Dì Lý chúng ta về thôi.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo kéo Dì Lý trở lại hiện thực khi đang trầm mê vào dòng suy nghĩ miên man:
- Người đó với mẹ con....
Dì Lý bất giác chỉ tay về phía chiếc xe đang rời khỏi tầm mắt họ, cô không có vẻ gì là bất ngờ chỉ ồ một tiếng rồi giải thích :
- Đó là bằng hữu của ông cố con, là đồng đội vào sinh ra tử với ông hồi ở chiến trường. Sau khi giải ngũ hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, con nhớ đến năm con 6 tuổi thì đột nhiên mất liên lạc với ông Phó. Từ đó cũng không thể nào tìm được họ ở đâu nữa, ông con vì chuyện này mà rất buồn còn tưởng ông Phó xảy ra chuyện mà đổ bệnh rồi qua đời.
Dì Lý gật đầu hiểu lời cô nói nhanh chóng sắp xếp lại đồ hàng để cùng cô chuẩn bị về nhà, chú Trương cũng đang dẫn dắt người của mình dẫn bọn côn đồ lên xe. Cô tiến tới bên cạnh chú Trương thì thầm vào tai điều gì đó rồi mới cũng Dì Lý trở về.
Dương Hi vô cùng tò mò cô đã nói gì với chú Trương nhưng lại không dám hỏi chỉ lủi thủi cùng cô đẩy xe hàng trở về. Trên đường họ cũng trò chuyện vô cùng vui vẻ hầu như toàn chuyện phiếm đời thường khiến không khí bao quanh cũng thoải mái đến kỳ lạ.
- Mà cậu là cháu trai của ông Phó sao, mình đến tận bây giờ mới biết đó, vậy mình có phải gọi cậu là anh Hi nữa không nhỉ?
Cô biết rồi nhưng vẫn cố tình trêu trọc anh khiến anh đỏ mặt tía tai nhưng cũng giả đò ưỡn ngực mà cất tiếng:
- Sao lại không chứ, anh Hi đây đã nhận ai làm anh em thì sẽ bảo vệ tới cùng, cậu không phải ngần ngại đâu cứ dựa vào anh đây sẽ bảo vệ cậu.
- Vậy phải dựa vào anh Hi rồi. - Cô nở nụ cười giòn giã vỗ vai anh khiến anh cũng không biết phải nói thêm gì chỉ lặng lẽ đẩy xe đồ về con ngõ nhỏ.
Cô không đi học mà ở tại nhà Phó gia mấy ngày sau đó, lí do là xin nghỉ phép vài hôm về việc cá nhân khiến tất cả mọi người đều lo lắng. Chỉ có Dương Hi là không đoán được cô đang nghĩ cái gì mà một người chăm chỉ như cô bỗng dưng lại xin nghỉ ở nhà một vài ngày.
Trong khi đó cuộc thi hoa khôi sắp diễn ra mà tâm trạng của 2 bên lại đối nghịch hẳn, bên lớp 12A-1 vẫn vui vẻ như thường lệ còn qua khích đểu lớp của cô. Lớp 12A-2 tức lắm nhưng lại không làm gì được chỉ có thể nén cục tức này vào trong bụng vì đại kế hoạch mà họ đặt ra.
Minh Lan cũng vui mừng trông thấy khi thấy cô không đi học, ngoài mặt tỏ vẻ lo lắng quan tâm đến sức khỏe của cô nhưng trong lòng lại vui không kể xiết. "Cô ta còn có thể đi học được sao, đừng trách tôi có trách trách cô mà thôi".
Người nhà họ Hoàng lúc này lo lắng không kể xiết khi không gặp được cô đã thế Minh Ân còn chạy về thông báo cô bị ốm không đi học đã mấy ngày khiến tâm trạng của họ càng thấp thỏm không yên. Từ lúc cô từ chối tới giờ gia đình họ chưa bao giờ có bầu không khí vui vẻ, lúc nào cũng khoác lên bầu trời u ám đến kỳ lạ.
