngoài cửa có một đôi giày da nam màu đen.
Cô vội vã vào nhà, nhìn thấy ba cô mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở bàn ăn với chiếc cà vạt buông thõng, cầm điện thoại xem thông tin chứng khoán.
Hạ Thả An năm nay đã 45 tuổi, dáng người được bảo trì tốt, ngay thẳng thẳng tắp, không hề có cảm giác bóng nhờn dầu mỡ của một nam nhân trung niên, tướng mạo khôi ngô tuấn tú.
Ông điều hành một công ty chứng khoán cũng không tệ lắm, cho nên gia đình của Hạ Tang tuy không thể so sánh với hào môn thế gia như Kỳ Tiêu, nhưng cũng được coi là giàu có.
"Ba, ba về rồi." Hạ Tang đặt cặp sách xuống, cũng ngồi vào bàn ăn, tâm tình còn khá vui vẻ.
"Tiểu Tang, gần đây con có khỏe không?" Hạ Thả An nở nụ cười hiếm thấy trước mặt con gái, sờ sờ khuôn mặt của cô: "Gầy đi rồi, học hành có áp lực quá không?"
"Còn tốt ạ." Hạ Tang nói, "Không mệt lắm ạ."
Đàm Cẩn bưng món cá hấp và tôm luộc lên bàn, chế nhạo: "Bao lâu không trở lại, khó trách ngay cả con gái gầy đi cũng thấy được."
Ý cười trên mặt Hạ Thả An phai nhạt vài phần, cầm khăn ăn lên lau tay: "Công ty yêu cầu đi công tác, không còn cách nào."
"Anh là chủ của công ty, ai có thể yêu cầu anh đi công tác." Đàm Cẩn cũng không chút lưu tình vạch trần lời nói của ông.
Hạ Thả An liền ngừng nói, không muốn tranh luận với bà.
Hạ Tang cúi đầu im lặng ăn cơm, không nói một lời.
Trầm mặc ăn cơm một lát, Đàm Cẩn lại hỏi: "Là đi công tác một mình sao?"
"Đương nhiên không phải." Hạ Thả An nói: "Là toàn bộ đoàn đội, đến Mỹ thảo luận về chuyện thị trường."
"Trợ lý trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp của anh cũng đi?"
"Phanh" một tiếng, Hạ Thả An đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn.
Hạ Tang trái tim run lên, khẩn cầu nhìn về phía Hạ Thả An.
Hạ Thả An thu được ánh mắt của con gái, cố nén tính tình, bình phục trong chốc lát, quyết định đổi chủ đề, hỏi Hạ Tang: "Con gái, thành tích gần đây của con thế nào?"
"Tháng trước kiểm tra con đứng thứ tám khối."
"Trượt hạng, mẹ nhớ rõ con không phải giành vị trí thứ năm trong học kỳ trước sao?"
"Chà... cuộc thi quá tàn khốc."
Hạ Thả An âu yếm bóc một con tôm luộc cho cô, đưa vào bát: "Không sao hết, lần sau cố gắng lên con."
"Học sinh đứng đầu Nhất trung, ai mà không giành giật từng giây, anh truy tôi đuổi." Đàm Cẩn lạnh lùng nói: "Chỉ là con ấy, cả ngày suy nghĩ lung tung, ai biết đang làm gì."
Hạ Tang dùng đũa chọc chọc bát cơm, không đáp lại lời bà nói.
Hạ Thả An nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho đứa trẻ, chỉ cần nỗ lực là được. Cô như vậy sẽ đè nén bản tính của con bé, bây giờ có rất nhiều đứa trẻ bị trầm cảm, tôi không muốn Tiểu Tang không hạnh phúc."
"Ồ, lúc tôi quản con bé, anh ở bên ngoài phong lưu tiêu sái. Hiện tại anh trở về, lại diễn vai người tốt, còn tôi trở thành nữ ma đầu trấn áp đứa nhỏ."
"Cô thật là không nói đạo lý, tôi hiếm khi được trở về một lần, cô không nói lời bình thường được thì đừng nói!"
"Anh khó có được một lần trở về, đứa trẻ cũng không quan tâm, trở về liền nói một câu đem toàn bộ nỗ lực trước đây của tôi lật đổ, anh đã từng quản con bé sao? Anh thật sự quan tâm nó sao!"
"Không thể nói lý!"
......
