Mọi người đều hòa chung vào niềm vui vẻ và lạc quan dường như đã quên đi cái thân phận cậu ấm cô chiêng của bản thân mình mà thoải mái hòa nhập với dân làng. Cô cũng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy sự thay đổi của những người bạn nhỏ ấy, duy chỉ có một người ngoài mặt thì tươi cười nhưng 2 ngày nay lại luôn làm cho cô có cảm giác bất an vô cùng. Bỏ lại những dòng suy nghĩ ở đằng sau cô tiếp tục với công việc của bản thân mình, Minh Ân dường như cũng đang tìm mọi cách để có thể tiếp cận cô.
Cuối cùng trong một buổi tối ngày thứ 2, Minh Ân đã có thể tạo cơ hội gặp riêng người em gái của mình. Thấy cô ngồi một mình trên cành cây cao, thỏa mái nhìn về phía xa xăm đột nhiên cậu lại không biết nói gì cả. Trong lòng cậu dường như có một loại cảm giác bất an sợ hãi khi tiếp chuyện với cô. Nhưng rồi nỗi sợ trong lòng cũng bị dập tắt, cậu can đảm đứng dưới bóng cây bắt chuyện:
- Yến Nhi, chúng ta nói chuyện được không?
Cô cũng chẳng bất ngờ trước sự bắt chuyện của Minh Ân dẫu sao cô cũng đã để ý từ trước, 2 ngày nay lúc nào cậu ấy cũng lén la lén lút quan sát cô từ đằng xa. Nếu không phải thân phận anh em được xác nhận từ trước có lẽ các bạn học còn nghi ngờ cậu ấy là kẻ bám đuôi nữa kìa. Cô thở dài một tiếng rồi cũng lặng lẽ nhìn cậu ấy gật đầu, dẫu sao cậu ấy cũng rất kiên trì lại nói ký ức kiếp trước của nguyên chủ cho thấy cậu ấy cũng đã không ít lần giúp đỡ nguyên chủ. Chỉ là 1 cậu bé 17 tuổi thì có thể làm được cái gì ở độ tuổi này cơ chứ, ngỗ nghịch mè nheo có lẽ mới đúng là cái độ tuổi này nên có.
Cô nhảy xuống, hành động đột ngột của cô khiến Minh Ân hốt hoảng, cậu sợ cô té ngã theo phản xạ giơ tay ra đỡ nhưng lại đơ ra vì màn tiếp đất hoàn hảo của cô. Cô nhìn anh hồn nhiên hỏi:
- Anh làm gì thế?
- Anh...anh...định đỡ em, em nhảy cao như thế làm gì hả nhỡ té ngã thì sao?
Minh Ân lúng túng trước câu hỏi của cô nhưng cũng nhanh chóng định thần lại mà quở trách, dẫu sao cái hành động của cô đang làm cũng rất nguy hiểm, anh là lo cô xảy ra chuyện gì. Còn cô thì lại bình thản nhún vai, hai tay giơ ngang vai như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:
- Anh lo thế làm gì chứ, từ nhỏ đến lớn đâu phải ít lần em leo cây, vả lại anh cũng biết em học võ từ ông nội em mà sao có thể xảy ra chuyện được.
Minh Ân thực sự bất lực trước cô em gái song sinh này của mình, cậu ấy thực sự biết được những điều đó và cũng cảm nhận được những gì mà cô cảm nhận. Có lẽ đó chính là sự thấu hiểu giữa những cặp song sinh với nhau mà không một ai có thể giải thích được. Minh Ân nhìn cô một hồi rồi ngồi xuống gốc cây sồi cao vút, lời nói mang đầy tâm sự:
- Em có lẽ hận mọi người lắm đúng không? Nếu như lúc đó không bị tráo đổi, nếu như mọi người có thể đứng về phía em nhiều hơn một chút, lo cho em nhiều hơn một chút có lẽ em sẽ không như bây giờ...
