Editor: minhla1quaxoai
Nam Khê là thành phố cấp một mới có tiềm năng phát triển nhất ở phía Nam, những năm gần đây đều phát triển về hướng Nam, các tòa nhà cao tầng hiện đạithi nhau mọc lên.
Mà sự phát triển sớm nhất... từng là phía Bắc của trung tâm thành phố, giờ đây lại trở thành một cụm dân cư nhỏ cũ kỹ và tồi tàn, đường hẹp, tắc nghẽn, kiến trúc phòng ốc đổ nát, tầng dưới cùng là nơi cư trú của một lượng lớn dân cư.
Nhà của Chu Cầm nằm trong một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo gần ga xe lửa phía Bắc.
Từ cửa sổ nhà anh có thể nhìn thấy đường ray xe lửa, mỗi ngày đều có tiếng xe lửa ầm ầm chạy qua, cả căn phòng rung chuyển như động đất.
Sau khi ba Chu Cầm được trả tự do, ông bị mất việc làm, thân thể cũng suy sụp, không thể làm việc nặng, hiện tại ông ấy sử dụng căn phòng nhỏ ở tầng 1 để mở một cửa hàng phụ kinh doanh thực phẩm.
Bởi vì cư dân phức tạp và nhiều, ngõ nhỏ lại sâu, cửa hàng kinh doanh cũng không tệ lắm.
Chu Cầm đi vào trong ngõ, quanh mũi ngửi được mùi bùn đất trộn lẫn mùi khói dầu, mang đến cho người ta cảm giác vĩnh viễn đình trệ.
Nơi này dường như đã bị lãng quên theo thời gian, vĩnh viễn không khởi sắc.
Có một con chó đen bị trói ở cổng sân không ngừng vẫy đuôi về phía anh.
Anh cúi người xoa đầu con chó đen rồi vào nhà đặt bịch sữa lên quầy.
Lão ba Chu Thuận Bình đang xem TV, đó là một chiếc TV kiểu cũ có đầu to, kích thước ước chừng bằng một chiếc tủ nhỏ, là ông ấy mua về từ chợ second-hand, trong TV đang chiếu chương trình phát thanh.
"Về rồi à." Giọng ông già nua, khàn khàn.
Chu Cầm đưa bịch sữa đến trước mặt ông, đồng thời đưa 300 tệ.
Chu Thuận Bình nhận tiền một cách tự nhiên, nói: "Ngày thường tập trung nhiều hơn vào việc huấn luyện một chút, trong nhà cũng không thiếu chút tiền đấy. Huấn luyện viên nói con có thể hướng tới đội tuyển bóng rổ quốc gia."
Chu Cầm không đáp lại câu này, dặn dò ông: "Ba uống sữa đi."
Chu Thuận Bình nhìn túi sữa, lại nói, "Trong nhà mở tiệm tạp hóa, mua cái này làm gì?"
"Sữa trên kệ của ba đã để ở nhiệt độ phòng mấy tháng nay, cũng không còn mới nữa." Chu Cầm bình đạm nói, "Đây là sữa tươi đông lạnh, uống vào rất tốt cho sức khỏe."
"Để đấy, để mai ba uống."
"Thứ này không ném đi được."
Chu Cầm nhìn lão ba cắn mở túi sữa, uống vào, sau đó mới bỏ qua, quay về phòng, nói: "Buổi tối ăn cái gì?"
"Tùy tiện xào vài thứ."
Vài giây sau khi anh bước vào phòng, Chu Thuận Bình như nhớ ra điều gì đó, loạng choạng đi vào!
Nhưng vẫn là chậm một bước, Chu Cầm đã cầm lấy một cái khung ảnh hình vuông trên tủ đầu giường.
Trong khung ảnh là một người phụ nữ khí chất uyển chuyển mềm mại. Mặc dù không tính là còn trẻ, nhưng các ngũ quan trên khuôn mặt lại rất hài hòa, có thể mơ hồ thấy được cảm giác kinh diễm của tuổi trẻ. Trên người bà là một bộ váy màu lam, phác họa đường cong cơ thể duyên dáng.
Chu Cầm quay đầu liếc nhìn lão ba, trong mắt hiện lên ý rèn sắt không thành thép.
"Chỉ là muốn giữ lại cái lưu niệm..."
Chu Thuận Bình tiến lên đoạt lấy khung ảnh, nhưng vẫn là chậm một bước, Chu Cầm lưu loát đập khung ảnh, tay kia bấm bật lửa, không chút do dự mà đốt tấm ảnh.
