Editor: minhla1quaxoai
Đèn neon bên cạnh Chu Cầm nhấp nháy hai lần rồi bật sáng. Ánh đèn vẽ lên sườn mặt anh một tầng tím nhạt.
Tầm mắt Hạ Tang dừng lại trên mặt anh hai giây, sau đó mất tự nhiên dời đi, lấy điện thoại ra, quét mã QR, hỏi: "Tôi phải trả lại cho cậu bao nhiêu?"
"Băng vệ sinh, 30 tệ; nước, 5 tệ." Chu Cầm mặt không chút biểu tình báo giá.
Hạ Tang thoáng dừng lại, tựa như đang đợi anh nói tiếp, nhưng anh cũng không nói gì, cô bèn nhắc nhở: "Còn có một gói kẹo cứng."
"Cái kia tính vào tôi."
"Không cần."
Hạ Tang chuyển tổng cộng 40 tệ, nhưng anh không nhận ngay mà ngược lại còn hỏi: "Thế nào, đánh bạn trai cậu, mang thù sao?"
"Không phải, cậu ta không phải bạn trai tôi."
Chu Cầm nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô gái, chợt hiểu ra điều gì đó, kéo dài giọng: "Ồ, bởi vì Chu Cầm... là một tên lưu manh."
Nói xong, cả hai đều trầm mặc một lúc.
Hoàng hôn ảm đạm dần.
"Tôi không biết Chu Cầm là ai, và tôi cũng không có ý định đánh giá gì cả." Hạ Tang rũ mi, nói: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi."
Nói xong, cô lại cất điện thoại vào túi, xoay người rời đi.
Chu Cầm thản nhiên đá văng một viên sỏi dưới chân.
Anh nghĩ, cái sinh mệnh gần như đã bị phá hủy này, ít nhất cũng phải thắng một phen, không chỉ là trận bóng rổ vừa rồi...
Anh nhướng mắt, ánh mắt dán vào bóng lưng mảnh mai phía trước.
Anh còn muốn... chiến thắng nhiều hơn nữa.
Hạ Tang đi qua một cột đèn giao thông, quay đầu nhìn Chu Cầm đang đi theo phía sau: "Cậu đừng đi theo tôi!"
"Đưa cậu trở về, trời đã tối rồi." Giọng nói của Chu Cầm tựa như một mảnh tàn thuốc bị gió thổi tán loạn.
"Ai cần cậu đưa." Hạ Tang chỉ vào khóe miệng bầm tím của anh: "Cậu chảy máu rồi kìa, tự đi mua băng cá nhân đi, đừng đi theo tôi!"
Chu Cầm nhếch lên khóe môi thâm tím: "Cùng tôi đi mua băng cá nhân đi."
"Tôi không đi."
Chu Cầm đi tới gần cô, ánh mắt không cảm xúc liếc qua cô, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu cậu không đi, tôi sẽ đến trường của cậu cáo trạng."
"Cáo trạng cái gì?"
"Tôi bị đội bóng rổ trường cậu đánh." Anh chỉ vào khóe môi thâm tím: "Chứng cứ còn đó, một lát nữa cũng sẽ không khá hơn được."
"..."
Anh cười như không cười, mang theo một chút xấu xa.
Hạ Tang cuối cùng cũng đi cùng Chu Cầm vào hiệu thuốc, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Học sinh tiểu học sao, còn bày đặt tố cáo? Học sinh tiểu học bây giờ cũng không tố cáo đâu."
Chu Cầm cũng không cãi lại, một tay đút túi, đi đến trên giá đựng băng keo cá nhân rực rỡ muôn màu, nói: "Tang Tang, giúp tôi chọn một cái."
"Cậu gọi bậy cái gì vậy!"
Chu Cầm cười cười, đầu lưỡi tăng thêm âm điệu, gọi thêm một tiếng lưu luyến triền miên: "Tang Tang."
Tâm Hạ Tang như bị một mảnh lông ngỗng nhẹ nhàng lướt qua, không nhịn được run lên.
Hồi trước cũng không ít lần cô nghe Kỳ Tiêu gọi hai chữ này, nhưng chưa bao giờ có cảm giác giật mình như thế.
