Editor: minhla1quaxoai
Mặc dù các giáo viên Nhất trung hình dung Thập Tam trung xấu xa đến như vậy, nhưng trên thực tế, đây là cơ sở đào tạo các hạt giống thể thao lớn nhất tỉnh, Thập Tam trung đã sản sinh ra không ít nhân tài thể thao nổi bật, ở các cuộc thi lớn trong và ngoài nước giành giải thưởng.
Cách đây không lâu, ở thế vận hội Olympic, Thập Tam trung đã bồi dưỡng ra 6 vận động viên đoạt huy chương vàng, băng rôn hiện tại vẫn được treo trên cổng trường còn chưa được gỡ bỏ.
Thập Tam trung đặc biệt phân ra 2 cực, học sinh xuất sắc thì đặc biệt xuất sắc.
Còn những người thành tích quá kém bước vào đường cùng thì chỉ có thể thông qua kiểm tra thể chất, số lượng nhiều như lông trâu, cả ngày hút thuốc đánh nhau không nên người.
Vì thế danh tiếng chung của Thập Tam trung rất tệ.
Hạ Tang đi dạo trong khuôn viên của Thập Tam trung, ban đầu còn có chút thận trọng, nhưng sau đó cô phát hiện, khuôn viên Thập Tam trung thực ra không có gì khác biệt so với Nhất trung, từng nhóm ba, năm người tập trung một chỗ, cười nói ồn ào, bầu không khí đều bình thường.
Cũng không giống tưởng tưởng của học sinh Nhất trung... tùy ý có thể thấy cảnh bạo lực học đường.
Tất nhiên, ở Thập Tam trung, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là nam nhiều nữ ít. Khuôn viên trường nơi nơi đều là các nam sinh tràn ngập hơi thở thanh xuân, lái motor, xe đạp, còn có người cưỡi trên cổ nhau đùa giỡn... Tiếng cười, tiếng mắng mỏ có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.
Hạ Tang đi bộ gần 20 phút trên con đường rợp bóng cây, rẽ trái rẽ phải, tìm nhầm hai cái sân tập, vừa đi vừa hỏi dọc đường, cuối cùng cũng tìm được sân bóng rổ mái vòm mà Kỳ Tiêu nói.
Trận đấu bóng rổ đã bắt đầu rồi, Hạ Tang vừa bước vào liền cảm nhận được bầu không khí tưng bừng náo nhiệt trong sân tập.
Học sinh Thập Tam trung vô cùng nhiệt tình đối với thể thao, cho nên trận đấu như vậy sớm đã không còn chỗ ngồi.
Chẳng trách Kỳ Tiêu và những người khác không ngại mạo hiểm mà thi đấu ở Thập Tam trung, nếu là ở Nhất trung, chắc cũng chỉ có ít ỏi một vài người xem.
Học sinh Nhất trung không mấy hứng thú với loại thi đấu này, ngay cả đại hội thể thao xuân thu bọn họ đều không muốn tham dự, thà ngồi trong lớp tự học còn hơn.
Hạ Tang chen vào dòng người ồn ào náo nhiệt, dò dẫm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống để ngồi yên.
Kỳ Tiêu mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, chạy trên sân, một bên dẫn bóng, một bên chỉ huy đồng đội tấn công và phòng thủ.
Khoảnh khắc chạy trên sân bóng rổ luôn là lúc tỏa sáng của các thiếu niên.
Hạ Tang kỳ thực rất hâm mộ bọn họ, cho dù là những chàng trai mồ hôi nhễ nhại hay các cổ động viên trẻ trung, bọn họ đều không có cố kỵ, mỗi ngày sinh hoạt vui vẻ phóng túng, đều là thứ cô muốn nhưng không thể có được.
Hạ Tang nhìn bảng tỷ số dưới sân bóng rổ.
Khác với dự kiến của cô, tỷ số hai bên rất sít sao, Thập Tam trung là trường thể thao chuyên nghiệp, nhưng đội của Kỳ Tiêu lại ngang bằng với họ, tỷ số cũng rất gần!
Khá lợi hại nha.
Tâm trạng của Hạ Tang sôi trào, không nhịn được mà hô to "Cố lên! Nhất trung cố lên!"
Chung quanh đều là tiếng cổ vũ Thập Tam trung, chỉ có mình Hạ Tang hô "Nhất trung cố lên."
Kỳ Tiêu trong sân đấu dường như nghe thấy giọng của cô, nhìn về hướng cô đang ngồi, nở một nụ cười.
Rất nhiều người xung quanh đều nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ta, nhìn thấy Hạ Tang.