Trong bức ảnh, nụ cười rạng rỡ của mẹ anh từng chút biến thành tro tàn, ngay cả khi ngọn lửa lan tới ngón tay, anh cũng không hề phản ứng.
Tâm Chu Thuận Bình tức khắc cứng đờ lại, hô hấp dồn dập.
"Giữ đồ tưởng niệm cái gì?" Chu Cầm kìm nén nói: "Lúc trước con ôm chân bà ta, cầu xin bà ta đừng đi, nói rằng khi con lớn, nhất định sẽ cho bà một cuộc sống thật tốt. Bà ta nói không chờ được, cũng không tin, ở cái địa phương tồi tàn, không thấy nổi ánh mặt trời này, bà ta sẽ có một sống cuộc sống mà bà ta muốn... "
Chu Thuận Bình ngồi xổm xuống, ôm đầu thống khổ: "Đừng nói, đừng nói nữa."
Hai tay Chu Cầm hạ xuống, run rẩy, chân nghiền nát đống tro tàn trên mặt đất, cố nén cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng: "Con đã không còn nhớ bà ta nữa, ba có thể như một người đàn ông... buông tay đi."
Cuối cùng, Chu Thuận Bình cũng đứng dậy, bờ vai gầy có chút khom lại, khàn giọng nói: "Nhìn người ướt đẫm mồ hôi của con đi, vào tắm đi, ba giúp con giặt quần áo."
"Không cần, con có thể tự giặt."
Chu Cầm bước vào nhà vệ sinh chật chội, vặn nước lạnh, xoay người, đấm vào bức tường lát gạch một quyền để phát tiết.
Những ký ức đau đớn tràn về trong tâm trí anh như cào cào chuyển động, lấp đầy lồng ngực anh từng chút một đến khi không còn kẽ hở.
Ba vừa vào đó nửa năm, mẹ liền không thể chịu đựng được cuộc sống khủng khiếp này, lựa chọn rời đi.
Khi đó Chu Cầm đã mười lăm tuổi, một cậu bé mới lớn sáng sủa thích cười, lần đầu tiên ôm chân mẹ van xin bà đến khản cả cổ dưới trời mưa to.
Cầu xin mẹ đừng bỏ đi, anh không thể không có mẹ.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh khóc khi lớn.
Một người đã không có ba, lại không có mẹ, sinh hoạt như thế nào?
Anh thậm chí không thể cảm thấy tuyệt vọng, tâm dần trở nên tê liệt, đờ đẫn.
Từ đó về sau, anh như thay đổi cả người, giống như một con cá chạch, liều mạng lao về phía trước, cố gắng thoát ra khỏi vũng bùn cuộc sống bình thường này.
Anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
......
Tắm xong, Chu Cầm mặc một áo ngủ cũ màu trắng chữ T, xoa cái đầu ướt sũng, bước ra.
Chu Thuận Bình đã giặt sạch áo khoác của anh, đặt chiếc ví màu đen lên bàn. Chu Cầm mở ví, một tờ giấy màu trắng có ghi thông tin liên lạc bay ra, rơi trên bàn.
Trên tờ giấy, có một dòng chữ viết tay xinh đẹp viết-
"Xin lỗi cậu vì sự không lễ phép của tôi ngày hôm qua, điện thoại di động của tôi là: 187XXXX2343, (cùng số trên WeChat), cậu vui lòng add tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu, xin chân thành cảm ơn và một lần nữa xin lỗi."
- -Một cô gái mạo muội và đường đột.
Có thể nhìn ra cô được giáo dục rất tốt, rất quan tâm đến cảm thụ của người khác, dù có thể là một người xa lạ không bao giờ gặp lại.
Nghĩ đến gương mặt sáng sủa ngoan ngoãn của cô gái, lại nghĩ đến Kỳ Tiêu bên cạnh cô.
Nỗi khuất nhục cùng không cam lòng vốn đã đè nén bấy lâu trong lòng Chu Cầm lại bộc phát lần nữa.
Tuy nhiên, nó chỉ lướt qua trong giây lát.
Không cam lòng thì sao, khuất nhục thì sao.
Hiện thực thô bỉ của cuộc sống xảy ra ngay trước mắt, anh có tư cách gì để suy nghĩ viển vông.
Chu Cầm vò tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác.
......
Sáng thứ hai, tại buổi tập hợp buổi sáng, mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Tống Thanh Ngữ, người đã nghỉ học ba tuần, thế nhưng đã trở lại.
