Editor: minhla1quaxoai
Tại khu phố ẩm thực ngoài cổng Thập Tam trung, ban đêm có không ít học sinh thể thao sau khi kết thúc huấn luyện đến ăn tối.
Cả một con phố náo nhiệt, đèn đuốc sáng choang.
Chu Cầm về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi bộ đến quán ăn nhỏ má Vương, nơi bạn bè anh thường lui tới.
Quán ăn nằm ở vị trí chính giữa cuối phố ẩm thực, vài tấm ni lông lốm đốm dựng lên cái lều ngoài trời, kinh doanh không tệ, mấy bàn gỗ nhỏ đều chật ních học sinh thể thao.
Các thiếu niên vừa ăn, vừa uống trò chuyện vui vẻ, nước miếng bay tung tóe.
Minh Tiêu cùng bọn Lý Quyết đặt bốn chiếc bàn vuông nhỏ lại với nhau, miễn cưỡng tạo thành một chiếc bàn lớn.
Những chàng trai cao lớn co chân lại, ngồi trên chiếc ghế con, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của họ cả, gọi cả một bàn lớn đầy ắp đồ ăn khuya —
Thịt lợn hâm, ốc xào nước ngọt, cá nướng ngũ vị hương,...
Chu Cầm mang theo hơi lạnh của một đêm rét chen vào giữa Minh Tiêu và Lý Quyết, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.
"Cầm ca còn chưa ăn cơm tối đi." Mạc Tử Cường, đội trưởng bóng rổ đối diện anh, đưa bát và đũa cho anh: "Nhìn này... đều gầy đi trông thấy, bên trong họ không cho cậu cơm ăn à?"
"Cho, không đủ."
"Chẳng trách, cơ thể này của Cầm ca, lại không phải lượng ăn của người bình thường."
Chu Cầm quả thực là gầy đi, đường nét khuôn mặt rõ ràng, tóc cũng bị cắt xẹp đi một phân, càng thêm vẻ kiên cường, lộ ra một cỗ sức lực.
Lý Quyết cầm đồ uống lạnh, đứng lên, cảm khái nói: "Lần này Cầm ca có thể đi ra, thật sự là nhờ có chị Tiêu cùng cái kia ngoan..."
Minh Tiêu trừng mắt nhìn cậu ta.
"Phi! Nhờ có chị Tiêu, giúp đỡ chạy khắp nơi, còn bắt chước chữ của Cầm ca... Không thể nào không nói, phụ nữ hiểu rõ tâm tư của phụ nữ nhất. Nếu không, tới tấp chung liền để cô ta ngăn chặn trong vài phút."
"Đồ uống cũng có thể làm cho miệng chó của cậu phun ra lời say, chớ đem công lao hướng về một mình tôi." Minh Tiêu sợ hắn lỡ mồm mà nói ra những điều không nên nói, vì vậy nói: "Đều là mọi người đồng tâm hiệp lực!"
"Không dám không dám! Vẫn là chị Tiêu lợi hại, công lao còn thừa này, chị đành lĩnh đi, hahaha, không ai giành với chị đâu."
Minh Tiêu trợn mắt nói: "Nhưng nếu nói về thiếu đạo đức thì chúng ta sao có thể sánh được với nữ nhân Tống Thanh Ngữ kia, lại chụp lên đầu Chu Cầm một cái chậu oan ức lớn như vậy. Chúng ta gọi nó là gì, dùng ma pháp đánh bại ma pháp!"
"Đúng vậy!" Các chàng trai đứng dậy, cụng chén lẫn nhau: "Nào, zô!"
"Tới đê!"
Bởi vì huấn luyện, tất cả mọi người không thể uống rượu, cũng phải uống ít đồ uống, vì vậy ngoài miệng náo nhiệt, nhưng uống một ngụm là đủ.
Chu Cầm thật sự bưng tới một lon bia, rót vào trong ly, đầy một chén, đối với Minh Tiêu nói: "Chị, lần này... Cám ơn."