Ngón tay Chu Cầm lướt qua một loạt các loại băng keo: "Giúp tôi chọn một hộp."
Hạ Tang cũng không muốn cãi cọ cùng anh, tùy tay cầm một hộp băng keo cá nhân hiệu Vân Nam đưa cho anh.
Chu Cầm cầm hộp băng keo ra quầy thu ngân tính tiền, Hạ Tang bỗng nhiên mở mã QR ra giành thanh toán trước, nói: "Hôm nay là Kỳ Tiêu ra tay trước, tôi thay cậu ta xin lỗi cậu. Cậu ta ở trường tôi hay thắng nên không chịu nổi thất bại lần này, có chút xúc động."
Đôi mắt cô rất thành khẩn, thật lòng muốn xin lỗi.
Nhưng Chu Cầm biết, lời xin lỗi này, chỉ là không muốn anh vạch trần chuyện đánh nhau, khiến đội bóng bị xử phạt.
Anh xé mở băng keo, cười lạnh nói: "Còn rất đau lòng bạn trai."
"Cậu ta không phải bạn trai tôi." Hạ Tang lần nữa biện bạch, "Đừng nói linh tinh."
"Đều như vậy rồi, còn không phải bạn trai?"
Hạ Tang cố chấp giải thích, "Như nào cơ?"
"Cậu không biết cậu ta đang theo đuổi cậu sao?"
"Tôi biết." Hạ Tang có chút tức giận nói, "Tôi là một cô gái tốt, không thể có người theo đuổi sao! Ai quy định lớn lên xinh đẹp mới có thể làm trà xanh, tôi không thể à!"
Nghe lời bộc bạch thẳng thắn của cô, Chu Cầm đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.
"Cậu có hiểu lầm gì với bản thân sao?"
Hạ Tang khó hiểu nhìn anh: "Cái gì?"
Chu Cầm vươn tay, không khách khí nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt sáng ngời của cô: "Nếu cậu thật sự muốn làm trà xanh, e rằng trên đời này không mấy người có thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu."
Tôi cũng vậy.
"..."
Hạ Tang biết đây là một lời khen, nhưng hành động của anh lại rất mạo phạm.
Cô lùi lại hai bước, tránh khỏi tay anh.
Trái tim như một cái ống thổi, đánh trống reo hò....
Khóe mắt Chu Cầm chứa ý cười, nói: "Đưa tay đây."
"Làm gì?"
"Bảo cậu đưa tay thì đưa ra, lắm lời cái gì."
Hạ Tang bĩu môi, vươn tay trái ra.
Anh không khách khí mà vỗ lên tay trái của cô: "Tay kia."
Cô vươn tay phải ra, liền bị Chu Cầm nắm chặt.
Hạ Tang theo bản năng muốn rụt lại, nhưng không ngờ, anh dùng sức lật lại, sau đó đặt băng keo vừa xé mở dán lên vết trầy da ở cổ tay phải của cô.
Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, Hạ Tang chen vào ngăn các nam sinh Thập Tam trung, trong lúc sơ ý, cổ tay cô bị một thứ gì đó sắc bén lướt qua.
Làn da của cô gái trắng trẻo mềm mại, chỉ cọ xát nhẹ đã rách da, trong lúc hỗn loạn không có cảm giác gì, đi ra cổng trường mới cảm thấy ẩn ẩn nhói đau.
Chu Cầm dán băng keo vào chỗ trầy da, còn dùng tay ấn vào để đảm bảo băng keo gắn chặt ở đúng vị trí.
"Đi đây."
Anh quả thực nói được thì làm được, mua băng keo cá nhân xong liền không đi theo cô nữa, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở cuối con phố nhấp nháy ánh đèn neon.
Trên cổ tay Hạ Tang vẫn còn lưu lại xúc cảm vết ấn kia của anh, giống như một cái bóng, khắc ở trên da cô.
Vết thương trên cổ tay cô, vừa rồi Kỳ Tiêu cũng chưa chú ý tới, không biết Chu Cầm đã nhìn thấy nó như thế nào.
Càng không biết anh vì cái gì mà... muốn xem nó.