Cô ta mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đeo kính râm và đeo khẩu trang, ăn mặc tựa như một ngôi sao đi ra đường.
Giả Trăn Trăn cùng Đoạn Khi Âm ở hàng sau thấp giọng nghị luận--
"Không phải nói tạm nghỉ học sao?"
"Trở lại rồi, chắc là sẽ tiếp tục đi học?"
"Về sau chẳng lẽ cô ta đều muốn ăn mặc như này?"
Hạ Tang biết lý do Tống Thanh Ngữ nghỉ học trước đây, bây giờ cô ta quay lại, toàn bộ dựa vào vào công tác tư tưởng mà bà Đàm đã làm với cha mẹ cô ta qua điện thoại hai ngày trước-
"Đứa nhỏ không bị tổn hại gì đáng kể nên không cần phải xin tạm nghỉ học".
"Hiện tại bọn nhỏ ở Nhất trung đều phải giành giật từng giây để tiến lên, nghỉ học một năm, làm chậm trễ chương trình học, đến lúc đó không tiếp thu kịp, ảnh hưởng rất nhiều đến việc học của con bé."
"Nếu là vấn đề tâm lý, trường học của chúng tôi có giáo viên tâm lý tốt nhất có thể tiến hành phụ đạo cho con bé."
"Kỳ thi tuyển sinh đại học là quan trọng nhất."
......
Theo quan điểm của bà Đàm, so với sinh hoạt hạnh phúc vui sướng của một đứa trẻ, tiền đồ và tương lai, có trở nên nổi bật và trở thành một tầng lớp ưu tú trong xã hội hay không, quan trọng hơn nhiều.
Cha mẹ Tống Thanh Ngữ vốn định cho con xuất ngoại du lịch một năm, nhưng hiện tại nghe lời bà Đàm, tức khắc cảm thấy tương lai của con mình lửa xém lông mày, không chút do dự đẩy Tống Thanh Ngữ trở về Nhất trung Nam Khê.
Khi Tống Thanh Ngữ đi ngang qua Hạ Tang, cô ta tháo kính râm xuống, ánh mắt như dao nhỏ hung hăng liếc cô.
Phân nửa là hận ý đối với Đàm Cẩn, khiến cho kế hoạch chu du vòng quanh thế giới của cô ta ngâm nước nóng.
Trở lại lớp học, lão Hà chủ nhiệm lần nữa nhắc lại sự tình của Thập Tam trung một cách nghiêm túc--
"Nếu để tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy... người trong lớp này có tiếp xúc với người từ Thập Tam trung, không nói hai lời, trực tiếp thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp!"
"Về sau cũng không được nghị luận chuyện của Tống Thanh Ngữ!"
"Lên cao tam rồi, các cô các cậu đều cẩn thận cho tôi!"
(cao tam: lớp 12, năm cuối cấp 3)
......
Mặc dù chủ nhiệm lớp không cho phép các bạn học thảo luận về chuyện Tống Thanh Ngữ, nhưng các cô nàng thích hóng chuyện làm sao mà chịu được.
Sau giờ học, Giả Trăn Trăn liền cùng Đoạn Khi Âm hứng thú bừng bừng thảo luận.
"Những tên lưu manh đó có bị bắt không?"
"Nghe nói có một người là con trai của ông trùm bất động sản thành phố. Tớ đoán là không làm gì được, tối đa là giáo dục một chút, vả lại cũng không xảy ra việc gì."
"Không thể nào, gia thế Tống Thanh Ngữ cũng rất cứng! Làm sao cô ta nuốt trôi cục tức mà ngậm bò hòn làm ngọt?"
Giả Trăn Trăn nói đầy ẩn ý: "Nhất định phải có người đứng ra nhận tội. Chắc là cái vị mà Tống Thanh Ngữ yêu đến chết đi sống lại kia... sợ là phải bị đẩy ra đỡ đạn."
"Cậu nói Chu Cầm á?"
Nghe thấy tên "Chu Cầm", Hạ Tang vốn không có ý định tham gia trò chuyện, ngẩng đầu lên: "Không phải nói cậu ta không làm gì sao, sao lại phải đi chịu tiếng xấu thay cho người khác?"
Đoạn Khi Âm nói: "Cũng không thể nói không làm gì cả. Tống Thanh Ngữ là bị cuộc điện thoại của cậu ta dẫn tới quán bar đấy thôi."
"Nhưng điện thoại là người khác mạo danh mà."
