*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: minhla1quaxoai
Trung tâm nghệ thuật Mora tọa lạc bên Hồ Đông trong Khu công nghệ cao, tòa nhà có thiết kế khá mạnh mẽ, đỉnh chóp là các lớp tôn màu trắng, tựa như một chiếc vỏ sò nằm yên tĩnh bên hồ.
Mỗi tầng của trung tâm nghệ thuật đều có các lớp học ngoại khóa: piano, cello, violin, hội họa, bơi lội, lập trình cho trẻ em...
Các học sinh ở đây, từ trẻ em mẫu giáo đến sinh viên đại học, tất cả đều đến đây để bồi dưỡng và nâng cao sở thích của mình.
Tầng trên cùng của trung tâm nghệ thuật rất vắng vẻ, nơi này là phòng học tư nhân riêng biệt, ít có học sinh đặt chân.
Học phí dạy riêng cao hơn rất nhiều so với các lớp học theo sở thích, học sinh ở đây nhìn chung đã phát triển theo hướng chuyên nghiệp, nhiều người thậm chí đã giành được các giải thưởng lớn quốc tế và trong nước.
Phòng học violin có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ở cả ba mặt, một mặt vách tường còn lại bày các bức tranh nổi tiếng thế giới, trong căn phòng trống trải bày một vài cây xanh cao bằng nửa người, tạo nên một không gian trang nhã.
(cửa sổ kính suốt. Nguồn ảnh: pinterest)
Hạ Tang nhắm mắt lại, duyên dáng chơi bản hóa tấu "Skylark" của Daniko. Âm rung trên dưới cực kỳ điêu luyện, giai điệu vui tươi mà trong vắt.
Một vài thanh niên anh tuấn ăn mặc lịch sự đi ngang qua phòng học, bị tiếng đàn hấp dẫn, không nhịn được mà ghé vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, quan sát hồi lâu.
Dưới ánh đèn chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái giống như phong cảnh sơn thủy, tiếng đàn violin tiến vào đoạn cao trào càng làm nổi bật một cỗ khí chất kinh tâm động phách của cô.
(kinh tâm động phách: mất hồn mất vía)
Đột nhiên, tấm rèm cửa được kéo ra, che khuất tầm mắt ngơ ngác của các thiếu niên.
Hứa Thiến một tay xách đàn, tay kia kéo rèm, lúc quay lại không khỏi trợn trắng mắt.
Toàn bộ phòng học, chỉ có cô ta và Hạ Tang là hai học sinh.
Người phụ nữ ngồi ở giữa mặc một chiếc áo khoác Chanel, mái tóc xoăn bồng bềnh chính là Hàn Hi - giáo viên dạy violin nổi tiếng trong nước.
Cô nhắm mắt lại, lắng nghe bản diễn tấu của Hạ Tang.
Không hổ danh là giáo viên dày dặn kinh nghiệm, bà nghe ra sự bồn chồn ẩn chứa trong làn điệu thành thục điêu luyện của Hạ Tang, vì thế bà giơ tay lên, cắt ngang phần diễn tấu của Hạ Tang.
"Hạ Tang, em đang nghĩ gì vậy?"
Hạ Tang đặt cây đàn violin xuống, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh như nước, không hề có chút sợ hãi khi bị giáo viên thấy được.
Cô nói một cách có lệ: "Buổi hòa nhạc vào Lễ Giáng sinh ạ, có lẽ có chút khẩn trương."
"Thả lỏng tâm trí, coi như luyện tập hàng ngày là được."
Mặc dù Hàn Hi an ủi cô như vậy, nhưng cô biết loại biểu diễn trình độ cao như vậy sao có thể coi là luyện tập hàng ngày.
Có thể biểu diễn một bản giao hưởng với dàn nhạc trứ danh trong buổi hòa nhạc của Mora, cho dù chỉ là một buổi biểu diễn ngắn ngủi mười phút, nhưng cũng đã là một nét bút rực rỡ trong sự nghiệp nghệ thuật.
Hàn Hi có rất nhiều học trò tài năng, bà đã phải lựa chọn cùng đánh giá rất nhiều lần, cuối cùng mới quyết định chọn Hạ Tang.
