Bác bảo vệ Thính Nam nhanh chóng trả thẻ học sinh lại cho Phùng Nguyên rồi thả cậu đi, sau khi tận mắt nhìn cậu ấy đi khuất bóng ông mới an tâm đứng về vị trí của mình. Thấy hai người vẫn đang ríu rít với nhau khiến ông chợt nghĩ đến vợ con mình ở dưới quê cũng như vậy, ông bất chợt nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng chẳng cười được lấy mấy giây ông đã thấy 2 chàng trai khác bén bảng ở gốc cây không xa nhìn về phía cô khiến ông tức hộc máu mồm. "Nam sinh bây giờ to gan quá rồi, còn theo dõi công khai như thế này được nữa sao. Tuy cô bé kia xinh xắn đáng yêu thật nhưng cũng không thể để mấy đứa như thế đến gần. Đẹp trai thì đẹp trai nhưng mình nghe Thu Cúc nói trai bây giờ càng đẹp lại càng dễ lừa tình cảm của con gái nhà lành. Không được mình phải đi đánh tiếng với Thu Cúc ngay mới được."
Sau khi thấy cô tạm biệt mẹ mình thì Thính Nam nhanh chóng tiến lại gần cô nở nụ cười chân thành, cô nhìn thấy cũng niềm nở tiếp chuyện:
- Chú Nam, sao chú lại ở đây? Nay chú không phải gác sao.
- Bạn chú thay ca rồi, đi chú đưa cháu về ký túc xá, ban nãy chú nhìn thấy mấy nam sinh cứ lấm la lấm lét chú sợ chúng làm gì cháu - Thính Nam thì thầm nói nhỏ vào tai cô.
Cô cũng khép hờ tay che miệng cười, hình như chú ấy hiểu lầm gì đó rồi, cái trường này ai dám động vào cô chứ không sợ chết cứ thử xem nhưng chú ấy đã chân thành mở lời thì cô cũng gật đầu đồng ý rồi cả 2 cùng rời đi.
Lúc này Lẫm Diệp Hàn nhìn cô đi khuất thì mới thúc giục Thành Sinh đi về, Thành Sinh thực sự không hiểu anh bạn của mình đang nghĩ gì, bắt chuyện thì cứ mạnh dạn lên sao phải thế nhưng cũng không dám hỏi chỉ đành đi theo.
Sau khi tới ký túc xá, chờ cô đi khuất lên tầng thì Thính Nam mới đến gần Thu Cúc rồi nói nhỏ:
- Tôi để ý cô bé ấy có mấy nam sinh cứ thậm thà thậm thụt đi theo đấy, bà cẩn thận không chừng chúng giở thói xấu với cô bé.
Thu Cúc nghe vậy tức giận xém tý nữa thì lật tung chiếc bàn trong phòng, giọng nói vang lên khiến Thính Nam cũng giật mình:
- Ông nói cái gì, mấy cái bọn giời đánh ấy ngấp nghé cô bé ấy vì xinh đẹp chứ gì. Hừ biết ngay mà con bé đáng yêu như vậy ai chả thích, chắc chắn chúng không tán được nên có ý đồ xấu đây mà.
- Bà làm tôi giật cả mình, nói be bé thôi không ảnh hưởng đến các bạn học. - Thính Nam đưa tay ra hiệu nhắc nhở.
Thu Cúc chưa hết bực tức nhưng cũng đành ngồi xuống, ai bảo bà là quản lý ký túc chứ quy định đặt ra quả thực không thế phá vỡ được nhưng bà vẫn ấm ức:
- Yến Nhi chăm chỉ lắm, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến học hành mà chẳng để ý đến xung quanh, thời gian rảnh buổi chiều nào nghỉ là chạy đi giúp mẹ mình bán hàng. Con bé nói nó phải thi vào trường quân đội trọng điểm như thế sẽ được miễn học phí, con bé còn muốn làm quân y nói rằng sẽ không yêu đương thời gian này. Chỉ muốn chú tâm vào học tập mà thôi. Con bé như vậy ai mà không yêu quý không thường cho được chứ.
