Nghe được tin tức truyền ra từ phủ, A Man cùng Xuân Hương nhanh chóng chạy về báo tin tức, vui nhất là A Man vừa đến cửa đã líu la líu lo, nhanh chóng chạy:
- Tiểu thư, có tin vui nè.
Cô đang cùng biểu tỷ trò chuyện, thấy A Man hớt hải mà lắc đầu nhắc nhở:
- Có chuyện gì thì đi từ từ thôi, làm sao em lại chạy nhanh như thế hả, người ta tưởng em chạy đi báo hỉ đó.
- Hỉ thật mà, bên nhà truyền ra tin nhị tiểu thư bị lão gia phạt 20 trượng, đưa đến am ni cô chép phạt gia quy rồi. Lão gia còn bảo không có lệnh của ông không ai được phép đưa nhị tiểu thư trở về. Đây không phải hỉ sự thì là gì chứ.
Trông thấy nét mặt hớn hở của A Man, Thái Thanh cũng hiểu được cô ấy vui như thế nào, giống hệt như thấy kẻ thù bị thua trận vậy. Cô cũng chỉ ôn nhu cười, lắc đầu xoa đầu A Man:
- Em quá khinh thường Chu di nương rồi, em nên nhớ dựa vào đâu bà ấy có thể có ngày hôm nay, bà ấy co được duỗi được, có lẽ mấy ngày nữa phụ thân nguôi giận thì bà ấy sẽ đi cầu tình thôi.
- Lần này không giống đâu, nghe nói phu nhân tức giận cùng cực luôn đó tiểu thư, chuyện này lão gia giao cho phu nhân, nhị tiểu thư chết chắc.
- Em quá ngây thơ rồi.
Cô chỉ thốt lên câu ấy, không nói gì thêm, Thái Thanh, Xuân Hương, Đinh Hương đương nhiên hiểu ý cô, chỉ là A Man có hơi ngốc mà thôi.
- Đúng rồi, muội nói muội biết vẽ tranh, thêu thùa, ta thấy bức Du Xuân của muội rất đẹp, ai chỉ dạy muội thế.
Không khí đang vui vẻ bỗng khựng lại, ba người không hiểu gì, chỉ có A Man là đôi mắt long lanh, ánh mắt cô cũng chợt dừng lại tại một điểm rồi chùn xuống:
- Là Trầm ma ma dậy muội, bà ấy đã mất đầu năm ngoái.
- Ta xin lỗi, ta không biết việc này.
Cô lắc đầu, bàn tay đan chặt tay A Man, khuôn mặt nặng nề, giọng nói có chút ứ đọng:
- Trầm ma ma là mẫu thân của A Man, sau khi bà ấy mất, chỉ có 2 người bọn muội nương tựa vào nhau, cho nên dù ra sao muội cũng phải bảo vệ cô ấy, đó cũng là nguyện vọng của bà ấy trước khi mất
- Người nhắc chuyện này làm gì chứ, mọi chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua đi, nô tỳ không buồn vả lại phải là nô tỳ bảo về người, dù sao nô tỳ cũng hơn người 2 tuổi lận đó.
Cô cũng bật cười, gật đầu trước lời nói ấy rồi quay qua tiếp lời Thái Thanh:
- Muội có vẽ một bức tranh tặng nội tổ mẫu và thêu một bức tượng Phật tặng ngoại tổ mẫu, tỷ thấy sao?
- Muội đa tài như vậy chắc chắn sẽ rất đẹp, Hoàng lão phu nhân thích đoàn viên, tổ mẫu lại thích Phật Pháp quả là không thể nào hợp lí hơn.
- Tỷ cũng thấy vậy sao, vậy tỷ chọn được ca khúc tỷ muốn đàn chưa.
- Ta định đàn điệu Kinh Hồng nhưng điệu múa của bài này rất khó, lúc đầu là nhu, khúc sau là cương, về cuối là trở về nhẹ nhàng, ta sợ sẽ khó cho muội.