*
Kỳ Tiêu vẫn là còn ngây thơ, cho rằng chỉ cần các đồng đội không nói, giáo viên sẽ không biết chuyện bọn họ chơi bóng rổ ở Thập Tam trung.
Mà trên thực tế, các giáo viên luôn có cách riêng của mình.
Trong phòng giáo vụ, bà Đàm kéo mở tấm rèm nặng nề màu vàng cho các tia nắng xuyên qua những ngọn cây chiếu vào phòng.
Xoay người dựa vào bàn, bà lấy điện thoại di động ra đánh máy, sau khi pha trà kỷ tử táo đỏ xong, bà nhấp một ngụm, nặng nề đặt ly nước xuống bàn.
Một nữ sinh khác trong văn phòng đang giúp sắp xếp tài liệu, da đầu co rút, bất động thanh sắc mà dịch bước chân, chuẩn bị rời đi.
"Em gọi Hạ Tang tới đây giúp tôi." Tiếng bà Đàm tựa như một tầng vụn băng.
"Vâng." Cô gái nơm nớp lo sợ bước ra cửa, lịch sự đóng cửa lại.
"Đợi chút." Bà Đàm gọi cô ấy lại, tựa hồ như đã bình ổn tâm tình, nói: "Em giúp tôi gọi thầy Hà, chủ nhiệm lớp một tới đây."
......
Sau khi hết tiết, Hạ Tang làm ủy viên học tập đi tới từng bàn thu bài kiểm tra, lúc tới chỗ Kỳ Tiêu, cậu ta giơ bài thi lên, cười nói: "Đưa bài cậu cho tôi mượn."
"Không được chép." Hạ Tang nghiêm túc nói: "Nếu cậu không làm được, tôi có thể giảng cho."
"Không chép." Kỷ Tiêu mở chân, dáng ngồi đĩnh đạc: "Đưa bài của cậu cho tôi đi."
Hạ Tang không biết trong bụng cậu ta muốn làm gì, vì vậy đưa bài thi của mình cho cậu.
Kỳ Tiêu mở tờ giấy kiểm tra của cô ra, đặt tờ giấy kiểm tra của mình lên, gấp lại rồi đưa cho cô.
"..."
Hạ Tang nói: "Cậu là trẻ con à?"
"Tôi thật ra hy vọng sẽ sớm trưởng thành..."
Lời còn chưa dứt, có nam sinh đã thò nửa đầu qua cửa sổ, hô với Kỳ Tiêu, "Tiêu ca, lão Hà gọi cậu lên văn phòng!"
"Sắp đến giờ học rồi, giờ giải lao tôi đi."
"Lão Hà nói, lập tức! Ngay bây giờ, now!" Nam sinh cười xấu xa: "Cơn tức này ít nhất cũng phải cấp 8, cho nên cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi."
Kỳ Tiêu uể oải đi ra phòng học, tiết học tiếp theo là tiếng Anh, suốt một tiết cũng không quay lại.
Hạ Tang không khỏi có chút thấp thỏm.
Cuối cùng, lúc giờ giải lao, Kỳ Tiêu trầm mặt bước vào lớp, nhìn sắc mặt phi thường buồn bực.
Hạ Tang chưa kịp đi hỏi, đám anh em trong đội bóng rổ đã vây quanh cậu ta, hỏi-
"Tiêu ca, làm sao vậy?"
"Lão Hà nói chuyện với cậu lâu như vậy, có chuyện gì sao?"
"Chắc không nghiêm trọng đi?"
Kỳ Tiêu trầm giọng nói: "Đội bóng rổ bị cấm. Nửa năm tới, đừng nghĩ tới việc chơi bóng."
"Cmn! Tại sao lại như vậy!"
"Ông ấy muốn cấm thì cấm sao!"
"Dù sao cũng cần một lý do chứ!"
Đúng lúc này, Hứa Thiến và đội cổ động viên khác cũng đi tới cửa phòng học: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói Tiêu ca bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng hẳn một tiết."
Kỳ Tiêu ra ngoài lấy nước, lúc quay lại liền dựa vào hành lang, lạnh lùng nói: "Chuyện chơi bóng ở Thập Tam trung đã lộ rồi."