- Haizzzzz bà nói cũng đúng, có mấy nữ sinh được như con bé bây giờ chứ, thôi tôi nhắc nà thế thôi để phòng trường hợp xấu xảy ra. - Thính Nam định ra về thì chợt nhớ ra điều gì đó - Mà hôm trước bà mua bánh kem ngọt ở đâu thế, ăn ngon lắm, tôi định mua một ít về cho bé con nhà tôi ăn.
- Còn ở đâu nữa, mẹ con bé Yến Nhi có bán đó, tôi trung thành với tiệm đó lâu rồi có bán cả ngày luôn nhưng ông không ra nhanh chỉ có hết thôi.
Thính Nam gật đầu rồi trở về nơi làm việc, cô cũng lên phòng hoàn thành nốt công việc của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Bình minh chiếu rọi qua ô cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng đánh thức cô gái lười đang ở trong chăn ấm, cô nhanh chóng tỉnh táo vươn vai đón chào ngày mới. Sau khi vệ sinh cá nhân cô sắp xếp lại đồ đạc của mình rồi ra khỏi phòng xuống sảnh lớn đi học.
Thu Cúc thấy cô bước xuống thì nhanh chóng gọi cô trở lại:
- Yến Nhi, Yến Nhi.
- Dạ cô gọi con. - Nghe tiếng gọi cô nhanh chóng quay lại.
- Mẹ con có đưa cho cô nói rằng đưa cho con đó, không biết có gì nhưng nặng lắm.
Thu Cúc đặt đồ trên bàn rồi đẩy về phía cô, cô cũng mỉm cười mà ký nhận rồi nhanh chóng bê thùng đồ lên lớp. Thấy cô bê vác nặng Phùng Nguyên gấp gáp chạy lại đỡ lấy rồi đưa lên lầu cho cô:
- Cậu mang gì mà lắm thế, sao không gọi cho tớ giúp cho.
- Như thế thì phiền cậu lắm với lại đồ là của các cậu đặt mẹ tớ làm không phải sao.
Cô trả lời rất tự nhiên không chút lo lắng hay ngần ngại, Phùng Nguyên nghe thấy đồ ăn ngay lập tức điều chỉnh lực tay 5000 Newton, ánh mắt rực lửa như thể sợ bị cướp mất, chạy nhanh về lớp chất giọng gào thét trên hành lang:
- Tránh ra tránh ra, tất cả tránh hết ra, đồ dễ vỡ ai đụng phải thì liệu hồn.
Nghe thấy chất giọng sang sảng ấy mọi người nhanh chóng tránh ra nhường chỗ cho con người đang mang một tinh thần rực lửa tỏa sáng trong màn đêm đen tối. Lời bàn tán xôn xao khắp hành lang khi thấy bóng hình ai đó chạy vụt qua
- Ôi trời ơi, ma đuổi cũng không chạy nhanh bằng cậu ấy đâu.
- Cậu ấy nâng cái gì quan trọng lắm hay sao mà bảo vệ dữ thế.
- Sao mình biết được, nhưng chạy nhanh thế chắc gấp lắm.
"Ôi trời, cậu ấy có cần chạy nhanh vậy không?" Cô định gọi với lại nhưng chỉ kịp giơ tay chưa kịp thốt lên lời thì Phùng Nguyên đã chạy khuất lối làm cô đứng hình tại chỗ không biết phải làm sao cho phải.
Miêu Miêu cũng phải há hốc trước cái tốc độ bàn thờ ấy, quay qua lắp bắp
- Chân cậu ấy lắp mô tô hay sao thế, chỉ vì miếng ăn mà liều mạng đến vậy sao.
- Cũng như em vì miếng cơm manh cá thôi mà không phải sao - Cô cố tình trêu trọc.
