Cô nói đúng, vậy giờ cô định làm gì đây?
- Tình huống hiện tại là lúc cô ấy bị thứ nữ nhị phòng bắt nạt, đánh đến thừa sống thiếu chết mà không ai quan tâm ngoài A Man, vậy đương nhiên kẻ đầu tiên ta nhắm vào phải là nhị tỷ nhị phòng - Hoàng Kim Liên rồi
- Cái thể trạng này của cô lết còn không nổi thì sao mà đi?
- Ta biết chứ, nên đương nhiên phải hồi phục trước rồi mới tính đến chuyện vả mặt cô ta, đúng rồi, hệ thống có thể dạy ký chủ mọi kỹ năng đúng không?
- Đương nhiên rồi, ngoài kĩ năng thì các vật phẩm, dược liệu, vũ khí hay gì đó thì....
- Đều phải đổi bằng điểm đúng chứ?
- hehehe, kí chủ của ta thật thông minh.
- Nhìn cái nụ cười ranh ma đó của ngươi thì ta cũng đoán được ngươi chả cho ta được cái gì đâu.
- Ai nói thế chứ?
Miêu Miêu nổi giận, tức xì khói:
- Ta nói cho kí chủ biết chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ không những tích được điểm còn có thể nhận được vật phẩm ngẫu nhiên đó, rất lợi hại đó nha.
- Ta tưởng ngươi là gian thương chứ, hóa ra không phải, cũng ra dáng người giúp kí chủ rồi đó nha.
Vừa nói cô vừa xoa đầu Miêu Miêu như một sự khen ngợi, Miêu Miêu cũng đắc ý mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Lúc này, A Man cũng đem cháo lên, đôi mắt vẫn ngấn lệ:
- Tiểu thư, nô tì vô dụng, chỉ còn một ít gạo để nấu cháo thôi, ngân lượng tháng này cũng chưa tới, tháng này người bệnh suốt mà chẳng ai quan tâm, tiểu thư mệnh khổ quá.
- Ta không sao đâu A Man, lại đây, ngươi cũng ăn đi, ngân lượng ta sẽ nghĩ cách, ngươi không cần lo chuyện đó.
A Man lau nước mắt rồi đi đến cạnh giường múc bát cháo đút cho cô, sau khi ăn hết cô cũng nghỉ ngơi, A Man bước ra ngoài đóng cửa lại rồi đi quét tước dọn dẹp.
- Miêu Miêu, trong vòng 1 tuần ta muốn học tất cả các kĩ năng của các vị tiểu thư xưa, cầm, kì, thi, họa, văn thơ ta không tin văn thơ hiện đại không đánh bại được họ.
- Có ngay, với cấp độ hiện tại của kí chủ có thể luyện tập trong phòng tập 2 tiếng.
- Có 2 tiếng thì làm sao kịp được chứ.
- Có thể chứ, 2 tiếng bên ngoài này bằng 2 ngày trong đó cơ, kí chủ khỏi lo xa.
- Thật khiến ta lo mất công, vậy thì tiến vào đi, sắp tới cần phải ghi điểm trước mặt lão phật gia của căn nhà này rồi.
Vừa tập cô vừa phân tích nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, thái độ nghiêm túc của cô khiến Miêu Miêu phải khâm phục, cho dù nó là hệ thống nhưng rất ít tân thủ có được cái nhìn sâu sắc toàn diện như cô ấy.
- Sao rồi, cô phân tích được những gì rồi.
- Lão Phật Gia của căn nhà này rất thích Phật pháp,vì vậy luôn luôn đi đến từ đường để thành tâm hướng Phật, rất ghét trong nhà có sự tranh đấu đánh nhau. Trưởng nữ và thứ nữ cũng được phân biệt rõ ràng, thứ nữ không thể quá phận với trưởng nữ và đặc biệt các tỉ muội ở trong nhà phải nhường nhịn nhau phải đặt "Vinh Quang Gia Tộc" lên hàng đầu.
- Hả
- Ngươi không hiểu sao đối với việc tranh đấu ngầm thì đương nhiên lão Phật gia này sẽ nhắm mắt mở mắt mà cho qua nhưng nếu tranh đấu trước mặt bà ấy thì chẳng khác nào tát vào mặt bà ấy cả nó khiến quy tắc trong nhà trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó...