"Khó trách." Hứa Thiến cao giọng nói, "Tớ nghe nói, hôm nay nữ ma đầu ở văn phòng nổi trận lôi đình, giáo huấn lão Hà rất lâu, phần lớn chắc là vì chuyện này."
Nói rồi, ánh mắt cô ta như cố ý mà vô tình liếc nhìn Hạ Tang đang ngồi bên cửa sổ-
"Tin tức của nữ ma đầu... không khỏi quá linh thông đi, khẳng định là có người mật báo."
Từ Minh xoa xoa cái ót, nói: "Lần này thi đấu giấu rất kỹ! Trừ bỏ mấy người trong đội, chỉ có..."
Vừa nói, cậu ta cũng liếc nhìn Hạ Tang một cái, nhưng lập tức dời đi chỗ khác, nói với Kỳ Tiêu: "Tiêu ca, lão Hà có nói làm sao mà ông ấy biết được hay không?"
"Qủy biết được." Kỳ Tiêu trợn mắt, hiển nhiên là rất tức giận.
Nhân cơ hội này, Hứa Thiến bước tới bên cửa sổ, thô lỗ gõ gõ.
Hạ Tang mở cửa sổ, bình tĩnh nhìn cô ta.
"Hạ Tang, ngoài các thành viên trong đội, cậu là người duy nhất đến xem trận đấu bóng rổ giữa chúng ta và Thập Tam trung. Mới một hai ngày mà các lão sư đã biết, cậu có cái gì cần giải thích không?"
Hạ Tang ánh mắt rõ ràng: "Tôi cũng không biết tại sao Hà lão sư ông ấy lại biết."
"Này thật sự khó tin." Hứa Thiến ôm tay, âm dương quái khí mà nói, "Từ lúc cậu chơi với đội bóng rổ, chuyện gì trong đội, mẹ cậu đều rõ như lòng bàn tay."
"Đủ rồi!"
Kỳ Tiêu đi tới, không khách khí kéo Hứa Thiến ra: "Cậu đoán mò cái gì, chuyện này không liên quan gì đến Hạ Tang."
"Cậu làm sao biết không liên quan gì! Mẹ cậu ta chính là chủ nhiệm giáo dục, nhất định là cậu ta mật báo! Loại người như con cừu nhỏ vô hại như cậu ta, rất có thể sẽ cắn ngược lại cậu một cái!"
Hứa Thiến còn chưa dứt lời thì Kỳ Tiêu đã ném bình giữ nhiệt trong tay vào chân cô ta, nước sôi bắn ra ngoài khiến Hứa Thiến loạng choạng lui về sau, suýt nữa té ngã.
Cô ta không tin được mà nhìn Kỳ Tiêu.
Kỳ Tiêu trước nay vân đạm phong khinh, đối cái gì đều không bỏ trong lòng, điều này khiến bạn bè xung quanh gần như quên mất, tính khí của Kỳ Tiêu... thực ra không tốt.
"Tôi nói một lần cuối cùng, chuyện này không có quan hệ gì với Hạ Tang." Kỳ Tiêu lạnh mặt, từng chữ từng chữ như bị rìu sắc chém ra: "Nếu cậu còn như vậy một lần nữa, tôi sẽ khiến cậu cút khỏi Nhất trung."
Khi câu này được nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều kinh hãi, bao gồm cả Hạ Tang.
Nhìn vẻ mặt của Kỳ Tiêu, trong mắt cậu ta là uy hiếp đầy chắc chắn, nếu không có sự tự tin tuyệt đối, thì không thể nói ra những lời này.
Cậu ta khiến Hứa Thiến cút khỏi Nhất trung, cậu ta có năng lực như vậy sao?
Hạ Tang không biết.
Nhưng Hứa Thiến rõ ràng đã bị vẻ mặt của cậu ta dọa sợ, cô ta chưa từng bị con trai dọa nạt, huống hồ còn bị mất mặt trước mặt các bạn học, mắt cô ta đỏ hoe, xoay người chạy xuống lầu.
Hạ Tang nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Kỳ Tiêu, chỉ cảm thấy xa lạ, giống như ánh sáng mặt trời đã thu liễm lại, dần dần lộ ra một mảng đen tối.
- --------------------------------
11.25 pm, Sun 06/02/2022
2480 từ.