Dương Hi không biết cô đang làm gì, về đến nhà là vứt cặp sách một góc rồi chạy một mạch đến tìm cô chỉ để xem cô làm gì hôm nay. Cô không ở trong phòng mà lại đến phòng đạo cụ, chạm vào những phím đàn, những nhạc cụ quen thuộc khiến cô bất giác một đánh lên một bản nhạc.
Ngồi lại phím đàn piano quen thuộc, đánh lên bản nhạc quen thuộc kiếp trước cô vẫn hay nghe, cô chìm đắm trong âm nhạc du dương. Giọng hát của cô cất lên lúc trầm lúc bổng nhẹ nhàng mà sâu lắng mang âm hưởng đâu đó của nỗi buồn miên mang
~ Because I’m so lonely lonely, girl
Xung quanh đông vui nhưng em vẫn thấy sao mình thật cô đơn
Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng
Chỉ riêng em thôi
Nên đôi khi em muốn tâm sự cùng người lạ
Một người không biết gì về đôi ta
Không kêu lên “Ôi sao em ngốc quá sao còn yêu cô ta”
Không khuyên em nên quên hay gắn hàn điều gì
Vì em đôi khi
Chỉ cần một người ở bên lắng nghe em nói ~
Một bài hát thật buồn với bầu trời tới thu se lạnh, từng cơn gió thổi qua khiến người cô run nhẹ lên một cái nhưng cũng nhanh chóng thích ứng mà nhìn bầu trời xa xôi thở ra một hơi lạnh. Từ ngoài cửa Dương Hi không dám bước chân vào căn phòng chỉ sợ phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Nhìn thân ảnh đang đứng lặng buồn trước cửa mà sao lòng anh cảm thấy chua xót đến kỳ lạ, trong lòng anh thực sự rất muốn bước vào ôm lấy thân hình bé nhỏ mỏng manh kia nhưng lại bị tâm trí kéo lại ngăn cản. Anh nghĩ rằng mình không nên bước vào mình nên để cô có không gian riêng của bản thân mình suy nghĩ những điều cô cần nghĩ.
- Cậu không định bước vào sao?
Câu hỏi bất chợt của cô khiến cậu thót tim nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi bước vào. Bao nhiêu sự tự tin trước đó như bị dập tắt khi nhìn thấy khuôn mặt thoáng u buồn của cô. Cậu vô thức đưa tay ra sau gáy của mình, ánh mắt như lảng tránh ánh mắt của cô:
- Tớ thấy cậu có vẻ đang buồn nên không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu.
- Không sao đâu chỉ là nhớ tới những chuyện trước kia mà thôi, như một giấc mộng dài đến hồi tỉnh lại vậy. - Cô lắc đầu, quay người nhìn về hướng xa xa.
Dương Hi nhìn cô u buồn nửa muốn hỏi nửa lại lặng im anh nên hỏi gì đây lấy tư cách gì để hỏi đây, đôi bàn tay anh nắm chặt thành quyền như thể đang kìm nén hết cảm xúc của bản thân mình.
- Cậu có biết ý nghĩ của lời bài hát đó không?
Dương Hi lắc đầu trước câu hỏi ấy, anh không thường hay nghe nhạc nên thực sự rất mù tịt về khoản này, lúc nãy trông thấy cô đàn piano anh còn thực sự ngơ ngẩn về điều diễn ra trước mắt. Sự im lặng của anh chính là câu trả lời thích đáng nhất dành cho cô.
Cô im lặng mấy giây sau đó mới có thể trả lời anh, giọng nói buồn buồn nhớ về những kỷ niệm xưa cũ:
- Có đôi khi người con gái chỉ cần một câu níu giữ, một câu nói nhẹ nhàng, yêu thương từ người đàn ông của mình để cảm thấy được yêu thương, được trân trọng trong chính tình yêu của mình. Nhưng cuối cùng tình yêu ấy cũng mất đi, cũng trôi qua trong sự tiếc nuối khi mà ai cũng không buông bỏ được cái tôi của mình mà giữ lấy nhau. Tình yêu giống như sợi dây chun kéo căng vậy, ai buông tay trước thì người còn lại mới đau mà thôi.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo kéo Dì Lý trở lại hiện thực khi đang trầm mê vào dòng suy nghĩ miên man:
- Người đó với mẹ con....