Thái Thanh hai tay chống lên mặt, khuôn mặt rủ xuống thở dài buồn bã
- Kinh Hồng thực sự rất tuyệt, hôm đó khách mời sẽ rất đông đến chúc mừng, quả thực không cẩn thận sẽ ảnh hưởng rất lớn. Nhưng mà...
- Tiểu thư múa điệu Kinh Hồng rất tuyệt đó biểu tiểu thư, nếu người xem nô tỳ cam đoan người sẽ bị hút hồn giống nô tỳ đó.
- Em đừng nói thế, nếu không hay sẽ bị chê cười đó.
- Nô tỳ cũng tin, A Man là người thật thà, nếu cô ấy đã nói vậy thì chắc chắn tiểu thư sẽ múa rất đẹp.
- Vậy chi bằng hai người thử kết hợp xem, thử là biết không phải đẹp hay không sao.
Tần Quảng bước vào, cất giọng tiêu sái, mắt Thái Thanh cũng long lanh nhìn theo khiến cô cũng gật đầu đồng ý, Thái Thanh vui vẻ sai người đem đàn tới đình viện ở hoa viên rồi cả ba cùng bước tới đó.
Tiếng đàn cất lên, điệu múa uyển chuyển theo tiếng nhạc khiến ai nhìn cũng ngây ngất, ánh mắt của mấy người họ cũng dõi theo điệu múa không dời, ngay cả khi tiếng đàn đã dừng lại. Tần Quảng cũng buông lời cảm thán:
- Quá đẹp rồi, thế này mà muội còn nói muội múa bình thường sao, muội lòe ai vậy hả.
- Đúng đó, ngay cả ta cũng suýt đánh lạc nhịp vì muội đó.
Cả ba người cùng trò chuyện vui cười, qua mấy ngày Thái Thanh và Tần Quảng cũng có thể hiểu được đại khái tính cách của cô. Trong lòng họ khi trở về đều dâng lên nỗi bực bội vì những tin đồn thất thiệt được đồn đại trong nhân gian.
A Man cùng Đinh Hương và Xuân Hương đi làm bữa phụ cho cô, qua mấy ngày A Man cũng tin tưởng hơn hai người họ mà nói chuyện cũng thoải mái hơn, vừa đun bếp vừa kể chuyện với nhau.
- Trước kia chỉ có ba người thôi sao? - Đinh Hương cất giọng hỏi han.
- Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn là mẹ chăm sóc cho 2 chúng ta, khi ta lớn hơn 1 chú, ta được mẹ chỉ dạy phải trung thành và luôn bên cạnh tiểu thư vì cô rất cô độc. Khi lớn lên, ta mới hiểu được hết những lời nói ấy, từ những việc tiểu thư làm, từ những gì cô ấy bị bắt nạt, từ những lời mà họ nói....
- Vậy những tin đồn bên ngoài...
- Đều là họ bịa đặt đó, tiểu thư nếu nói trắng ra là bị bỏ trong biệt viện, đến ngay cả nô tỳ còn bắt nạt khi dễ, cô ấy đến con kiến còn không dám giết thì bắt nạt được ai chứ.
- Đúng là miệng lưỡi thế gian mà, ta mà bắt được kẻ nào...
- Cô không làm gì được họ đâu Đinh Hương, kẻ cầm đầu là nhị phu nhân, nhị tiểu thư, nhất là tam tiểu thư - Hoàng Như Tâm, mẹ ta nói họ quỷ kế đa đoan, lòng dạ độc ác trong ngoài bất nhất, nhất định không được tin tưởng họ.
- Thảo nào tiểu thư lại yếu như thế?
- Còn không phải do bị hạ độc...
- Cô nói gì cơ?
Hai người bất ngờ trước sự lỡ lời của A Man, cô ấy đã hứa với cô không được kể chuyện này ra ngoài nên cô ấy chỉ lắc đầu không nói gì thêm, hai người cũng nhìn nhau rồi đánh sang chuyện khác.