Đèn neon bên cạnh Chu Cầm nhấp nháy hai lần rồi bật sáng. Ánh đèn vẽ lên sườn mặt anh một tầng tím nhạt.
Tầm mắt Hạ Tang dừng lại trên mặt anh hai giây, sau đó mất tự nhiên dời đi, lấy điện thoại ra, quét mã QR, hỏi: "Tôi phải trả lại cho cậu bao nhiêu?"
"Băng vệ sinh, 30 tệ; nước, 5 tệ." Chu Cầm mặt không chút biểu tình báo giá.
Hạ Tang thoáng dừng lại, tựa như đang đợi anh nói tiếp, nhưng anh cũng không nói gì, cô bèn nhắc nhở: "Còn có một gói kẹo cứng."
"Cái kia tính vào tôi."
"Không cần."
Hạ Tang chuyển tổng cộng 40 tệ, nhưng anh không nhận ngay mà ngược lại còn hỏi: "Thế nào, đánh bạn trai cậu, mang thù sao?"
"Không phải, cậu ta không phải bạn trai tôi."
Chu Cầm nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô gái, chợt hiểu ra điều gì đó, kéo dài giọng: "Ồ, bởi vì Chu Cầm... là một tên lưu manh."
Nói xong, cả hai đều trầm mặc một lúc.
Hoàng hôn ảm đạm dần.
"Tôi không biết Chu Cầm là ai, và tôi cũng không có ý định đánh giá gì cả." Hạ Tang rũ mi, nói: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi."
Nói xong, cô lại cất điện thoại vào túi, xoay người rời đi.
Chu Cầm thản nhiên đá văng một viên sỏi dưới chân.
Anh nghĩ, cái sinh mệnh gần như đã bị phá hủy này, ít nhất cũng phải thắng một phen, không chỉ là trận bóng rổ vừa rồi...
Anh nhướng mắt, ánh mắt dán vào bóng lưng mảnh mai phía trước.
Anh còn muốn... chiến thắng nhiều hơn nữa.
Hạ Tang đi qua một cột đèn giao thông, quay đầu nhìn Chu Cầm đang đi theo phía sau: "Cậu đừng đi theo tôi!"
"Đưa cậu trở về, trời đã tối rồi." Giọng nói của Chu Cầm tựa như một mảnh tàn thuốc bị gió thổi tán loạn.
"Ai cần cậu đưa." Hạ Tang chỉ vào khóe miệng bầm tím của anh: "Cậu chảy máu rồi kìa, tự đi mua băng cá nhân đi, đừng đi theo tôi!"
Chu Cầm nhếch lên khóe môi thâm tím: "Cùng tôi đi mua băng cá nhân đi."
"Tôi không đi."
Chu Cầm đi tới gần cô, ánh mắt không cảm xúc liếc qua cô, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu cậu không đi, tôi sẽ đến trường của cậu cáo trạng."
"Cáo trạng cái gì?"
"Tôi bị đội bóng rổ trường cậu đánh." Anh chỉ vào khóe môi thâm tím: "Chứng cứ còn đó, một lát nữa cũng sẽ không khá hơn được."
"..."
Anh cười như không cười, mang theo một chút xấu xa.
Hạ Tang cuối cùng cũng đi cùng Chu Cầm vào hiệu thuốc, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Học sinh tiểu học sao, còn bày đặt tố cáo? Học sinh tiểu học bây giờ cũng không tố cáo đâu."
Chu Cầm cũng không cãi lại, một tay đút túi, đi đến trên giá đựng băng keo cá nhân rực rỡ muôn màu, nói: "Tang Tang, giúp tôi chọn một cái."
"Cậu gọi bậy cái gì vậy!"
Chu Cầm cười cười, đầu lưỡi tăng thêm âm điệu, gọi thêm một tiếng lưu luyến triền miên: "Tang Tang."
Tâm Hạ Tang như bị một mảnh lông ngỗng nhẹ nhàng lướt qua, không nhịn được run lên.
Hồi trước cũng không ít lần cô nghe Kỳ Tiêu gọi hai chữ này, nhưng chưa bao giờ có cảm giác giật mình như thế.