Cô cũng ngồi tựa mình vào gốc cây ngắm những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời cao vút, ở thành phố có lẽ đâu thể kiếm ra một nơi như thế này. Cô im lặng không nói gì cả như thừa nhận những gì mà Minh Ân đã nói, cô không phủ định cũng không định an ủi vì đó là sự thật, cô không có quyền hận họ những nguyên chủ thì có nguyên chủ khao khát tình yêu thương của họ, khao khát tình yêu thương từ gia đình thực sự của cô ấy nhưng đổi lại cô ấy chỉ nhận lại toàn đau thương.
Minh Ân nhìn cô ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, những lời nói dường như nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt ra thành lời:
- Em không hận anh vì chính anh là một trong những người duy nhất ở đó từng đứng về phía em, vì anh chính là người cùng chung cảm nhận của em có thể cảm nhận được cảm xúc của em khi đó. Vì anh là người anh song sinh của em.
Lời nói của cô khiến Minh Ân cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn, những giọt nước mắt của cậu bất giác rơi lã chã không ngừng, cậu không biết vì sao cậu lại khóc thành như vậy nhưng dường như gánh nặng trong lòng của cậu cũng đã buông bỏ được phần nào. Cô bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của anh, không hiểu sao thân thể cô đột nhiên cũng thành hàng dài nước mắt, Miêu Miêu giật mình nhìn cô:
- Ký chủ sao cô lại khóc rồi?
- Không phải, đây là cảm xúc của nguyên chủ, không phải của ta cô ấy đang hạnh phúc.
Cô lắc đầu lấy tay lau đi những giọt nước mắt trả lời Miêu Miêu, cô nhìn lên bầu trời xa xăm rồi bất giác nói:
- Anh, sinh nhật vui vẻ.
Minh Ân bất ngờ bật cười lau đi những dòng nước mắt cảm xúc rồi nắm lấy tay em gái của mình nghẹn ngào:
- Phải để anh nói trước chứ, sinh nhật vui vẻ em gái của anh.
- Không phải là thiên thần sao.
Cô khoanh tay trước mặt phù mỏ thực ra chính anh là người đã hứa sẽ gọi cô là thiên thần mỗi khi đến ngày sinh nhật của họ. Minh Ân bật cười thành tiếng nếu không nói ra chính anh cũng quên mất lời hứa này, đúng rồi họ đã từng hứa như vậy nhưng cũng vặn lại cô:
- Ủa chứ không phải em sai lời trước hả?
- Ồ thì ra chàng kỵ sĩ vẫn nhớ cơ đấy.
- Vậy chúc mừng thiên thần của anh sinh nhật vui vẻ.
- Anh cũng thế chàng kỵ sĩ đã hứa bảo vệ em.
Hai người nhìn nhau cười phá lên vui vẻ và hạnh phúc nhưng ở một góc nào đó có một bóng hình đang nhìn họ với ánh mắt thù hận và căm phẫn cùng vạn phần ghét bỏ sau đó thì bỏ đi không ngoảnh lại. Sáng hôm sau, mẹ cô và dì Lý lên thăm cô như đã hứa, nhìn thấy họ cô vui mừng khôn xiết may mà ông Phó biết trước tình hình mà đưa xe dã ngoại đưa mẹ cô đến tận cổng làng.
Cô vui mừng chạy tới ôm chầm lấy bà giọng nói tíu tít bên tai khiến Xuân Mai phải vỗ lấy tấm lưng bé nhỏ vỗ về đứa con gái chưa lớn của mình. Cô đưa mẹ lên ngọn đồi non trước mặt, khung cảnh ở đây thực sự rất tuyệt lại rất thoáng đãng, cô chạy nhảy trên bóng cây bên đồi cười nói với mẹ mình:
- Mẹ nghe nói đây chính là nơi thơ mộng cho các cặp đôi trai gái hẹn hò đó. Đẹp quá mẹ ha.