- Sao chị dám nói em như thế hả - Miêu Miêu tức giận cạp cạp trên đầu cô giống như chỉ muốn gặp phăng cái đầu đi mà không làm được gì cả.
Nhưng chẳng cười được lấy mấy giây ông đã thấy 2 chàng trai khác bén bảng ở gốc cây không xa nhìn về phía cô khiến ông tức hộc máu mồm. "Nam sinh bây giờ to gan quá rồi, còn theo dõi công khai như thế này được nữa sao. Tuy cô bé kia xinh xắn đáng yêu thật nhưng cũng không thể để mấy đứa như thế đến gần. Đẹp trai thì đẹp trai nhưng mình nghe Thu Cúc nói trai bây giờ càng đẹp lại càng dễ lừa tình cảm của con gái nhà lành. Không được mình phải đi đánh tiếng với Thu Cúc ngay mới được."
Sau khi thấy cô tạm biệt mẹ mình thì Thính Nam nhanh chóng tiến lại gần cô nở nụ cười chân thành, cô nhìn thấy cũng niềm nở tiếp chuyện:
- Chú Nam, sao chú lại ở đây? Nay chú không phải gác sao.
- Bạn chú thay ca rồi, đi chú đưa cháu về ký túc xá, ban nãy chú nhìn thấy mấy nam sinh cứ lấm la lấm lét chú sợ chúng làm gì cháu - Thính Nam thì thầm nói nhỏ vào tai cô.
Cô cũng khép hờ tay che miệng cười, hình như chú ấy hiểu lầm gì đó rồi, cái trường này ai dám động vào cô chứ không sợ chết cứ thử xem nhưng chú ấy đã chân thành mở lời thì cô cũng gật đầu đồng ý rồi cả 2 cùng rời đi.
Lúc này Lẫm Diệp Hàn nhìn cô đi khuất thì mới thúc giục Thành Sinh đi về, Thành Sinh thực sự không hiểu anh bạn của mình đang nghĩ gì, bắt chuyện thì cứ mạnh dạn lên sao phải thế nhưng cũng không dám hỏi chỉ đành đi theo.
Sau khi tới ký túc xá, chờ cô đi khuất lên tầng thì Thính Nam mới đến gần Thu Cúc rồi nói nhỏ:
- Tôi để ý cô bé ấy có mấy nam sinh cứ thậm thà thậm thụt đi theo đấy, bà cẩn thận không chừng chúng giở thói xấu với cô bé.
Thu Cúc nghe vậy tức giận xém tý nữa thì lật tung chiếc bàn trong phòng, giọng nói vang lên khiến Thính Nam cũng giật mình:
- Ông nói cái gì, mấy cái bọn giời đánh ấy ngấp nghé cô bé ấy vì xinh đẹp chứ gì. Hừ biết ngay mà con bé đáng yêu như vậy ai chả thích, chắc chắn chúng không tán được nên có ý đồ xấu đây mà.
- Bà làm tôi giật cả mình, nói be bé thôi không ảnh hưởng đến các bạn học. - Thính Nam đưa tay ra hiệu nhắc nhở.
Thu Cúc chưa hết bực tức nhưng cũng đành ngồi xuống, ai bảo bà là quản lý ký túc chứ quy định đặt ra quả thực không thế phá vỡ được nhưng bà vẫn ấm ức:
- Yến Nhi chăm chỉ lắm, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến học hành mà chẳng để ý đến xung quanh, thời gian rảnh buổi chiều nào nghỉ là chạy đi giúp mẹ mình bán hàng. Con bé nói nó phải thi vào trường quân đội trọng điểm như thế sẽ được miễn học phí, con bé còn muốn làm quân y nói rằng sẽ không yêu đương thời gian này. Chỉ muốn chú tâm vào học tập mà thôi. Con bé như vậy ai mà không yêu quý không thường cho được chứ.