Ngón tay Chu Cầm lướt qua một loạt các loại băng keo: "Giúp tôi chọn một hộp."
Hạ Tang cũng không muốn cãi cọ cùng anh, tùy tay cầm một hộp băng keo cá nhân hiệu Vân Nam đưa cho anh.
Chu Cầm cầm hộp băng keo ra quầy thu ngân tính tiền, Hạ Tang bỗng nhiên mở mã QR ra giành thanh toán trước, nói: "Hôm nay là Kỳ Tiêu ra tay trước, tôi thay cậu ta xin lỗi cậu. Cậu ta ở trường tôi hay thắng nên không chịu nổi thất bại lần này, có chút xúc động."
Đôi mắt cô rất thành khẩn, thật lòng muốn xin lỗi.
Nhưng Chu Cầm biết, lời xin lỗi này, chỉ là không muốn anh vạch trần chuyện đánh nhau, khiến đội bóng bị xử phạt.
Anh xé mở băng keo, cười lạnh nói: "Còn rất đau lòng bạn trai."
"Cậu ta không phải bạn trai tôi." Hạ Tang lần nữa biện bạch, "Đừng nói linh tinh."
"Đều như vậy rồi, còn không phải bạn trai?"
Hạ Tang cố chấp giải thích, "Như nào cơ?"
"Cậu không biết cậu ta đang theo đuổi cậu sao?"
"Tôi biết." Hạ Tang có chút tức giận nói, "Tôi là một cô gái tốt, không thể có người theo đuổi sao! Ai quy định lớn lên xinh đẹp mới có thể làm trà xanh, tôi không thể à!"
Nghe lời bộc bạch thẳng thắn của cô, Chu Cầm đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.
"Cậu có hiểu lầm gì với bản thân sao?"
Hạ Tang khó hiểu nhìn anh: "Cái gì?"
Chu Cầm vươn tay, không khách khí nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt sáng ngời của cô: "Nếu cậu thật sự muốn làm trà xanh, e rằng trên đời này không mấy người có thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu."
Tôi cũng vậy.
"..."
Hạ Tang biết đây là một lời khen, nhưng hành động của anh lại rất mạo phạm.
Cô lùi lại hai bước, tránh khỏi tay anh.
Trái tim như một cái ống thổi, đánh trống reo hò....
Khóe mắt Chu Cầm chứa ý cười, nói: "Đưa tay đây."
"Làm gì?"
"Bảo cậu đưa tay thì đưa ra, lắm lời cái gì."
Hạ Tang bĩu môi, vươn tay trái ra.
Anh không khách khí mà vỗ lên tay trái của cô: "Tay kia."
Cô vươn tay phải ra, liền bị Chu Cầm nắm chặt.
Hạ Tang theo bản năng muốn rụt lại, nhưng không ngờ, anh dùng sức lật lại, sau đó đặt băng keo vừa xé mở dán lên vết trầy da ở cổ tay phải của cô.
Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, Hạ Tang chen vào ngăn các nam sinh Thập Tam trung, trong lúc sơ ý, cổ tay cô bị một thứ gì đó sắc bén lướt qua.
Làn da của cô gái trắng trẻo mềm mại, chỉ cọ xát nhẹ đã rách da, trong lúc hỗn loạn không có cảm giác gì, đi ra cổng trường mới cảm thấy ẩn ẩn nhói đau.
Chu Cầm dán băng keo vào chỗ trầy da, còn dùng tay ấn vào để đảm bảo băng keo gắn chặt ở đúng vị trí.
"Đi đây."
Anh quả thực nói được thì làm được, mua băng keo cá nhân xong liền không đi theo cô nữa, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở cuối con phố nhấp nháy ánh đèn neon.
Trên cổ tay Hạ Tang vẫn còn lưu lại xúc cảm vết ấn kia của anh, giống như một cái bóng, khắc ở trên da cô.
Vết thương trên cổ tay cô, vừa rồi Kỳ Tiêu cũng chưa chú ý tới, không biết Chu Cầm đã nhìn thấy nó như thế nào.
Càng không biết anh vì cái gì mà... muốn xem nó.