Cô nở một nụ cười tà mị, vừa đọc sách vừa dựa vào ghế thư thả:
- Sau đó,...1 tuần sau ngươi sẽ biết.
- Gì chứ, đang gay cấn mà, cô nói tiếp đi chứ, nói đi chứ huhu kí chủ à.
" đến hệ thống cũng thích drama như vậy sao?"
******** Một tuần sau ********
Một hình ảnh kiều diễm hiện lên trước mắt Miêu Miêu khiến cho nó không thể tin được, một người con gái mĩ lệ, dáng người thon thả, vòng eo thon gọn cùng tà váy thướt tha khiến cho ai nhìn cũng mê say.
- Ngay cả điệu kinh hồng vũ cô cũng học được rồi, cô giỏi quá đấy kí chủ à.
- Vậy sao, ta chỉ là cố gắng hết sức mà thôi, dù sao thân thể này đối với nhảy múa cũng có nền tảng cơ bản, chỉ cần nâng cao lên là được.
- Còn cầm kì thi họa đối với một kẻ phải nổ lực 24 năm như ta mà nói nó không phải vấn đề lớn, chú tâm một chút là được.
- Tiểu thư, tiểu thư.
Tiếng mở cửa khiến cô vội bước ra ngoài, hình ảnh A Man vừa sợ hãi vừa lo lắng đập ngay trước mặt.
- A Man, có chuyện gì vậy, sao em lại vội vã như thế? Bình tĩnh lại nào.
A Man run run nắm lấy tay của cô:
- Tiểu....tiểu thư, chạy...mau chạy đi, nhị tiểu thư lại đến rồi, vết thương của người mới lành, vẫn chưa khỏi hẳn, như thế người sẽ chết mất.
- Đừng sợ, em làm theo lời ta nói.
Cô thì thầm vào tai A Man một số điều rồi nhanh chóng để cho cô ấy chạy trước, còn mình nhanh chóng nằm lại trên giường bệnh. A Man chưa chạy được bao lâu thì tiếng cửa phòng bị đá mở, Rầm một tiếng khiến cô giật mình "sao cô ta có thể lỗ mãng như thế chứ, nhưng như thế không phải càng tốt sao?"
- Nhị tỉ, khụ khụ, tỉ đến đây có chuyện gì sao?
Hoàng Kim Liên tứ giận trực tiếp sai người lôi cô xuống đất, nhấn thân thể mảnh mai ấy quỳ xuống. Cô run rẩy cất tiếng:
- Nhị tỉ, xin tỉ tha cho ta đi, ta bị tỉ đánh 1 tuần...á....
- Hoàng Yến Nhi, con xú nha đầu câm miệng - vừa nói ả vừa quất mạnh roi vào người cô - con tiện nha đầu nhà ngươi, đồ xúi quẩy hôm nay tao phải đánh chết mày, đồ đáng chết.
- Lôi ả ra ngoài.
Lời nói cay nghiệt ra lệnh lũ hạ nhân lôi cô ra ngoài, ánh mắt bọn họ khinh bỉ, kéo cô như đã thành quen rồi đẩy mạnh cô ra giữa sân:
- Nhị tỉ, tỉ tha cho muội đi, hôm nay tổ mẫu thiết đãi Tần lão phu nhân, để Tần lão phu nhân nghe thấy thì không hay.... Á... nhị tỉ, tỉ tha cho muội đi.
- Dừng tay.
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến Kim Liên dừng tay quay người lại. Nhìn thấy người đang đứng trước mặt khiến ả run sợ, lại trông thấy A Man khiến cô ta giận run người nhưng phải giấu vào trong.
A Man trông thấy cô bèn lo lắng chạy tới, đỡ cô lên trên tay:
- Tiểu....tiểu thư, người không sao chứ? Người có sao không, trả lời A Man đi tiểu thư.
- Ta...ta không sao, đỡ ta dậy.
A Man đỡ cô đứng dậy, cô cố gắng đứng cho vững hành lễ:
- Yến Nhi đa tạ tổ mẫu cùng Tần lão phu nhân nghé thăm, hàn xá không có gì đặc biệt khiến Tần lão phu nhân chê cười rồi.