Minh Tiêu biết Chu Cầm là thật sự cảm kích cô ấy, anh là người trọng tình trọng nghĩa, ân tình nhỏ giọt này có lẽ sẽ ghi nhớ cả đời.
Cô ấy cầm lấy chai nước Bắc Băng Dương, nói đùa: "Được rồi, cậu thực sự phải cảm ơn tôi thì sẽ làm việc miễn phí cho tôi chứ."
"Lời này nói..."
Khóe miệng Chu Cầm nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền rất nông, lạnh lùng lộ ra một chút thông minh: "Tương lai bán mạng cho chị."
"Thôi đi." Minh Tiêu dùng chai thủy tinh cụng với chén của anh: "Mạng của cậu, muốn bán cũng không phải bán cho tôi."
Cái mạng này thật muốn tính toán, thì tính toán ở trên người Hạ Tang đi.
Vì để bắt chước chữ của anh, vành mắt cô đầy quầng thâm nhiều đêm!
Hơn nữa cũng chính cô là người đã hao tổn tâm sức để hoàn thành đợt nghịch chuyển làn sóng cuối cùng.
Minh Tiêu thực sự không thể chờ đợi để nói sự việc cho Chu Cầm biết, nhưng mấy lần lời nói đó đã đến miệng, lại nghĩ đến mình đã đáp ứng Hạ Tang không nói, lại phải nuốt trở vào.
"Cậu vừa về đến nhà, bác vẫn ổn chứ. Bác cũng lo lắm, ban ngày chạy đến công ty luật, ban đêm hỏi thăm người thân, bạn bè tin tức về cậu. Xót xa lòng cha mẹ trên đời..."
Chu Cầm không có biểu cảm gì, nhưng một tia không cam lòng thoáng xẹt qua đôi mắt đen.
Anh tự rót cho mình một ly khác, nói, "Ông ấy đã chịu khổ trong đó, có bóng tối trong lòng, không muốn tôi đi theo bước chân của ông ấy. Bất quá, chuyện này... Coi như tôi xui xẻo."
"Chưa chắc." Minh Tiêu bóp chặt gò má của anh: "Ai bảo cậu sinh ra một cái mặt hồng nhan."
"Vậy thì cũng nên "họa thủy" với người khác."
"Cậu đúng là đang cho người khác cơ hội này." Minh Tiêu cười nói, "Tôi khuyên cậu nên tìm một người bạn gái có tính cách cứng rắn, yêu thương lâu dài, giúp thu phục được những món nợ đào hoa của mình, đỡ phải trêu chọc mầm họa."
"Người ta thu mầm họa cho tôi, tôi đây lại nghèo thì báo đáp được gì".
Lý Quyết đi tới, nhéo thắt lưng Chu Cầm, cười xấu xa nói: "Đây không phải là phần thưởng tốt nhất cho bạn gái của cậu sao?"
Chu Cầm trở tay nắm chặt tay Lý Quyết, cậu ta đau đến ngao ngao xin tha: "Sai rồi sai rồi! Này! Chị Tiêu! Giúp em với!"
Minh Tiêu ghét bỏ nói: "Ai bảo cậu nói loạn."
Chu Cầm thả tay cậu ta ra, lấy điện thoại di động còn tắt máy, lúc này còn 40% pin.
Khi anh đăng nhập vào WeChat, có không ít thông báo tin nhắn, chủ yếu là lời hỏi thăm từ bạn bè trong đội bóng, còn có tin nhắn từ các huấn luyện viên bày tỏ sự quan tâm và động viên.
Chu Cầm trả lời tin nhắn của huấn luyện viên, sau đó kéo hộp tin nhắn xuống cho đến khi cuối cùng, anh tìm thấy ảnh chân dung của con một con mèo xám trắng.
Cuộc trò chuyện trống rỗng, cô đã không gửi cho anh một tin nhắn nào.