Cả Hàn Hi và Đàm Cẩn đều đặt nhiều kỳ vọng vào Hạ Tang, hy vọng cô sẽ tỏa sáng ở buổi hòa nhạc.
Đặc biệt là Đàm Cẩn, bà rất coi trọng màn biểu diễn này, ngày nào cũng thúc giục Hạ Tang luyện tập.
Nhưng càng là như vậy, Hạ Tang càng cảm thấy khó thở.
Cô thực sự sắp nghẹt thở.
Loại cảm giác đó giống như rơi xuống biển rộng, bị đẩy ra xa hết sóng này đến sóng khác, chỉ có thể liều mạng bơi, bơi trong tuyệt vọng, một khi dừng lại thì sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức...
Hạ Tang rũ mi mắt, nhìn cây đàn violin trong tay, nói: "Cô Hàn, buổi hòa nhạc Giáng sinh có người thay thế không?"
Nghe vậy, Hàn Hi giật mình: "Làm sao vậy, em không khỏe sao?"
"Cũng không phải, em chỉ tùy tiện hỏi một chút."
Hạ Tang không phải không khỏe, cô chỉ đang hoảng sợ.
Tất nhiên cô không muốn tham gia buổi hòa nhạc, cô căn bản không thể tìm ra lý do nào để thích violin cả.
Vì Đàm Cẩn, cô thậm chí còn có chút chán ghét cây violin quý giá trên tay đã đồng hành cùng cô hơn mười mấy năm.
"Hạ Tang, nếu có tâm sự gì, có thể nói với cô, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Hạ Tang lắc lắc đầu, cô biết, khốn cảnh của chính mình, không ai có thể giải quyết.
Rốt cuộc, sau khi chịu đựng giờ học dạy riêng, Hạ Tang chậm rãi bước ra khỏi phòng học với cây đàn trên lưng, cô biết cô Hàn đang lo lắng nhìn theo bóng lưng của mình.
Cô và Hứa Thiến đi cùng thang máy xuống tầng dưới.
Thang máy là bán mở ngắm cảnh, có thể thấy trên sân bóng rổ lộ thiên ở công viên tầng dưới, có không ít phụ huynh đưa con em mình đến huấn luyện bóng rổ.
Hạ Tang thậm chí còn xuất hiện ảo giác, cảm thấy những đứa trẻ này đã biến thành một đám rối gỗ bị thao túng bởi các bậc cha mẹ, cứng đờ chạy trên sân bóng rổ.
Một đứa trẻ bị ngã, ngay lập tức một vị phụ huynh đã điều khiển sợi dây để đứa trẻ bò dậy và tiếp tục chạy.
"Đinh", thang máy dừng ở tầng 1. Phía sau cô, Hứa Thiến bước nhanh ra khỏi thang máy, cố tình va phải cô, khiến cô loạng choạng suýt ngã.
"Chưa thấy qua chuyện này bao giờ."
Đi ngang qua cô, cô ta lẩm bẩm một câu.
Hạ Tang ổn định thân hình, nhìn về phía Hứa Thiến.
Đáy mắt cô ta hiện lên rõ ràng sự căm ghét của mình dành cho Hạ Tang.
Có lẽ là do bị đè nén và ẩn nhẫn quá lâu, Hạ Tang khẽ cắn môi, nhanh chóng đuổi kịp, túm lấy ống tay áo cô ta, dùng sức đánh vào trụ cột ở đại sảnh trung tâm nghệ thuật.
"Mày làm gì vậy!" Hứa Thiến lắp bắp kinh hãi, cô ta không ngờ một người vốn luôn hiền lành như Hạ Tang lại bỗng nhiên nổi điên, cô ta giãy dụa tránh đi nhưng không được.
Bề mặt của hàng cột là một tấm gương nhẵn bóng, Hạ Tang nhìn thấy biểu cảm của mình trong gương đã có chút vặn vẹo.
"Cậu nếu muốn tham gia biểu diễn, có thể đến gặp cô Hàn tranh giành, không cần ở đây giở trò với tôi." Cô nhìn Hứa Thiến, gằn từng chữ một, "Chỉ sợ, cậu không đủ thực lực."