Giả Trăn Trăn ngay thẳng nói: "Cái này là "tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết", dù thế nào cũng phải có trách nhiệm."
"Thật không công bằng." Hạ Tang lắc đầu: "Loại đạo lý này, pháp luật cũng sẽ không phán."
Đoạn Khi Âm "hừ" một tiếng nói: "Kỳ thật rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì chỉ có đương sự biết. Chu Cầm phủ nhận việc mình gọi, nhưng Tống Thanh Ngữ luôn miệng nói chính là cậu ta gọi điện thoại, còn nói đấy là giọng cậu ta. Chuyện này... ai mà biết được! "
"Đừng đoán mò." Hạ Tang nói, "Tớ tin cảnh sát sẽ điều tra công bằng."
Đúng lúc này, Hạ Tang nhận được tin nhắn của Kỳ Tiêu.
Cô liếc nhìn vị trí "người bảo vệ bục giảng", Kỳ Tiêu đang dựa vào bàn, nâng cằm về phía cô.
Hạ Tang mở máy, Kỳ Tiêu hỏi cô: "Cậu đang nói chuyện gì với nhóm khuê mật mà nhập thần vậy?"
Hạ Tang trả lời: "Gần như vậy còn cần nhắn tin sao?"
"Nói thật, tôi nghi ngờ bên cạnh cậu có "nhãn tuyến" mẹ cậu xếp vào, tốt nhất nên cẩn thận một chút."
"!!!"
"Đơn thuần như cậu, một chút phòng bị người khác cũng không có."
Hạ Tang nhìn Giả Trăn Trăn và Đoạn Khi Âm, hai cô gái vẫn đang thích thú tán gẫu về chuyện Tống Thanh Ngữ.
Thật ra cô cũng nghi ngờ về chuyện ở mật thất hôm đó, tại sao mẹ cô lại biết rõ như lòng bàn tay hành tung của cô cùng chuyện của Kỳ Tiêu.
Đội bóng rổ cùng đội cổ vũ đều là các nam sinh, nữ sinh khá nổi loạn, lại còn là những người phản loạn trung thành với "Quy tắc ứng xử dành cho học sinh trung học", hẳn là sẽ không làm nhãn tuyến cho bà Đàm.
Như vậy thì chỉ có Giả Trăn Trăn cùng Đoạn Khi Âm biết về chuyện mật thất.
Sẽ không phải... là một trong số họ mật báo đi!
Hạ Tang không thể chấp nhận chuyện này, cô và Giả Trăn Trăn cùng Đoạn Khi Âm đã là "Tam giác sắt" khuê mật từ hồi cấp ba, lại có một người đi làm nhãn tuyến cho bà Đàm!
Cô không hoàn toàn tin tưởng phỏng đoán của Kỳ Tiêu.
Điện thoại lại rung lên, Kỳ Tiêu nói: "Thứ bảy tuần này, chúng ta có một trận đấu bóng rổ với Thập Tam trung."
"Lão Hà không phải mới nói... không được cùng Thập Tam trung..."
Kỳ Tiêu thờ ơ nói: "Nếu cái gì cũng nghe lời ông ấy, sinh hoạt sẽ thật nhàm chán."
"Nhưng..."
"Chỉ là thi đấu, lại không làm gì cả, yên tâm, không có việc gì."
"Được rồi."
"Cậu không tới cổ vũ tôi sao?"
Hạ Tang: "Cố lên. [Mỉm cười]"
Kỳ Tiêu lại gửi thêm một tin nhắn khác: "Tin tôi đi, Thập Tam trung không đáng sợ như lời các lão sư nói."
Nhìn thấy câu này, Hạ Tang nhớ đến thiếu niên có vết sẹo gặp ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó.
Kỳ thật sau việc ấy, cô cũng rất hối hận, đồng thời kiểm điểm chính mình không nên mang thành kiến nhìn người.
Có lẽ, thật sự không đáng sợ như vậy.
Hạ Tang nghĩ đến sự "thống trị" của Đàm Cẩn đối với cô, càng muốn làm trái ý bà, vì thế đáp: "Được rồi, tôi sẽ đến."
Kỳ Tiêu: "[Yeah]"
Kỳ Tiêu: "Nhân tiện, trận đấu bóng rổ này rất mạo hiểm, cậu không nên nói cho người xung quanh biết."
Hạ Tang nhìn Đoạn Khi Âm và Giả Trăn Trăn trước mặt, dừng một chút, trả lời-
"Được."
- ---------------------------------
11.10 pm, Sat 29/01/2022
2717 từ.