Đôi mắt của các cô gái hiện lên sự ghen tị.
Cho dù là ở Thập Tam trung soái ca nhiều như mây, bộ dạng của Kỳ Tiêu cũng tuyệt đối là loại đặc biệt bắt mắt.
Hạ Tang thấy sắp tới giờ nghỉ giải lao nên đi ra khỏi sân thể dục, đi về phía siêu thị trong khu sinh hoạt đối diện, muốn mua vài chai nước có ga cho các thành viên trong đội.
......
Lý Quyết tìm hơn nửa khuôn viên trường cuối cùng cũng thấy Chu Cầm bên cạnh một cây bạch quả ở dưới tòa nhà dạy học.
Anh nằm trên chiếc ghế sắt gỉ, vài tia nắng chói chang chiếu vào mặt, không biết cậu đã nằm được bao lâu, trên người còn dính vài lá cây bạch quả.
Lý Quyết đi đến trước mặt cậu, cúi người nhìn xuống, mỉm cười nói-
"Lão gia, ngài nghỉ ngơi đủ chưa?"
Mũ hoodie che kín trán anh, mi mắt mỏng rũ xuống, tay cầm một chiếc lá bạch quả màu vàng, hướng về phía mặt trời, nheo mắt quan sát đường gân lá: "Miễn lễ."
Lý Quyết dùng cặp sách đánh vào đôi chân dài không còn chỗ để của anh, nói: "Ông anh, cầu hỗ trợ! Trận đấu bóng rổ của chúng ta cùng đám gà con Nhất trung kia sắp thua đến nỗi quần đùi còn không có!"
Chu Cầm lười biếng nói: "Đội bóng rổ vừa bị đội tuyển tỉnh nhặt đi một đám hạt giống tốt, còn lại đều là mấy sợi lông tạp, bị treo lên đánh là chuyện bình thường."
"Huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh đích thân đến đây, còn không phải vì khuyên cậu gia nhập đội sao. Cự tuyệt người ta hai năm liền, cậu không thấy sắc mặt lão Tần... ách, hận không thể đem cậu ăn tươi nuốt sống."
"Không đi." Chu Cầm uể oải nói, "Tôi muốn học lớp văn hóa."
"..."
Có lúc Lý Quyết thật sự không hiểu nổi Chu Cầm, cậu ta ngồi bên cạnh vỗ vỗ cánh tay cứng ngắc của Chu Cầm: "Người anh em, không phải cậu muốn thi đại học đấy chứ?"
Chu Cầm: "Rõ ràng là thực lực của tôi đã vượt qua mức này."
"Đúng vậy, lão Tần đều nói, thể chất cùng thiên phú của cậu... tương lai nhất định sẽ là thành viên dự bị của đội tuyển quốc gia. Cậu còn thi đại học làm cái gì!"
Chu Cầm nhướng mắt, lười nhác liếc cậu ta một cái, nghiêm nghị nói: "Làm một vận động viên biết chữ."
"Hahahahaha."
Lý Quyết còn chưa có cười nói xong, một chân Chu Cầm đã đạp cậu ta ra ngoài: "Có việc thì nói, không thì đừng quấy rầy ông đây nghỉ trưa."
"Cường ca bọn họ kêu tôi tới mời cậu đi sân vận động hỗ trợ, nếu không nửa trận sau lại đám gà con Nhất trung kia treo lên đánh, quá mất mặt đi."
"Không đi." Chu Cầm không chút do dự từ chối: "Chơi cùng một đám trẻ con thì vui cái gì."
Còn cần bảo tồn thể lực để tối nay làm NPC trong mật thất.
Anh đứng dậy, đi về phía siêu thị.
"Mang cho tôi một chai Red Bull nhé!" Lý Quyết hô lên ở đằng sau.
Chu Cầm vung tay lên, không đồng ý cũng không từ chối, bước vào siêu thị, đi thẳng đến kệ đồ uống.
Các kệ đồ uống trong siêu thị của trường anh thường chứa đầy các loại đồ uống chức năng khác nhau, nhưng Chu Cầm không thích những loại nước tăng lực có thể khiến người ta hưng phấn như vậy.
Anh chán ghét cảm giác tim đập gia tốc và loạn nhịp.
Chu Cầm tùy tay lấy ra một chai nước sủi bọt chanh, ở khoảng trống giữa các kệ hàng, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Làn da của cô gái trắng nõn như lụa, đôi mắt như thủy mặc, đôi môi hồng tự nhiên, tựa như hoa đào.