"Ba mẹ, con ăn xong rồi." Hạ Tang đặt đũa xuống, xoay người đi tới sô pha cầm cặp sách: "Con lên làm bài tập."
Nói xong, cô sải bước trở về phòng, đem hết thảy những lời phàn nàn, ghét bỏ, và oán trách... toàn bộ nhốt ngoài cửa.
Cô bước đến cạnh bàn, lấy khăn giấy trong hộp gỗ ra, bắt đầu xé từng chiếc một, đây là cách duy nhất để cô giải tỏa áp lực.
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã có một đống lớn khăn giấy rách nát, Hạ Tang bỏ giấy vào thùng rác, sau đó ngồi trên cửa sổ lồi, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Chốc chốc, cô lại nghe thấy tiếng ba mẹ vào phòng đóng cửa, dường như không muốn quấy rầy việc học của cô nên quay vào phòng ngủ làm ầm ĩ.
Nhưng giọng trách mắng vẫn rất rõ ràng--
"Con bé có thành tích như bây giờ đều là do tôi đốc thúc! Tôi mỗi ngày đều phải quản mấy đứa trẻ không bao giờ bớt lo trên trường, về nhà còn phải nhọc lòng chăm sóc con bé! Anh làm cha thế nhưng rất nhẹ nhàng đấy."
"Chẳng lẽ tôi không chăm sóc đứa nhỏ sao? Mỗi lần tôi muốn đều bị cô chen ngang. Đàm Cẩn, cô tựa như một bạo chúa cứng đầu, quản lại quản không tốt, ngày ngày muốn nắm tất cả quyền lực ở trong tay! "
"Tôi làm sai chỗ nào? Tôi bồi dường con bé trở nên nổi bật, tránh xa tầng lớp dưới chót của xã hội, tiếp xúc với tầng lớp ưu tú hơn, sống một cuộc sống tốt hơn, này là sai sao!"
"Cô cảm thấy con bé thực sư hạnh phúc sao!"
"Muốn nhàn hạ vui vẻ, thì cả đời xác định bình thường!"
Tất cả những đề tài cãi vã đều xoay quanh cô khiến Hạ Tang cảm thấy áp lực đến nghẹt thở, phảng phất cuộc hôn nhân bất hạnh của ba mẹ cô đều là do cô gây ra.
Cô trở thành đầu sỏ gây tội.
Hạ Tang đeo tai nghe chống ồn, bắt đầu chơi nhạc rock không ngừng nghỉ, vừa nghe vừa mở sách bài tập toán.
Viết được vài chữ, nước mắt xoành xoạch mà rơi trên tờ giấy nháp, một giọt, hai giọt...
Cô lấy tay áo lau đi nước mắt, sau đó lấy điện thoại ra, cố gắng dời đi lực chú ý, lướt lướt vòng bạn bè trên Weibo.
Lúc này, cô mới để ý thấy dường như Chu Cầm đã đổi ảnh đại diện.
Trước kia, ảnh đại diện của anh đen kịt, giống như sương mù dày đặc không thể tan trong đêm đen.
Mà hiện tại, ảnh đại diện của anh biến thành một con chó cười xán lạn như ánh mặt trời.
Hạ Tang bị chú chó này hấp dẫn, click mở ảnh đại diện của anh để phóng to lên.
Đúng là một con chó, bất quá không phải ảnh chó trên mạng, mà là một con chó quê ngồi thu lu một góc, thân dơ hề hề nhưng lại nhếch miệng "mỉm cười" toe toét.
Chú chó nhà này còn khá đẹp trai, là giống chó canh gác nhà cửa.
Hình đại diện của Hạ Tang là một chú mèo vằn lang thang ngao du, cho nên khi Chu Cầm đột nhiên thay đổi hình đại diện là một con chó giữ cửa, thoạt nhìn có chút giống hình đại diện của một cặp đôi.
Hạ Tang thuận tay nhấp vào vòng bạn bè của anh, nhưng không có gì trong đó, anh hẳn là người không bao giờ đăng bài trên vòng bạn bè.
Cô nghe thấy tiếng cãi vã cách vách có vẻ dịu đi một chút, liền thoát khỏi vòng bạn bè của Chu Cầm, nhưng không ngờ, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Một câu xuất hiện trên màn hình-
[Vỗ về "Chu Cầm".]
- -------------------------------
9.30 pm, Fri 18/02/2022
3019 từ.