Thời điểm anh bị cảnh sát đưa lên xe vào đêm hôm đó, đối diện với Hạ Tang từ xa.
Cô gái ôm bóng rổ đứng trong đám người, sững sờ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn anh.
Sau đó ở bên trong, Chu Cầm không sợ bất cứ điều gì, một thân bình tĩnh, nhưng...
Ánh mắt nặng trịch của cô không ngừng đè nặng lên trái tim Chu Cầm.
Cô sẽ nghĩ như thế nào.
Đại khái sẽ coi anh là một tên côn đồ từ đầu đến chân.
Chu Cầm nhấp vào hộp thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn——
"Đi ra, tôi không có làm những chuyện đó, vô tội."
Sau khi chỉnh sửa, lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc, anh ngay lập tức xóa đi.
Uống hết phần bia còn lại trong ly, anh úp ngược ly xuống bàn nói với mọi người: "Hơi mệt, về nghỉ ngơi".
"Được rồi, bye bye Cầm ca."
"Nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Chu Cầm thoát khỏi khung trò chuyện với Hạ Tang, tắt màn hình điện thoại di động, đi vào con hẻm ẩm thấp mà không quay đầu lại.
Làm thế nào lại ngu ngốc như vậy?
*
Trong con ngõ nhỏ cũ kỹ gần ga tàu luôn nồng nặc mùi ẩm mốc và mùi gỗ mốc meo không thể phơi khô trong không khí.
Chu Cầm bước trên con đường rải sỏi không bằng phẳng, về đến nhà.
Con chó đen to lớn đã đợi ở cửa, từ xa vẫy đuôi với anh, mặc dù bị trói nhưng vẫn không thể chờ được gặp anh.
Chu Thuận Bình đang xem TV trong phòng khách, vừa nhìn thấy con trai vào cửa liền hỏi: "Đi ăn tối cùng bạn bè sao không chơi một lát? Mấy ngày nay, bọn họ giúp con đủ đường, con phải cảm ơn họ đấy. "
Chu Cầm thản nhiên sờ sờ con chó đen ở cửa, nói: "Bọn họ không cần con nói lời cảm tạ."
Chu Thuận Bình liền không nói gì thêm nữa, để anh đi tắm rửa, nghỉ ngơi cho tốt.
Chu Cầm trở về phòng, mở khóa áo khoác, tùy ý treo quần áo lên móc ở cửa.
Đi ngang qua tủ quần áo cũ kỹ làm bằng gỗ, anh liếc nhìn chiếc gương đi kèm với tủ quần áo.
Trong gương, chiếc áo của anh gần với làn da màu lúa mạch, để lộ cơ bắp tay săn chắc với những đường nét sắc bén.
Không hiểu tại sao, bóng dáng mảnh mai của Hạ Tang lại hiện lên trong đầu anh.
Gió lay động làn váy xanh nhạt của cô, để lộ đôi chân thấp thoáng, gầy lại thẳng, như thể anh có thể nắm lấy nó bằng một tay...
Hầu kết của Chu Cầm lăn ra, anh lập tức rời mắt khỏi gương, kìm nén cơn ngứa trong lòng, xoay người, cầm chiếc cốc tráng men lên, uống một ngụm nước.
Lúc này, anh nhìn thấy sách vở được mở ra trên bàn, khẽ nhíu mày, lật sách bài tập lại trang trước.
Rõ ràng, nó đã bị người động tới.
Anh quay đầu, liếc nhìn giá sách, thoạt nhìn qua, mấy hàng sách dường như không có gì thay đổi, nhưng Chu Cầm vẫn nhìn thấy xấp giấy giải thưởng ở ô thứ ba.
Thứ này vô dụng, anh cũng lười vứt bỏ, trước đây cũng rất tùy tiện xếp chồng lên, nhưng hiện tại, nó lại bị xếp gọn gàng.
Nhìn xung quanh lần nữa, chiếc vòng cổ lông vũ trên móc tường đã biến mất không dấu vết.