Cô rũ mắt xuống, nghiêm túc chọn lựa đồ uống.
Ánh mắt của Chu Cầm không kìm lòng được mà dõi theo chuyển động của cô gái bên kia kệ hàng.
Liếc mắt một cái còn chưa đủ, hai cái cũng không đủ... Chu Cầm nhìn theo động tác của cô cho đến khi cô di chuyển đến kệ hàng cuối cùng.
Đôi mắt anh dán chặt vào cô, tựa như một con dã thú tham lam.
Nhịp tim mất trọng lượng.
Là cảm giác anh ghét nhất.
Hạ Tang dường như không hài lòng với cái kệ đầy đồ uống chức năng, cô khẽ cau mày, tìm một chai nước trái cây bình thường.
Ngay khi cô xoay người, bỗng nhiên, một chai nước sủi bọt vị chanh được đưa tới, vừa lúc chính là vị cô đang tìm kiếm.
Hạ Tang kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Cầm.
Anh mặc áo có mũ, vành mũ che khuất ánh đèn, đem khuôn mặt anh tuấn... cùng với vết sẹo kia đều khuất trong bóng tối, lộ ra đường cong mượt mà và sắc nét của hàm dưới, điểm vài sợi râu xanh nhạt.
Anh giơ chai nước sủi trong tay, biểu thị rằng nó là cho cô.
Hạ Tang vội vàng nhận lấy, chào hỏi: "Là cậu!"
"Ừm."
Chu Cầm nhàn nhạt đáp, sau đó lại lấy từ trên giá một chai nước có ga tương tự, nói: "Thập Tam trung không phải đều là hồng thủy mãnh thú sao, còn dám tới?"
Hạ Tang có chút xấu hổ, cười xin lỗi: "Trước đây là lỗi của tôi, không nên lỗ mãng như vậy."
Chu Cầm thật ra cũng không để ý tới lời xin lỗi của cô, cầm đồ uống xoay người đi đến quầy thanh toán.
Hạ Tang vội vàng cầm lấy mấy chai nước, đuổi theo, nói với anh: "Tôi mời cậu, coi như cảm ơn cậu hôm đó mua giúp tôi... cái đó."
"Được rồi." Chu Cầm quay lại lấy một gói kẹo bơ cứng trên kệ.
Hạ Tang nói một cách hào phóng: "Cậu còn muốn mua gì nữa thì cứ lấy đi."
Khóe miệng Chu Cầm cười nhẹ, nói với nhân viên bán hàng: "Cho tôi một bao Marlboro."
"..."
Hạ Tang thấy anh mua thuốc lá, vội vàng nói: "Cái này không được, tôi không thể mua thuốc lá cho cậu."
"Chê đắt à?"
"Đây không phải vấn đề về tiền, mà là hút thuốc không tốt."
Tuy rằng Hạ Tang cảm thấy mình không cần thiết phải quản nhiều như vậy, nhưng thứ mà cô nhận được từ nhỏ là sự giáo dục kỷ luật ngay ngắn, bản năng cô sẽ chống lại những thứ như hút thuốc.
Đôi mắt nghiền ngẫm của Chu Cầm quấn lấy cô như mạng nhện, hai gò má cô nóng lên, đoán chừng anh khẳng định cũng cảm thấy mình giống như một vị thánh nữ bạch liên hoa.
Hạ Tang xua tay, thấp giọng nói: "Quên đi, cậu mua đi."
Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào mã QR để thanh toán.
Không nghĩ tới mã QR xoay vòng một lúc lâu, cuối cùng hiển thị [Không có tín hiệu internet, vui lòng thử lại sau].
Hạ Tang không ngừng ấn thử lại, khuôn mặt gấp đến độ đỏ bừng.
Bên cạnh, Chu Cầm bỗng nhiên cúi người lại đây, nhìn di động của cô, nói bên tai: "Tín hiệu trong siêu thị này kém, iPhone căn bản không thể dùng Internet."
Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh khiến tai mình nhột nhột, tiến lên một bước nói: "Ở đây có wifi không ạ?"
Đang nói chuyện, điện thoại di động cũ của Chu Cầm đã duỗi lại đây, [đinh], quét mã, không chỉ trả tiền cho mình mà còn trả tiền nước có ga cho cô.
Hạ Tang nhìn bóng lưng rời đi tiêu sái của người con trai, trong lòng cảm thấy băn khoăn, hết lần này đến lần khác đều khiến anh trả tiền giúp cô.
"Thêm WeChat đi." Cô bước nhanh hơn để bắt kịp: "Tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu!"