*
Kỳ Tiêu vẫn là còn ngây thơ, cho rằng chỉ cần các đồng đội không nói, giáo viên sẽ không biết chuyện bọn họ chơi bóng rổ ở Thập Tam trung.
Mà trên thực tế, các giáo viên luôn có cách riêng của mình.
Trong phòng giáo vụ, bà Đàm kéo mở tấm rèm nặng nề màu vàng cho các tia nắng xuyên qua những ngọn cây chiếu vào phòng.
Xoay người dựa vào bàn, bà lấy điện thoại di động ra đánh máy, sau khi pha trà kỷ tử táo đỏ xong, bà nhấp một ngụm, nặng nề đặt ly nước xuống bàn.
Một nữ sinh khác trong văn phòng đang giúp sắp xếp tài liệu, da đầu co rút, bất động thanh sắc mà dịch bước chân, chuẩn bị rời đi.
"Em gọi Hạ Tang tới đây giúp tôi." Tiếng bà Đàm tựa như một tầng vụn băng.
"Vâng." Cô gái nơm nớp lo sợ bước ra cửa, lịch sự đóng cửa lại.
"Đợi chút." Bà Đàm gọi cô ấy lại, tựa hồ như đã bình ổn tâm tình, nói: "Em giúp tôi gọi thầy Hà, chủ nhiệm lớp một tới đây."
......
Sau khi hết tiết, Hạ Tang làm ủy viên học tập đi tới từng bàn thu bài kiểm tra, lúc tới chỗ Kỳ Tiêu, cậu ta giơ bài thi lên, cười nói: "Đưa bài cậu cho tôi mượn."
"Không được chép." Hạ Tang nghiêm túc nói: "Nếu cậu không làm được, tôi có thể giảng cho."
"Không chép." Kỷ Tiêu mở chân, dáng ngồi đĩnh đạc: "Đưa bài của cậu cho tôi đi."
Hạ Tang không biết trong bụng cậu ta muốn làm gì, vì vậy đưa bài thi của mình cho cậu.
Kỳ Tiêu mở tờ giấy kiểm tra của cô ra, đặt tờ giấy kiểm tra của mình lên, gấp lại rồi đưa cho cô.
"..."
Hạ Tang nói: "Cậu là trẻ con à?"
"Tôi thật ra hy vọng sẽ sớm trưởng thành..."
Lời còn chưa dứt, có nam sinh đã thò nửa đầu qua cửa sổ, hô với Kỳ Tiêu, "Tiêu ca, lão Hà gọi cậu lên văn phòng!"
"Sắp đến giờ học rồi, giờ giải lao tôi đi."
"Lão Hà nói, lập tức! Ngay bây giờ, now!" Nam sinh cười xấu xa: "Cơn tức này ít nhất cũng phải cấp 8, cho nên cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi."
Kỳ Tiêu uể oải đi ra phòng học, tiết học tiếp theo là tiếng Anh, suốt một tiết cũng không quay lại.
Hạ Tang không khỏi có chút thấp thỏm.
Cuối cùng, lúc giờ giải lao, Kỳ Tiêu trầm mặt bước vào lớp, nhìn sắc mặt phi thường buồn bực.
Hạ Tang chưa kịp đi hỏi, đám anh em trong đội bóng rổ đã vây quanh cậu ta, hỏi-
"Tiêu ca, làm sao vậy?"
"Lão Hà nói chuyện với cậu lâu như vậy, có chuyện gì sao?"
"Chắc không nghiêm trọng đi?"
Kỳ Tiêu trầm giọng nói: "Đội bóng rổ bị cấm. Nửa năm tới, đừng nghĩ tới việc chơi bóng."
"Cmn! Tại sao lại như vậy!"
"Ông ấy muốn cấm thì cấm sao!"
"Dù sao cũng cần một lý do chứ!"
Đúng lúc này, Hứa Thiến và đội cổ động viên khác cũng đi tới cửa phòng học: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói Tiêu ca bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng hẳn một tiết."
Kỳ Tiêu ra ngoài lấy nước, lúc quay lại liền dựa vào hành lang, lạnh lùng nói: "Chuyện chơi bóng ở Thập Tam trung đã lộ rồi."