"..."
Chu Cầm đi ra ngoài, hô lên với Chu Thuận Bình đang ở bên ngoài tạp hóa: "Ba, ai vào phòng con?"
Chu Thuận Bình chào hỏi khách hàng, nói lại: "Không có ai vào."
"Con bị mất vài thứ."
"Mất cái gì?"
"Một sợi dây chuyền, và một quyển vở."
Chu Thuận Bình đột nhiên nhớ tới: "À, lần trước Tiểu Minh dẫn một cô gái đến đây cầm mấy thứ đi, đều cho ba xem qua, là một cuốn vở, còn có sợi dây chuyền xấu xí của con, cũng để cô ấy mang đi."
Chu Cầm cau mày: "Con gái?"
"Ừ, nói là bạn của con mà."
"Trông như thế nào?"
Chu Thuận Bình đã dành một khoảng dài để lựa chọn ngôn ngữ, cuối cùng chỉ rút ra được ba từ từ vốn từ vựng tầm thường——
"Cực kì ngoan."
Chu Cầm bước vào sân, nhìn ánh đèn mờ ảo trong ngõ, trầm tư một lát, khóe miệng chợt nhếch lên, khẽ cười thành tiếng.
Anh vẫn không hiểu làm thế nào mà Minh Tiêu lừa được Tống Thanh Ngữ nước mắt nước mũi chạy đến đồn cảnh sát tẩy trắng cho anh.
Chị ấy... dũng mãnh có thừa, nhưng lại không đủ mưu trí.
Nào có bản lĩnh lớn như vậy.
Anh thà tin rằng cánh tay và bắp chân nhỏ của chị ấy đã luyện được một thân võ nghệ, cũng không tin là chị ấy có thể bắt chước hoàn toàn nét chữ của anh.
Ngay cả Chu Cầm cũng nhìn vào tờ giấy ghi chú đó một lúc, cũng không nhận ra đó là hàng giả.
Bây giờ mọi thứ đều sáng tỏ.
Đằng sau chuyện này... hóa ra còn có một "Lôi Phong sống" đã làm việc tốt mà không lưu danh, hoặc là không dám lưu danh.
Con chó đen to lớn bên cạnh không ngừng vẫy đuôi với Chu Cầm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Chu Cầm lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh con chó đen lớn.
Vì con chó quá đen và độ phân giải của điện thoại di động rất thấp, nên nó gần như hòa vào màn đêm trong ảnh.
Sau một hồi suy nghĩ, anh cũng bước vào ống kính, chụp bức ảnh tự sướng đầu tiên trong đời với chú chó đen to lớn trong lòng.
Hình ảnh tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Anh cùng con chó đen to lớn đều ở ẩn trong bóng đêm sâu thẳm, anh duỗi tay:
"Nào, Hắc Tử, cười một cái."
"Ngao ô."
Sau khi chụp, anh dùng bức ảnh tối đen đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ——
"Không sao rồi, cám ơn."
Thời điểm đăng ảnh, anh tùy chọn chế độ "Chỉ hiển thị với một số người nhất định", rồi chọn hình đại diện mèo con màu xám từ trong danh sách bạn tốt.
Năm phút, mười phút, hai mươi phút...
Vòng tròn bạn bè của anh im ắng.
Chu Cầm vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong liền tỉnh táo lại, cảm giác mình như đang làm một chuyện ngu ngốc.
Anh đóng vòi hoa sen, lấy khăn lau tóc rồi vội vàng đi ra ngoài để xóa cái trạng thái làm ra vẻ kia.
Ngay lúc này, một vòng tròn màu đỏ xuất hiện trong cột tin tức.
Trái tim anh run lên một cái, tay nhấp vào, và đầu của chú mèo con xám xuất hiện trên thanh thông báo.
Hạ Tang đã thích bài viết của bạn.
- --------------------------------------
4.50 pm, Wed 03/08/22
2396 chữ.