- Đúng vậy, rất đẹp rất nên thơ hữu tình.
Mẹ cô gật đầu tán dương khung cảnh trước mặt, Minh Ân dẫu nhìn từ phía xa nhưng cũng không dám tới gần chỉ sợ sẽ phá hỏng đi bầu không khí ấy. Trong lúc mọi người ăn uống vui vẻ hòa chung niềm vui cùng gia đình cô, một bạn gái tiến lại gần thì thầm vào tai cô điều gì đó. Cô gật đầu rồi rời bàn ăn đi về phía ngọn đồi, thấy cô rời đi La Linh còn tiến gần thì thầm hỏi khẽ:
- Cậu đi đâu mà thần bí vậy hả?
- Mình có hẹn với Dương Hi một chút, cậu đừng nói với ai nhé.
Cô nháy mắt với La Linh rồi chạy đi, nhìn thấy bóng lưng hớn hở của cô nàng bạn thân La Linh đánh hơi được điều gì đó mà tủm tỉm cười theo rồi trở lại bàn. Miêu Miêu thấy cô đi khuất mới hỏi:
- Sao chị biết là âm mưu của kẻ đó mà còn đi theo chứ?
- Đi xem kịch hay không phải tốt hơn sao cứ chờ đợi kẻ thù trong bóng tối không bằng vạch mặt đánh đòn trực diện mà, chị cũng muốn xem xem cô ta có thể làm nên trò trống gì.
Đến nơi, cô dừng lại trước một cây nhỏ, bên dưới là dốc đồi sâu thăm thẳm, ngắm nhìn cảnh trước mặt cũng khiến cô trầm trồ, Minh Lan từ đằng sau mang theo toàn bộ sự thù hận mà cất tiếng:
- Thì ra cô cũng phải lòng tên nhóc Phó gia đó sao, thật không ngờ là cô lại bị dụ đến đây đấy.
Cô lại chẳng mấy ngạc nhiên mà quay lại đối diện với cô ả:
- Thì cũng phải đến xem cô muốn làm gì mà phải dùng cả cái cách hạ phẩm ấy mà dụ tôi đến đây chứ.
Minh Lan bất ngờ trước lời nói của cô, cô ả càng tức giận hơn khi cô đoán được ý đồ của cô ta mà rồ lên:
- Tại cô, tất cả là tại cô, nếu như cô không trở về thì gia đình chúng tôi vẫn êm ấm hạnh phúc, cha mẹ vẫn yêu thương tôi các anh vẫn để ý đến tôi chứ không phải như bây giờ. Tất cả, tất cả họ đều dồn lại mọi sự chú ý về phía cô chỉ vì cô bỏ nhà ra đi. Tại sao chứ, tại sao cô không an phận thủ thường mà sống chứ, tại sao cô cứ hết lần này tới lần khác chống đối tôi là sao hả. Chỉ vì cô, chỉ vì từ khi cô xuất hiện nên chưa việc nào của tôi là hoàn hảo hết. Ngay cả khi tôi nói với họ rằng tôi sẽ bỏ đi họ cũng chỉ bực bội với tôi nói với tôi rằng đừng có làm càn, họ đang rất đau đầu về cô rồi.
Cô nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ, cái suy nghĩ ấu trĩ và vô lý đến nỗi cô không thể chấp nhận nổi của các nữ chính trong mấy câu chuyện như thế này. Cô không nói câu gì chỉ để mặc cô ta nói và nhìn cái hành động quá khích của cô ta diễn ra trước mặt mình. Ở bên này, La Linh đã gặp Phùng Nguyên ngay sau khi cô đi không lâu, tò mò mà lại gần thì thầm hỏi nhỏ Phùng Nguyên:
- Nè, anh Hi nhà cậu làm gì bí mật mà hẹn cô nhóc nhà tớ lên đồi thế.
- Hả, sao tôi không biết chứ, anh Hi vẫn đang ở bên kia với Tuấn Vũ mà.