- Tiểu thư, có tin vui nè.
Cô đang cùng biểu tỷ trò chuyện, thấy A Man hớt hải mà lắc đầu nhắc nhở:
- Có chuyện gì thì đi từ từ thôi, làm sao em lại chạy nhanh như thế hả, người ta tưởng em chạy đi báo hỉ đó.
- Hỉ thật mà, bên nhà truyền ra tin nhị tiểu thư bị lão gia phạt 20 trượng, đưa đến am ni cô chép phạt gia quy rồi. Lão gia còn bảo không có lệnh của ông không ai được phép đưa nhị tiểu thư trở về. Đây không phải hỉ sự thì là gì chứ.
Trông thấy nét mặt hớn hở của A Man, Thái Thanh cũng hiểu được cô ấy vui như thế nào, giống hệt như thấy kẻ thù bị thua trận vậy. Cô cũng chỉ ôn nhu cười, lắc đầu xoa đầu A Man:
- Em quá khinh thường Chu di nương rồi, em nên nhớ dựa vào đâu bà ấy có thể có ngày hôm nay, bà ấy co được duỗi được, có lẽ mấy ngày nữa phụ thân nguôi giận thì bà ấy sẽ đi cầu tình thôi.
- Lần này không giống đâu, nghe nói phu nhân tức giận cùng cực luôn đó tiểu thư, chuyện này lão gia giao cho phu nhân, nhị tiểu thư chết chắc.
- Em quá ngây thơ rồi.
Cô chỉ thốt lên câu ấy, không nói gì thêm, Thái Thanh, Xuân Hương, Đinh Hương đương nhiên hiểu ý cô, chỉ là A Man có hơi ngốc mà thôi.
- Đúng rồi, muội nói muội biết vẽ tranh, thêu thùa, ta thấy bức Du Xuân của muội rất đẹp, ai chỉ dạy muội thế.
Không khí đang vui vẻ bỗng khựng lại, ba người không hiểu gì, chỉ có A Man là đôi mắt long lanh, ánh mắt cô cũng chợt dừng lại tại một điểm rồi chùn xuống:
- Là Trầm ma ma dậy muội, bà ấy đã mất đầu năm ngoái.
- Ta xin lỗi, ta không biết việc này.
Cô lắc đầu, bàn tay đan chặt tay A Man, khuôn mặt nặng nề, giọng nói có chút ứ đọng:
- Trầm ma ma là mẫu thân của A Man, sau khi bà ấy mất, chỉ có 2 người bọn muội nương tựa vào nhau, cho nên dù ra sao muội cũng phải bảo vệ cô ấy, đó cũng là nguyện vọng của bà ấy trước khi mất
- Người nhắc chuyện này làm gì chứ, mọi chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua đi, nô tỳ không buồn vả lại phải là nô tỳ bảo về người, dù sao nô tỳ cũng hơn người 2 tuổi lận đó.
Cô cũng bật cười, gật đầu trước lời nói ấy rồi quay qua tiếp lời Thái Thanh:
- Muội có vẽ một bức tranh tặng nội tổ mẫu và thêu một bức tượng Phật tặng ngoại tổ mẫu, tỷ thấy sao?
- Muội đa tài như vậy chắc chắn sẽ rất đẹp, Hoàng lão phu nhân thích đoàn viên, tổ mẫu lại thích Phật Pháp quả là không thể nào hợp lí hơn.
- Tỷ cũng thấy vậy sao, vậy tỷ chọn được ca khúc tỷ muốn đàn chưa.
- Ta định đàn điệu Kinh Hồng nhưng điệu múa của bài này rất khó, lúc đầu là nhu, khúc sau là cương, về cuối là trở về nhẹ nhàng, ta sợ sẽ khó cho muội.