Dì Lý bất giác chỉ tay về phía chiếc xe đang rời khỏi tầm mắt họ, cô không có vẻ gì là bất ngờ chỉ ồ một tiếng rồi giải thích :
- Đó là bằng hữu của ông cố con, là đồng đội vào sinh ra tử với ông hồi ở chiến trường. Sau khi giải ngũ hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, con nhớ đến năm con 6 tuổi thì đột nhiên mất liên lạc với ông Phó. Từ đó cũng không thể nào tìm được họ ở đâu nữa, ông con vì chuyện này mà rất buồn còn tưởng ông Phó xảy ra chuyện mà đổ bệnh rồi qua đời.
Dì Lý gật đầu hiểu lời cô nói nhanh chóng sắp xếp lại đồ hàng để cùng cô chuẩn bị về nhà, chú Trương cũng đang dẫn dắt người của mình dẫn bọn côn đồ lên xe. Cô tiến tới bên cạnh chú Trương thì thầm vào tai điều gì đó rồi mới cũng Dì Lý trở về.
Dương Hi vô cùng tò mò cô đã nói gì với chú Trương nhưng lại không dám hỏi chỉ lủi thủi cùng cô đẩy xe hàng trở về. Trên đường họ cũng trò chuyện vô cùng vui vẻ hầu như toàn chuyện phiếm đời thường khiến không khí bao quanh cũng thoải mái đến kỳ lạ.
- Mà cậu là cháu trai của ông Phó sao, mình đến tận bây giờ mới biết đó, vậy mình có phải gọi cậu là anh Hi nữa không nhỉ?
Cô biết rồi nhưng vẫn cố tình trêu trọc anh khiến anh đỏ mặt tía tai nhưng cũng giả đò ưỡn ngực mà cất tiếng:
- Sao lại không chứ, anh Hi đây đã nhận ai làm anh em thì sẽ bảo vệ tới cùng, cậu không phải ngần ngại đâu cứ dựa vào anh đây sẽ bảo vệ cậu.
- Vậy phải dựa vào anh Hi rồi. - Cô nở nụ cười giòn giã vỗ vai anh khiến anh cũng không biết phải nói thêm gì chỉ lặng lẽ đẩy xe đồ về con ngõ nhỏ.
Cô không đi học mà ở tại nhà Phó gia mấy ngày sau đó, lí do là xin nghỉ phép vài hôm về việc cá nhân khiến tất cả mọi người đều lo lắng. Chỉ có Dương Hi là không đoán được cô đang nghĩ cái gì mà một người chăm chỉ như cô bỗng dưng lại xin nghỉ ở nhà một vài ngày.
Trong khi đó cuộc thi hoa khôi sắp diễn ra mà tâm trạng của 2 bên lại đối nghịch hẳn, bên lớp 12A-1 vẫn vui vẻ như thường lệ còn qua khích đểu lớp của cô. Lớp 12A-2 tức lắm nhưng lại không làm gì được chỉ có thể nén cục tức này vào trong bụng vì đại kế hoạch mà họ đặt ra.
Minh Lan cũng vui mừng trông thấy khi thấy cô không đi học, ngoài mặt tỏ vẻ lo lắng quan tâm đến sức khỏe của cô nhưng trong lòng lại vui không kể xiết. "Cô ta còn có thể đi học được sao, đừng trách tôi có trách trách cô mà thôi".
Người nhà họ Hoàng lúc này lo lắng không kể xiết khi không gặp được cô đã thế Minh Ân còn chạy về thông báo cô bị ốm không đi học đã mấy ngày khiến tâm trạng của họ càng thấp thỏm không yên. Từ lúc cô từ chối tới giờ gia đình họ chưa bao giờ có bầu không khí vui vẻ, lúc nào cũng khoác lên bầu trời u ám đến kỳ lạ.