Phùng Nguyên ngơ ngác trước câu hỏi của La Linh, còn La Linh như bất giác cảm nhận được chuyện chẳng lành mà chạy vội tới chỗ Dương Hi nói gì đó khiến cậu tái mặt mà chạy thẳng lên đồi.
Cuối cùng trong một buổi tối ngày thứ 2, Minh Ân đã có thể tạo cơ hội gặp riêng người em gái của mình. Thấy cô ngồi một mình trên cành cây cao, thỏa mái nhìn về phía xa xăm đột nhiên cậu lại không biết nói gì cả. Trong lòng cậu dường như có một loại cảm giác bất an sợ hãi khi tiếp chuyện với cô. Nhưng rồi nỗi sợ trong lòng cũng bị dập tắt, cậu can đảm đứng dưới bóng cây bắt chuyện:
- Yến Nhi, chúng ta nói chuyện được không?
Cô cũng chẳng bất ngờ trước sự bắt chuyện của Minh Ân dẫu sao cô cũng đã để ý từ trước, 2 ngày nay lúc nào cậu ấy cũng lén la lén lút quan sát cô từ đằng xa. Nếu không phải thân phận anh em được xác nhận từ trước có lẽ các bạn học còn nghi ngờ cậu ấy là kẻ bám đuôi nữa kìa. Cô thở dài một tiếng rồi cũng lặng lẽ nhìn cậu ấy gật đầu, dẫu sao cậu ấy cũng rất kiên trì lại nói ký ức kiếp trước của nguyên chủ cho thấy cậu ấy cũng đã không ít lần giúp đỡ nguyên chủ. Chỉ là 1 cậu bé 17 tuổi thì có thể làm được cái gì ở độ tuổi này cơ chứ, ngỗ nghịch mè nheo có lẽ mới đúng là cái độ tuổi này nên có.
Cô nhảy xuống, hành động đột ngột của cô khiến Minh Ân hốt hoảng, cậu sợ cô té ngã theo phản xạ giơ tay ra đỡ nhưng lại đơ ra vì màn tiếp đất hoàn hảo của cô. Cô nhìn anh hồn nhiên hỏi:
- Anh làm gì thế?
- Anh...anh...định đỡ em, em nhảy cao như thế làm gì hả nhỡ té ngã thì sao?
Minh Ân lúng túng trước câu hỏi của cô nhưng cũng nhanh chóng định thần lại mà quở trách, dẫu sao cái hành động của cô đang làm cũng rất nguy hiểm, anh là lo cô xảy ra chuyện gì. Còn cô thì lại bình thản nhún vai, hai tay giơ ngang vai như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:
- Anh lo thế làm gì chứ, từ nhỏ đến lớn đâu phải ít lần em leo cây, vả lại anh cũng biết em học võ từ ông nội em mà sao có thể xảy ra chuyện được.
Minh Ân thực sự bất lực trước cô em gái song sinh này của mình, cậu ấy thực sự biết được những điều đó và cũng cảm nhận được những gì mà cô cảm nhận. Có lẽ đó chính là sự thấu hiểu giữa những cặp song sinh với nhau mà không một ai có thể giải thích được. Minh Ân nhìn cô một hồi rồi ngồi xuống gốc cây sồi cao vút, lời nói mang đầy tâm sự:
- Em có lẽ hận mọi người lắm đúng không? Nếu như lúc đó không bị tráo đổi, nếu như mọi người có thể đứng về phía em nhiều hơn một chút, lo cho em nhiều hơn một chút có lẽ em sẽ không như bây giờ...
Cô cũng ngồi tựa mình vào gốc cây ngắm những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời cao vút, ở thành phố có lẽ đâu thể kiếm ra một nơi như thế này. Cô im lặng không nói gì cả như thừa nhận những gì mà Minh Ân đã nói, cô không phủ định cũng không định an ủi vì đó là sự thật, cô không có quyền hận họ những nguyên chủ thì có nguyên chủ khao khát tình yêu thương của họ, khao khát tình yêu thương từ gia đình thực sự của cô ấy nhưng đổi lại cô ấy chỉ nhận lại toàn đau thương.