Hứa Thiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc mày cũng lộ bộ mặt thật! Ở trước mặt Kỳ Tiêu, mày không phải rất thông minh ngoan ngoãn sao! Có dám để bọn họ xem bộ dáng đàn bà đanh đá này của mày không?"
Hạ Tang nói: "Trước mặt người khác, cậu không phải cũng rất nữ thần sao? Có dám để bọn họ xem bộ mặt ghen ghét của nữ thần không?"
Hứa Thiến quả thực đã bị Hạ Tang chọc cho tức điên!
Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, cô Hàn Hi bước ra ngoài.
"Em chào cô ạ." Hạ Tang và Hứa Thiến đồng thời sửa sang lại bộ dạng, lễ phép chào tạm biệt Hàn Hi.
"Mau về nhà, đừng la cà trên đường, chú ý an toàn."
"Vâng."
Sau khi Hàn Hi rời đi, Hứa Thiến ngượng ngùng nhìn Hạ Tang một cái, chỉnh lại cổ áo, xoay người rời đi.
Sau khi cho Hứa Thiến một bài học, Hạ Tang vẫn còn bế tắc trong lòng, không muốn về nhà, cô chậm rì rì bước ra khỏi tòa nhà trung tâm nghệ thuật.
Trung tâm nghệ thuật Mora rất lớn, xung quanh có rất nhiều sân thể thao: sân tennis, sân bóng nhỏ, khu Street Dance, sân bóng rổ... Những chỗ này không mở cửa công cộng mà đều là các lớp huấn luyện.
Các bậc phụ huynh cũng rất vui vẻ cho con em mình tham gia các lớp tập luyện thể thao này, một mặt rèn luyện niềm yêu thích, mặt khác cũng có thể rèn luyện thân thể, đặc biệt là có các huấn luyện viên chuyên nghiệp dạy nên sẽ không để bị thương.
Trên sân bóng rổ có mấy đứa trẻ đang chạy, nhìn thân hình thì có thể đoán chúng đều là học sinh tiểu học, mặc đồng phục màu sắc sặc sỡ như miếng các miếng hình dán.
Tuy nhiên trong số những đứa trẻ này, Hạ Tang lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chu Cầm vẫn mặc bộ đồng phục màu đen của trận đấu bóng rổ ngày hôm đó. Dưới ánh sáng mạnh của ngọn đèn, các đường nét trên khuôn mặt của anh hiện lên phá lệ thâm thúy mà góc cạnh, cổ thon dài, đường gân nổi rõ, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh lãnh đạm.
Anh như hạc trong bầy gà đứng giữa một đám trẻ con, trên tay cầm quả bóng rổ, dạy chúng tư thế ném bóng, thần sắc có vẻ lười biếng, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Mặc dù không có vẻ yêu đời lại còn lười biếng, nhưng mỗi lần anh làm mẫu ném bóng đều có thể chuẩn xác vào rổ.
Mấy đứa trẻ cũng lần lượt kinh hô, sùng bái đuổi theo sau anh, dùng giọng nói vẫn còn hơi sữa gọi "Thầy Chu".
Hạ Tang thấy nhiều bà mẹ trẻ mang con nhỏ đến, tầm mắt của họ dường như không đặt vào con mình mà rơi trên vị huấn luyện viên bóng rổ đẹp trai xuất sắc này.
Anh huýt sáo vài lần, chia bọn trẻ thành từng nhóm, yêu cầu chúng tấn công và phòng thủ theo từng cặp.
Lau mồ hôi một lát, anh nhìn thấy Hạ Tang ở trong đám người.
Cô gái mặc một bộ vest đồng phục học viện giản dị, một chiếc váy màu xám đậm, giày bốt và tất chân màu đen, tôn lên khí chất ưu nhã của cô.
Mái tóc đen như tơ lụa càng tôn lên làn da trắng lạnh của cô, càng làm cho ngũ quan trên khuôn mặt cô trở nên minh diễm động lòng người.
Chu Cầm như một tia sáng liếc nhìn cô một cái, lập tức dời đi.
Phía sau có một cậu bé hỏi anh cách đánh bóng, anh hơi cúi đầu xuống, thực hiện động tác đánh bóng mẫu.