Tại khu phố ẩm thực ngoài cổng Thập Tam trung, ban đêm có không ít học sinh thể thao sau khi kết thúc huấn luyện đến ăn tối.
Cả một con phố náo nhiệt, đèn đuốc sáng choang.
Chu Cầm về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi bộ đến quán ăn nhỏ má Vương, nơi bạn bè anh thường lui tới.
Quán ăn nằm ở vị trí chính giữa cuối phố ẩm thực, vài tấm ni lông lốm đốm dựng lên cái lều ngoài trời, kinh doanh không tệ, mấy bàn gỗ nhỏ đều chật ních học sinh thể thao.
Các thiếu niên vừa ăn, vừa uống trò chuyện vui vẻ, nước miếng bay tung tóe.
Minh Tiêu cùng bọn Lý Quyết đặt bốn chiếc bàn vuông nhỏ lại với nhau, miễn cưỡng tạo thành một chiếc bàn lớn.
Những chàng trai cao lớn co chân lại, ngồi trên chiếc ghế con, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của họ cả, gọi cả một bàn lớn đầy ắp đồ ăn khuya —
Thịt lợn hâm, ốc xào nước ngọt, cá nướng ngũ vị hương,...
Chu Cầm mang theo hơi lạnh của một đêm rét chen vào giữa Minh Tiêu và Lý Quyết, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.
"Cầm ca còn chưa ăn cơm tối đi." Mạc Tử Cường, đội trưởng bóng rổ đối diện anh, đưa bát và đũa cho anh: "Nhìn này... đều gầy đi trông thấy, bên trong họ không cho cậu cơm ăn à?"
"Cho, không đủ."
"Chẳng trách, cơ thể này của Cầm ca, lại không phải lượng ăn của người bình thường."
Chu Cầm quả thực là gầy đi, đường nét khuôn mặt rõ ràng, tóc cũng bị cắt xẹp đi một phân, càng thêm vẻ kiên cường, lộ ra một cỗ sức lực.
Lý Quyết cầm đồ uống lạnh, đứng lên, cảm khái nói: "Lần này Cầm ca có thể đi ra, thật sự là nhờ có chị Tiêu cùng cái kia ngoan..."
Minh Tiêu trừng mắt nhìn cậu ta.
"Phi! Nhờ có chị Tiêu, giúp đỡ chạy khắp nơi, còn bắt chước chữ của Cầm ca... Không thể nào không nói, phụ nữ hiểu rõ tâm tư của phụ nữ nhất. Nếu không, tới tấp chung liền để cô ta ngăn chặn trong vài phút."
"Đồ uống cũng có thể làm cho miệng chó của cậu phun ra lời say, chớ đem công lao hướng về một mình tôi." Minh Tiêu sợ hắn lỡ mồm mà nói ra những điều không nên nói, vì vậy nói: "Đều là mọi người đồng tâm hiệp lực!"
"Không dám không dám! Vẫn là chị Tiêu lợi hại, công lao còn thừa này, chị đành lĩnh đi, hahaha, không ai giành với chị đâu."
Minh Tiêu trợn mắt nói: "Nhưng nếu nói về thiếu đạo đức thì chúng ta sao có thể sánh được với nữ nhân Tống Thanh Ngữ kia, lại chụp lên đầu Chu Cầm một cái chậu oan ức lớn như vậy. Chúng ta gọi nó là gì, dùng ma pháp đánh bại ma pháp!"
"Đúng vậy!" Các chàng trai đứng dậy, cụng chén lẫn nhau: "Nào, zô!"
"Tới đê!"
Bởi vì huấn luyện, tất cả mọi người không thể uống rượu, cũng phải uống ít đồ uống, vì vậy ngoài miệng náo nhiệt, nhưng uống một ngụm là đủ.
Chu Cầm thật sự bưng tới một lon bia, rót vào trong ly, đầy một chén, đối với Minh Tiêu nói: "Chị, lần này... Cám ơn."