"Khó trách." Hứa Thiến cao giọng nói, "Tớ nghe nói, hôm nay nữ ma đầu ở văn phòng nổi trận lôi đình, giáo huấn lão Hà rất lâu, phần lớn chắc là vì chuyện này."
Nói rồi, ánh mắt cô ta như cố ý mà vô tình liếc nhìn Hạ Tang đang ngồi bên cửa sổ-
"Tin tức của nữ ma đầu... không khỏi quá linh thông đi, khẳng định là có người mật báo."
Từ Minh xoa xoa cái ót, nói: "Lần này thi đấu giấu rất kỹ! Trừ bỏ mấy người trong đội, chỉ có..."
Vừa nói, cậu ta cũng liếc nhìn Hạ Tang một cái, nhưng lập tức dời đi chỗ khác, nói với Kỳ Tiêu: "Tiêu ca, lão Hà có nói làm sao mà ông ấy biết được hay không?"
"Qủy biết được." Kỳ Tiêu trợn mắt, hiển nhiên là rất tức giận.
Nhân cơ hội này, Hứa Thiến bước tới bên cửa sổ, thô lỗ gõ gõ.
Hạ Tang mở cửa sổ, bình tĩnh nhìn cô ta.
"Hạ Tang, ngoài các thành viên trong đội, cậu là người duy nhất đến xem trận đấu bóng rổ giữa chúng ta và Thập Tam trung. Mới một hai ngày mà các lão sư đã biết, cậu có cái gì cần giải thích không?"
Hạ Tang ánh mắt rõ ràng: "Tôi cũng không biết tại sao Hà lão sư ông ấy lại biết."
"Này thật sự khó tin." Hứa Thiến ôm tay, âm dương quái khí mà nói, "Từ lúc cậu chơi với đội bóng rổ, chuyện gì trong đội, mẹ cậu đều rõ như lòng bàn tay."
"Đủ rồi!"
Kỳ Tiêu đi tới, không khách khí kéo Hứa Thiến ra: "Cậu đoán mò cái gì, chuyện này không liên quan gì đến Hạ Tang."
"Cậu làm sao biết không liên quan gì! Mẹ cậu ta chính là chủ nhiệm giáo dục, nhất định là cậu ta mật báo! Loại người như con cừu nhỏ vô hại như cậu ta, rất có thể sẽ cắn ngược lại cậu một cái!"
Hứa Thiến còn chưa dứt lời thì Kỳ Tiêu đã ném bình giữ nhiệt trong tay vào chân cô ta, nước sôi bắn ra ngoài khiến Hứa Thiến loạng choạng lui về sau, suýt nữa té ngã.
Cô ta không tin được mà nhìn Kỳ Tiêu.
Kỳ Tiêu trước nay vân đạm phong khinh, đối cái gì đều không bỏ trong lòng, điều này khiến bạn bè xung quanh gần như quên mất, tính khí của Kỳ Tiêu... thực ra không tốt.
"Tôi nói một lần cuối cùng, chuyện này không có quan hệ gì với Hạ Tang." Kỳ Tiêu lạnh mặt, từng chữ từng chữ như bị rìu sắc chém ra: "Nếu cậu còn như vậy một lần nữa, tôi sẽ khiến cậu cút khỏi Nhất trung."
Khi câu này được nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều kinh hãi, bao gồm cả Hạ Tang.
Nhìn vẻ mặt của Kỳ Tiêu, trong mắt cậu ta là uy hiếp đầy chắc chắn, nếu không có sự tự tin tuyệt đối, thì không thể nói ra những lời này.
Cậu ta khiến Hứa Thiến cút khỏi Nhất trung, cậu ta có năng lực như vậy sao?
Hạ Tang không biết.
Nhưng Hứa Thiến rõ ràng đã bị vẻ mặt của cậu ta dọa sợ, cô ta chưa từng bị con trai dọa nạt, huống hồ còn bị mất mặt trước mặt các bạn học, mắt cô ta đỏ hoe, xoay người chạy xuống lầu.
Hạ Tang nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Kỳ Tiêu, chỉ cảm thấy xa lạ, giống như ánh sáng mặt trời đã thu liễm lại, dần dần lộ ra một mảng đen tối.
- --------------------------------
11.25 pm, Sun 06/02/2022
2480 từ.