Hạ Tang nhìn vẻ mặt vô cảm dạy đứa trẻ của anh, thế mà cô thấy được thần sắc của anh.
Anh không nhìn cô, nhưng mỗi động tác của anh tựa hồ đều như đối mặt với cô.
Mỗi một cái biểu cảm, mỗi một cái nhếch miệng cười lạnh lùng, phảng phất như thể đang câu lấy cô.
Hạ Tang không khỏi nghĩ đến những lời của Tống Thanh Ngữ -
"Bần cùng sinh ra tội ác. Loại người đó có thể làm bất cứ điều gì vì tiền."
Vẻ ngoài của anh... quả thật lớn lên trông rất phạm tội.
Hạ Tang phác họa trong đầu, tưởng tượng, nếu không có vết sẹo trên trán, không biết anh sẽ đánh cắp bao nhiêu trái tim thiếu nữ thanh xuân.
Không biết đã qua bao lâu, chuông báo giờ tan học vang lên, các bậc phụ huynh xung quanh Hạ Tang sôi nổi đi đến sân bóng rổ, đón con rời đi.
Chu Cầm đi đến dưới trụ bóng rổ, xách cái cặp màu đen của mình lên, đeo ở một bên vai, đi về phía Hạ Tang.
Hạ Tang giật mình, nhanh chóng hòa vào trong đám người, xoay người rời đi.
Quen sơ sơ cũng không tính là quan hệ, cũng không cần tiếp tục liên hệ.
Đi được vài bước, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn đang nhìn về phía cô, nhưng lại không hề đi tới.
Đứng dưới rổ, ánh đèn đường chiếu vào bóng lưng thon dài của anh, khiến anh càng thêm vẻ cô đơn.
Hạ Tang do dự vài giây, cuối cùng hạ quyết tâm xoay người đi về phía anh, chủ động chào hỏi: "Chu Cầm, cậu là giáo viên ở chỗ này à."
Chu Cầm không trả lời ngay, anh cúi đầu, châm một điếu thuốc, liếc xéo cô một cái.
Mấy suy nghĩ rối rắm của cô vừa rồi không thể nào che giấu trước đôi mắt đen nhánh của anh.
Chu Cầm ôm quả bóng rổ, lướt qua bên người cô như một cơn gió, lười biếng nói: "Không tính là giáo viên, chỉ là đi làm thêm mà thôi."
Gió đưa có mùi cỏ bạc hà.
"Tôi thấy cậu đang dạy bọn trẻ."
Anh không đáp lại, quả bóng rổ ngẫu nhiên quay quay trên đầu ngón tay anh.
Cái động tác xoay bóng này, hồi trước Kỳ Tiêu luyện rất lâu nhưng lần nào cũng không thành công, nhưng anh lại thực hiện dễ dàng giống như gắp đồ ăn bằng đũa.
Hạ Tang nhìn một hồi rồi thu hồi tầm mắt, nói: "Tôi học thêm ở đây, vừa đi ngang qua liền thấy cậu."
"Tôi biết." Khóe miệng anh cong lên: "Cậu theo dõi tôi hơn 40 phút."
Hạ Tang kinh hãi, nhìn đồng hồ đeo tay, quả nhiên lúc này đã cách giờ tan học lớp violin của cô là 40 phút!
Cô cũng không biết thời gian trôi nhanh như vậy.
"Áp lực học tập có hơi cao." Lỗ tai Hạ Tang hơi nóng, xấu hổ nói thêm: "Tôi vừa rồi xuất thần, bất tri bất giác liền..."
"Nhìn tôi thì cứ nhìn, nói áp lực học tập cái gì." Chu Cầm vừa nói vừa ném quả bóng rổ trong tay vào rổ: "Tôi cũng không thu phí."
"Không phải..."
Hạ Tang chưa kịp nói xong, đã thấy anh nhẹ nhàng ném quả bóng rổ cho cô: "Áp lực lớn như vậy, vận động một chút?"
"Không được, tôi không biết chơi, tôi cũng không muốn..."
Người con trai không cho cô cơ hội từ chối, anh chạy ra xa, giơ tay về phía cô: "Tang Tang, chuyền bóng cho tôi."
"..."
- --------------------------------
10:30 am, Sat 12/03/2022
2557 từ.