Minh Tiêu biết Chu Cầm là thật sự cảm kích cô ấy, anh là người trọng tình trọng nghĩa, ân tình nhỏ giọt này có lẽ sẽ ghi nhớ cả đời.
Cô ấy cầm lấy chai nước Bắc Băng Dương, nói đùa: "Được rồi, cậu thực sự phải cảm ơn tôi thì sẽ làm việc miễn phí cho tôi chứ."
"Lời này nói..."
Khóe miệng Chu Cầm nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền rất nông, lạnh lùng lộ ra một chút thông minh: "Tương lai bán mạng cho chị."
"Thôi đi." Minh Tiêu dùng chai thủy tinh cụng với chén của anh: "Mạng của cậu, muốn bán cũng không phải bán cho tôi."
Cái mạng này thật muốn tính toán, thì tính toán ở trên người Hạ Tang đi.
Vì để bắt chước chữ của anh, vành mắt cô đầy quầng thâm nhiều đêm!
Hơn nữa cũng chính cô là người đã hao tổn tâm sức để hoàn thành đợt nghịch chuyển làn sóng cuối cùng.
Minh Tiêu thực sự không thể chờ đợi để nói sự việc cho Chu Cầm biết, nhưng mấy lần lời nói đó đã đến miệng, lại nghĩ đến mình đã đáp ứng Hạ Tang không nói, lại phải nuốt trở vào.
"Cậu vừa về đến nhà, bác vẫn ổn chứ. Bác cũng lo lắm, ban ngày chạy đến công ty luật, ban đêm hỏi thăm người thân, bạn bè tin tức về cậu. Xót xa lòng cha mẹ trên đời..."
Chu Cầm không có biểu cảm gì, nhưng một tia không cam lòng thoáng xẹt qua đôi mắt đen.
Anh tự rót cho mình một ly khác, nói, "Ông ấy đã chịu khổ trong đó, có bóng tối trong lòng, không muốn tôi đi theo bước chân của ông ấy. Bất quá, chuyện này... Coi như tôi xui xẻo."
"Chưa chắc." Minh Tiêu bóp chặt gò má của anh: "Ai bảo cậu sinh ra một cái mặt hồng nhan."
"Vậy thì cũng nên "họa thủy" với người khác."
"Cậu đúng là đang cho người khác cơ hội này." Minh Tiêu cười nói, "Tôi khuyên cậu nên tìm một người bạn gái có tính cách cứng rắn, yêu thương lâu dài, giúp thu phục được những món nợ đào hoa của mình, đỡ phải trêu chọc mầm họa."
"Người ta thu mầm họa cho tôi, tôi đây lại nghèo thì báo đáp được gì".
Lý Quyết đi tới, nhéo thắt lưng Chu Cầm, cười xấu xa nói: "Đây không phải là phần thưởng tốt nhất cho bạn gái của cậu sao?"
Chu Cầm trở tay nắm chặt tay Lý Quyết, cậu ta đau đến ngao ngao xin tha: "Sai rồi sai rồi! Này! Chị Tiêu! Giúp em với!"
Minh Tiêu ghét bỏ nói: "Ai bảo cậu nói loạn."
Chu Cầm thả tay cậu ta ra, lấy điện thoại di động còn tắt máy, lúc này còn 40% pin.
Khi anh đăng nhập vào WeChat, có không ít thông báo tin nhắn, chủ yếu là lời hỏi thăm từ bạn bè trong đội bóng, còn có tin nhắn từ các huấn luyện viên bày tỏ sự quan tâm và động viên.
Chu Cầm trả lời tin nhắn của huấn luyện viên, sau đó kéo hộp tin nhắn xuống cho đến khi cuối cùng, anh tìm thấy ảnh chân dung của con một con mèo xám trắng.
Cuộc trò chuyện trống rỗng, cô đã không gửi cho anh một tin nhắn nào.