Nam Khê là thành phố cấp một mới có tiềm năng phát triển nhất ở phía Nam, những năm gần đây đều phát triển về hướng Nam, các tòa nhà cao tầng hiện đạithi nhau mọc lên.
Mà sự phát triển sớm nhất... từng là phía Bắc của trung tâm thành phố, giờ đây lại trở thành một cụm dân cư nhỏ cũ kỹ và tồi tàn, đường hẹp, tắc nghẽn, kiến trúc phòng ốc đổ nát, tầng dưới cùng là nơi cư trú của một lượng lớn dân cư.
Nhà của Chu Cầm nằm trong một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo gần ga xe lửa phía Bắc.
Từ cửa sổ nhà anh có thể nhìn thấy đường ray xe lửa, mỗi ngày đều có tiếng xe lửa ầm ầm chạy qua, cả căn phòng rung chuyển như động đất.
Sau khi ba Chu Cầm được trả tự do, ông bị mất việc làm, thân thể cũng suy sụp, không thể làm việc nặng, hiện tại ông ấy sử dụng căn phòng nhỏ ở tầng 1 để mở một cửa hàng phụ kinh doanh thực phẩm.
Bởi vì cư dân phức tạp và nhiều, ngõ nhỏ lại sâu, cửa hàng kinh doanh cũng không tệ lắm.
Chu Cầm đi vào trong ngõ, quanh mũi ngửi được mùi bùn đất trộn lẫn mùi khói dầu, mang đến cho người ta cảm giác vĩnh viễn đình trệ.
Nơi này dường như đã bị lãng quên theo thời gian, vĩnh viễn không khởi sắc.
Có một con chó đen bị trói ở cổng sân không ngừng vẫy đuôi về phía anh.
Anh cúi người xoa đầu con chó đen rồi vào nhà đặt bịch sữa lên quầy.
Lão ba Chu Thuận Bình đang xem TV, đó là một chiếc TV kiểu cũ có đầu to, kích thước ước chừng bằng một chiếc tủ nhỏ, là ông ấy mua về từ chợ second-hand, trong TV đang chiếu chương trình phát thanh.
"Về rồi à." Giọng ông già nua, khàn khàn.
Chu Cầm đưa bịch sữa đến trước mặt ông, đồng thời đưa 300 tệ.
Chu Thuận Bình nhận tiền một cách tự nhiên, nói: "Ngày thường tập trung nhiều hơn vào việc huấn luyện một chút, trong nhà cũng không thiếu chút tiền đấy. Huấn luyện viên nói con có thể hướng tới đội tuyển bóng rổ quốc gia."
Chu Cầm không đáp lại câu này, dặn dò ông: "Ba uống sữa đi."
Chu Thuận Bình nhìn túi sữa, lại nói, "Trong nhà mở tiệm tạp hóa, mua cái này làm gì?"
"Sữa trên kệ của ba đã để ở nhiệt độ phòng mấy tháng nay, cũng không còn mới nữa." Chu Cầm bình đạm nói, "Đây là sữa tươi đông lạnh, uống vào rất tốt cho sức khỏe."
"Để đấy, để mai ba uống."
"Thứ này không ném đi được."
Chu Cầm nhìn lão ba cắn mở túi sữa, uống vào, sau đó mới bỏ qua, quay về phòng, nói: "Buổi tối ăn cái gì?"
"Tùy tiện xào vài thứ."
Vài giây sau khi anh bước vào phòng, Chu Thuận Bình như nhớ ra điều gì đó, loạng choạng đi vào!
Nhưng vẫn là chậm một bước, Chu Cầm đã cầm lấy một cái khung ảnh hình vuông trên tủ đầu giường.
Trong khung ảnh là một người phụ nữ khí chất uyển chuyển mềm mại. Mặc dù không tính là còn trẻ, nhưng các ngũ quan trên khuôn mặt lại rất hài hòa, có thể mơ hồ thấy được cảm giác kinh diễm của tuổi trẻ. Trên người bà là một bộ váy màu lam, phác họa đường cong cơ thể duyên dáng.
Chu Cầm quay đầu liếc nhìn lão ba, trong mắt hiện lên ý rèn sắt không thành thép.
"Chỉ là muốn giữ lại cái lưu niệm..."
Chu Thuận Bình tiến lên đoạt lấy khung ảnh, nhưng vẫn là chậm một bước, Chu Cầm lưu loát đập khung ảnh, tay kia bấm bật lửa, không chút do dự mà đốt tấm ảnh.
