" Nghi Thường, anh tin chỉ cần em cố gắng một chút thì sẽ vượt qua kỳ thi, còn 1 tuần nửa bắt đầu em nghĩ có thể nuốt trôi tất cả kiến thức cả năm sao?"
Hắn đánh giá gần 2 tháng qua Nghi Thường đã rất nỗ lực, chỉ là nàng quá lo lắng nhưng mà xét thực lực thì hoàn toàn có khả năng. Dù nàng ko phải là học sinh quá ưu tú nhưng đạt điểm trung bình khá thì ko quá khó.
Nguyên mãn bị hắn đoạt đi cuốn giáo tình, lại nghe hắn nói những lời an ủi, động viên mát mẻ:
"Với khả năng của anh đương nhiên không nóng nảy, nhưng anh không phải em"
Nàng nói xong đôi mắt Nghi Thường liền đỏ, nàng hiện tại như vậy nỗ lực như vậy khẩn trương, một chút ít cũng không dám buông lơi không đều là vì hắn, vì tương lai bọn họ sao?
"Được rồi, anh biết em là vì chúng ta......anh ko phải ko cho em ôn luyện, nhưng anh sợ em gắn sức quá chưa đến kỳ thi đã không còn sức lực"
Nghi Thường nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy có lỗi, hắn đu làm gì tất thảy đều vì nàng. Nhớ lại khoảng thời gian trước. Nghi Thường vất vả ôn thi, Cố Hoàn một bên vừa phụ đạo vừa làm bão mẫu lo từng việc ăn ngủ cho nàng, nhưng lúc đó tâm tình nàng hoàn toàn đặt vào trang sách mà ko dành cho hắn.
"Thực xin lỗi." - Nghi Thường nắm hắn góc áo hắn xin lỗi.
Cố Hoàn cúi xuống hôn lên môi nàng, hai người ghé vào một chỗ tiếp tục một cái thật sâu hôn, mấy ngày nay tình cảm trống trãi tất thảy đều dồn vào nụ hôn này.
Hắn môi mềm mại nhẹ nhàng ngậm lấy môi lưỡi NGhi Thường liếm hôn say đắm. Nghi Thường cảm nhận được hắn thật cẩn thận trấn an. Mềm lòng một mảnh, nhón chân vướn đôi tay bám lấy cổ hắn. Chiều cao chênh lệch, Cố Hoàn tận 1m87 trong khi Nghi Thường chỉ hơn 1m65, ngửa cổ hôn hắn thật sự quá gian nan, dứt khoát hắn ôm lấy eo nàng, để nàng hoàn toàn bấu víu vào cơ thể hắn.
"Được rồi, chúng ta nên xuất phát."
Kết thúc nụ hôn triền miên, Cố Hoàn ôn nhu nhìn nàng nhỏ giọng:
"Đưa em đi đế một nơi..."
Dứt lời hắn đưa nàng đến cửa, Nghi Thường ngờ vực:
" Chúng ta có cần chuẩn bị gì không?"
" không cần..anh đã chuẩn bị xong cả rồi"
.......
2h xe lửa chạy, cuối cùng cũng đưa bọn họ đến vùng duyên hải yên bình. Từ trong cửa xe nhìn ra, Nghi Thường thích thú ngắm nhìn thảm có xanh mướt tận chân trời, bên tuyến đường những con bò đang ung dung nhai có. Tù túng bí bách quá lâu nên trước tình cảnh này Nghi Thường vui vẻ, lòng nhẹ nhàng hẳn nắm chặt tay Cố Hoàn..
Thành phố N là một địa điểm đáng đến của vùng duyên hải, đường ven biển khúc chiết thật dài, nơi này có phong phú tài nguyên biển thêm cảnh đẹp nên rất thu hút khách du lịch ghé thăm. Nhưng hiện tại là mùa hạ nên lượng khách ko quá đông đúc, Cố Hoàn cùng Nghi Thường đứng trên bãi biển ngắm cảnh, tiểu cô nương đôi mắt đều phải tỏa ánh sáng,
"Oa! Cố Hoàn sao anh biết em thích biển?"
Nàng ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu rọi xuống,diễm lệ đến ủy mị từng đường nét khắc tận trong lòng hắn.
Hắn nghĩ thầm: " Có chuyện gì của em mà anh không biết được chứ"
Nghi Thường cũng không truy cứu câu trả lời, nàng đem giày vớ cởi ra, một đường chạy chậm đi đuổi theo đuổi sóng biển đến rồi lại đi. Nước biển đem ống quần nàng làm ướt, nàng cũng không chút nào để ý, Cố Hoàn sợ trên bãi biển nhiều vỏ sò, vỏ ốc có thể làm chân nàng bị thương, mới chạy theo phía sau NGhi Thường, liền nhìn đến cô gái đang ngồi xổm viết cái gì đó lên cát...
" Cố Hoàn Love Nghi Thường"
nhìn dòng chữ trong lòng hắn như nở rộ, Nghi Thường cười cười đắc ý với sự ngây thơ thổ lộ của mình, sau đó như sợ ai phát giác liền tự tay san bằng đi như chưa có chuyện gì.
Cố Hoàn thấy biểu tình của tiểu cô nương thật đáng yêu. Hắn làm bộ không thấy,xoay người đi xa một chút, chỉ là nụ cười trên đôi môi kiện mỹ vẫn chưa được chủ nhân thu về!!
p/s: Nghỉ thêm 1 tuần nửa nên dự là có truyện đọc mệt nghỉ nha các tinh yêu:)))