Dương Hi không biết cô đang làm gì, về đến nhà là vứt cặp sách một góc rồi chạy một mạch đến tìm cô chỉ để xem cô làm gì hôm nay. Cô không ở trong phòng mà lại đến phòng đạo cụ, chạm vào những phím đàn, những nhạc cụ quen thuộc khiến cô bất giác một đánh lên một bản nhạc.
Ngồi lại phím đàn piano quen thuộc, đánh lên bản nhạc quen thuộc kiếp trước cô vẫn hay nghe, cô chìm đắm trong âm nhạc du dương. Giọng hát của cô cất lên lúc trầm lúc bổng nhẹ nhàng mà sâu lắng mang âm hưởng đâu đó của nỗi buồn miên mang
~ Because I’m so lonely lonely, girl
Xung quanh đông vui nhưng em vẫn thấy sao mình thật cô đơn
Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng
Chỉ riêng em thôi
Nên đôi khi em muốn tâm sự cùng người lạ
Một người không biết gì về đôi ta
Không kêu lên “Ôi sao em ngốc quá sao còn yêu cô ta”
Không khuyên em nên quên hay gắn hàn điều gì
Vì em đôi khi
Chỉ cần một người ở bên lắng nghe em nói ~
Một bài hát thật buồn với bầu trời tới thu se lạnh, từng cơn gió thổi qua khiến người cô run nhẹ lên một cái nhưng cũng nhanh chóng thích ứng mà nhìn bầu trời xa xôi thở ra một hơi lạnh. Từ ngoài cửa Dương Hi không dám bước chân vào căn phòng chỉ sợ phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Nhìn thân ảnh đang đứng lặng buồn trước cửa mà sao lòng anh cảm thấy chua xót đến kỳ lạ, trong lòng anh thực sự rất muốn bước vào ôm lấy thân hình bé nhỏ mỏng manh kia nhưng lại bị tâm trí kéo lại ngăn cản. Anh nghĩ rằng mình không nên bước vào mình nên để cô có không gian riêng của bản thân mình suy nghĩ những điều cô cần nghĩ.
- Cậu không định bước vào sao?
Câu hỏi bất chợt của cô khiến cậu thót tim nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi bước vào. Bao nhiêu sự tự tin trước đó như bị dập tắt khi nhìn thấy khuôn mặt thoáng u buồn của cô. Cậu vô thức đưa tay ra sau gáy của mình, ánh mắt như lảng tránh ánh mắt của cô:
- Tớ thấy cậu có vẻ đang buồn nên không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu.
- Không sao đâu chỉ là nhớ tới những chuyện trước kia mà thôi, như một giấc mộng dài đến hồi tỉnh lại vậy. - Cô lắc đầu, quay người nhìn về hướng xa xa.
Dương Hi nhìn cô u buồn nửa muốn hỏi nửa lại lặng im anh nên hỏi gì đây lấy tư cách gì để hỏi đây, đôi bàn tay anh nắm chặt thành quyền như thể đang kìm nén hết cảm xúc của bản thân mình.
- Cậu có biết ý nghĩ của lời bài hát đó không?
Dương Hi lắc đầu trước câu hỏi ấy, anh không thường hay nghe nhạc nên thực sự rất mù tịt về khoản này, lúc nãy trông thấy cô đàn piano anh còn thực sự ngơ ngẩn về điều diễn ra trước mắt. Sự im lặng của anh chính là câu trả lời thích đáng nhất dành cho cô.
Cô im lặng mấy giây sau đó mới có thể trả lời anh, giọng nói buồn buồn nhớ về những kỷ niệm xưa cũ:
- Có đôi khi người con gái chỉ cần một câu níu giữ, một câu nói nhẹ nhàng, yêu thương từ người đàn ông của mình để cảm thấy được yêu thương, được trân trọng trong chính tình yêu của mình. Nhưng cuối cùng tình yêu ấy cũng mất đi, cũng trôi qua trong sự tiếc nuối khi mà ai cũng không buông bỏ được cái tôi của mình mà giữ lấy nhau. Tình yêu giống như sợi dây chun kéo căng vậy, ai buông tay trước thì người còn lại mới đau mà thôi.