Trong bức ảnh, nụ cười rạng rỡ của mẹ anh từng chút biến thành tro tàn, ngay cả khi ngọn lửa lan tới ngón tay, anh cũng không hề phản ứng.
Tâm Chu Thuận Bình tức khắc cứng đờ lại, hô hấp dồn dập.
"Giữ đồ tưởng niệm cái gì?" Chu Cầm kìm nén nói: "Lúc trước con ôm chân bà ta, cầu xin bà ta đừng đi, nói rằng khi con lớn, nhất định sẽ cho bà một cuộc sống thật tốt. Bà ta nói không chờ được, cũng không tin, ở cái địa phương tồi tàn, không thấy nổi ánh mặt trời này, bà ta sẽ có một sống cuộc sống mà bà ta muốn... "
Chu Thuận Bình ngồi xổm xuống, ôm đầu thống khổ: "Đừng nói, đừng nói nữa."
Hai tay Chu Cầm hạ xuống, run rẩy, chân nghiền nát đống tro tàn trên mặt đất, cố nén cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng: "Con đã không còn nhớ bà ta nữa, ba có thể như một người đàn ông... buông tay đi."
Cuối cùng, Chu Thuận Bình cũng đứng dậy, bờ vai gầy có chút khom lại, khàn giọng nói: "Nhìn người ướt đẫm mồ hôi của con đi, vào tắm đi, ba giúp con giặt quần áo."
"Không cần, con có thể tự giặt."
Chu Cầm bước vào nhà vệ sinh chật chội, vặn nước lạnh, xoay người, đấm vào bức tường lát gạch một quyền để phát tiết.
Những ký ức đau đớn tràn về trong tâm trí anh như cào cào chuyển động, lấp đầy lồng ngực anh từng chút một đến khi không còn kẽ hở.
Ba vừa vào đó nửa năm, mẹ liền không thể chịu đựng được cuộc sống khủng khiếp này, lựa chọn rời đi.
Khi đó Chu Cầm đã mười lăm tuổi, một cậu bé mới lớn sáng sủa thích cười, lần đầu tiên ôm chân mẹ van xin bà đến khản cả cổ dưới trời mưa to.
Cầu xin mẹ đừng bỏ đi, anh không thể không có mẹ.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh khóc khi lớn.
Một người đã không có ba, lại không có mẹ, sinh hoạt như thế nào?
Anh thậm chí không thể cảm thấy tuyệt vọng, tâm dần trở nên tê liệt, đờ đẫn.
Từ đó về sau, anh như thay đổi cả người, giống như một con cá chạch, liều mạng lao về phía trước, cố gắng thoát ra khỏi vũng bùn cuộc sống bình thường này.
Anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
......
Tắm xong, Chu Cầm mặc một áo ngủ cũ màu trắng chữ T, xoa cái đầu ướt sũng, bước ra.
Chu Thuận Bình đã giặt sạch áo khoác của anh, đặt chiếc ví màu đen lên bàn. Chu Cầm mở ví, một tờ giấy màu trắng có ghi thông tin liên lạc bay ra, rơi trên bàn.
Trên tờ giấy, có một dòng chữ viết tay xinh đẹp viết-
"Xin lỗi cậu vì sự không lễ phép của tôi ngày hôm qua, điện thoại di động của tôi là: 187XXXX2343, (cùng số trên WeChat), cậu vui lòng add tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu, xin chân thành cảm ơn và một lần nữa xin lỗi."
- -Một cô gái mạo muội và đường đột.
Có thể nhìn ra cô được giáo dục rất tốt, rất quan tâm đến cảm thụ của người khác, dù có thể là một người xa lạ không bao giờ gặp lại.
Nghĩ đến gương mặt sáng sủa ngoan ngoãn của cô gái, lại nghĩ đến Kỳ Tiêu bên cạnh cô.
Nỗi khuất nhục cùng không cam lòng vốn đã đè nén bấy lâu trong lòng Chu Cầm lại bộc phát lần nữa.
Tuy nhiên, nó chỉ lướt qua trong giây lát.
Không cam lòng thì sao, khuất nhục thì sao.
Hiện thực thô bỉ của cuộc sống xảy ra ngay trước mắt, anh có tư cách gì để suy nghĩ viển vông.
Chu Cầm vò tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác.
......
Sáng thứ hai, tại buổi tập hợp buổi sáng, mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Tống Thanh Ngữ, người đã nghỉ học ba tuần, thế nhưng đã trở lại.