Editor: minhla1quaxoai
Trung tâm nghệ thuật Mora tọa lạc bên Hồ Đông trong Khu công nghệ cao, tòa nhà có thiết kế khá mạnh mẽ, đỉnh chóp là các lớp tôn màu trắng, tựa như một chiếc vỏ sò nằm yên tĩnh bên hồ.
Mỗi tầng của trung tâm nghệ thuật đều có các lớp học ngoại khóa: piano, cello, violin, hội họa, bơi lội, lập trình cho trẻ em...
Các học sinh ở đây, từ trẻ em mẫu giáo đến sinh viên đại học, tất cả đều đến đây để bồi dưỡng và nâng cao sở thích của mình.
Tầng trên cùng của trung tâm nghệ thuật rất vắng vẻ, nơi này là phòng học tư nhân riêng biệt, ít có học sinh đặt chân.
Học phí dạy riêng cao hơn rất nhiều so với các lớp học theo sở thích, học sinh ở đây nhìn chung đã phát triển theo hướng chuyên nghiệp, nhiều người thậm chí đã giành được các giải thưởng lớn quốc tế và trong nước.
Phòng học violin có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ở cả ba mặt, một mặt vách tường còn lại bày các bức tranh nổi tiếng thế giới, trong căn phòng trống trải bày một vài cây xanh cao bằng nửa người, tạo nên một không gian trang nhã.
(cửa sổ kính suốt. Nguồn ảnh: pinterest)
Hạ Tang nhắm mắt lại, duyên dáng chơi bản hóa tấu "Skylark" của Daniko. Âm rung trên dưới cực kỳ điêu luyện, giai điệu vui tươi mà trong vắt.
Một vài thanh niên anh tuấn ăn mặc lịch sự đi ngang qua phòng học, bị tiếng đàn hấp dẫn, không nhịn được mà ghé vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, quan sát hồi lâu.
Dưới ánh đèn chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái giống như phong cảnh sơn thủy, tiếng đàn violin tiến vào đoạn cao trào càng làm nổi bật một cỗ khí chất kinh tâm động phách của cô.
(kinh tâm động phách: mất hồn mất vía)
Đột nhiên, tấm rèm cửa được kéo ra, che khuất tầm mắt ngơ ngác của các thiếu niên.
Hứa Thiến một tay xách đàn, tay kia kéo rèm, lúc quay lại không khỏi trợn trắng mắt.
Toàn bộ phòng học, chỉ có cô ta và Hạ Tang là hai học sinh.
Người phụ nữ ngồi ở giữa mặc một chiếc áo khoác Chanel, mái tóc xoăn bồng bềnh chính là Hàn Hi - giáo viên dạy violin nổi tiếng trong nước.
Cô nhắm mắt lại, lắng nghe bản diễn tấu của Hạ Tang.
Không hổ danh là giáo viên dày dặn kinh nghiệm, bà nghe ra sự bồn chồn ẩn chứa trong làn điệu thành thục điêu luyện của Hạ Tang, vì thế bà giơ tay lên, cắt ngang phần diễn tấu của Hạ Tang.
"Hạ Tang, em đang nghĩ gì vậy?"
Hạ Tang đặt cây đàn violin xuống, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh như nước, không hề có chút sợ hãi khi bị giáo viên thấy được.
Cô nói một cách có lệ: "Buổi hòa nhạc vào Lễ Giáng sinh ạ, có lẽ có chút khẩn trương."
"Thả lỏng tâm trí, coi như luyện tập hàng ngày là được."
Mặc dù Hàn Hi an ủi cô như vậy, nhưng cô biết loại biểu diễn trình độ cao như vậy sao có thể coi là luyện tập hàng ngày.
Có thể biểu diễn một bản giao hưởng với dàn nhạc trứ danh trong buổi hòa nhạc của Mora, cho dù chỉ là một buổi biểu diễn ngắn ngủi mười phút, nhưng cũng đã là một nét bút rực rỡ trong sự nghiệp nghệ thuật.
Hàn Hi có rất nhiều học trò tài năng, bà đã phải lựa chọn cùng đánh giá rất nhiều lần, cuối cùng mới quyết định chọn Hạ Tang.