"Quên đi, không đáng bao nhiêu."
Chu Cầm vẫn nói câu nói trước đây.
"Tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng cậu vẫn là thêm tôi đi." Hạ Tang đuổi theo, bất đắc dĩ nói: "Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu!"
Chu Cầm đột nhiên dừng lại, cô gái nhỏ không kịp dừng chân, trực tiếp đâm vào anh.
"A!"
Khi cô đang loạng choạng ngả người ra sau, Chu Cầm đã nắm lấy cổ áo cô và kéo về phía mình.
Tuy rằng xách cổ áo... chắc chắn là một hành vi rất thô lỗ và mạo phạm, nhưng anh làm vậy, ngược lại lại có cảm giác cường thế xâm chiếm.
Khí tức của anh quá mạnh mẽ.
"Có rất nhiều cô gái muốn thêm tôi trên WeChat, nhưng người khiến tôi chi tiền lại còn muốn thêm WeChat, cậu là người đầu tiên dấy."
Hạ Tang nhìn khuôn mặt anh tuấn của cậu trong gang tấc, không khỏi nín thở.
Ở khoảng cách gần mới nhìn rõ vết sẹo, nhợt nhạt thản nhiên, gần như hòa vào làn da màu lúa mạch, nhưng bởi vì chặt đứt lông mày nên lộ ra một phần hung ác.
Hạ Tang nghe thấy chính mình đáp với giọng nhỏ xíu, "Cậu... hiểu lầm rồi."
Chu Cầm buông cô ra, thuận tay tự nhiên duỗi thẳng cổ áo, đổi chủ đề: "Không phải là một cô gái ngoan ngoãn sao, sao không nghe lời lão sư mà chạy tới Thập Tam trung?"
"Ai nói tôi là..."
Hạ Tang theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng cô cảm thấy không cần thiết, dù cô là một cô gái ngoan hay một học sinh giỏi, kỳ thực đều không quan trọng đối với người con trai trước mặt.
"Tôi tới xem trận bóng." Cô gái nhỏ chỉ tay về phía sân vận động đối diện: "Hôm nay trường chúng tôi tổ chức một trận đấu với trường cậu, tôi đặc biệt đến xem."
Chu Cầm đáy mắt có chút vui mừng, hỏi: "Cậu thích bóng rổ sao?"
"Thích chứ."
"Tôi chơi không tệ lắm."
"Đừng có khoe khoang." Hạ Tang không tin, vặn lại: "Đội bóng rổ giỏi nhất của Thập Tam trung bây giờ đều đang ở sân thi đấu, cậu ngay cả tư cách dự thi còn không có, còn nói mình chơi tốt."
Chu Cầm nghe cô bắt đầu đả kích mình, tâm trạng càng vui vẻ: "Tôi là thành viên dự bị. Nếu muốn tham gia, có thể ra bất cứ lúc nào."
"Vậy thì cậu khẳng định không thể đánh bại đội bóng rổ trường tôi. Khi tôi vừa ra ngoài, tuyển thủ chính của đội cậu đã kém đội chúng tôi hơn mười điểm."
"Thảm như vậy?"
Hạ Tang gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, cho nên đừng gọi chúng tôi là đám gà con!"
Nụ cười trên khóe miệng Chu Cầm càng lộ rõ, cô gái nhỏ trước mặt khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.
Anh phát hiện chính mình thực sự thích trò chuyện cùng cô, thậm chí là hưởng thụ quá trình này, đại khái chắc là anh chưa tiếp xúc với một cô gái tốt như cô bao giờ.
Anh không nhớ rõ lần cuối mình vui vẻ như vậy là khi nào rồi.
"Trường cậu vốn dĩ chính là đám gà con."
"Mới không phải, còn nói tôi, cậu mới là người mang thành kiến đi nhìn người."
"Vậy thì xem ra hai trường chúng ta thực sự cần tìm hiểu nhau nhiều hơn."
Chu Cầm đã lấy điện thoại di động của mình ra, lại nghe thấy cô gái kinh ngạc hô một tiếng-
"Không xong rồi! Không biết đã qua giờ nghỉ chưa, mải mê nói chuyện quên cả thời gian!"
Nói rồi, cô vội vàng vẫy tay chào Chu Cầm: "Tạm biệt, tôi đi trước!"
Chu Cầm nhìn theo bóng lưng của cô gái đang chạy về phía sân tập như một chú chim sẻ nhỏ, anh đành phải tắt mã QR thêm bạn bè.
- -----------------------------------
2.30 pm, Mon 31/01/2022
2804 từ.