- Tình huống hiện tại là lúc cô ấy bị thứ nữ nhị phòng bắt nạt, đánh đến thừa sống thiếu chết mà không ai quan tâm ngoài A Man, vậy đương nhiên kẻ đầu tiên ta nhắm vào phải là nhị tỷ nhị phòng - Hoàng Kim Liên rồi
- Cái thể trạng này của cô lết còn không nổi thì sao mà đi?
- Ta biết chứ, nên đương nhiên phải hồi phục trước rồi mới tính đến chuyện vả mặt cô ta, đúng rồi, hệ thống có thể dạy ký chủ mọi kỹ năng đúng không?
- Đương nhiên rồi, ngoài kĩ năng thì các vật phẩm, dược liệu, vũ khí hay gì đó thì....
- Đều phải đổi bằng điểm đúng chứ?
- hehehe, kí chủ của ta thật thông minh.
- Nhìn cái nụ cười ranh ma đó của ngươi thì ta cũng đoán được ngươi chả cho ta được cái gì đâu.
- Ai nói thế chứ?
Miêu Miêu nổi giận, tức xì khói:
- Ta nói cho kí chủ biết chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ không những tích được điểm còn có thể nhận được vật phẩm ngẫu nhiên đó, rất lợi hại đó nha.
- Ta tưởng ngươi là gian thương chứ, hóa ra không phải, cũng ra dáng người giúp kí chủ rồi đó nha.
Vừa nói cô vừa xoa đầu Miêu Miêu như một sự khen ngợi, Miêu Miêu cũng đắc ý mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Lúc này, A Man cũng đem cháo lên, đôi mắt vẫn ngấn lệ:
- Tiểu thư, nô tì vô dụng, chỉ còn một ít gạo để nấu cháo thôi, ngân lượng tháng này cũng chưa tới, tháng này người bệnh suốt mà chẳng ai quan tâm, tiểu thư mệnh khổ quá.
- Ta không sao đâu A Man, lại đây, ngươi cũng ăn đi, ngân lượng ta sẽ nghĩ cách, ngươi không cần lo chuyện đó.
A Man lau nước mắt rồi đi đến cạnh giường múc bát cháo đút cho cô, sau khi ăn hết cô cũng nghỉ ngơi, A Man bước ra ngoài đóng cửa lại rồi đi quét tước dọn dẹp.
- Miêu Miêu, trong vòng 1 tuần ta muốn học tất cả các kĩ năng của các vị tiểu thư xưa, cầm, kì, thi, họa, văn thơ ta không tin văn thơ hiện đại không đánh bại được họ.
- Có ngay, với cấp độ hiện tại của kí chủ có thể luyện tập trong phòng tập 2 tiếng.
- Có 2 tiếng thì làm sao kịp được chứ.
- Có thể chứ, 2 tiếng bên ngoài này bằng 2 ngày trong đó cơ, kí chủ khỏi lo xa.
- Thật khiến ta lo mất công, vậy thì tiến vào đi, sắp tới cần phải ghi điểm trước mặt lão phật gia của căn nhà này rồi.
Vừa tập cô vừa phân tích nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, thái độ nghiêm túc của cô khiến Miêu Miêu phải khâm phục, cho dù nó là hệ thống nhưng rất ít tân thủ có được cái nhìn sâu sắc toàn diện như cô ấy.
- Sao rồi, cô phân tích được những gì rồi.
- Lão Phật Gia của căn nhà này rất thích Phật pháp,vì vậy luôn luôn đi đến từ đường để thành tâm hướng Phật, rất ghét trong nhà có sự tranh đấu đánh nhau. Trưởng nữ và thứ nữ cũng được phân biệt rõ ràng, thứ nữ không thể quá phận với trưởng nữ và đặc biệt các tỉ muội ở trong nhà phải nhường nhịn nhau phải đặt "Vinh Quang Gia Tộc" lên hàng đầu.
- Hả
- Ngươi không hiểu sao đối với việc tranh đấu ngầm thì đương nhiên lão Phật gia này sẽ nhắm mắt mở mắt mà cho qua nhưng nếu tranh đấu trước mặt bà ấy thì chẳng khác nào tát vào mặt bà ấy cả nó khiến quy tắc trong nhà trở thành trò cười cho thiên hạ.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó...