Thời điểm anh bị cảnh sát đưa lên xe vào đêm hôm đó, đối diện với Hạ Tang từ xa.
Cô gái ôm bóng rổ đứng trong đám người, sững sờ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn anh.
Sau đó ở bên trong, Chu Cầm không sợ bất cứ điều gì, một thân bình tĩnh, nhưng...
Ánh mắt nặng trịch của cô không ngừng đè nặng lên trái tim Chu Cầm.
Cô sẽ nghĩ như thế nào.
Đại khái sẽ coi anh là một tên côn đồ từ đầu đến chân.
Chu Cầm nhấp vào hộp thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn——
"Đi ra, tôi không có làm những chuyện đó, vô tội."
Sau khi chỉnh sửa, lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc, anh ngay lập tức xóa đi.
Uống hết phần bia còn lại trong ly, anh úp ngược ly xuống bàn nói với mọi người: "Hơi mệt, về nghỉ ngơi".
"Được rồi, bye bye Cầm ca."
"Nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Chu Cầm thoát khỏi khung trò chuyện với Hạ Tang, tắt màn hình điện thoại di động, đi vào con hẻm ẩm thấp mà không quay đầu lại.
Làm thế nào lại ngu ngốc như vậy?
*
Trong con ngõ nhỏ cũ kỹ gần ga tàu luôn nồng nặc mùi ẩm mốc và mùi gỗ mốc meo không thể phơi khô trong không khí.
Chu Cầm bước trên con đường rải sỏi không bằng phẳng, về đến nhà.
Con chó đen to lớn đã đợi ở cửa, từ xa vẫy đuôi với anh, mặc dù bị trói nhưng vẫn không thể chờ được gặp anh.
Chu Thuận Bình đang xem TV trong phòng khách, vừa nhìn thấy con trai vào cửa liền hỏi: "Đi ăn tối cùng bạn bè sao không chơi một lát? Mấy ngày nay, bọn họ giúp con đủ đường, con phải cảm ơn họ đấy. "
Chu Cầm thản nhiên sờ sờ con chó đen ở cửa, nói: "Bọn họ không cần con nói lời cảm tạ."
Chu Thuận Bình liền không nói gì thêm nữa, để anh đi tắm rửa, nghỉ ngơi cho tốt.
Chu Cầm trở về phòng, mở khóa áo khoác, tùy ý treo quần áo lên móc ở cửa.
Đi ngang qua tủ quần áo cũ kỹ làm bằng gỗ, anh liếc nhìn chiếc gương đi kèm với tủ quần áo.
Trong gương, chiếc áo của anh gần với làn da màu lúa mạch, để lộ cơ bắp tay săn chắc với những đường nét sắc bén.
Không hiểu tại sao, bóng dáng mảnh mai của Hạ Tang lại hiện lên trong đầu anh.
Gió lay động làn váy xanh nhạt của cô, để lộ đôi chân thấp thoáng, gầy lại thẳng, như thể anh có thể nắm lấy nó bằng một tay...
Hầu kết của Chu Cầm lăn ra, anh lập tức rời mắt khỏi gương, kìm nén cơn ngứa trong lòng, xoay người, cầm chiếc cốc tráng men lên, uống một ngụm nước.
Lúc này, anh nhìn thấy sách vở được mở ra trên bàn, khẽ nhíu mày, lật sách bài tập lại trang trước.
Rõ ràng, nó đã bị người động tới.
Anh quay đầu, liếc nhìn giá sách, thoạt nhìn qua, mấy hàng sách dường như không có gì thay đổi, nhưng Chu Cầm vẫn nhìn thấy xấp giấy giải thưởng ở ô thứ ba.
Thứ này vô dụng, anh cũng lười vứt bỏ, trước đây cũng rất tùy tiện xếp chồng lên, nhưng hiện tại, nó lại bị xếp gọn gàng.
Nhìn xung quanh lần nữa, chiếc vòng cổ lông vũ trên móc tường đã biến mất không dấu vết.
"..."