Mặc dù các giáo viên Nhất trung hình dung Thập Tam trung xấu xa đến như vậy, nhưng trên thực tế, đây là cơ sở đào tạo các hạt giống thể thao lớn nhất tỉnh, Thập Tam trung đã sản sinh ra không ít nhân tài thể thao nổi bật, ở các cuộc thi lớn trong và ngoài nước giành giải thưởng.
Cách đây không lâu, ở thế vận hội Olympic, Thập Tam trung đã bồi dưỡng ra 6 vận động viên đoạt huy chương vàng, băng rôn hiện tại vẫn được treo trên cổng trường còn chưa được gỡ bỏ.
Thập Tam trung đặc biệt phân ra 2 cực, học sinh xuất sắc thì đặc biệt xuất sắc.
Còn những người thành tích quá kém bước vào đường cùng thì chỉ có thể thông qua kiểm tra thể chất, số lượng nhiều như lông trâu, cả ngày hút thuốc đánh nhau không nên người.
Vì thế danh tiếng chung của Thập Tam trung rất tệ.
Hạ Tang đi dạo trong khuôn viên của Thập Tam trung, ban đầu còn có chút thận trọng, nhưng sau đó cô phát hiện, khuôn viên Thập Tam trung thực ra không có gì khác biệt so với Nhất trung, từng nhóm ba, năm người tập trung một chỗ, cười nói ồn ào, bầu không khí đều bình thường.
Cũng không giống tưởng tưởng của học sinh Nhất trung... tùy ý có thể thấy cảnh bạo lực học đường.
Tất nhiên, ở Thập Tam trung, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là nam nhiều nữ ít. Khuôn viên trường nơi nơi đều là các nam sinh tràn ngập hơi thở thanh xuân, lái motor, xe đạp, còn có người cưỡi trên cổ nhau đùa giỡn... Tiếng cười, tiếng mắng mỏ có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.
Hạ Tang đi bộ gần 20 phút trên con đường rợp bóng cây, rẽ trái rẽ phải, tìm nhầm hai cái sân tập, vừa đi vừa hỏi dọc đường, cuối cùng cũng tìm được sân bóng rổ mái vòm mà Kỳ Tiêu nói.
Trận đấu bóng rổ đã bắt đầu rồi, Hạ Tang vừa bước vào liền cảm nhận được bầu không khí tưng bừng náo nhiệt trong sân tập.
Học sinh Thập Tam trung vô cùng nhiệt tình đối với thể thao, cho nên trận đấu như vậy sớm đã không còn chỗ ngồi.
Chẳng trách Kỳ Tiêu và những người khác không ngại mạo hiểm mà thi đấu ở Thập Tam trung, nếu là ở Nhất trung, chắc cũng chỉ có ít ỏi một vài người xem.
Học sinh Nhất trung không mấy hứng thú với loại thi đấu này, ngay cả đại hội thể thao xuân thu bọn họ đều không muốn tham dự, thà ngồi trong lớp tự học còn hơn.
Hạ Tang chen vào dòng người ồn ào náo nhiệt, dò dẫm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống để ngồi yên.
Kỳ Tiêu mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, chạy trên sân, một bên dẫn bóng, một bên chỉ huy đồng đội tấn công và phòng thủ.
Khoảnh khắc chạy trên sân bóng rổ luôn là lúc tỏa sáng của các thiếu niên.
Hạ Tang kỳ thực rất hâm mộ bọn họ, cho dù là những chàng trai mồ hôi nhễ nhại hay các cổ động viên trẻ trung, bọn họ đều không có cố kỵ, mỗi ngày sinh hoạt vui vẻ phóng túng, đều là thứ cô muốn nhưng không thể có được.
Hạ Tang nhìn bảng tỷ số dưới sân bóng rổ.
Khác với dự kiến của cô, tỷ số hai bên rất sít sao, Thập Tam trung là trường thể thao chuyên nghiệp, nhưng đội của Kỳ Tiêu lại ngang bằng với họ, tỷ số cũng rất gần!
Khá lợi hại nha.
Tâm trạng của Hạ Tang sôi trào, không nhịn được mà hô to "Cố lên! Nhất trung cố lên!"
Chung quanh đều là tiếng cổ vũ Thập Tam trung, chỉ có mình Hạ Tang hô "Nhất trung cố lên."
Kỳ Tiêu trong sân đấu dường như nghe thấy giọng của cô, nhìn về hướng cô đang ngồi, nở một nụ cười.
Rất nhiều người xung quanh đều nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ta, nhìn thấy Hạ Tang.