Cả Hàn Hi và Đàm Cẩn đều đặt nhiều kỳ vọng vào Hạ Tang, hy vọng cô sẽ tỏa sáng ở buổi hòa nhạc.
Đặc biệt là Đàm Cẩn, bà rất coi trọng màn biểu diễn này, ngày nào cũng thúc giục Hạ Tang luyện tập.
Nhưng càng là như vậy, Hạ Tang càng cảm thấy khó thở.
Cô thực sự sắp nghẹt thở.
Loại cảm giác đó giống như rơi xuống biển rộng, bị đẩy ra xa hết sóng này đến sóng khác, chỉ có thể liều mạng bơi, bơi trong tuyệt vọng, một khi dừng lại thì sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức...
Hạ Tang rũ mi mắt, nhìn cây đàn violin trong tay, nói: "Cô Hàn, buổi hòa nhạc Giáng sinh có người thay thế không?"
Nghe vậy, Hàn Hi giật mình: "Làm sao vậy, em không khỏe sao?"
"Cũng không phải, em chỉ tùy tiện hỏi một chút."
Hạ Tang không phải không khỏe, cô chỉ đang hoảng sợ.
Tất nhiên cô không muốn tham gia buổi hòa nhạc, cô căn bản không thể tìm ra lý do nào để thích violin cả.
Vì Đàm Cẩn, cô thậm chí còn có chút chán ghét cây violin quý giá trên tay đã đồng hành cùng cô hơn mười mấy năm.
"Hạ Tang, nếu có tâm sự gì, có thể nói với cô, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Hạ Tang lắc lắc đầu, cô biết, khốn cảnh của chính mình, không ai có thể giải quyết.
Rốt cuộc, sau khi chịu đựng giờ học dạy riêng, Hạ Tang chậm rãi bước ra khỏi phòng học với cây đàn trên lưng, cô biết cô Hàn đang lo lắng nhìn theo bóng lưng của mình.
Cô và Hứa Thiến đi cùng thang máy xuống tầng dưới.
Thang máy là bán mở ngắm cảnh, có thể thấy trên sân bóng rổ lộ thiên ở công viên tầng dưới, có không ít phụ huynh đưa con em mình đến huấn luyện bóng rổ.
Hạ Tang thậm chí còn xuất hiện ảo giác, cảm thấy những đứa trẻ này đã biến thành một đám rối gỗ bị thao túng bởi các bậc cha mẹ, cứng đờ chạy trên sân bóng rổ.
Một đứa trẻ bị ngã, ngay lập tức một vị phụ huynh đã điều khiển sợi dây để đứa trẻ bò dậy và tiếp tục chạy.
"Đinh", thang máy dừng ở tầng 1. Phía sau cô, Hứa Thiến bước nhanh ra khỏi thang máy, cố tình va phải cô, khiến cô loạng choạng suýt ngã.
"Chưa thấy qua chuyện này bao giờ."
Đi ngang qua cô, cô ta lẩm bẩm một câu.
Hạ Tang ổn định thân hình, nhìn về phía Hứa Thiến.
Đáy mắt cô ta hiện lên rõ ràng sự căm ghét của mình dành cho Hạ Tang.
Có lẽ là do bị đè nén và ẩn nhẫn quá lâu, Hạ Tang khẽ cắn môi, nhanh chóng đuổi kịp, túm lấy ống tay áo cô ta, dùng sức đánh vào trụ cột ở đại sảnh trung tâm nghệ thuật.
"Mày làm gì vậy!" Hứa Thiến lắp bắp kinh hãi, cô ta không ngờ một người vốn luôn hiền lành như Hạ Tang lại bỗng nhiên nổi điên, cô ta giãy dụa tránh đi nhưng không được.
Bề mặt của hàng cột là một tấm gương nhẵn bóng, Hạ Tang nhìn thấy biểu cảm của mình trong gương đã có chút vặn vẹo.
"Cậu nếu muốn tham gia biểu diễn, có thể đến gặp cô Hàn tranh giành, không cần ở đây giở trò với tôi." Cô nhìn Hứa Thiến, gằn từng chữ một, "Chỉ sợ, cậu không đủ thực lực."