Chu Cầm đi ra ngoài, hô lên với Chu Thuận Bình đang ở bên ngoài tạp hóa: "Ba, ai vào phòng con?"
Chu Thuận Bình chào hỏi khách hàng, nói lại: "Không có ai vào."
"Con bị mất vài thứ."
"Mất cái gì?"
"Một sợi dây chuyền, và một quyển vở."
Chu Thuận Bình đột nhiên nhớ tới: "À, lần trước Tiểu Minh dẫn một cô gái đến đây cầm mấy thứ đi, đều cho ba xem qua, là một cuốn vở, còn có sợi dây chuyền xấu xí của con, cũng để cô ấy mang đi."
Chu Cầm cau mày: "Con gái?"
"Ừ, nói là bạn của con mà."
"Trông như thế nào?"
Chu Thuận Bình đã dành một khoảng dài để lựa chọn ngôn ngữ, cuối cùng chỉ rút ra được ba từ từ vốn từ vựng tầm thường——
"Cực kì ngoan."
Chu Cầm bước vào sân, nhìn ánh đèn mờ ảo trong ngõ, trầm tư một lát, khóe miệng chợt nhếch lên, khẽ cười thành tiếng.
Anh vẫn không hiểu làm thế nào mà Minh Tiêu lừa được Tống Thanh Ngữ nước mắt nước mũi chạy đến đồn cảnh sát tẩy trắng cho anh.
Chị ấy... dũng mãnh có thừa, nhưng lại không đủ mưu trí.
Nào có bản lĩnh lớn như vậy.
Anh thà tin rằng cánh tay và bắp chân nhỏ của chị ấy đã luyện được một thân võ nghệ, cũng không tin là chị ấy có thể bắt chước hoàn toàn nét chữ của anh.
Ngay cả Chu Cầm cũng nhìn vào tờ giấy ghi chú đó một lúc, cũng không nhận ra đó là hàng giả.
Bây giờ mọi thứ đều sáng tỏ.
Đằng sau chuyện này... hóa ra còn có một "Lôi Phong sống" đã làm việc tốt mà không lưu danh, hoặc là không dám lưu danh.
Con chó đen to lớn bên cạnh không ngừng vẫy đuôi với Chu Cầm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Chu Cầm lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh con chó đen lớn.
Vì con chó quá đen và độ phân giải của điện thoại di động rất thấp, nên nó gần như hòa vào màn đêm trong ảnh.
Sau một hồi suy nghĩ, anh cũng bước vào ống kính, chụp bức ảnh tự sướng đầu tiên trong đời với chú chó đen to lớn trong lòng.
Hình ảnh tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Anh cùng con chó đen to lớn đều ở ẩn trong bóng đêm sâu thẳm, anh duỗi tay:
"Nào, Hắc Tử, cười một cái."
"Ngao ô."
Sau khi chụp, anh dùng bức ảnh tối đen đăng lên vòng bạn bè với dòng chữ——
"Không sao rồi, cám ơn."
Thời điểm đăng ảnh, anh tùy chọn chế độ "Chỉ hiển thị với một số người nhất định", rồi chọn hình đại diện mèo con màu xám từ trong danh sách bạn tốt.
Năm phút, mười phút, hai mươi phút...
Vòng tròn bạn bè của anh im ắng.
Chu Cầm vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong liền tỉnh táo lại, cảm giác mình như đang làm một chuyện ngu ngốc.
Anh đóng vòi hoa sen, lấy khăn lau tóc rồi vội vàng đi ra ngoài để xóa cái trạng thái làm ra vẻ kia.
Ngay lúc này, một vòng tròn màu đỏ xuất hiện trong cột tin tức.
Trái tim anh run lên một cái, tay nhấp vào, và đầu của chú mèo con xám xuất hiện trên thanh thông báo.
Hạ Tang đã thích bài viết của bạn.
- --------------------------------------
4.50 pm, Wed 03/08/22
2396 chữ.