Đôi mắt của các cô gái hiện lên sự ghen tị.
Cho dù là ở Thập Tam trung soái ca nhiều như mây, bộ dạng của Kỳ Tiêu cũng tuyệt đối là loại đặc biệt bắt mắt.
Hạ Tang thấy sắp tới giờ nghỉ giải lao nên đi ra khỏi sân thể dục, đi về phía siêu thị trong khu sinh hoạt đối diện, muốn mua vài chai nước có ga cho các thành viên trong đội.
......
Lý Quyết tìm hơn nửa khuôn viên trường cuối cùng cũng thấy Chu Cầm bên cạnh một cây bạch quả ở dưới tòa nhà dạy học.
Anh nằm trên chiếc ghế sắt gỉ, vài tia nắng chói chang chiếu vào mặt, không biết cậu đã nằm được bao lâu, trên người còn dính vài lá cây bạch quả.
Lý Quyết đi đến trước mặt cậu, cúi người nhìn xuống, mỉm cười nói-
"Lão gia, ngài nghỉ ngơi đủ chưa?"
Mũ hoodie che kín trán anh, mi mắt mỏng rũ xuống, tay cầm một chiếc lá bạch quả màu vàng, hướng về phía mặt trời, nheo mắt quan sát đường gân lá: "Miễn lễ."
Lý Quyết dùng cặp sách đánh vào đôi chân dài không còn chỗ để của anh, nói: "Ông anh, cầu hỗ trợ! Trận đấu bóng rổ của chúng ta cùng đám gà con Nhất trung kia sắp thua đến nỗi quần đùi còn không có!"
Chu Cầm lười biếng nói: "Đội bóng rổ vừa bị đội tuyển tỉnh nhặt đi một đám hạt giống tốt, còn lại đều là mấy sợi lông tạp, bị treo lên đánh là chuyện bình thường."
"Huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh đích thân đến đây, còn không phải vì khuyên cậu gia nhập đội sao. Cự tuyệt người ta hai năm liền, cậu không thấy sắc mặt lão Tần... ách, hận không thể đem cậu ăn tươi nuốt sống."
"Không đi." Chu Cầm uể oải nói, "Tôi muốn học lớp văn hóa."
"..."
Có lúc Lý Quyết thật sự không hiểu nổi Chu Cầm, cậu ta ngồi bên cạnh vỗ vỗ cánh tay cứng ngắc của Chu Cầm: "Người anh em, không phải cậu muốn thi đại học đấy chứ?"
Chu Cầm: "Rõ ràng là thực lực của tôi đã vượt qua mức này."
"Đúng vậy, lão Tần đều nói, thể chất cùng thiên phú của cậu... tương lai nhất định sẽ là thành viên dự bị của đội tuyển quốc gia. Cậu còn thi đại học làm cái gì!"
Chu Cầm nhướng mắt, lười nhác liếc cậu ta một cái, nghiêm nghị nói: "Làm một vận động viên biết chữ."
"Hahahahaha."
Lý Quyết còn chưa có cười nói xong, một chân Chu Cầm đã đạp cậu ta ra ngoài: "Có việc thì nói, không thì đừng quấy rầy ông đây nghỉ trưa."
"Cường ca bọn họ kêu tôi tới mời cậu đi sân vận động hỗ trợ, nếu không nửa trận sau lại đám gà con Nhất trung kia treo lên đánh, quá mất mặt đi."
"Không đi." Chu Cầm không chút do dự từ chối: "Chơi cùng một đám trẻ con thì vui cái gì."
Còn cần bảo tồn thể lực để tối nay làm NPC trong mật thất.
Anh đứng dậy, đi về phía siêu thị.
"Mang cho tôi một chai Red Bull nhé!" Lý Quyết hô lên ở đằng sau.
Chu Cầm vung tay lên, không đồng ý cũng không từ chối, bước vào siêu thị, đi thẳng đến kệ đồ uống.
Các kệ đồ uống trong siêu thị của trường anh thường chứa đầy các loại đồ uống chức năng khác nhau, nhưng Chu Cầm không thích những loại nước tăng lực có thể khiến người ta hưng phấn như vậy.
Anh chán ghét cảm giác tim đập gia tốc và loạn nhịp.
Chu Cầm tùy tay lấy ra một chai nước sủi bọt chanh, ở khoảng trống giữa các kệ hàng, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Làn da của cô gái trắng nõn như lụa, đôi mắt như thủy mặc, đôi môi hồng tự nhiên, tựa như hoa đào.