Cô ta mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, đeo kính râm và đeo khẩu trang, ăn mặc tựa như một ngôi sao đi ra đường.
Giả Trăn Trăn cùng Đoạn Khi Âm ở hàng sau thấp giọng nghị luận--
"Không phải nói tạm nghỉ học sao?"
"Trở lại rồi, chắc là sẽ tiếp tục đi học?"
"Về sau chẳng lẽ cô ta đều muốn ăn mặc như này?"
Hạ Tang biết lý do Tống Thanh Ngữ nghỉ học trước đây, bây giờ cô ta quay lại, toàn bộ dựa vào vào công tác tư tưởng mà bà Đàm đã làm với cha mẹ cô ta qua điện thoại hai ngày trước-
"Đứa nhỏ không bị tổn hại gì đáng kể nên không cần phải xin tạm nghỉ học".
"Hiện tại bọn nhỏ ở Nhất trung đều phải giành giật từng giây để tiến lên, nghỉ học một năm, làm chậm trễ chương trình học, đến lúc đó không tiếp thu kịp, ảnh hưởng rất nhiều đến việc học của con bé."
"Nếu là vấn đề tâm lý, trường học của chúng tôi có giáo viên tâm lý tốt nhất có thể tiến hành phụ đạo cho con bé."
"Kỳ thi tuyển sinh đại học là quan trọng nhất."
......
Theo quan điểm của bà Đàm, so với sinh hoạt hạnh phúc vui sướng của một đứa trẻ, tiền đồ và tương lai, có trở nên nổi bật và trở thành một tầng lớp ưu tú trong xã hội hay không, quan trọng hơn nhiều.
Cha mẹ Tống Thanh Ngữ vốn định cho con xuất ngoại du lịch một năm, nhưng hiện tại nghe lời bà Đàm, tức khắc cảm thấy tương lai của con mình lửa xém lông mày, không chút do dự đẩy Tống Thanh Ngữ trở về Nhất trung Nam Khê.
Khi Tống Thanh Ngữ đi ngang qua Hạ Tang, cô ta tháo kính râm xuống, ánh mắt như dao nhỏ hung hăng liếc cô.
Phân nửa là hận ý đối với Đàm Cẩn, khiến cho kế hoạch chu du vòng quanh thế giới của cô ta ngâm nước nóng.
Trở lại lớp học, lão Hà chủ nhiệm lần nữa nhắc lại sự tình của Thập Tam trung một cách nghiêm túc--
"Nếu để tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy... người trong lớp này có tiếp xúc với người từ Thập Tam trung, không nói hai lời, trực tiếp thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp!"
"Về sau cũng không được nghị luận chuyện của Tống Thanh Ngữ!"
"Lên cao tam rồi, các cô các cậu đều cẩn thận cho tôi!"
(cao tam: lớp 12, năm cuối cấp 3)
......
Mặc dù chủ nhiệm lớp không cho phép các bạn học thảo luận về chuyện Tống Thanh Ngữ, nhưng các cô nàng thích hóng chuyện làm sao mà chịu được.
Sau giờ học, Giả Trăn Trăn liền cùng Đoạn Khi Âm hứng thú bừng bừng thảo luận.
"Những tên lưu manh đó có bị bắt không?"
"Nghe nói có một người là con trai của ông trùm bất động sản thành phố. Tớ đoán là không làm gì được, tối đa là giáo dục một chút, vả lại cũng không xảy ra việc gì."
"Không thể nào, gia thế Tống Thanh Ngữ cũng rất cứng! Làm sao cô ta nuốt trôi cục tức mà ngậm bò hòn làm ngọt?"
Giả Trăn Trăn nói đầy ẩn ý: "Nhất định phải có người đứng ra nhận tội. Chắc là cái vị mà Tống Thanh Ngữ yêu đến chết đi sống lại kia... sợ là phải bị đẩy ra đỡ đạn."
"Cậu nói Chu Cầm á?"
Nghe thấy tên "Chu Cầm", Hạ Tang vốn không có ý định tham gia trò chuyện, ngẩng đầu lên: "Không phải nói cậu ta không làm gì sao, sao lại phải đi chịu tiếng xấu thay cho người khác?"
Đoạn Khi Âm nói: "Cũng không thể nói không làm gì cả. Tống Thanh Ngữ là bị cuộc điện thoại của cậu ta dẫn tới quán bar đấy thôi."
"Nhưng điện thoại là người khác mạo danh mà."