Hứa Thiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc mày cũng lộ bộ mặt thật! Ở trước mặt Kỳ Tiêu, mày không phải rất thông minh ngoan ngoãn sao! Có dám để bọn họ xem bộ dáng đàn bà đanh đá này của mày không?"
Hạ Tang nói: "Trước mặt người khác, cậu không phải cũng rất nữ thần sao? Có dám để bọn họ xem bộ mặt ghen ghét của nữ thần không?"
Hứa Thiến quả thực đã bị Hạ Tang chọc cho tức điên!
Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, cô Hàn Hi bước ra ngoài.
"Em chào cô ạ." Hạ Tang và Hứa Thiến đồng thời sửa sang lại bộ dạng, lễ phép chào tạm biệt Hàn Hi.
"Mau về nhà, đừng la cà trên đường, chú ý an toàn."
"Vâng."
Sau khi Hàn Hi rời đi, Hứa Thiến ngượng ngùng nhìn Hạ Tang một cái, chỉnh lại cổ áo, xoay người rời đi.
Sau khi cho Hứa Thiến một bài học, Hạ Tang vẫn còn bế tắc trong lòng, không muốn về nhà, cô chậm rì rì bước ra khỏi tòa nhà trung tâm nghệ thuật.
Trung tâm nghệ thuật Mora rất lớn, xung quanh có rất nhiều sân thể thao: sân tennis, sân bóng nhỏ, khu Street Dance, sân bóng rổ... Những chỗ này không mở cửa công cộng mà đều là các lớp huấn luyện.
Các bậc phụ huynh cũng rất vui vẻ cho con em mình tham gia các lớp tập luyện thể thao này, một mặt rèn luyện niềm yêu thích, mặt khác cũng có thể rèn luyện thân thể, đặc biệt là có các huấn luyện viên chuyên nghiệp dạy nên sẽ không để bị thương.
Trên sân bóng rổ có mấy đứa trẻ đang chạy, nhìn thân hình thì có thể đoán chúng đều là học sinh tiểu học, mặc đồng phục màu sắc sặc sỡ như miếng các miếng hình dán.
Tuy nhiên trong số những đứa trẻ này, Hạ Tang lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chu Cầm vẫn mặc bộ đồng phục màu đen của trận đấu bóng rổ ngày hôm đó. Dưới ánh sáng mạnh của ngọn đèn, các đường nét trên khuôn mặt của anh hiện lên phá lệ thâm thúy mà góc cạnh, cổ thon dài, đường gân nổi rõ, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh lãnh đạm.
Anh như hạc trong bầy gà đứng giữa một đám trẻ con, trên tay cầm quả bóng rổ, dạy chúng tư thế ném bóng, thần sắc có vẻ lười biếng, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Mặc dù không có vẻ yêu đời lại còn lười biếng, nhưng mỗi lần anh làm mẫu ném bóng đều có thể chuẩn xác vào rổ.
Mấy đứa trẻ cũng lần lượt kinh hô, sùng bái đuổi theo sau anh, dùng giọng nói vẫn còn hơi sữa gọi "Thầy Chu".
Hạ Tang thấy nhiều bà mẹ trẻ mang con nhỏ đến, tầm mắt của họ dường như không đặt vào con mình mà rơi trên vị huấn luyện viên bóng rổ đẹp trai xuất sắc này.
Anh huýt sáo vài lần, chia bọn trẻ thành từng nhóm, yêu cầu chúng tấn công và phòng thủ theo từng cặp.
Lau mồ hôi một lát, anh nhìn thấy Hạ Tang ở trong đám người.
Cô gái mặc một bộ vest đồng phục học viện giản dị, một chiếc váy màu xám đậm, giày bốt và tất chân màu đen, tôn lên khí chất ưu nhã của cô.
Mái tóc đen như tơ lụa càng tôn lên làn da trắng lạnh của cô, càng làm cho ngũ quan trên khuôn mặt cô trở nên minh diễm động lòng người.
Chu Cầm như một tia sáng liếc nhìn cô một cái, lập tức dời đi.
Phía sau có một cậu bé hỏi anh cách đánh bóng, anh hơi cúi đầu xuống, thực hiện động tác đánh bóng mẫu.