Cô rũ mắt xuống, nghiêm túc chọn lựa đồ uống.
Ánh mắt của Chu Cầm không kìm lòng được mà dõi theo chuyển động của cô gái bên kia kệ hàng.
Liếc mắt một cái còn chưa đủ, hai cái cũng không đủ... Chu Cầm nhìn theo động tác của cô cho đến khi cô di chuyển đến kệ hàng cuối cùng.
Đôi mắt anh dán chặt vào cô, tựa như một con dã thú tham lam.
Nhịp tim mất trọng lượng.
Là cảm giác anh ghét nhất.
Hạ Tang dường như không hài lòng với cái kệ đầy đồ uống chức năng, cô khẽ cau mày, tìm một chai nước trái cây bình thường.
Ngay khi cô xoay người, bỗng nhiên, một chai nước sủi bọt vị chanh được đưa tới, vừa lúc chính là vị cô đang tìm kiếm.
Hạ Tang kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Cầm.
Anh mặc áo có mũ, vành mũ che khuất ánh đèn, đem khuôn mặt anh tuấn... cùng với vết sẹo kia đều khuất trong bóng tối, lộ ra đường cong mượt mà và sắc nét của hàm dưới, điểm vài sợi râu xanh nhạt.
Anh giơ chai nước sủi trong tay, biểu thị rằng nó là cho cô.
Hạ Tang vội vàng nhận lấy, chào hỏi: "Là cậu!"
"Ừm."
Chu Cầm nhàn nhạt đáp, sau đó lại lấy từ trên giá một chai nước có ga tương tự, nói: "Thập Tam trung không phải đều là hồng thủy mãnh thú sao, còn dám tới?"
Hạ Tang có chút xấu hổ, cười xin lỗi: "Trước đây là lỗi của tôi, không nên lỗ mãng như vậy."
Chu Cầm thật ra cũng không để ý tới lời xin lỗi của cô, cầm đồ uống xoay người đi đến quầy thanh toán.
Hạ Tang vội vàng cầm lấy mấy chai nước, đuổi theo, nói với anh: "Tôi mời cậu, coi như cảm ơn cậu hôm đó mua giúp tôi... cái đó."
"Được rồi." Chu Cầm quay lại lấy một gói kẹo bơ cứng trên kệ.
Hạ Tang nói một cách hào phóng: "Cậu còn muốn mua gì nữa thì cứ lấy đi."
Khóe miệng Chu Cầm cười nhẹ, nói với nhân viên bán hàng: "Cho tôi một bao Marlboro."
"..."
Hạ Tang thấy anh mua thuốc lá, vội vàng nói: "Cái này không được, tôi không thể mua thuốc lá cho cậu."
"Chê đắt à?"
"Đây không phải vấn đề về tiền, mà là hút thuốc không tốt."
Tuy rằng Hạ Tang cảm thấy mình không cần thiết phải quản nhiều như vậy, nhưng thứ mà cô nhận được từ nhỏ là sự giáo dục kỷ luật ngay ngắn, bản năng cô sẽ chống lại những thứ như hút thuốc.
Đôi mắt nghiền ngẫm của Chu Cầm quấn lấy cô như mạng nhện, hai gò má cô nóng lên, đoán chừng anh khẳng định cũng cảm thấy mình giống như một vị thánh nữ bạch liên hoa.
Hạ Tang xua tay, thấp giọng nói: "Quên đi, cậu mua đi."
Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, bấm vào mã QR để thanh toán.
Không nghĩ tới mã QR xoay vòng một lúc lâu, cuối cùng hiển thị [Không có tín hiệu internet, vui lòng thử lại sau].
Hạ Tang không ngừng ấn thử lại, khuôn mặt gấp đến độ đỏ bừng.
Bên cạnh, Chu Cầm bỗng nhiên cúi người lại đây, nhìn di động của cô, nói bên tai: "Tín hiệu trong siêu thị này kém, iPhone căn bản không thể dùng Internet."
Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh khiến tai mình nhột nhột, tiến lên một bước nói: "Ở đây có wifi không ạ?"
Đang nói chuyện, điện thoại di động cũ của Chu Cầm đã duỗi lại đây, [đinh], quét mã, không chỉ trả tiền cho mình mà còn trả tiền nước có ga cho cô.
Hạ Tang nhìn bóng lưng rời đi tiêu sái của người con trai, trong lòng cảm thấy băn khoăn, hết lần này đến lần khác đều khiến anh trả tiền giúp cô.
"Thêm WeChat đi." Cô bước nhanh hơn để bắt kịp: "Tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu!"