- Haizzzzz bà nói cũng đúng, có mấy nữ sinh được như con bé bây giờ chứ, thôi tôi nhắc nà thế thôi để phòng trường hợp xấu xảy ra. - Thính Nam định ra về thì chợt nhớ ra điều gì đó - Mà hôm trước bà mua bánh kem ngọt ở đâu thế, ăn ngon lắm, tôi định mua một ít về cho bé con nhà tôi ăn.
- Còn ở đâu nữa, mẹ con bé Yến Nhi có bán đó, tôi trung thành với tiệm đó lâu rồi có bán cả ngày luôn nhưng ông không ra nhanh chỉ có hết thôi.
Thính Nam gật đầu rồi trở về nơi làm việc, cô cũng lên phòng hoàn thành nốt công việc của mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Bình minh chiếu rọi qua ô cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng đánh thức cô gái lười đang ở trong chăn ấm, cô nhanh chóng tỉnh táo vươn vai đón chào ngày mới. Sau khi vệ sinh cá nhân cô sắp xếp lại đồ đạc của mình rồi ra khỏi phòng xuống sảnh lớn đi học.
Thu Cúc thấy cô bước xuống thì nhanh chóng gọi cô trở lại:
- Yến Nhi, Yến Nhi.
- Dạ cô gọi con. - Nghe tiếng gọi cô nhanh chóng quay lại.
- Mẹ con có đưa cho cô nói rằng đưa cho con đó, không biết có gì nhưng nặng lắm.
Thu Cúc đặt đồ trên bàn rồi đẩy về phía cô, cô cũng mỉm cười mà ký nhận rồi nhanh chóng bê thùng đồ lên lớp. Thấy cô bê vác nặng Phùng Nguyên gấp gáp chạy lại đỡ lấy rồi đưa lên lầu cho cô:
- Cậu mang gì mà lắm thế, sao không gọi cho tớ giúp cho.
- Như thế thì phiền cậu lắm với lại đồ là của các cậu đặt mẹ tớ làm không phải sao.
Cô trả lời rất tự nhiên không chút lo lắng hay ngần ngại, Phùng Nguyên nghe thấy đồ ăn ngay lập tức điều chỉnh lực tay 5000 Newton, ánh mắt rực lửa như thể sợ bị cướp mất, chạy nhanh về lớp chất giọng gào thét trên hành lang:
- Tránh ra tránh ra, tất cả tránh hết ra, đồ dễ vỡ ai đụng phải thì liệu hồn.
Nghe thấy chất giọng sang sảng ấy mọi người nhanh chóng tránh ra nhường chỗ cho con người đang mang một tinh thần rực lửa tỏa sáng trong màn đêm đen tối. Lời bàn tán xôn xao khắp hành lang khi thấy bóng hình ai đó chạy vụt qua
- Ôi trời ơi, ma đuổi cũng không chạy nhanh bằng cậu ấy đâu.
- Cậu ấy nâng cái gì quan trọng lắm hay sao mà bảo vệ dữ thế.
- Sao mình biết được, nhưng chạy nhanh thế chắc gấp lắm.
"Ôi trời, cậu ấy có cần chạy nhanh vậy không?" Cô định gọi với lại nhưng chỉ kịp giơ tay chưa kịp thốt lên lời thì Phùng Nguyên đã chạy khuất lối làm cô đứng hình tại chỗ không biết phải làm sao cho phải.
Miêu Miêu cũng phải há hốc trước cái tốc độ bàn thờ ấy, quay qua lắp bắp
- Chân cậu ấy lắp mô tô hay sao thế, chỉ vì miếng ăn mà liều mạng đến vậy sao.
- Cũng như em vì miếng cơm manh cá thôi mà không phải sao - Cô cố tình trêu trọc.
- Sao chị dám nói em như thế hả - Miêu Miêu tức giận cạp cạp trên đầu cô giống như chỉ muốn gặp phăng cái đầu đi mà không làm được gì cả.