Minh Ân nhìn cô ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, những lời nói dường như nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt ra thành lời:
- Em không hận anh vì chính anh là một trong những người duy nhất ở đó từng đứng về phía em, vì anh chính là người cùng chung cảm nhận của em có thể cảm nhận được cảm xúc của em khi đó. Vì anh là người anh song sinh của em.
Lời nói của cô khiến Minh Ân cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn, những giọt nước mắt của cậu bất giác rơi lã chã không ngừng, cậu không biết vì sao cậu lại khóc thành như vậy nhưng dường như gánh nặng trong lòng của cậu cũng đã buông bỏ được phần nào. Cô bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của anh, không hiểu sao thân thể cô đột nhiên cũng thành hàng dài nước mắt, Miêu Miêu giật mình nhìn cô:
- Ký chủ sao cô lại khóc rồi?
- Không phải, đây là cảm xúc của nguyên chủ, không phải của ta cô ấy đang hạnh phúc.
Cô lắc đầu lấy tay lau đi những giọt nước mắt trả lời Miêu Miêu, cô nhìn lên bầu trời xa xăm rồi bất giác nói:
- Anh, sinh nhật vui vẻ.
Minh Ân bất ngờ bật cười lau đi những dòng nước mắt cảm xúc rồi nắm lấy tay em gái của mình nghẹn ngào:
- Phải để anh nói trước chứ, sinh nhật vui vẻ em gái của anh.
- Không phải là thiên thần sao.
Cô khoanh tay trước mặt phù mỏ thực ra chính anh là người đã hứa sẽ gọi cô là thiên thần mỗi khi đến ngày sinh nhật của họ. Minh Ân bật cười thành tiếng nếu không nói ra chính anh cũng quên mất lời hứa này, đúng rồi họ đã từng hứa như vậy nhưng cũng vặn lại cô:
- Ủa chứ không phải em sai lời trước hả?
- Ồ thì ra chàng kỵ sĩ vẫn nhớ cơ đấy.
- Vậy chúc mừng thiên thần của anh sinh nhật vui vẻ.
- Anh cũng thế chàng kỵ sĩ đã hứa bảo vệ em.
Hai người nhìn nhau cười phá lên vui vẻ và hạnh phúc nhưng ở một góc nào đó có một bóng hình đang nhìn họ với ánh mắt thù hận và căm phẫn cùng vạn phần ghét bỏ sau đó thì bỏ đi không ngoảnh lại. Sáng hôm sau, mẹ cô và dì Lý lên thăm cô như đã hứa, nhìn thấy họ cô vui mừng khôn xiết may mà ông Phó biết trước tình hình mà đưa xe dã ngoại đưa mẹ cô đến tận cổng làng.
Cô vui mừng chạy tới ôm chầm lấy bà giọng nói tíu tít bên tai khiến Xuân Mai phải vỗ lấy tấm lưng bé nhỏ vỗ về đứa con gái chưa lớn của mình. Cô đưa mẹ lên ngọn đồi non trước mặt, khung cảnh ở đây thực sự rất tuyệt lại rất thoáng đãng, cô chạy nhảy trên bóng cây bên đồi cười nói với mẹ mình:
- Mẹ nghe nói đây chính là nơi thơ mộng cho các cặp đôi trai gái hẹn hò đó. Đẹp quá mẹ ha.
- Đúng vậy, rất đẹp rất nên thơ hữu tình.