"Quên đi, không đáng bao nhiêu."
Chu Cầm vẫn nói câu nói trước đây.
"Tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng cậu vẫn là thêm tôi đi." Hạ Tang đuổi theo, bất đắc dĩ nói: "Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu!"
Chu Cầm đột nhiên dừng lại, cô gái nhỏ không kịp dừng chân, trực tiếp đâm vào anh.
"A!"
Khi cô đang loạng choạng ngả người ra sau, Chu Cầm đã nắm lấy cổ áo cô và kéo về phía mình.
Tuy rằng xách cổ áo... chắc chắn là một hành vi rất thô lỗ và mạo phạm, nhưng anh làm vậy, ngược lại lại có cảm giác cường thế xâm chiếm.
Khí tức của anh quá mạnh mẽ.
"Có rất nhiều cô gái muốn thêm tôi trên WeChat, nhưng người khiến tôi chi tiền lại còn muốn thêm WeChat, cậu là người đầu tiên dấy."
Hạ Tang nhìn khuôn mặt anh tuấn của cậu trong gang tấc, không khỏi nín thở.
Ở khoảng cách gần mới nhìn rõ vết sẹo, nhợt nhạt thản nhiên, gần như hòa vào làn da màu lúa mạch, nhưng bởi vì chặt đứt lông mày nên lộ ra một phần hung ác.
Hạ Tang nghe thấy chính mình đáp với giọng nhỏ xíu, "Cậu... hiểu lầm rồi."
Chu Cầm buông cô ra, thuận tay tự nhiên duỗi thẳng cổ áo, đổi chủ đề: "Không phải là một cô gái ngoan ngoãn sao, sao không nghe lời lão sư mà chạy tới Thập Tam trung?"
"Ai nói tôi là..."
Hạ Tang theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng cô cảm thấy không cần thiết, dù cô là một cô gái ngoan hay một học sinh giỏi, kỳ thực đều không quan trọng đối với người con trai trước mặt.
"Tôi tới xem trận bóng." Cô gái nhỏ chỉ tay về phía sân vận động đối diện: "Hôm nay trường chúng tôi tổ chức một trận đấu với trường cậu, tôi đặc biệt đến xem."
Chu Cầm đáy mắt có chút vui mừng, hỏi: "Cậu thích bóng rổ sao?"
"Thích chứ."
"Tôi chơi không tệ lắm."
"Đừng có khoe khoang." Hạ Tang không tin, vặn lại: "Đội bóng rổ giỏi nhất của Thập Tam trung bây giờ đều đang ở sân thi đấu, cậu ngay cả tư cách dự thi còn không có, còn nói mình chơi tốt."
Chu Cầm nghe cô bắt đầu đả kích mình, tâm trạng càng vui vẻ: "Tôi là thành viên dự bị. Nếu muốn tham gia, có thể ra bất cứ lúc nào."
"Vậy thì cậu khẳng định không thể đánh bại đội bóng rổ trường tôi. Khi tôi vừa ra ngoài, tuyển thủ chính của đội cậu đã kém đội chúng tôi hơn mười điểm."
"Thảm như vậy?"
Hạ Tang gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, cho nên đừng gọi chúng tôi là đám gà con!"
Nụ cười trên khóe miệng Chu Cầm càng lộ rõ, cô gái nhỏ trước mặt khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.
Anh phát hiện chính mình thực sự thích trò chuyện cùng cô, thậm chí là hưởng thụ quá trình này, đại khái chắc là anh chưa tiếp xúc với một cô gái tốt như cô bao giờ.
Anh không nhớ rõ lần cuối mình vui vẻ như vậy là khi nào rồi.
"Trường cậu vốn dĩ chính là đám gà con."
"Mới không phải, còn nói tôi, cậu mới là người mang thành kiến đi nhìn người."
"Vậy thì xem ra hai trường chúng ta thực sự cần tìm hiểu nhau nhiều hơn."
Chu Cầm đã lấy điện thoại di động của mình ra, lại nghe thấy cô gái kinh ngạc hô một tiếng-
"Không xong rồi! Không biết đã qua giờ nghỉ chưa, mải mê nói chuyện quên cả thời gian!"
Nói rồi, cô vội vàng vẫy tay chào Chu Cầm: "Tạm biệt, tôi đi trước!"
Chu Cầm nhìn theo bóng lưng của cô gái đang chạy về phía sân tập như một chú chim sẻ nhỏ, anh đành phải tắt mã QR thêm bạn bè.
- -----------------------------------
2.30 pm, Mon 31/01/2022
2804 từ.