Giả Trăn Trăn ngay thẳng nói: "Cái này là "tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết", dù thế nào cũng phải có trách nhiệm."
"Thật không công bằng." Hạ Tang lắc đầu: "Loại đạo lý này, pháp luật cũng sẽ không phán."
Đoạn Khi Âm "hừ" một tiếng nói: "Kỳ thật rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì chỉ có đương sự biết. Chu Cầm phủ nhận việc mình gọi, nhưng Tống Thanh Ngữ luôn miệng nói chính là cậu ta gọi điện thoại, còn nói đấy là giọng cậu ta. Chuyện này... ai mà biết được! "
"Đừng đoán mò." Hạ Tang nói, "Tớ tin cảnh sát sẽ điều tra công bằng."
Đúng lúc này, Hạ Tang nhận được tin nhắn của Kỳ Tiêu.
Cô liếc nhìn vị trí "người bảo vệ bục giảng", Kỳ Tiêu đang dựa vào bàn, nâng cằm về phía cô.
Hạ Tang mở máy, Kỳ Tiêu hỏi cô: "Cậu đang nói chuyện gì với nhóm khuê mật mà nhập thần vậy?"
Hạ Tang trả lời: "Gần như vậy còn cần nhắn tin sao?"
"Nói thật, tôi nghi ngờ bên cạnh cậu có "nhãn tuyến" mẹ cậu xếp vào, tốt nhất nên cẩn thận một chút."
"!!!"
"Đơn thuần như cậu, một chút phòng bị người khác cũng không có."
Hạ Tang nhìn Giả Trăn Trăn và Đoạn Khi Âm, hai cô gái vẫn đang thích thú tán gẫu về chuyện Tống Thanh Ngữ.
Thật ra cô cũng nghi ngờ về chuyện ở mật thất hôm đó, tại sao mẹ cô lại biết rõ như lòng bàn tay hành tung của cô cùng chuyện của Kỳ Tiêu.
Đội bóng rổ cùng đội cổ vũ đều là các nam sinh, nữ sinh khá nổi loạn, lại còn là những người phản loạn trung thành với "Quy tắc ứng xử dành cho học sinh trung học", hẳn là sẽ không làm nhãn tuyến cho bà Đàm.
Như vậy thì chỉ có Giả Trăn Trăn cùng Đoạn Khi Âm biết về chuyện mật thất.
Sẽ không phải... là một trong số họ mật báo đi!
Hạ Tang không thể chấp nhận chuyện này, cô và Giả Trăn Trăn cùng Đoạn Khi Âm đã là "Tam giác sắt" khuê mật từ hồi cấp ba, lại có một người đi làm nhãn tuyến cho bà Đàm!
Cô không hoàn toàn tin tưởng phỏng đoán của Kỳ Tiêu.
Điện thoại lại rung lên, Kỳ Tiêu nói: "Thứ bảy tuần này, chúng ta có một trận đấu bóng rổ với Thập Tam trung."
"Lão Hà không phải mới nói... không được cùng Thập Tam trung..."
Kỳ Tiêu thờ ơ nói: "Nếu cái gì cũng nghe lời ông ấy, sinh hoạt sẽ thật nhàm chán."
"Nhưng..."
"Chỉ là thi đấu, lại không làm gì cả, yên tâm, không có việc gì."
"Được rồi."
"Cậu không tới cổ vũ tôi sao?"
Hạ Tang: "Cố lên. [Mỉm cười]"
Kỳ Tiêu lại gửi thêm một tin nhắn khác: "Tin tôi đi, Thập Tam trung không đáng sợ như lời các lão sư nói."
Nhìn thấy câu này, Hạ Tang nhớ đến thiếu niên có vết sẹo gặp ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó.
Kỳ thật sau việc ấy, cô cũng rất hối hận, đồng thời kiểm điểm chính mình không nên mang thành kiến nhìn người.
Có lẽ, thật sự không đáng sợ như vậy.
Hạ Tang nghĩ đến sự "thống trị" của Đàm Cẩn đối với cô, càng muốn làm trái ý bà, vì thế đáp: "Được rồi, tôi sẽ đến."
Kỳ Tiêu: "[Yeah]"
Kỳ Tiêu: "Nhân tiện, trận đấu bóng rổ này rất mạo hiểm, cậu không nên nói cho người xung quanh biết."
Hạ Tang nhìn Đoạn Khi Âm và Giả Trăn Trăn trước mặt, dừng một chút, trả lời-
"Được."
- ---------------------------------
11.10 pm, Sat 29/01/2022
2717 từ.