Hạ Tang nhìn vẻ mặt vô cảm dạy đứa trẻ của anh, thế mà cô thấy được thần sắc của anh.
Anh không nhìn cô, nhưng mỗi động tác của anh tựa hồ đều như đối mặt với cô.
Mỗi một cái biểu cảm, mỗi một cái nhếch miệng cười lạnh lùng, phảng phất như thể đang câu lấy cô.
Hạ Tang không khỏi nghĩ đến những lời của Tống Thanh Ngữ -
"Bần cùng sinh ra tội ác. Loại người đó có thể làm bất cứ điều gì vì tiền."
Vẻ ngoài của anh... quả thật lớn lên trông rất phạm tội.
Hạ Tang phác họa trong đầu, tưởng tượng, nếu không có vết sẹo trên trán, không biết anh sẽ đánh cắp bao nhiêu trái tim thiếu nữ thanh xuân.
Không biết đã qua bao lâu, chuông báo giờ tan học vang lên, các bậc phụ huynh xung quanh Hạ Tang sôi nổi đi đến sân bóng rổ, đón con rời đi.
Chu Cầm đi đến dưới trụ bóng rổ, xách cái cặp màu đen của mình lên, đeo ở một bên vai, đi về phía Hạ Tang.
Hạ Tang giật mình, nhanh chóng hòa vào trong đám người, xoay người rời đi.
Quen sơ sơ cũng không tính là quan hệ, cũng không cần tiếp tục liên hệ.
Đi được vài bước, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn đang nhìn về phía cô, nhưng lại không hề đi tới.
Đứng dưới rổ, ánh đèn đường chiếu vào bóng lưng thon dài của anh, khiến anh càng thêm vẻ cô đơn.
Hạ Tang do dự vài giây, cuối cùng hạ quyết tâm xoay người đi về phía anh, chủ động chào hỏi: "Chu Cầm, cậu là giáo viên ở chỗ này à."
Chu Cầm không trả lời ngay, anh cúi đầu, châm một điếu thuốc, liếc xéo cô một cái.
Mấy suy nghĩ rối rắm của cô vừa rồi không thể nào che giấu trước đôi mắt đen nhánh của anh.
Chu Cầm ôm quả bóng rổ, lướt qua bên người cô như một cơn gió, lười biếng nói: "Không tính là giáo viên, chỉ là đi làm thêm mà thôi."
Gió đưa có mùi cỏ bạc hà.
"Tôi thấy cậu đang dạy bọn trẻ."
Anh không đáp lại, quả bóng rổ ngẫu nhiên quay quay trên đầu ngón tay anh.
Cái động tác xoay bóng này, hồi trước Kỳ Tiêu luyện rất lâu nhưng lần nào cũng không thành công, nhưng anh lại thực hiện dễ dàng giống như gắp đồ ăn bằng đũa.
Hạ Tang nhìn một hồi rồi thu hồi tầm mắt, nói: "Tôi học thêm ở đây, vừa đi ngang qua liền thấy cậu."
"Tôi biết." Khóe miệng anh cong lên: "Cậu theo dõi tôi hơn 40 phút."
Hạ Tang kinh hãi, nhìn đồng hồ đeo tay, quả nhiên lúc này đã cách giờ tan học lớp violin của cô là 40 phút!
Cô cũng không biết thời gian trôi nhanh như vậy.
"Áp lực học tập có hơi cao." Lỗ tai Hạ Tang hơi nóng, xấu hổ nói thêm: "Tôi vừa rồi xuất thần, bất tri bất giác liền..."
"Nhìn tôi thì cứ nhìn, nói áp lực học tập cái gì." Chu Cầm vừa nói vừa ném quả bóng rổ trong tay vào rổ: "Tôi cũng không thu phí."
"Không phải..."
Hạ Tang chưa kịp nói xong, đã thấy anh nhẹ nhàng ném quả bóng rổ cho cô: "Áp lực lớn như vậy, vận động một chút?"
"Không được, tôi không biết chơi, tôi cũng không muốn..."
Người con trai không cho cô cơ hội từ chối, anh chạy ra xa, giơ tay về phía cô: "Tang Tang, chuyền bóng cho tôi."
"..."
- --------------------------------
10:30 am, Sat 12/03/2022
2557 từ.