Cô nở một nụ cười tà mị, vừa đọc sách vừa dựa vào ghế thư thả:
- Sau đó,...1 tuần sau ngươi sẽ biết.
- Gì chứ, đang gay cấn mà, cô nói tiếp đi chứ, nói đi chứ huhu kí chủ à.
" đến hệ thống cũng thích drama như vậy sao?"
******** Một tuần sau ********
Một hình ảnh kiều diễm hiện lên trước mắt Miêu Miêu khiến cho nó không thể tin được, một người con gái mĩ lệ, dáng người thon thả, vòng eo thon gọn cùng tà váy thướt tha khiến cho ai nhìn cũng mê say.
- Ngay cả điệu kinh hồng vũ cô cũng học được rồi, cô giỏi quá đấy kí chủ à.
- Vậy sao, ta chỉ là cố gắng hết sức mà thôi, dù sao thân thể này đối với nhảy múa cũng có nền tảng cơ bản, chỉ cần nâng cao lên là được.
- Còn cầm kì thi họa đối với một kẻ phải nổ lực 24 năm như ta mà nói nó không phải vấn đề lớn, chú tâm một chút là được.
- Tiểu thư, tiểu thư.
Tiếng mở cửa khiến cô vội bước ra ngoài, hình ảnh A Man vừa sợ hãi vừa lo lắng đập ngay trước mặt.
- A Man, có chuyện gì vậy, sao em lại vội vã như thế? Bình tĩnh lại nào.
A Man run run nắm lấy tay của cô:
- Tiểu....tiểu thư, chạy...mau chạy đi, nhị tiểu thư lại đến rồi, vết thương của người mới lành, vẫn chưa khỏi hẳn, như thế người sẽ chết mất.
- Đừng sợ, em làm theo lời ta nói.
Cô thì thầm vào tai A Man một số điều rồi nhanh chóng để cho cô ấy chạy trước, còn mình nhanh chóng nằm lại trên giường bệnh. A Man chưa chạy được bao lâu thì tiếng cửa phòng bị đá mở, Rầm một tiếng khiến cô giật mình "sao cô ta có thể lỗ mãng như thế chứ, nhưng như thế không phải càng tốt sao?"
- Nhị tỉ, khụ khụ, tỉ đến đây có chuyện gì sao?
Hoàng Kim Liên tứ giận trực tiếp sai người lôi cô xuống đất, nhấn thân thể mảnh mai ấy quỳ xuống. Cô run rẩy cất tiếng:
- Nhị tỉ, xin tỉ tha cho ta đi, ta bị tỉ đánh 1 tuần...á....
- Hoàng Yến Nhi, con xú nha đầu câm miệng - vừa nói ả vừa quất mạnh roi vào người cô - con tiện nha đầu nhà ngươi, đồ xúi quẩy hôm nay tao phải đánh chết mày, đồ đáng chết.
- Lôi ả ra ngoài.
Lời nói cay nghiệt ra lệnh lũ hạ nhân lôi cô ra ngoài, ánh mắt bọn họ khinh bỉ, kéo cô như đã thành quen rồi đẩy mạnh cô ra giữa sân:
- Nhị tỉ, tỉ tha cho muội đi, hôm nay tổ mẫu thiết đãi Tần lão phu nhân, để Tần lão phu nhân nghe thấy thì không hay.... Á... nhị tỉ, tỉ tha cho muội đi.
- Dừng tay.
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến Kim Liên dừng tay quay người lại. Nhìn thấy người đang đứng trước mặt khiến ả run sợ, lại trông thấy A Man khiến cô ta giận run người nhưng phải giấu vào trong.
A Man trông thấy cô bèn lo lắng chạy tới, đỡ cô lên trên tay:
- Tiểu....tiểu thư, người không sao chứ? Người có sao không, trả lời A Man đi tiểu thư.
- Ta...ta không sao, đỡ ta dậy.
A Man đỡ cô đứng dậy, cô cố gắng đứng cho vững hành lễ:
- Yến Nhi đa tạ tổ mẫu cùng Tần lão phu nhân nghé thăm, hàn xá không có gì đặc biệt khiến Tần lão phu nhân chê cười rồi.