Mẹ cô gật đầu tán dương khung cảnh trước mặt, Minh Ân dẫu nhìn từ phía xa nhưng cũng không dám tới gần chỉ sợ sẽ phá hỏng đi bầu không khí ấy. Trong lúc mọi người ăn uống vui vẻ hòa chung niềm vui cùng gia đình cô, một bạn gái tiến lại gần thì thầm vào tai cô điều gì đó. Cô gật đầu rồi rời bàn ăn đi về phía ngọn đồi, thấy cô rời đi La Linh còn tiến gần thì thầm hỏi khẽ:
- Cậu đi đâu mà thần bí vậy hả?
- Mình có hẹn với Dương Hi một chút, cậu đừng nói với ai nhé.
Cô nháy mắt với La Linh rồi chạy đi, nhìn thấy bóng lưng hớn hở của cô nàng bạn thân La Linh đánh hơi được điều gì đó mà tủm tỉm cười theo rồi trở lại bàn. Miêu Miêu thấy cô đi khuất mới hỏi:
- Sao chị biết là âm mưu của kẻ đó mà còn đi theo chứ?
- Đi xem kịch hay không phải tốt hơn sao cứ chờ đợi kẻ thù trong bóng tối không bằng vạch mặt đánh đòn trực diện mà, chị cũng muốn xem xem cô ta có thể làm nên trò trống gì.
Đến nơi, cô dừng lại trước một cây nhỏ, bên dưới là dốc đồi sâu thăm thẳm, ngắm nhìn cảnh trước mặt cũng khiến cô trầm trồ, Minh Lan từ đằng sau mang theo toàn bộ sự thù hận mà cất tiếng:
- Thì ra cô cũng phải lòng tên nhóc Phó gia đó sao, thật không ngờ là cô lại bị dụ đến đây đấy.
Cô lại chẳng mấy ngạc nhiên mà quay lại đối diện với cô ả:
- Thì cũng phải đến xem cô muốn làm gì mà phải dùng cả cái cách hạ phẩm ấy mà dụ tôi đến đây chứ.
Minh Lan bất ngờ trước lời nói của cô, cô ả càng tức giận hơn khi cô đoán được ý đồ của cô ta mà rồ lên:
- Tại cô, tất cả là tại cô, nếu như cô không trở về thì gia đình chúng tôi vẫn êm ấm hạnh phúc, cha mẹ vẫn yêu thương tôi các anh vẫn để ý đến tôi chứ không phải như bây giờ. Tất cả, tất cả họ đều dồn lại mọi sự chú ý về phía cô chỉ vì cô bỏ nhà ra đi. Tại sao chứ, tại sao cô không an phận thủ thường mà sống chứ, tại sao cô cứ hết lần này tới lần khác chống đối tôi là sao hả. Chỉ vì cô, chỉ vì từ khi cô xuất hiện nên chưa việc nào của tôi là hoàn hảo hết. Ngay cả khi tôi nói với họ rằng tôi sẽ bỏ đi họ cũng chỉ bực bội với tôi nói với tôi rằng đừng có làm càn, họ đang rất đau đầu về cô rồi.
Cô nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ, cái suy nghĩ ấu trĩ và vô lý đến nỗi cô không thể chấp nhận nổi của các nữ chính trong mấy câu chuyện như thế này. Cô không nói câu gì chỉ để mặc cô ta nói và nhìn cái hành động quá khích của cô ta diễn ra trước mặt mình. Ở bên này, La Linh đã gặp Phùng Nguyên ngay sau khi cô đi không lâu, tò mò mà lại gần thì thầm hỏi nhỏ Phùng Nguyên:
- Nè, anh Hi nhà cậu làm gì bí mật mà hẹn cô nhóc nhà tớ lên đồi thế.
- Hả, sao tôi không biết chứ, anh Hi vẫn đang ở bên kia với Tuấn Vũ mà.
Phùng Nguyên ngơ ngác trước câu hỏi của La Linh, còn La Linh như bất giác cảm nhận được chuyện chẳng lành mà chạy vội tới chỗ Dương Hi nói gì đó khiến cậu tái mặt mà chạy thẳng lên đồi.