Thái Thanh hai tay chống lên mặt, khuôn mặt rủ xuống thở dài buồn bã
- Kinh Hồng thực sự rất tuyệt, hôm đó khách mời sẽ rất đông đến chúc mừng, quả thực không cẩn thận sẽ ảnh hưởng rất lớn. Nhưng mà...
- Tiểu thư múa điệu Kinh Hồng rất tuyệt đó biểu tiểu thư, nếu người xem nô tỳ cam đoan người sẽ bị hút hồn giống nô tỳ đó.
- Em đừng nói thế, nếu không hay sẽ bị chê cười đó.
- Nô tỳ cũng tin, A Man là người thật thà, nếu cô ấy đã nói vậy thì chắc chắn tiểu thư sẽ múa rất đẹp.
- Vậy chi bằng hai người thử kết hợp xem, thử là biết không phải đẹp hay không sao.
Tần Quảng bước vào, cất giọng tiêu sái, mắt Thái Thanh cũng long lanh nhìn theo khiến cô cũng gật đầu đồng ý, Thái Thanh vui vẻ sai người đem đàn tới đình viện ở hoa viên rồi cả ba cùng bước tới đó.
Tiếng đàn cất lên, điệu múa uyển chuyển theo tiếng nhạc khiến ai nhìn cũng ngây ngất, ánh mắt của mấy người họ cũng dõi theo điệu múa không dời, ngay cả khi tiếng đàn đã dừng lại. Tần Quảng cũng buông lời cảm thán:
- Quá đẹp rồi, thế này mà muội còn nói muội múa bình thường sao, muội lòe ai vậy hả.
- Đúng đó, ngay cả ta cũng suýt đánh lạc nhịp vì muội đó.
Cả ba người cùng trò chuyện vui cười, qua mấy ngày Thái Thanh và Tần Quảng cũng có thể hiểu được đại khái tính cách của cô. Trong lòng họ khi trở về đều dâng lên nỗi bực bội vì những tin đồn thất thiệt được đồn đại trong nhân gian.
A Man cùng Đinh Hương và Xuân Hương đi làm bữa phụ cho cô, qua mấy ngày A Man cũng tin tưởng hơn hai người họ mà nói chuyện cũng thoải mái hơn, vừa đun bếp vừa kể chuyện với nhau.
- Trước kia chỉ có ba người thôi sao? - Đinh Hương cất giọng hỏi han.
- Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn là mẹ chăm sóc cho 2 chúng ta, khi ta lớn hơn 1 chú, ta được mẹ chỉ dạy phải trung thành và luôn bên cạnh tiểu thư vì cô rất cô độc. Khi lớn lên, ta mới hiểu được hết những lời nói ấy, từ những việc tiểu thư làm, từ những gì cô ấy bị bắt nạt, từ những lời mà họ nói....
- Vậy những tin đồn bên ngoài...
- Đều là họ bịa đặt đó, tiểu thư nếu nói trắng ra là bị bỏ trong biệt viện, đến ngay cả nô tỳ còn bắt nạt khi dễ, cô ấy đến con kiến còn không dám giết thì bắt nạt được ai chứ.
- Đúng là miệng lưỡi thế gian mà, ta mà bắt được kẻ nào...
- Cô không làm gì được họ đâu Đinh Hương, kẻ cầm đầu là nhị phu nhân, nhị tiểu thư, nhất là tam tiểu thư - Hoàng Như Tâm, mẹ ta nói họ quỷ kế đa đoan, lòng dạ độc ác trong ngoài bất nhất, nhất định không được tin tưởng họ.
- Thảo nào tiểu thư lại yếu như thế?
- Còn không phải do bị hạ độc...
- Cô nói gì cơ?
Hai người bất ngờ trước sự lỡ lời của A Man, cô ấy đã hứa với cô không được kể chuyện này ra ngoài nên cô ấy chỉ lắc đầu không nói gì thêm, hai người cũng nhìn nhau rồi đánh sang chuyện khác.